Chương 163: Ngư Long Vũ Dường Như Lăng Ba

- Ái lang!

Cách Tố ngồi trên giường, hỏi:

- Chàng thật là ma đạo à?

- Phải!

Lưu Sâm vừa nói vừa đưa tay tới trước ngực nàng rồi hỏi lại:

- Nàng có tiếp nhận được điều đó không?

- Hơi khó đấy!

Cách Tố điều chỉnh lại cách ngồi của mình, để cho đôi ngọc thố lọt vào bàn tay của hắn, rồi hỏi tiếp:

- Chẳng phải chàng thường nói là ma pháp chính của mình vẫn không có cách nào tiến triển được hay sao? Thế tại sao bây giờ nó lại tiến bộ nhanh quá vậy?

- Vậy để chúng ta thí nghiệm một chút nhé!

Lưu Sâm hỏi:

- Nàng có Phong hệ ma tinh ở đây không?

- Có!

Cách Tố mở ngăn tủ ở đầu giường và lấy ra một chiếc hộp, sau đó nói:

- Ở trong này có một viên ma tinh của Phong xà. Có biết nó từ đâu ra không? Là....là cái viên....

Nói tới đây, khuôn mặt của nàng chợt ửng hồng lên.

- Là viên nàng có được trong cái đêm đã trao thân cho ta phải không?

Cách Tố khẽ uốn lưng một cái, rồi trừng mắt nói:

- Cái gì mà ta trao thân cho chàng chứ? Là chàng cưỡng gian người ta đó chứ!

- Phải, phải, là cưỡng gian!

Lưu Sâm nhận lỗi:

- Lại đây nào, để viên ma tinh này ở trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại, tập trung ý niệm để quán tưởng, khiến cho viên ma tinh đó tiến nhập vào trong nội thể của nàng!

Đây là biện pháp mà hắn biết được, hắn không hề giấu giếm Cách Tố một chút nào, nhưng Cách Tố lại không tin tưởng lắm, nàng nheo nheo mắt nhìn hắn rồi hỏi lại:

- Tại sao phải nhắm mắt lại?

- Thì để tiện giúp nàng tập trung tinh thần mà!

- Chứ không phải để tiện cho chàng làm chuyện xấu à, tiểu bại hoại!

- Nếu ta muốn làm chuyện xấu thì còn sợ nàng không thuận theo sao?

Lưu Sâm hằn hộc:

- Nhắm mắt lại!

Cách Tố nhắm mắt lại, nhưng sau đó lại mở bừng mắt ra, nói:

- Không cho chàng sờ loạn, nếu sờ loạn thì người ta làm sao mà tập trung tinh thần đây? Toàn tập trung vào bàn tay của chàng thôi!

- Phải rồi!

Lưu Sâm dừng tay lại, rồi lui lại ra sau, nhìn xem mỹ nữ đang sử dụng một phương thức trông quyến rũ nhất để đả tọa. Bộ đồ ngủ của nàng gần như là nhìn xuyên thấu hết tất cả, hai trái hồng đào cao chót vót. Vườn địa đàng thần bí ở bên dưới như ẩn như hiện. Với cách đả tọa đó, nàng cần ít nhất là phải ngồi tới một thời thần, đó là với điều kiện nàng thật sự tiến vào trạng thái minh tưởng vậy.

Một thời thần đó cũng không khó qua lắm!

Một canh giờ sau, Cách Tố chậm rãi mở mắt ra, viên xà tinh vẫn ở trên tay nàng. Cách Tố hỏi:

- Chàng cầm nó coi thử xem, ta thí nghiệm rồi mà chẳng thấy có biến hóa gì cả.

Lưu Sâm nhận lấy viên xà tinh, rồi nói:

- Không cần thí nghiệm nữa, ta bảo đảm là không có bất kỳ sự biến hóa nào!

Ma tinh vẫn còn đây, thí nghiệm cái rắm ấy! Chẳng lẽ là do thể chất của người ta không giống mình sao?

Cách Tố không phục, nói:

- Chàng làm sao biết được?

- Ma tinh không hề tiến nhập vào nội thể của nàng, vậy còn thí nghiệm gì nữa?

Cách Tố kêu lên:

- Ma tinh làm sao có thể tiến vào nội thể chứ? Không thể nào!

Thanh âm vừa dứt, viên ma tinh ở trên lòng bàn tay của Lưu Sâm chợt bốc hơi, nó nhanh chóng teo nhỏ lại. Đến khi hắn xòe bàn tay ra thì viên ma tinh đã biến mất không thấy đâu nữa.

Cách Tố kinh ngạc đến há hốc miệng, hồi lâu không ngậm lại được.

- Có lẽ việc này có liên quan đến thể chất đặc thù của ta đây. Bảo bối của ta, trước mắt thì ta không thể giúp nàng được gì rồi!

Lưu Sâm cười nói:

- Hy vọng Khắc Ân tiên sinh có thể giải thích cái đạo lý này. Nếu đúng vậy thì ta sẽ bồi thường cho nàng hai viên ma tinh thật lớn, khiến cho bảo bối của ta cũng nhanh chóng tiến bộ giống như ta vậy!

- Nếu ta có thể tăng trưởng ma pháp nhanh như thế, vậy thì ta....ta sẽ bồi tiếp chàng âu yếm thoải mái!

Cách Tố khích động nói:

- Bồi tiếp chàng không ngừng nghỉ, làm cái việc mà chàng thích nhất....

Đó là phần thưởng của nàng à? Đúng là không còn phần thưởng nào tốt hơn nữa!

Lưu Sâm đưa tay ra, từ từ trút bỏ y phục của nàng, rồi nói:

- Vậy bây giờ có thể nhận trước một phần hay không?

- Ừm...chàng nhẹ nhẹ tay thôi. Người ta công lực chưa đủ, không thể nhận được sự cuồng bạo của chàng. Đợi chàng trở lại giúp cho ta tiến bộ công lực, đến chừng đó thì chàng muốn sao thì sao....

Lời đó quả thật rất dụ hoặc!

Sau một trận triền miên, Cách Tố thỏa mãn nằm trên giường. Sau cơn cao trào, nàng lại hỏi:

- Ái lang, ta cảm thấy chàng giống như một tòa bảo khố của ma pháp vậy. Ta làm sao có thể tìm được chiếc chìa khóa để vào bảo khố đó đây?

Lưu Sâm nghe vậy thì ngây người ra, đang lúc âu yếm triền miên mà nàng còn bàn tới vấn đề ma pháp hay sao? Quả thật là không hợp thời hợp cơ gì hết.

Cách Tố lại bổ sung thêm một câu:

- Sau mỗi lần âu yếm, chàng đều để lại rất nhiều tinh dịch ở trong người ta, không biết trong số đó có ma tinh hay không? Ta có cần lưu lại không, hay là bức chúng ra?

Lưu Sâm trợn mắt há hốc miệng thật lớn!

- Nếu muốn sinh hài tử thì nàng hãy giữ lại!

- Ài, khó nghĩ thật!

Cách Tố khẽ cử động thân hình rồi nói tiếp:

- Chàng tới nữa đi, để ta cảm thụ từ từ....

Sau một hiệp nữa, Lưu Sâm kháng nghị:

- Không cho suy nghĩ lung tung!

Điều đó rất dễ, khi hai người kết nối với nhau, toàn bộ đầu óc của Cách Tố đều trống rỗng, muốn suy nghĩ lung tung cũng không nổi nữa.

Sau đó, Cách Tố lại bắt sang đầu đề khác:

- Ái lang, chàng lấy tín vật định tình của người ta mà thí nghiệm, giờ làm sao bồi thường giấc ngủ cho người ta đây?

Lưu Sâm áp môi mình vào môi Cách Tố rồi nói:

- Như vầy được không?

- Như vầy cũng tốt lắm!

Cách Tố khẽ chuyển động thân mình rồi nói:

- Cửa phòng của người ta không có đóng, chàng hằng ngày phải.....

oooOooo

Trong học viện đang xảy ra biến hóa. Á Sắt không còn xuất hiện ở những nơi đông người nữa, giống hệt như trường hợp của Na Nhĩ Tư ngày trước vậy. Những kẻ tự cao tự đại một khi gặp phải thất bại, họ chỉ còn cách lẩn tránh. Các học viên nhìn thấy các thành viên của hoàng kim tổ bắt đầu phân chia tầng thứ. Khi nhìn các thành viên khác của hoàng kim tổ thì họ tỏ vẻ kính trọng, nhưng khi nhìn đến Lưu Sâm thì lại là sùng bái, bởi lẽ hắn là học viên ma đạo, điều đó cũng có nghĩa là thần trong số các học viên rồi.

Các đạo sư cũng có thay đổi theo. Số người biến thành khiêm hòa có rất đông, đặc biệt là sau khi đối diện với Lưu Sâm, có một số người còn xưng hắn là "A Khắc Lưu Tư tiên sinh!" nữa.

Địa vị của Lưu Sâm cũng xảy ra thay đổi nốt. Ban đầu là có một số học viên cố gắng tiếp cận hắn, đại đa số là nam đồng học, còn với các nữ sinh thì trong mắt họ đã thấy xuất hiện những nét phức tạp. Bất kể hắn đi tới đâu, người ta vẫn giữ một khoảng cách với hắn, nhưng ở sau lưng thì ai ai cũng bình luận tới hắn. Họ bàn về thanh danh hay xú danh của hắn thì cũng không quan trọng, nhưng quan trọng hơn chính là ma pháp thần kỳ của hắn từ đâu mà đến.

Trận tỷ thí giành cái ghế trống của Thủy hệ hoàng kim tổ cũng bắt đầu tiến hành. Tám người, chỉ cần ba trận là có thể phân ra thắng bại rồi. Đây chính là việc mà toàn học viện đang quan tâm tới nhất. Tám tuyển thủ đó cũng chính là tiêu điểm mà mọi người đang lưu ý tới, nhưng khi có mặt của Lưu Sâm thì hào quang sáng chói ở trên người tám người đó đều bị tước đi khá nhiều. Thế nhưng hôm nay họ chính là tiêu điểm của mọi người, nguyên nhân chỉ có một - hôm nay chính là trận chung kết!

Á Na một mạch qua ải chém tướng, bằng vào những đòn tấn công ồ ạt như thủy triều, tránh né như nước chảy mây trôi, và điệu vũ Ngư Long như mộng như huyễn của nàng, Á Na liên tục thắng luôn hai trận để đứng vững trên đài chung kết hôm nay. Hai trận trước, Lưu Sâm đều có đến xem. Hắn không thấy nàng có bất kỳ một biến hóa nào, sự tiến bộ của vũ điệu Ngư Long không hề hiện rõ, thậm chí hắn cũng không biết lời đề nghị của mình có hữu dụng gì với nàng hay không nữa. Nếu như vũ điệu Ngư Long không hề có nhân tố đánh chém giết chóc, vậy làm sao nàng có thể tấn công địch nhân được? Vậy làm sao thắng lợi được? Hoặc giả có lẽ nàng ta cũng ý thức được điều đó nên mới tiếp tục lồng phương thức tấn công vào vũ điệu của mình. Vậy thì nàng ta sẽ khó mà thắng được trận đấu ngày hôm nay, bởi lẽ ma pháp của Thang Mỗ Sâm rõ ràng là thâm hậu hơn nàng nhiều. So với hai trận trước sẽ khó hơn nhiều.

Ở phía trước là biển người đông vô cùng, hai đối thủ đang đứng đối diện với nhau ở trên đài. Lưu Sâm chậm rãi thả từng bước một, một nữ hài ở phía trước mỉm cười rất tươi với hắn. Nàng ta chính là Cách Phù! Ở trước mặt mọi người, kẻ có thể đến sát bên cạnh hắn, vui vẻ khoác lấy tay hắn thì chỉ có mình Cách Phù mà thôi.

Hai người đứng sóng vai nhìn lên đài tỷ võ. Cùng lúc đó, ở trong đám đông có một nữ hài đang lặng lẽ thoái lui lại và ẩn phía sau một thân cây lớn, không một ai để ý đến nàng ta....

Ước Khắc Tốn đứng trên đài tuyên bố:

- Đây là trận chung kết để quyết định thành viên của Thủy hệ Hoàng kim tổ hợp! Hai tuyển thủ là Á Na tiểu thư và Thang Mỗ Sâm tiên sinh! Bây giờ thi đấu bắt đầu!

Lời nói vừa dứt, người lão đã thoái lui ra sau. Thang Mỗ Sâm lập tức cử động, bàn tay vừa giơ lên, một dòng nước lập tức phóng ra từ bàn tay của y, uyển chuyển ập tới. Ở trên không trung, nó trông giống như một sợi lụa trắng, nhẹ nhàng mà cuốn tới Á Na. Á Na thấy vậy thì khẽ thoái lui, tựa như một chú nai con thấy cành cong mà kinh sợ vậy. Sợi lụa trắng đó ở trên không chợt rẽ ngang, nó đón gió rồi bỗng nhiên biến thành cứng rắn, giống như một thanh bạch luyện kiếm (kiếm bằng lụa trắng) vậy và bay thẳng về phía Á Na. Những người ở dưới đài chỉ nghe những tiếng vù vù vang lên không ngớt.

Trong nhất thời, sự biến hóa của hai đối thủ là một động một tĩnh, một ôn nhu một sắc bén. Thân hình của Á Na hơi ngước lên cao, thanh bạch luyện kiếm liền bay sượt qua người nàng. Tránh được! Nhưng thanh bạch luyện kiếm kia đột nhiên quay trở lại, và một lần nữa biến thành nhu nhuyễn như sợi lụa trắng, ôn nhu mà quấn lấy chiếc eo nhỏ của nàng. Sự ôn nhu đó cũng lập tức nhanh chóng lan ra khắp toàn đài. Mọi người thấy vậy thì vỗ tay rầm trời, nhưng không một ai biết được đằng sau sự ôn như đó lại có ẩn chứa sát cơ rất nguy ngập!

Nó tùy thời đều cò thể biến thành đòn tấn công nằm ngoài ý liệu của người ta!

Tiếc thay, sự chuyển biến đó không thể hình thành được, bởi lẽ Á Na đã động. Nàng chuyển động theo từng bước lăng ba của điệu vũ Ngư Long, tiếp theo đó là những luồng gió xuân cũng kéo tới. Sợi lụa trắng đang quấn khắp thân người của nàng trái lại trông giống như một lớp y phục khác của nàng! Nàng khẽ điểm ngón tay vài cái, ở đầu ngón tay đột nhiên có mấy giọt nước hiện ra. Thủy châu bốc hơi thành thủy khí, thủy khí ngưng kết thành thủy vụ, thủy vụ gia nhập vào thủy luyện (sợi lụa nước), và biến nó thành một sợi lụa nước mới!

Lưu Sâm nhìn tất cả mọi diễn tiến xảy ra mà há hộc miệng không ngậm lại được. Vào thời khắc này, nàng ta đã bắt đầu có biến hóa rồi!

Nếu nói ngày trước Hạng Trang múa kiếm trước Lưu Bang thì mang theo tràn ngập sát cơ, còn hôm nay Á Na lại chỉ giống như một vị Cửu Thiên tiên tử, ngắm bóng mình mà nuối tiếc! Mỗi một lần ngón tay của nàng hoạt động, nó không hề mang theo một sự biến hóa có bao hàm chiến ý chút nào. Điệu vũ đó không hề có biến hóa, nó thuần túy chỉ là một vũ điệu, đối thủ đang ở đâu, thần sắc thế nào, tất cả những điều đó đều không nằm trong tâm của nàng. Lúc này đây, nàng chỉ là một nữ hài tịch mịch ở bên bờ hồ và đang cống hiến cho trời cao một vũ đạo mà thôi.

Nàng ta chỉ là một nữ hài thiện lương không nỡ đạp chết một con kiến, cả cuồng phong cũng không nỡ thổi tung mái tóc của nàng. Trong đôi mắt đối thủ của nàng chỉ mang theo một sự si mê, thân gã bất giác không tự chủ được mà chuyển động theo điệu vũ của nàng. Sợi lụa nước ở trong tay gã càng lúc càng mềm mại đi. Á Na quay mình lại rồi đột nhiên mỉm cười thật tươi. Vừa nhìn thấy nụ cười đó, Lưu Sâm đột nhiên cảm thấy trong lòng mình gợn sóng. Cách Phù không biết từ bao giờ đã tựa sát vào lòng hắn, còn một tay của hắn thì đã sớm đặt trên một đầu vai của nàng rồi.

Sau khi vũ điệu kết thúc, trong lòng tất cả mọi người đều chỉ thấy mềm mại ấm cúng!

Á Na nhẹ vung tay lên, Thang Mỗ Sâm bị hất ra khỏi đài, nhưng gã kịp thời chuyển mình trong không trung, rồi sau đó nhẹ nhàng đáp xuống đất, trong lòng mù mờ không biết phải làm sao mới đúng!