- Huyễn ảnh phân thân, đây là cơ hội xuất động!
Lưu Sâm chỉ thốt ra mấy tiếng, sau đó thì thân ảnh của hắn lập tức biến mất trong nháy mắt, còn giữa đương trường thì bỗng nhiên thấy có thêm bốn cái bóng huyễn ảnh nữa.
"Sầm" một tiếng vang lên, tảng đá xanh lớn bị đập tan vỡ vụn, mảnh vỡ bắn ra tung tóe. Tư Tháp nhanh chóng lao vụt qua bên người con cự long, nhưng ngay khi gã vừa lao qua người nó thì liền bị một bàn tay to lớn của cự long quét tới trước ngực gã, tốc độ quả thật kinh người. Bàn tay to lớn đó xé gió mà quạt tới, khiến cho Tư Tháp cảm thấy trái tim lạnh buốt. Gã đã quên một việc, đó là mắt rồng! Ở trong mắt rồng, vốn không có huyễn ảnh! Huyễn ảnh phân thân của gã vốn không qua mắt được cự long!
Thế đang lao tới của gã cực nhanh, còn cự long thì lại chính diện xuất kích, hai tốc độ gộp lại đó là nhanh gấp đôi tốc độ của người thường, như vậy làm sao gã có thể tránh né khi còn ở trên không? May thay, gã không cần tránh né, vì lúc này cánh tay của gã đột nhiên bị ai kéo lấy. Chỉ thấy Tư Tháp bị kéo mạnh một cái, toàn thân gã liền xuyên qua bàn tay của cự long mà rơi xuống đất, sau đó thì "vèo" một tiếng, cả người gã liền lao vù luôn vào cửa động tối om ở phía trước.
Người vừa kéo lấy gã tất nhiên là bằng hữu của gã! Tốc độ lưu A Khắc Lưu Tư, chỉ có hắn mới có khả năng làm được điều đó ở trong một tình huống như vậy mà thôi.
Vừa chạy như bay về phía trước được năm trượng, từ phía sau bỗng nhiên có tiếng hấp khí vang lên. Lúc này ở trong sơn động tối đen chợt có một luồng hấp khí cực mạnh được phát ra, tựa như cái máy hút bụi cực lớn vậy. Ngay cả Lưu Sâm cũng cảm thấy mình không thể chạy tiếp được. Không những là không thể chạy tiếp được, mà ngay cả thân thể hắn cũng đang bị hút lùi ra sau nữa.
Lưu Sâm vội vàng vận lực, đưa lực lượng xuống hai chân để ghìm người lại. Chỉ thấy đất đá ở dưới chân hắn phảng phất như đang tróc ra, năng lượng toàn thân cũng bị rung động mạnh, còn Tư Tháp đang bị hắn nắm giữ thì cũng bị bay dạt về phía sau. Chỉ nghe gã kinh hãi kêu lên thất thanh, nhưng ngay cả tiếng kêu đó dường như cũng bị hút ra sau luôn vậy.
- Nắm lấy nham thạch!
Thế rồi hai người vội ôm lấy những tảng đá lớn ở bên cạnh mình. Trong túi của Lưu Sâm lại truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Ưu Lệ Ty. Tuy rằng nàng không có mặt tại đây, nhưng quả thủy tinh cầu nọ dường như cũng không khác gì bản thể của nàng vậy, có thể cảm thụ được sự đau đớn của áp lực bên ngoài.
Hấp khí chỉ phát ra trong nháy mắt, nhưng lại có cảm tưởng khá lâu. Rốt cuộc luồng hấp khí kia cũng tan mất, bỗng nhiên Tư Tháp kêu lớn:
- Đây là Phong long, coi chừng Phong nhận của nó!
Gã đột nhiên nhớ ra, tốc độ của con rồng kia nhanh dị thường, vì vậy mà nó chỉ có thể là Phong long mà thôi. Hấp khí của Phong long chỉ là một thủ tục mở màn cho ma pháp của nó, chứ chưa phải là ma pháp thật sự. Nó phát ra luồng hấp khí trước để chuẩn bị phóng Phong nhận tiếp theo. Chỉ mới là thủ tục mở màn mà đã khiến cho hai người họ kinh hồn táng đởm như vậy rồi, nếu là ma pháp thật sự thì còn cao tới bậc nào nữa?
Hai người đều có thể đối mặt với Phong nhận của đại ma pháp sư cấp một mà mặt không hề đổi sắc, nhưng đại ma pháp sư làm sao có thể sánh bằng cự long chứ? Phong nhận của nó đủ để xuyên thủng nham thạch, mà lúc này hai người đang ở trong thông đạo, muốn tránh Phong nhận của nó là chuyện không thể được, vậy làm sao mà chạy thoát đây?
Đột nhiên ở bên cạnh Tư Tháp có tiếng truyền đến:
- Đi mau!
Tư Tháp nghe tiếng thì lập tức bỏ chạy thật mau, gã dùng hết khả năng mà chạy như bay. Cũng may là nơi này cách cửa động dường như cũng không xa lắm, ở phía trước mơ hồ đã thấy được ánh sáng rồi. Chạy thẳng một mạch, lẽ tất nhiên là trong vòng vài chục trượng không có trở ngại gì, bỗng ở phía sau....
"Oành" một tiếng thật lớn, Tư Tháp chỉ cảm thấy kình phong đập vào mặt thật rát. Cả người gã bị chấn bay sang vách núi bên trái, sau đó thì toàn thân mềm nhũn rơi xuống đất. Đó không phải là Phong nhận, mà là dư kình của một đòn tấn công. Chỉ mới là dư kình thôi mà đã lợi hại như vậy rồi, còn bằng hữu của hắn....
- A Khắc Lưu Tư!
Tư Tháp hoảng hốt kêu lớn, trong thanh âm mang theo sự bi thương mãnh liệt. Chẳng lẽ Lưu Sâm không nghe được tiếng gọi của gã sao?
Không có tiếng đáp lại, chỉ có những tiếng động rầm rầm vang lên không ngớt. Tư Tháp nhảy dựng lên, gã lao vút trở lại, nhắm vào cửa động mà gọi điên cuồng:
- A Khắc Lưu Tư....
Sau khi hô hoán một lúc lâu, rốt cuộc gã cũng dừng lại. Mồ hôi lạnh ở trên trán gã tuôn ròng ròng không ngớt. Gã lần mò tìm kiếm vách đá. Lối đi này đã hoàn toàn bị sập xuống, do đó mà đá vụn che lấp hết cả lối đi. Có lẽ là do Phong nhận của cự long tạo ra đây. Dường như thân thể của cự long quá lớn, khi nó cố sức chui qua thông đạo thì đã làm cho vách đá sụp đổ xuống hết. Thông đạo bị lấp kín là chuyện tốt, ít ra thì tính mạng của gã đã được an toàn, nhưng còn bằng hữu của gã thì có lẽ chết chắc rồi!
- A Khắc Lưu Tư!
Tư Tháp lại kêu lên thật lớn, đồng thời gã đấm một quyền vào tảng đá ở bên cạnh mình. Gã đang cực kỳ phẫn nộ, bởi vì gã cảm thấy mình quá vô lực đi.
Bỗng nhiên có một thanh âm yếu ớt vang lên từ dưới lớp gạch vụn:
- Tư Tháp, đừng kêu ầm ĩ lên như vậy được không? Ta sắp bị tiếng kêu của ngươi làm điếc cả tai rồi đây!
Tư Tháp nghe được tiếng đó thì mừng rỡ nhảy phốc lại. Gã ôm chầm lấy Lưu Sâm đang nằm lẫn lộn trong đất đá rồi kêu lên:
- Ngươi chưa chết!
- Thiếu chút nữa là bị chết vì tiếng kêu của ngươi rồi, may mà chỉ là thiếu một chút thôi!
Lưu Sâm cười khổ nói:
- Ta cần nghỉ ngơi một lúc đã!
- Để ta cõng ngươi đi!
Tư Tháp ngồi phục xuống rồi nói tiếp:
- Chúng ta không có nhiều thời gian lắm!
- Không cần!
Lưu Sâm chậm rãi nói:
- Chỉ nghỉ một chút là được, bất kể gấp cỡ nào cũng phải chờ thôi....
Trong thanh âm của hắn chứa đầy sự bất đắc dĩ. Bên ngoài có thể còn có cường địch, hắn tuyệt không thể để Tư Tháp cõng mình mà đột phá vòng vây, do đó mà bắt buộc phải chờ mình khôi phục công lực lại mới được!
Chuyện gì vừa xảy ra, hiển nhiên mọi người đều hiểu. Siêu cấp Toàn Phong chùy trực diện đối kháng với siêu cấp Phong nhận của cự long. Phong nhận bị Toàn Phong chùy chẻ đôi, sau đó nó bắn ra hai bên vách đá, còn Toàn Phong chùy do Lưu Sâm phóng ra với toàn thân năng lượng thì lại chui vào miệng cự long, tiếp theo là phân đôi cái đầu to lớn của nó, và sau cùng là khiến cho toàn bộ vách đá ở nơi đây đều bị sụp đổ hoàn toàn. Bản thân Lưu Sâm thì sau khi phóng ra một chiêu tất sát đó, toàn thân hắn cũng mềm nhũn như bún, hắn đã quen với việc này, bởi lẽ đây đã là trường hợp lần thứ ba mà hắn đã trải qua.
Hắn cần nghỉ ngơi trong một canh giờ.
- Nhân lúc này, ngươi hãy đi thăm dò đường đi nước bước một chút đi. Chỉ là thăm dò thôi, khi ra tới cửa động thì nhất định phải quay trở lại.
Lưu Sâm nói với giọng vô lực:
- Nếu cần thiết, ta không phản đối ngươi mang Ưu Lệ Ty chạy đi trước.
Lúc này thời gian rất quý báu. Trong khi chờ đợi, hắn chỉ đành để Tư Tháp đi thăm dò đường đi thôi.
- Vậy cũng tốt!
Tư Tháp thò tay vào túi Lưu Sâm, lấy viên thủy tinh cầu ra, sẵn đó buông một câu bông đùa:
- Hắn không sao!
Gã dừng lại một chút, rồi cười nói tiếp:
- Chưa thấy qua viên thủy tinh cầu nào lại ướt át như vậy cả.
Nói xong, gã liền chạy thẳng vào thông đạo tối đen ở trước mặt.
Lưu Sâm lắc đầu cười khổ. Hắn hơi liếc mắt xuống đất một chút, nhất thời không khỏi sửng sốt. Ở bên cạnh chân của hắn chẳng biết lúc nào đã có một hạt châu to tròn và còn dính chút vết máu ở trên đó nữa.
Long tinh? Là Long tinh của Phong long? Sau khi chiếc đầu to tướng của cự long bị nổ tan tành, vậy mà viên long tinh này không hề bị vỡ nát sao? Tất nhiên là không rồi, bởi lẽ Long tinh chính là bộ phận cứng rắn nhất ở trên người các loài rồng, quyết không phải là một vật thường. Nhưng lúc này nó lại rơi dưới chân mình, có phải đây là phần thưởng mà ông trời ban tặng cho mình hay không? Tốt, vừa trải qua một phen nguy hiểm, dù sao cũng nên có một chút hồi báo chứ? Đây là hắn đã thu hoạch một viên Long tinh một cách chính đáng. Nếu như học viện biết mình bằng vào sức lực của bản thân mà giết được con cự long vừa rồi - là bằng vào bản lãnh chân chính mà giết nó, không mượn bất cứ ưu thế của hoàn cảnh nào - chỉ e tất cả mọi người sẽ mở to đôi mắt thật lớn, miệng há hốc không thốt thành lời, nói sao họ cũng sẽ không tin cho coi, kể cả Tư Tháp ở trong đó nữa. Gã cũng chỉ cho rằng vì vách đá bị sập nên mới đè chết cự long, mà không biết rằng cự long đã bị chết trước khi vách đá sập xuống.
Lưu Sâm khó khăn thò tay nhặt viên Long tinh lên, động tác thật là chậm, nhưng rốt cuộc hắn cũng nắm được nó vào tay. Sau khi lau sạch vết máu ở trên đó, hắn đang tính bỏ vào túi thì bỗng nhiên có hào quang nhoáng lên, thân ảnh của Tư Tháp cũng xuất hiện ngay trước mắt. Gã kêu:
- A Khắc Lưu Tư, vận khí của chúng ta dường như đã được thay đổi tốt lên rồi. Có biết ở bên ngoài có gì không? Không có gì cả! Không có địch nhân!
Ở trên tay hắn cũng truyền đến giọng nói vui mừng của Ưu Lệ Ty:
- Có biết điều đó nghĩa là gì không? Là các ngươi đã thoát hiểm rồi!
Lưu Sâm mỉm cười thật tươi!
Thế nhưng ngay sau đó, nụ cười của hắn bỗng nhiên trở nên cứng đờ, bởi vì hắn đang cảm thấy có phần dị dạng. Viên Long tinh ở trong tay chợt biến thành một quả cầu sắt đỏ thẫm, nó bỗng trở nên nóng hổi, vả lại cơn nóng đó cũng không phải là một cơn nóng bình thường, mà nó lại có liên quan đến da tay của hắn. Lúc này đang có một dòng thủy lưu ấm áp chạy vào lòng bàn tay của hắn, chỉ trong phút chốc, năng lượng ở trong cơ thể của hắn liền trở nên tán loạn, loạn như một mớ bòng bong vậy. Hắn không thể cử động toàn thân, bàn tay đang nắm chặt viên Long tinh thì lại dán chặt xuống đất, một chút cũng không động đậy được.
- Ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút đi!
Tư Tháp không hề phát hiện ra dị dạng của Lưu Sâm, gã nói tiếp:
- Hãy nhân cơ hội này mà suy tính xem bước tiếp theo chúng ta sẽ làm sao, sẵn ba người đều có mặt tại đây!
Rõ ràng chỉ có hai người, nhưng có viên thủy tinh cầu ở trên tay, vậy chẳng khác nào đang có ba người vậy.
- Có một biện pháp!
Viên thủy tinh cầu lại phát ra thanh âm:
- Các ngươi giết hai tên Thú nhân bình thường, lấy y phục của chúng thay vào, sau đó đeo lên mặt một bộ lông, rồi đi thám thính vị trí mà Khánh Ước bị giam, sau đó mới xuất thủ cứu người.
- Ta nghĩ đó cũng là một biện pháp tốt!
Tư Tháp gật đầu tán thành:
- Nhưng còn một vấn đề, đám Lang nhân kia có khứu giác cực kỳ linh mẫn. Chúng ta có thể che giấu hành tung để qua mắt bọn chúng được, nhưng phải dùng biện pháp gì để giấu giếm khứu giác của chúng đây?
- Điểm này thì hơi khó đấy!
Ưu Lệ Ty nói:
- Để ta nghĩ xem.....
Quả nhiên nàng im tiếng để suy nghĩ thật. Một lúc lâu sau mới lại lên tiếng:
- Người ở đây nói là, có một loại thực vật sau khi dùng nó để vẽ loạn lên người thì có thể tránh được khứu giác của Lang nhân, nhưng các ngươi phải trở lại trước đã...
Nàng ở bên ngoài sơn cốc hướng dẫn, mà bên cạnh nàng cũng có mười mấy tộc nhân của Lạc Cơ tộc, do đó mà nhiều người cùng bàn tán thì lập tức có đáp án ngay.
- A Khắc Lưu Tư, ngươi nghĩ thế nào?
Tư Tháp sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quay sang hỏi Lưu Sâm.
Lúc này chỉ thấy Lưu Sâm nhoẻn miệng cười, sau đó thì từ từ đứng lên, rồi vươn vai rõ dài. Nơi khóe miệng của hắn còn điểm nụ cười khá thần bí nữa.
- Ngươi....ngươi khỏe rồi chứ?
Tư Tháp cẩn thận đưa mắt nhìn hắn. Loại thần thái kia của Lưu Sâm, gã chưa từng thấy qua.
- Ừm, tốt, cực tốt!
Lưu Sâm cười ha hả:
- Ta chưa từng thấy mình khỏe khoắn như thế này bao giờ cả!
Có lẽ Tư Tháp còn chưa nhìn ra được có gì lạ, nhưng Lưu Sâm thì hoàn toàn thể hội được, bản thân hắn quả thật đang ở trạng thái tốt nhất chưa từng có bao giờ. Khi viên Long tinh tiến nhập vào trong cơ thể hắn thì nó đã khiến cho năng lượng trong người hắn bị rối loạn cả lên, sau đó thì nó lại hòa quyện thành một với nguồn năng lượng ở trong cơ thể. Đáng lẽ sau mỗi lần thi triển Toàn Phong chùy thì hắn sẽ được khôi phục lại nguyên trạng, nhưng lần này lại khác hẳn. Lần này chẳng những hắn khôi phục lại được nguyên trạng, mà hắn còn cảm thấy năng lượng trong cơ thể còn tăng hơn rất nhiều nữa, nhiều đến nỗi bản thân hắn cảm thấy mình như đang bành trướng lên vậy.
Chỉ có một giải thích cho hiện tượng này. Năng lượng của Long tinh đã bị hắn hấp thu. Đây là một loại Hấp Tinh đại pháp của dị giới! Hấp Tinh đại pháp từ đâu mà đến? Làm sao mà vận hành? Hắn không hề biết những điều đó, hắn chỉ biết rằng viên Long tinh này càng lúc càng nhỏ dần, năng lượng trong cơ thể càng lúc càng tăng dần, mãi cho tới khi hấp thu hết hoàn toàn Long tinh thì mới thôi. Một viên Long tinh tương đương với một nửa tinh hoa của con cự long vừa rồi, vậy mà nay nó đã trở thành năng lượng của hắn rồi sao?