Chương 157: Ước Hẹn Một Năm

- A....

Khánh Ước kêu lớn:

- Làm sao bây giờ?

Khắp nơi ở trong rừng đều là độc trùng mãnh thú, nếu bọn chúng nhất tề cùng tấn công họ, vậy làm sao trốn được? Đối với nàng, độc trùng còn đáng sợ hơn mãnh thú nữa!

- Đừng lo!

Lưu Sâm cười nói:

- Nếu ngươi có hứng thú thì cứ mở mắt ra để xem chúng nhảy múa, tuy nhiên, nó có điều hơi đáng tởm một chút. Còn không thì cứ nhắm mắt lại!

Khánh Ước muốn nhắm mắt lại, nhưng chẳng hiểu sao lại không nhắm được. Nàng khẩn trương nhìn xuống dưới, ở phía dưới tối đen, khắp nơi đều là những đôi mắt phát sáng của xà trùng và mãnh thú. Bỗng nhiên có vật gì đó rơi xuống đầu nàng, Khánh Ước ngẩng đầu nhìn lên, thì ra có một con rắn lớn đang bò phía trên đầu họ. Nó buông mình từ trên cao rơi xuống và lướt qua người nàng. "Ầm" một tiếng vang lên, vô số tiểu trùng ở nơi đó đều bị bắn đi tứ tung, hầu như bao vây khắp xung quanh họ vậy, nhưng cũng chỉ là vây quanh thôi, chứ không có một con độc trùng nào tập kích cả. Bên tai Khánh Ước chợt có tiếng Lưu Sâm vang lên trấn an nàng:

- Đừng sợ, chúng không lọt vào vòng ma pháp phòng hộ của ta đâu!

Hắn rất may mắn, may mắn là vì ma pháp của hắn đã tiến bộ một bước dài. Nếu trình độ của hắn vẫn còn như trước kia, thì cho dù Phong thuẫn có thể che được toàn thân nhưng cũng không thể che được hết hai người. Hắn khả dĩ có thể không quan tâm tới sự tấn công của mãnh thú, nhưng lại không thể đề phòng được đám độc trùng đáng sợ, chỗ nào cũng xâm nhập được. Nhưng bây giờ thì không còn tồn tại nỗi lo đó nữa, một khi hắn đã bố trí Phong thuẫn thì bốn phía đều được phong kín rất chắc chắn, cả không khí cũng không thể lọt vào được, chứ đừng nói gì tới độc trùng. Đám mãnh thú duy nhất có năng lực để phá hỏng Phong thuẫn thì lại đang ở dưới gốc cây, trên căn bản là không thể trèo lên được.

Khánh Ước mở to đôi mắt, ma pháp? Hắn đang dùng ma pháp! Ở trong sơn cốc này mà hắn vẫn có thể sử dụng ma pháp hay sao? Nhưng nàng lại cảm thấy đúng là hắn đang sử dụng ma pháp một cách chân chân thật thật. Khắp nơi đều có ác xà và độc trùng vây quanh, nhưng chúng lại không có cách nào đớp nàng một miếng được.

"Bình" một tiếng vang lên, cây đại thụ bị chấn động mãnh liệt!

Khánh Ước kêu lên đầy sợ hãi:

- Chuyện gì vậy?

Ác xà và độc trùng bị chấn động nên có một số đông bị rơi xuống đất, để lộ ra một quang cảnh kinh khủng ở bên dưới. Thì ra không biết từ lúc nào mà đã thấy một con dã thú to lớn xuất hiện, vừa rồi nó đã đánh vào thân cây một cú thật mạnh.

- Lệ hùng (gấu)!

Khánh Ước hốt hoảng kêu:

- Ngươi mau ngăn cản nó đi, nó muốn vồ ngã thân cây này đấy!

Dường như để chứng minh lời nói của nàng là thật, con vật to lớn đó lại gầm lên một tiếng rồi vung trảo ra, một mảng cây lớn bị móng của nó quạt trúng nên rơi ra.

- Cái cây này là giường của chúng ta hôm nay, vậy mà tên súc sinh ngươi lại muốn phá hư nó à?

Vừa nói xong, Lưu Sâm liền vung tay lên, con lệ hùng to lớn ở bên dưới liền bị chẻ làm đôi. Đám dã thú ở bên dưới thấy vậy thì đều sợ hãi thoái lui ra sau, rõ ràng là chúng cũng biết sợ rồi.

Khánh Ước thấy vậy thì lớn tiếng kêu lên đầy kinh hãi, chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng cũng há hốc không ngậm lại được. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy uy lực ma pháp của hắn. Cách xa mấy trượng mà vẫn có thể giết chết được lệ hùng. Sao hắn lại lợi hại như thế nhỉ? Lệ hùng chính là cơn ác mộng của các thợ săn trong núi, vậy mà nó lại không chịu được một kích dưới tay hắn!

- Ở trên trời kìa....

Đột nhiên nàng lại kêu lên, chẳng biết từ lúc nào ở trên bầu trời xuất hiện rất nhiều bóng đen, chúng là một bầy ác điểu. Ác điểu bình thường trong ban đêm có mấy loại đặc điểm: bay không có tiếng động, nhưng tấn công rất dữ dằn. Nàng không còn lưu ý tới bên dưới nữa, nhưng bầu trời chính là thiên đường của ác điểu. Thế nhưng Lưu Sâm chỉ hơi ngẩng đầu nhìn một cái, tay của hắn khua lên một vòng, thế là bầy ác điểu đều rơi la liệt xuống đất, nhưng máu của chúng lại không hề rơi lên người hai người họ một giọt nào. Khánh Ước ép mình vào lòng Lưu Sâm, trái tim đập thình thịch, hai mắt cũng nhắm chặt lại. Tuy rằng nàng không nhìn thấy gì cả, nhưng nàng nghe rõ tiếng kêu thảm thiết của đám mãnh thú và bầy ác điểu ở gần đó...

Rốt cuộc tiếng kêu thảm thiết cũng dừng lại, Khánh Ước chậm rãi mở mắt ra, vừa khéo chạm với ánh mắt của Lưu Sâm. Ánh mắt của hắn dưới ánh sao thật là sáng, khóe miệng của hắn đang mỉm cười thật ôn hòa. Trái tim của Khánh Ước lại một lần nữa nhảy tưng tưng. Lúc này Lưu Sâm lại cười nói:

- Không sao rồi, mãnh thú và ác điểu đều rút lui hết rồi!

Khánh Ước nghe vậy thì đưa mắt nhìn xuống phía dưới, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Thì ra lúc này ở dưới mặt đất đều là thi thể la liệt của động vật, có sói, có hổ, có báo, và tất nhiên cũng có ác điểu, mà trên thi thể của chúng lại có vô số độc trùng và ác xà đang bò ngọ ngoậy ở trên đó.

Khánh Ước hít một hơi thật sâu rồi không dám nhìn nữa, nàng ngước nhìn lên trên, phía trên chỉ có khuôn mặt của hắn.

Lưu Sâm nhẹ giọng hỏi:

- Sợ hả?

- Không sợ!

Khánh Ước đáp nhẹ:

- Có ngươi ở đây, cái gì ta cũng không sợ!

Ánh sao nhu hòa, giữa hai người không còn khoảng cách nào nữa, chỉ có một loại cảm giác ấm áp rất nồng đậm. Khánh Ước cảm thấy toàn thân mình rất nhẹ nhõm, bên tai lại có thanh âm của hắn kéo nàng trở về với thực tại:

- Khánh Ước, nói không chừng đây là một phương án khác của Thú nhân cũng nên, ngươi thấy thế nào?

- Đúng rồi, nhất định là vậy!

Khánh Ước nói:

- Nếu không nhờ có ngươi thì bọn chúng đã thành công rồi!

Trận sơn biến kỳ này, tất cả dã thú đồng loạt tấn công, nếu không có hắn, chỉ e tộc nhân của nàng tuyệt đối sẽ không thể bảo vệ được nàng. Cho dù họ có để nàng núp ở một căn phòng kiên cố nhất thì cũng không thể ngăn cản được chúng, huống chi lại còn có quá nhiều độc trùng như thế. Chỉ cần một con độc trùng chui được từ dưới đất lên thôi thì nó cũng có thể giết nàng rất dễ dàng rồi!

- Đêm nay được an toàn rồi!

Lưu Sâm khẽ cau mày nói:

- Nhưng ngươi xác định là....bọn chúng phải giết ngươi vào ngày sinh nhật của thánh nữ thì mới có hiệu quả chứ?

Khánh Ước gật đầu đáp:

- Xác định! Bọn chúng đã bắt ta được hơn một tháng, nếu không nhờ ngươi cứu ta về, thì khi thời gian vừa tới, ta sớm đã chết dưới tay của chúng rồi!

Dưới trăng sáng vằng vặc, Khánh Ước kể lại chuyện nàng bị bắt rất tỉ mỉ, rất chậm rãi, và rất cụ thể. Thời gian cứ thế mà trôi đi, đến khi kể xong thì ở phía chân trời đã thấy xuất hiện một đường trắng bạch. Đám dã thú còn lại ở dưới đất cũng đã rút lui từ lâu, cả ác xà và độc trùng cũng bỏ đi sạch sẽ, không còn lại một con nào.

Ngoài những cái xác nằm lại ở trên đất ra, không còn dấu vết của một con dã thú nào cả. Tất cả thật giống như một giấc mộng vậy!

Lưu Sâm vươn vai, rồi mang theo Khánh Ước mà nhảy xuống đất. Hắn giữ tốc độ thật chậm để hai người tà tà đáp xuống sườn núi, tránh xa thi thể của bầy dã thú. Lúc này Khánh Ước mới hoàn toàn yên tâm, còn Lưu Sâm thì cũng thả lỏng, nói:

- Theo lời ngươi nói, chỉ cần ngươi không ra khỏi cốc thì Thú nhân sẽ không có cách nào để bắt người, còn nếu không đúng thời gian thì dù có giết ngươi cũng là vô dụng phải không? Nếu vậy thì từ giờ cho tới ngày này năm sau, ngươi sẽ không có nguy hiểm gì cả, đúng không?

- Đúng vậy!

Khánh Ước hơi do dự rồi nói:

- Trong một năm đó, ta sẽ được an toàn, thậm chí nếu có người muốn gây hại tới ta, đám Thú nhân kia còn có thể bảo vệ ta nữa.

Lưu Sâm nghe vậy thì phì cười. Thú nhân mà cũng bảo vệ nàng sao? Ý nghĩ của tiểu nha đầu này thật kỳ lạ, nhưng cũng có thể điều đó là sai, bởi vì đối với Thú nhân, đối với người nuôi mộng mở cửa Thiên Cảnh, quả thật họ phải làm như vậy, bởi vì nàng chính là chìa khóa mở cửa Thiên Cảnh, nhưng nó chỉ có tác dụng khi thời gian thích hợp mà thôi. Còn nếu bình thường mà gây tổn hại đến nàng thì cũng tức là hủy luôn cái chìa khóa trân quý đó rồi.

- Tuy trong một năm sắp tới ta sẽ được an toàn, nhưng không biết năm sau....ta có thể may mắn như vậy nữa không?

Thanh âm của Khánh Ước có vẻ rất thong thả, nhưng khi lọt vào tai Lưu Sâm thì hắn lại kinh hãi. Hắn cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn tiếp xúc được ánh mắt của nàng, thế rồi hắn vội vã nhìn tránh đi.

Chuyện này thật là phiền toái, sinh nhật của thánh nữ chỉ xảy ra mỗi năm một lần, chẳng lẽ mỗi năm mình phải tới đây để bảo vệ nàng một lần? Năm nay Thú nhân bị thất bại, hẳn là sẽ căm tức lắm. Vậy sang năm chúng sẽ áp dụng tới biện pháp gì nữa đây? Sang năm chúng có tăng thêm uy hiếp hay không? Người bảo hộ có thể thoát thân được không?

- Tháng năm năm sau thì ta sẽ được mười tám tuổi....

Thanh âm của Khánh Ước vang lên rất nhẹ, nhưng lại khiến cho Lưu Sâm không hiểu được. Nàng muốn nói với hắn điều gì? Là nàng sẽ thành niên? Chẳng lẽ điều đó có thể tránh được cái họa năm ngày đó?

- Theo tộc quy, nữ hài trong tộc chúng ta khi tới mười tám tuổi thì....phải xuất giá!

Khánh Ước nhẹ giọng nói:

- A Khắc Lưu Tư, nếu như ta xuất giá....vậy thì thân thể của ta không còn thánh khiết nữa, máu của ta sẽ không mở được cửa của Thiên Cảnh nữa. Ngươi....ngươi hiểu ý ta không?

Lưu Sâm há hốc miệng đầy ngạc nhiên, mất đi tấm thân thuần khiết thì không thể mở cửa Thiên Cảnh được nữa sao? Chẳng lẽ ý của nàng là...vì sự an toàn của mình.....tốt nhất là trước khi tới ngày sinh nhật của thánh nữ, khiến cho tấm thân thuần khiết trở thành không thuần khiết nữa? Chiếu theo tộc quy của nàng, khi nàng được mười tám tuổi thì phải xuất giá, bây giờ có thể xuất giá rồi. Một khi đã xuất giá thì nếu muốn giữ cho thân còn được thuần khiết thì e rằng rất khó. Với một nữ hài mỹ lệ như nàng, hễ nam nhân nào trở thành trượng phu của nàng, sau khi đưa tiễn tân khách ra về hết thì sẽ lập tức nhảy lên giường ngay. Một khi mất đi đồng thân thì tất cả những gì liên quan đến nàng sẽ đều biến mất hết, nàng sẽ trở lại thành một nữ hài bình thường, và sẽ không còn có bất kỳ một nguy hiểm nào nữa.

Xem ra biện pháp rút củi dưới nồi này có thể thi hành được đấy, nhưng làm vậy thì có phải là đáng tiếc lắm không? Dù sao thì Thiên Cảnh đối với bất kỳ ai cũng đều có sức hấp dẫn rất mạnh...

- Ta....ta không muốn xuất giá sớm!

Khánh Ước nói:

- A Khắc Lưu Tư, sang năm ngươi có thể trở lại bảo vệ ta nữa được không? Chỉ cần một đêm thôi, một đêm của ngày này năm sau!

Lưu Sâm gật đầu, nói:

- Nếu như ngày này năm sau mà ngươi vẫn gặp nguy hiểm, vậy ta sẽ đến!

Có lẽ hắn muốn nói là: "Nếu sang năm ngươi thật chưa muốn xuất giá, vậy ta sẽ trở lại với ngươi!"

Khánh Ước nhoẻn cười, e thẹn nói:

- Hay lắm, chúng ta hẹn trước nhé, móc ngoéo đi....vĩnh viễn không thay đổi!

Lưu Sâm khẽ đưa tay móc ngoéo với nàng, hai ngón tay vừa đụng nhau thì Khánh Ước đã đỏ bừng mặt lên. Trong mắt nàng lóe lên quang mang sáng ngời. Vào thời khắc này đây, nàng không còn là một nữ hài thánh khiết nhất nữa, mà là một nữ nhân rất thành thục! Ước hẹn này có ý nghĩa thế nào? Lưu Sâm ít nhiều gì cũng hiểu được một chút, nhưng hắn không muốn hiểu nhiều lắm.

- Đây là lần đầu tiên ta ước hẹn với nữ hài kiểu này đấy!

Lưu Sâm đánh trống lãng:

- Một cuộc ước hẹn khá dài!

- Ta cũng vậy, đây là lần đầu tiên ước hẹn với nam nhân....

Khánh Ước nhìn Lưu Sâm đầy si dại:

- A Khắc Lưu Tư, ước hẹn này đối với ngươi chỉ có một năm, nhưng....nhưng đối với nữ hài mà nói, ngươi cho rằng nó dài bao lâu?

Lưu Sâm không nói gì, đối với nữ nhân mà nói, khi đã ước hẹn với nam nhân, dù chỉ một năm, nhưng có khi đó lại là cả cuộc đời của họ. Nàng muốn ám chỉ tới ý này chăng? Khoảng cách giữa hai ý nghĩa đó chỉ mỏng manh như một trang giấy vậy, chỉ cần đâm một cái thì nó sẽ bị thủng ngay. Có thể ở phía sau trang giấy mỏng đó lại là một khung trời khác, căn bản không thể đâm thủng được. Ước định thứ hai của họ là một năm sau hắn lại tới đây bảo vệ nàng, còn ước định thứ nhất là năm ngày trước hắn lưu lại để bảo vệ nàng. Bây giờ ước định thứ nhất đã kết thúc, thời gian tới ước định thứ hai còn rất dài.