Chương 170: Đấu Rượu

- Chúng ta đã quên ước định một việc!

Á Na nhìn vào mắt hắn, rồi nói:

- Ngươi phải lấy Ma tôn để thề, tuyệt không được nói dối. Ngươi đồng ý không?

- Đồng ý!

Lưu Sâm gật đầu nhận lời. Dùng Ma tôn để thề? Chỉ uống rượu thôi mà cũng phải thề long trọng như vậy sao? May mà mình chẳng hề quan tâm tới điều đó, theo hắn nghĩ, thề thốt cũng đơn giản như việc ăn cơm vậy thôi. Ma tôn lão tiểu tử cũng quen bị hắn đùa giỡn từ trước tới giờ rồi.

- Sau khi thề xong, ngươi không được thay đổi lời nói.

Á Na xoay xoay chén rượu trong tay rồi nâng lên, nói:

- Sau khi cạn hết chén này, lời thề đó sẽ lập tức có hiệu lực!

- Không thay lời!

- Ta uống!

Cạn hết một chén, Á Na đặt chén không xuống bàn rồi cười nói:

- Rót nữa đi!

- Tửu lượng giỏi thật!

Lưu Sâm giơ ngón cái lên khen ngợi, sau đó rót thêm rượu vào chén cho nàng rồi tiếp:

- Ta chưa từng gặp nữ nhân nào uống rượu giỏi như ngươi vậy!

- Vấn đề thứ hai! Ngươi nói xem người biết Ngư Long vũ rốt cuộc là ai đây?

Trên mặt của Á Na đã bắt đầu ửng hồng, nhưng Lưu Sâm biết đó chỉ là gạt người. Sắc mặt của nàng trở nên hồng hào, chẳng qua chỉ là tăng thêm phần kiều diễm thôi, nhưng nàng vẫn chưa say đâu. Mấy ngày trước hắn đã nếm qua mùi vị bị gạt đó rồi.

Mấy hôm trước nàng cũng đã từng hỏi qua vấn đề này, câu trả lời của Lưu Sâm tất nhiên cũng là câu trả lời của rượu, và hắn cũng không hề để tâm chút nào.

- Tiểu mỹ nhân!

Lưu Sâm trả lời:

- Nàng ta có tên gọi là Tiểu mỹ nhân! Uống rượu!

Câu trả lời này sao lại quen thuộc như thế? Chẳng lẽ thật sự có một Tiểu mỹ nhân? Á Na sửng sốt hỏi:

- Tên thật của nàng ta là gì?

- Uống rượu trước đã, đây là câu hỏi thứ ba rồi đấy!

Lưu Sâm xụ mặt, tay vẫn ôm lấy vò rượu.

- Được, ta uống, ngươi nói.

Á Na có phần hơi hoài nghi, nếu như hắn lại đưa ra một cái biệt danh khác, vậy chẳng phải là nàng phải uống không một chén sao?

- Nói!

- Tốt!

Á Na cạn thêm một chén, rồi nói:

- Rót đi!

Ánh mắt của nàng hơi có phần mê muội, thế nhưng ánh mắt đó vẫn không đáng tin cậy chút nào!

- Câu hỏi thứ ba không hỏi tính danh, mà là hỏi nàng ta đang ở đâu? Ta cần biết địa danh cụ thể!

Á Na đã bắt đầu biết khôn hơn!

Lưu Sâm bình tĩnh trả lời:

- Không biết!

Hắn hơi ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Uống rượu!

Á Na nhảy dựng lên:

- Ngươi không biết mà còn bắt ta uống rượu?

- Không biết cũng là một câu trả lời mà!

Lưu Sâm trừng mắt nhìn nàng:

- Ước định của chúng ta là: ngươi hỏi, ta trả lời. Giờ ta trả lời xong rồi, ngươi muốn bội ước sao?

- Ngươi....ngươi không nói đạo lý!

Á Na tức giận, nếu cứ tiếp tục hỏi như thế, còn hắn thì cứ nói cái gì cũng không biết, mà mình sau mỗi lần hỏi thì phải uống một chén lớn, vậy thì dù có bao nhiêu tửu lượng cũng không chống đỡ nổi rồi.

- Nhưng ta thật sự không biết!

Lưu Sâm giải thích:

- Kỳ thật, ta quả thật không biết được nơi sinh sống và tính danh của nàng ta. Bởi vì trong biển rộng mênh mông, ta vốn không nhận ra được phương hướng nào cả. Hơn nữa, nàng ta không nói chuyện được, nên ta cũng không hỏi ra được tính danh của nàng ta. Nhưng ta có một việc muốn hỏi ngươi, ngươi thật sự chú ý tới Ngư Long vũ như vậy sao?

Á Na chăm chú nhìn hắn thật lâu. Trên mặt hắn hoàn toàn lộ ra nét thành khẩn. Một lúc lâu sau đó, Á Na mới chậm rãi nói:

- Tầm quan trọng của Ngư Long vũ đối với ta cũng giống như tầm quan trọng của ma pháp đối với ngươi vậy. Ngươi nghĩ ta có nên lưu ý tới nó hay không?

- Ta có lý do tin rằng ngươi có liên quan đến Thiên Cảnh thánh nữ!

Giọng của Lưu Sâm trở nên trầm tĩnh hơn:

- Có tới hai lý do lận, có muốn nghe thử không?

Á Na gật đầu thật nhanh, trông nàng có vài phần hơi khích động.

- Vậy thì phải kể lại trận chiến năm xưa giữa đại lục, Ma Cảnh và Thánh Cảnh. Lúc bấy giờ, thiên hạ sinh linh đồ thán, không chốn dung thân. Có một chủng tộc đặc biệt đã được Thiên Cảnh thánh nữ quan hoài tới, nàng ta đã dạy cho họ tuyệt kỹ Ngư Long, nhờ đó mà họ tránh xa được chiến hỏa. Một bộ tộc rất bình thường nhưng lại có thể khiêu vũ trên sóng, vọng vào bờ mà ca hát. Vũ điệu của họ uyển chuyển nhịp nhàng, nghi thái mỹ lệ, rất giống với Ngư Long vũ của ngươi!

Vừa nghe, trong ánh mắt của Á Na lộ xuất nét mê mẩn. Nàng chen vào hỏi:

- Đó là chủng tộc gì?

- Muốn biết hả?

Lưu Sâm gõ gõ nhẹ vào chén rượu rồi nói:

- Uống đi!

Á Na nâng chén uống một hơi cạn sạch, sau đó hậm hực nói:

- Uống thì uống, trả lời mau!

- Là Mạc Ca chủng tộc!

Lưu Sâm lại rót thêm rượu vào chén cho nàng rồi kể tiếp:

- Lý do thứ hai là có một nữ hài từ nhỏ đã rất hợp với Thiên Cảnh thánh nữ, trên người nàng ta có mang theo một hoa văn rất giống ngươi, nhưng hoa văn của ngươi....thì lại nằm ở một nơi kín đáo....không tiện nói ra. Nàng ta đã nói rất rõ, hoa văn ấy có uy lực rất thần kỳ, có muốn biết uy lực đó là gì hay không?

Á Na tự cầm chén rượu lên, uống ực một hơi rồi nói:

- Ta uống, ngươi nói!

Trên người mình có mang hoa văn với uy lực cực lớn. Đây là một tin tức kinh người, vì vậy mà dù có phải uống độc dược thì nàng cũng vẫn uống như thường.

Lưu Sâm mỉm cười, nói:

- Hoa văn của nàng ta có thể khiến một người chết sống lại, nhưng chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất mà thôi! Chúng ta đều đã thấy tận mắt kỳ tích đó, mà thật ra nó cũng không phải là bí mật gì cả!

- Ta uống chén vừa rồi thật là oan!

Á Na nói:

- Ta biết người đó là ai, chính là Khánh Ước, muội muội của Khắc Nại chứ gì! Nàng ta dùng hoa văn của mình để cứu ca ca, đúng không? Thôi bỏ đi, ngươi không cần trả lời câu này, bởi vì ta biết đáp án rồi.

Trả lời câu hỏi mà phải trả giá lớn như vậy, thật là oan!

- Ngươi không có oan chút nào đâu!

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Chí ít thì ngươi cũng biết được là trên người mình có mang một bức thần phù, nó có thể cứu mạng người ta một lần! Ta cũng mong rằng bức thần phù đó chỉ có ngươi tự biết mà thôi.

Á Na hầm hừ:

- Nhưng ngươi cũng biết rồi!

- Ta....ta sẽ không nói ra ngoài bậy bạ đâu.

Lưu Sâm hơi có phần ngượng ngùng, nói:

- Mặt khác, nghe nói loại thần phù này....sau khi thất thân thì sẽ tạm thời biến mất, hoặc sẽ biến mất vĩnh viễn....ta không biết rõ lắm, nhưng ta đề nghị ngươi đừng thử. Cái giá đó hơi lớn đấy!

Á Na khẽ thở dài:

- Nói vậy, chẳng lẽ ngày nào ta chưa giải trừ bí mật của thần phù này, vậy thì cả đời chỉ sợ sẽ không xuất giá được ư?

Lưu Sâm gãi gãi đầu, nói:

- Đó là sang vấn đề khác rồi.....Còn việc nữa, về chuyện liên quan tới thánh nữ, ngươi đừng nghĩ tới thêm, tại vì nó cực kỳ phức tạp. Một khi đã dính vào đó thì nguy hiểm ghê lắm.

Câu trước hắn còn có vài phần ngượng ngùng, nhưng sang tới câu sau thì giọng lưỡi lại hết sức trịnh trọng.

Á Na chậm rãi gật đầu, nói:

- Ba trăm năm trước, Ma Cảnh và Thánh Cảnh cùng lúc mở cửa, lục đại Ma Thần của Ma Cảnh đồng loạt xuất cảnh. Họ tàn sát bừa bãi, khiến cho ngàn dặm phương bắc sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông, xương chất thành núi, khổ không tả xiết. Những bàn tay đẫm máu của lục đại Ma Thần vẫn nhắm thẳng xuống phương nam, toàn bộ đại lục hầu như đều nằm trong tay họ.

Lưu Sâm vừa nghe vừa không ngừng sửng sốt. Không ngờ Á Na lại hiểu rõ thiên cố sự này như thế, hơn nữa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại chút nào.

Á Na tiếp tục kể:

- Lúc đó, Thánh Cảnh tứ thánh đều xuất hiện. Họ giết Phong Thần ở trên biển khơi, giết Hắc Ám Thần tại Tây bắc sơn cốc, nhưng sau đó Ma Quân lại xuất hiện, tứ thánh bị bại. Ma Quân kéo rốc đại quân tiến sát đến Thánh Cảnh, khi đó Thánh Quân lại đích thân xuất mã, đánh một trận khốc liệt với Ma Quân tại Tu Sơn. Suốt trăm dặm quanh đó đều có huyết quang. Thế rồi Thiên Cảnh thánh nữ lại xuất hiện, nàng ta chỉ để lại một câu nói thì đã khiến cho nhị Quân phải dừng tay. Ngươi có muốn biết nàng ta đã nói gì hay không?

Lưu Sâm hứng khởi, nói:

- Ngươi nói đi!

Á Na gõ gõ nhẹ vào chén rượu rồi thốt:

- Uống đi!

Lưu Sâm trợn mắt đầy ngạc nhiên.

Sau khi trợn mắt trừng Á Na một lúc, rốt cuộc hắn cũng chịu thua:

- Ta uống!

Vừa cạn xong chén, hắn nói ngay:

- Nói đi!

Tư Á nhìn hắn thở phì phì thì cười nói:

- Nàng ta chỉ nói: "Nếu kẻ nào trong các ngươi còn động thủ giết thêm một người nữa, vậy thì Thiên Cảnh của ta sẽ lập tức xuất thủ, giúp đỡ phe còn lại để đuổi tận giết tuyệt các ngươi!"

Lưu Sâm thở dài:

- À, thì ra là thế chân vạc! Song phương giằng co lâu như vậy mà không chiếm được thượng phong, với tình huống đó, tất nhiên là can qua tự động được dẹp yên rồi!

- Đúng thế!

Á Na nói tiếp:

- Ba phương thế lực dừng can qua, bởi vì Ma Cảnh và Thánh Cảnh luân phiên đại chiến đã lâu, nên tổn thất thảm trọng, do đó mà họ không muốn trở thành kẻ địch của Thiên Cảnh nữa. Thiên Cảnh thánh nữ đã dùng võ lực để bức bách, một biện pháp tốt để khiến cho Ma Quân và Thánh Quân phải trở về không gian của mình. Ngươi có biết nàng ta đã dùng biện pháp gì hay không?

Lưu Sâm mờ mịt lắc đầu.

Á Na ngoẹo đầu sang một bên, hỏi:

- Có muốn uống rượu không?

"Ực" một tiếng vang lên, rõ ràng là tiếng nước được uống vào bụng, tuyên bố Lưu Sâm tiếp thu điều kiện của nàng.

- Đại thần thông! Thiên Cảnh thánh nữ đã dùng đại thần thông để chế tạo một cấm khu, khiến cho đại đội nhân mã của hai phe đó hoàn toàn cách ly với đại lục. Suốt ba trăm năm qua, không phe nào vãng lai với phe nào được cả.

- Bội phục!

Lưu Sâm cảm khái, nói:

- Bội phục nữ nhân thật! Thiên Cảnh thánh nữ thần thông quảng đại, thật là đáng bội phục. Á Na tiểu thư ngươi kể chuyện úp úp mở mở cũng rất đáng bội phục!

Chỉ là mấy chữ "đại thần thông" thì đã giải quyết hết vấn đề rồi, lợi hại thật!

Á Na mỉm cười nói:

- Kỳ thật, tam Cảnh đều có chìa khóa để mở cửa. Ngoài chìa khóa của Thiên Cảnh là không ai biết ở đâu ra, còn lại chìa khóa của Ma Cảnh và Thánh Cảnh đều do đại lục bảo quản. Có muốn biết những chiếc chìa khóa đó là cái gì hay không?

Lời này quả thật là trời long đất lở, tuy rằng Lưu Sâm đã sớm chớm hơi men, nhưng hắn vừa nghe đến đây thì lập tức tỉnh lại đôi chút, rồi giục:

- Nói mau!

- Ngươi còn uống được không?

- Không thể uống được nữa, nhưng có một vị cô nương từng nói một câu phi thường....kiên trì....kiên trì là tốt!

Lưu Sâm nâng chén lên rồi hỏi:

- Ta uống! Mà....trong chén có rượu sao?

- Có!

- Ừm, cảm tạ!

Lưu Sâm cạn sạch chén, rồi giục:

- Nói mau!

- Chìa khóa của Ma Cảnh là một cái bánh xe. Còn chìa khóa của Thánh Cảnh là gì hả? Muốn biết không?

Á Na lại hỏi.

- Rượu đâu rồi?

Lưu Sâm đưa mắt nhìn quanh tìm vò rượu, nhưng kỳ thật thì nó lại đang nằm trước mặt hắn.

Một chén nữa được nốc cạn!

- Chìa khóa của Thánh Cảnh là một thanh kiếm! Có biết hai chiếc chìa khóa đó ở tại địa phương nào không?

- Ta có thể uống hết....vò rượu này rồi ngươi kể hết một lượt không?

Lưu Sâm nửa nằm trên giường, đôi mắt cũng nửa khép nửa mở.

- Trước hết ngươi hãy uống một chén đã, rồi sau đó nói tiếp.

Á Na không nhượng bộ chút nào.

Thế là hắn lại cạn thêm một chén. Á Na từ từ kể tiếp:

- Không có ai biết!

- Con bà nó!

Lưu Sâm lớn tiếng mắng:

- Ngươi gạt người....

Á Na bật cười nắc nẻ:

- Ngươi cũng nói rồi mà, không biết cũng là một câu trả lời!

Lưu Sâm ngửa mặt ngã lăn ra giường, miệng thở dốc:

- Tốt, ta chịu thua! Lần thứ hai chịu thua! Làm phiền ngươi sau khi rời khỏi đây thì đóng cửa lại giùm. Ta đã uống nhiều rồi, nên rất sợ ồn ào!

Á Na ôn nhu đứng lên, ôn nhu cười, rồi ôn nhu ra khỏi cửa. "Bình" một tiếng thật lớn vang lên, cửa phòng được sập mạnh lại, khiến cho đèn đóm trong những phòng kế bên đều bật hết lên, bởi vì ai nấy cũng đều giật mình kinh ngạc, còn Á Na tiểu thư thì vẫn nhẹ bước tiến về phòng mình, ôn nhu mở cửa, rồi sau đó ôn nhu đóng cửa. Sau đó thì nàng ôm bụng lăn ra giường mà cười nghiêng ngã, cười đến nỗi khiến chiếc giường của nàng cũng rung rinh theo luôn.