- A Khắc Lưu Tư, chúng ta không thể tiến vào nữa. Nếu cứ tiến vào....thì chúng ta sẽ trở thành những người bị mất hết ma pháp.
Ưu Lệ Ty nói với giọng bất an. Ma pháp chính là vốn liếng để mọi người dùng để cứu người, nếu mất đi vốn liếng đó, vậy họ chỉ là những người thông thường, mà ba người bình thường thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ gian truân như thế chứ?
- Không sao đâu!
Lưu Sâm ôn hòa nói:
- Theo ta đoán, việc mất ma pháp chỉ là tạm thời thôi, mà việc cứu người thì không hành động ở đây. Hôm nay chúng ta chỉ đến đây làm khách thôi. Dù khách nhân có biết hoặc không biết ma pháp thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến lòng nhiệt tình của chủ nhân kia mà!
Bạch lộc dường như cũng bị mệt lã đi, vì chúng đi chậm hơn trước rất nhiều. Rốt cuộc ba người đã nhìn thấy có nhà cửa ở phía trước, khi vừa vượt qua rìa núi, đột nhiên có mấy thôn dân xuất hiện ở cửa thôn. Trong tay ai nấy cũng đều cầm liêm đao, cuốc xẻng, đòn gánh, và thậm chí có người còn khiêng cả một cây xẻng thiết nữa. Ánh mắt của họ không mấy thân thiện chút nào.
Thân thể của Ưu Lệ Ty thoáng run nhẹ. Là một ma pháp sư cấp một, khi đối mặt với những người bình dân này đáng lẽ không nên run rẩy mới phải, bởi lẽ nàng chính là một vị tiên tử ở trong lòng các người bình dân, có ma lực rất lớn của một vị tiên tử.
Nhưng vào thời khắc này đây, nàng biết nàng chỉ là một tiểu cô nương thông thường, hoặc giả còn yếu hơn cả vị cô nương thôn quê tú lệ đang đứng dưới một gốc cây ở xa xa kia nhiều lắm. Những hán tử khỏe mạnh này nếu như muốn gây bất lợi cho nàng thì không ai có thể cứu được nàng.
- Lạc Cơ sơn cốc không hoan nghênh các ma pháp sư từ bên ngoài đến đây!
Hán tử khỏe mạnh dẫn đầu quát:
- Mau xuống bạch lộc rồi đi bộ rời khỏi cốc. Nếu làm trái, chúng ta sẽ lập tức đánh chết các ngươi!
Không ai hoài nghi bọn họ có làm được điều đó hay không.
Lưu Sâm xoay người nhảy xuống đất rồi mỉm cười nói:
- May mà chúng ta không phải là những ma pháp sư xa lạ nào cả. Chúng ta chỉ là bằng hữu của Khắc Nại thôi!
Một người trẻ tuổi bước ra nói:
- Ngươi nói dối! Khắc Nại không có bằng hữu. Lạc Cơ tộc nhân không có bằng hữu là ma pháp sư.
- Đúng vậy!
Một người trẻ tuổi khác nói:
- Khắc Nại không có bằng hữu. Trước kia không có, sau này cũng không có! Các ngươi tới đây rốt cuộc là có ý gì?
Khắc Nại đã chết, tất nhiên sau này sẽ không có bằng hữu rồi.
Ba người bọn Lưu Sâm quay nhìn nhau, điều này thật nan giải, đối phương căn bản không hề tin tưởng bọn họ.
Bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Ngươi tên là gì?
Lưu Sâm ngẩng đầu nhìn vị thôn cô tú lệ kia đang bước tới gần, hắn nhìn thẳng vào hai mắt của nàng ta rồi chậm rãi thốt:
- A Khắc Lưu Tư!
Bốn chữ này vừa được thốt ra, thôn cô lập tức sửng sốt ngay, mà tất cả thôn dân cũng đều ngây người ra!
Người thủ lãnh nhóm người đưa tay chỉ vào Tư Tháp hỏi:
- Người này có phải là Tư Tháp hay không?
Tư Tháp ngơ ngác gật đầu.
- Còn ngươi?
Thôn cô tú lệ chỉ vào Ưu Lệ Ty hỏi:
- Nếu ngươi đúng là Ưu Lệ Ty thì chúng ta cũng không thấy kỳ quái chút nào!
Ưu Lệ Ty mỉm cười, nói:
- Xem ra hắn đã nói cho các người biết hết rồi? Ta đúng là Ưu Lệ Ty!
- Ba vị, xin mời xuống đây!
Người thủ lãnh mỉm cười nói:
- Nếu như Khắc Nại có ma pháp sư bằng hữu, thì chỉ có thể là A Khắc Lưu Tư, Tư Tháp, và Ưu Lệ Ty mà thôi! Ba vị chính là những khách nhân tôn quý nhất của Lạc Cơ sơn cốc chúng ta!
Thế rồi có rất nhiều người từ bốn phương tám hướng chạy tới chào đón bọn Lưu Sâm, ai nấy đều tươi cười rất vui vẻ.
Tư Tháp cũng cười rất vui, rồi nói khẽ với Lưu Sâm:
- Bây giờ ta mới biết, chúng ta thật không cần biết ma pháp. Chỉ cần là khách nhân, vậy chủ nhân hẳn sẽ không quan tâm tới việc ma pháp của chúng ta có tồn tại hay không!
Nét thánh khiết ở trên mặt Ưu Lệ Ty dường như đã trở về rồi vậy. Bằng hữu, tiếng xưng hô này khiến cho lòng nàng dâng lên một tia ấm áp. Những thôn dân thuần phác cũng không hoàn toàn cắt đứt với ngoại giới như trong tưởng tượng vậy, không phải lúc nào họ cũng không ưa ma pháp sư, mà là vì ma pháp sư không ưa họ mà thôi.
- Khắc Nại đã ra đi rồi!
Tộc trưởng lộ vẻ bi ai thương cảm, nói:
- Muội muội của hắn là Khánh Ước thì vẫn bị bắt giữ ở trong tay Thú nhân. Các người muốn đi cứu cũng không được đâu, nhưng dù sao thì toàn bộ bổn cốc cũng đều cảm tạ tam vị đã từ xa đến đây cứu viện. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ món ân tình này!
- Ta chỉ muốn biết hai việc thôi.
Tư Tháp nói:
- Một là bằng hữu của chúng ta bị chết ở đâu, và hai là tướng mạo của Khánh Ước có chỗ nào đặc biệt hay chăng?
Lưu Sâm bổ sung thêm:
- Còn nữa, ta muốn biết lý do tại sao Thú nhân lại muốn bắt Khánh Ước!
Tư Tháp và Ưu Lệ Ty nghe vậy thì đều trừng mắt liếc hắn. Chẳng lẽ điều đó mà còn phải hỏi hay sao? Thú nhân bắt cô nương nhà người ta đem đi, tất nhiên là để vùi hoa rồi, chẳng lẽ còn có lý do khác nữa hay sao? Lời này vốn không nên hỏi ra miệng, chỉ e khiến cho đối phương khó xử mà thôi.
Sắc mặt của tộc trưởng hơi biến đổi một chút, rồi hỏi:
- A Khắc Lưu Tư bằng hữu, tại sao ngươi lại muốn hỏi việc này?
Lưu Sâm trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Nếu không ngoài dự liệu thì việc Thú nhân vào sơn cốc cũng cực kỳ khó khăn, hơn nữa lại còn phải gánh chịu lấy nguy cơ rất to lớn. Vậy thì tại sao bọn chúng lại cam chịu mạo hiểm để tiến vào sơn cốc chỉ vì một mỹ nữ chứ? Hơn nữa, theo ta được biết, vẻ đẹp và xấu của một thiếu nữ đều tùy vào người đối diện. Thú nhân nữ hài ở trong mắt chúng ta có thể là rất xấu xí, nhưng trong mắt tộc nhân của chúng, có thể người đó lại là một trang thiên hương quốc sắc. Còn với Khánh Ước cô nương cũng vậy, trong mắt chúng ta thì nàng có lẽ là một mỹ nữ, nhưng ở trong mắt Thú nhân thì cũng chưa chắc đã là như vậy.
Cả bạch lộc khi tiến vào sơn cốc mà cũng hiện rõ vẻ mệt mỏi vô cùng, mà bạch lộc lại chính là một loại thú tạp giao của ma thú. Gien cơ bản của ma thú trên người chúng hầu như là con số không, còn gien ma thú ở trên người Thú nhân thì mạnh hơn nhiều. Vậy thì khi bọn chúng tiến vào sơn cốc, có lẽ lúc đó còn yếu hơn những người thôn dân đang cầm cuốc xẻng này đây.
Mạo hiểm tiến vào sơn cốc để bắt đi một mỹ nữ, nếu như chỉ để vùi hoa thì hắn sẽ không tin.
Và đây chính là nghi vấn mà hắn đã nghĩ đến từ lâu.
Tộc trưởng yên lặng một lúc lâu không nói gì.
Tư Tháp và Ưu Lệ Ty cũng sáng ngời đôi mắt, chẳng lẽ còn có bí ẩn gì khác?
Cuối cùng tộc trưởng cũng ngẩng đầu lên và nói:
- Khánh Ước không giống với những nữ hài bình thường khác. Nàng là một vị cô nương thánh khiết nhất trong trời đất! Thú nhân cướp nàng ta đi không phải là để vùi hoa, nhưng cụ thể là vì mục đích gì thì cả bọn ta cũng không biết được.
Không biết? Có lẽ lời nói này không phải là lời thật, nhưng nếu tộc trưởng đã không muốn nói thì chắc ông ta có lý do của mình. Lưu Sâm thoáng trầm ngâm một lát rồi lại nói:
- Tốt lắm, vậy xin hãy cho bọn ta biết, nàng ta có tướng mạo ra sao....
oooOooo
Tam thớt bạch lộc chậm rãi bước ra khỏi cốc. Các thôn dân đứng ở xa xa đưa tiễn. Tộc trưởng dẫn đầu các thôn dân, ai nấy cũng đều khom mình tới gần sát đất, lẳng lặng đưa tiễn ba vị khách nhân.
Lưu Sâm nghiêng người sang một bên, rồi hỏi:
- U Minh cốc ở trong Thú nhân sơn cốc à?
- Phải!
Ưu Lệ Ty nói:
- Trước tiên chúng ta phải đi tìm di thể của Khắc Nại trước hay là đi tìm Khánh Ước trước?
- Một khi tiến vào Thú nhân sơn cốc rồi thì đâu còn tồn tại vấn đề nào trước hay sau chứ?
Tư Tháp trầm tư một lúc rồi nói:
- Đi tới đâu thì tính tới đó!
- Tốt lắm, vậy ta xin chúc phúc cho các ngươi!
Ưu Lệ Ty nói xong thì đưa tay vào túi lấy ra một viên châu nhỏ đưa cho Lưu Sâm rồi nói:
- A Khắc Lưu Tư, Tư Tháp, lần này xin thứ cho ta không thể cùng đi với các ngươi! Nhưng ta sẽ ở cốc khẩu để chờ các ngươi!
Lưu Sâm và Tư Tháp nhìn nhau và cùng mỉm cười. Trong chuyến đi này, Ưu Lệ Ty đúng là một gánh nặng, nhưng hai người họ không tiện lên tiếng, không ngờ chính nàng lại đã mở miệng trước.
Sau khi đón lấy viên châu, Lưu Sâm tỉ mỉ quan sát nó một lúc rồi hỏi:
- Đây là cái gì?
- Là Thần Tinh của Quang Minh tộc!
Trên mặt Ưu Lệ Ty đã khôi phục lại nét thánh khiết, nàng nói tiếp:
- Mang theo nó trong người, ngươi có thể nghe ta nói chuyện, và ta cũng có thể nhìn thấy các ngươi đang ở đâu.
Quả nhiên là trang bị thông tin rất đặc biệt! Cao minh thật! Lưu Sâm bỏ viên châu vào trong túi của mình rồi nói:
- Ngươi cứ ở đây mà xem chúng ta giết địch, vậy cũng chẳng khác nào ngươi cũng đích thân tham dự vào vậy. Nhưng ngươi cũng phải rất cẩn thận đấy!
Ưu Lệ Ty chỉ về phía sau rồi nói:
- Không sao! Ngươi xem, hộ vệ của ta đã tới rồi kia!
Lưu Sâm quay đầu lại nhìn, thì ra lúc này một nhóm thanh niên đang tiến ra từ sơn cốc. Trong tay họ đều là những món vũ khí để chiến đấu rất đúng tiêu chuẩn. Tuy rằng mỗi một người trong số họ đều là thường dân, nhưng ở trên địa bàn đặc biệt này của họ, cho dù có hơn một trăm ma đạo sư tiến vào cốc thì cũng chỉ là chịu trận cho họ đánh gục mà thôi. Đây là một địa phương rất thần kỳ, nhưng tại sao ma pháp của mình lại không bị ảnh hưởng chút nào nhỉ?
Hai thớt bạch lộc phóng mình đi, Ưu Lệ Ty đứng ở cốc khẩu mà vẫy tay từ biệt.
Sau khi đi quanh theo rìa núi, rốt cuộc những người ở phía sau đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Lúc này Tư Tháp mới cười nói:
- Huynh đệ, trong lòng Ưu Lệ Ty có ngươi, còn trong lòng ngươi có nàng hay không?
Lưu Sâm cười nhẹ:
- Hãy cẩn thận một chút, trong túi của ta đang mang một vật rất kỳ diệu đấy. Những lời chúng ta nói ra miệng đây....nói không chừng sẽ lọt hết vào tai của Ưu Lệ Ty cho xem. Do đó, lời vừa rồi của ngươi, ta không nghe thấy gì cả.
Tư Tháp cười ha hả:
- Ta đã sớm biết rồi. Đáng lẽ muốn tạo cho ngươi một cơ hội, đáng tiếc là lão huynh ngươi thật quá thông minh. Thông minh đến nỗi chẳng khác nào một tên đại ngu ngốc vậy!
Ở tại cốc khẩu, Ưu Lệ Ty chợt đỏ mặt ra tới mang tai, thật là kỳ quái.
oooOooo
Ở phía trước chính là Thú nhân sơn cốc, cả cốc khẩu cũng nhìn ra được. Tòa sơn cốc này hoàn toàn khác hẳn Lạc Cơ sơn cốc, thậm chí có thể nói là khác nhau như hai thái cực vậy. Lạc Cơ sơn cốc tràn ngập hương hoa và chim bay, yên lặng tường hòa. Còn tòa sơn cốc này thì lại âm u khủng bố, ở trong đó chẳng có nơi nào là không có tàn vụ, mà các luồng vụ đó phảng phất như đang lưu động vậy. Lưu động một cách rất quỷ dị.
Ở trong tòa sơn cốc này chỉ có một loại hồng hoa, cỏ màu xanh biếc, nhưng màu sắc của hồng hoa lại đỏ như máu vậy, còn màu xanh của cây cỏ thì lại là một loại xanh héo úa. Vừa nhìn vào thì sẽ cảm thấy nó không phải là thiên nhiên, trái lại tựa như màu sắc ở đây là do nhân công tạo nên vậy; hơn nữa dường như người thợ nhuộm màu đã uống say rồi hay sao ấy, mỗi một màu sắc ở đây đều đậm hơn bình thường gấp mười lần lận.
- Chúng ta làm sao để tiến vào bây giờ?
Tư Tháp hỏi với giọng đầy bất an. Tuy rằng ma pháp đã trở về với gã, nhưng gã vẫn còn bất an như trước.
- Từ hai bên mà vào!
Lưu Sâm trái lại rất là hưng phấn. Rừng rậm là địa phương mà hắn thích nhất. Ở trong rừng rậm, thông thường thì công phu của hắn sẽ có thể phát huy lên tới cực hạn.
Thế rồi hai bóng người tách ra và lao thẳng vào trong rừng. Khi họ vừa lao đi thì hai chiếc đầu của bạch lộc liền rơi xuống đất và lăn luôn vào bụi cỏ. Đây là tọa kỵ của bọn hắn, trước mắt không cần dùng tới nữa nên phải giết chúng đi để tránh làm bại lộ hành tung. Tuy đây là lần đầu tiên hai người thật sự hợp tác với nhau, nhưng cả hai phối hợp với nhau rất ăn ý.
Hai bóng người tiến thẳng vào rừng, băng qua sườn núi. Nơi cốc khẩu rộng lớn và bình tĩnh kia thỉnh thoảng cũng có vài tên Thú nhân lui tới hoạt động. Chúng cứ vạch cỏ mà đi xuyên vào, động tác rất linh hoạt, khiến người ta vừa nhìn vào thì liền phải tấm tắc khen ngợi. Thế nhưng không một ai lại biết có hai kẻ đang xâm lăng từ giữa sườn núi.
Dùng rừng rậm để tiến vào Thú nhân sơn cốc, đây chính là điều tối kỵ của những kẻ xâm nhập địa phương này. Ai cũng biết, Thú nhân rất am hiểu các phương pháp tấn công ở trong rừng. Rừng rậm đối với chúng cũng giống như các huyệt động đối với Động Tinh, hoặc là giống như khu vực có đá ngầm của hải quái, hay là đại sa mạc của Sa nhân, vv.....Nhưng hai người này lại chọn khu vực tối tăm nhất của rừng rậm mà tiến vào, bởi vì bây giờ còn chưa đến lúc để lộ hành tung của họ. Nếu cứ một đường đánh giết mà vào, họ tuyệt đối sẽ không hoàn thành nhiệm vụ được.