Chương 133: Dòng Sông Tràn Ngập Nguy Cơ

Nha đầu lên tiếng:

- Tiểu thư, bên ngoài gió lớn lắm, người hãy vào trong nghỉ ngơi đi!

Tiểu thư nhẹ giọng trả lời:

- Không, ngươi vào trong đi. Ta....ta muốn ngắm sao thêm chút nữa.

Chủ nhân và tỳ nữ khi không lại trở thành khách khí như vậy, ai nấy cũng muốn đối phương vào khoang thuyền trước, vậy là ý gì? Chẳng lẽ họ muốn đơn độc ngồi lại ngắm sao với hắn sao?

- Cả hai người cùng vào đi. Bên ngoài này tối đen như mực, có lẽ hôm nay những ngôi sao kia cũng định nghỉ ngơi rồi.

Lưu Sâm nói:

- Một mình ta ở ngoài này được rồi, bảo đảm sẽ không có ai dám quấy rầy giấc ngủ của hai người đâu!

Hai người nghe vậy thì chỉ đành chịu, nếu còn ráng kiên trì thêm thì dường như có vẻ không giống đại cô nương lắm. Rốt cuộc hai người cũng bước vào khoang thuyền. Lưu Sâm ngồi ở mũi thuyền, thoải mái duỗi thẳng hai chân. Nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, ngày mai họ sẽ đến được Tô Cách thành. Nghe nói lão Tô Cách Lâm đại công này cũng rất tàn bạo và giảo hoạt. Tổ chức ám sát có liên quan chặt chẽ với lão, nhưng chúng là thủ hạ của lão hay là do lão thuê về làm việc?

Làm sao để thăm dò cho rõ ràng chân tướng? Hiện nay hắn đang có một cơ hội rất tốt để tiếp cận người này, nhưng tiếp cận được không có nghĩa là có thể lấy được đáp án. Nếu như có người nhận ra được hắn ở trong trùng vi của địch nhân, vậy thì....

Trời ạ, hắn quên mất một điểm quan trọng nhất: tướng mạo của hắn đã được phân bố ở trong tổ chức ám sát. Chỉ cần hắn vừa vào phủ đại công thì có khác nào là tự chui đầu vào lưới đâu? Đó mới đúng là cửu tử nhất sinh. Dù cho hắn có thể chạy thoát, chỉ sợ lúc đó cũng sẽ khiến cho Tô Cách Lâm đại công đề cao cảnh giác. Đối với những việc sau này sẽ bị bất lợi rất nhiều....

Ngày hôm nay mình thế nào vậy? Quanh quẩn với hai vị cô nương cả ngày nay đến nỗi đầu óc hẳn trở thành hồ đồ rồi sao? Hắn đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời, hơn nữa lại còn là một sai lầm cơ bản nhất nữa.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, hắn đã đi được nửa đường rồi, bây giờ không có lý do gì để quay trở lại nữa. Hiện tại có hai phương án để chữa cháy. Thứ nhất là ở trên đường thăm dò thử ý tứ của tiểu thư, nếu như hắn có thể từ miệng nàng mà thu được tin tức của tổ chức ám sát, vậy thì đó sẽ là niềm vui ngoài mong muốn. Vạn nhất không được, vậy thì mình sẽ ở Tô Cách thành mà âm thầm điều tra một phen - đương nhiên là dùng danh nghĩa cá nhân mà điều tra, chứ không dùng danh nghĩa mà người ta đều biết, một thân một mình điều tra.

Những vì sao không hề đi nghỉ ngơi, rốt cuộc chúng cũng hiện ra giữa trời đêm. Ở phía trước cách đó không xa là hai bờ sông, núi dần dần cao hơn, dòng nước cũng trở nên nhanh hơn. Tốc độ của thuyền hiển nhiên cũng nhanh dần, lúc này bỗng nhiên có người lặng lẽ từ trong khoang thuyền đi ra. Lưu Sâm quay đầu lại nhìn, dưới ánh sao, hai điểm tàn nhang ở trên chóp mũi của đối phương có vẻ nhạt đi khá nhiều.

- Sao vậy? Tại sao lại không ngủ?

- Ta....ta ngủ không được!

Khải Sắt Lâm nhẹ giọng nói:

- Phía trước là địa bàn của Động Tinh, chỉ có khi nào qua khỏi khu vực đó thì ta mới ngủ được!

- Ngươi sợ à?

Khải Sắt Lâm hơi gật nhẹ rồi bước đến trước mặt hắn. Nàng không che giấu sự sợ hãi của mình. Hai bên bờ có nham thạch lởm chởm cùng với rừng tùng đen kịt đều khiến cho nàng sợ hãi, mà dòng sông u ám tất nhiên cũng khiến cho nàng sợ y hệt như thế.

- Vậy tới đây đi!

Lưu Sâm chìa tay ra, rồi nói tiếp:

- Cầm tay ta rồi, ngươi sẽ không sợ nữa.

Có lẽ màn đêm đã cho nàng dũng khí, hoặc là trong lòng nàng vốn không có ý cự tuyệt, do đó nàng bước tới cạnh hắn rồi cũng chìa tay mình ra và đặt nó vào lòng bàn tay của hắn.

Khi vừa chạm vào tay hắn, khuôn mặt của nàng chợt đỏ bừng lên. Vào thời khắc này đây, nàng quả thật không sợ chút nào!

Lưu Sâm nhẹ nhàng lên tiếng:

- Khải Sắt Lâm, ngươi đã biết rõ nếu rời khỏi nhà thì sẽ gặp nguy hiểm, vậy tại sao lại còn muốn đi? Phải rồi, tại sao ngươi lại không muốn đến Uy Nhĩ thành?

- Lúc ta rời nhà thì không nghĩ tới việc sẽ gặp nguy hiểm!

Khải Sắt Lâm nói:

- Từ trước tới nay, Động Tinh chưa hề tấn công chúng ta bao giờ! Cô mẫu của ta ở Uy nhĩ thành nhớ ta, muốn ta đến thăm bà ta, nên ta phải đi.

Lưu Sâm vỗ nhẹ lên tay nàng, rồi cất tiếng an ủi:

- Yên tâm đi! Trời sáng ngươi sẽ....

Hắn vừa nói tới đây thì bỗng nhiên ván thuyền ở dưới chân bị chấn động mạnh, toàn bộ chiếc thuyền đột nhiên bị rời ra thành nhiều mảnh. Toàn bộ sự việc này cắt ngang lời hắn, khiến cho hắn kinh hãi vô cùng.

Khải Sắt Lâm chợt kêu lên thất thanh, nhưng eo của nàng đã bị một cánh tay ôm chặt lấy, đồng thời trước mắt cũng tối sầm lại. Thì ra Lưu Sâm đã ôm nàng và chui vào khoang thuyền, lúc này ở bên tai nàng cũng nghe có tiếng kêu thất thanh tương tự vang lên. Tuy rằng không nhìn được rõ sự việc, nhưng Khải Sắt Lâm cũng biết đó là tiếng kêu của nha đầu Lục Nhi. Hai người bị kéo lại gần nhau, và bên cạnh lại có tiếng gió thổi vù vù. Thì ra cả hai đều đã bị Lưu Sâm ôm chặt lấy, mà trên mặt hắn lúc này cũng hiện ra nét nghiêm lạnh.

- Chuyện.....chuyện gì vậy?

Nha đầu run giọng hỏi.

- Ta đã nghĩ sai một việc!

Lưu Sâm cất giọng băng lãnh nói:

- Đám tiểu quái vật này được xưng là Động Tinh, tinh thông đào khoét động huyệt, tất nhiên chúng cũng tinh thông cả thủy tính nữa!

Vừa rồi hắn có ảo giác như là thuyền của mình va chạm vào cự thạch ở đáy sông vậy, nhưng suy đoán đó liền được tiêu trừ, bởi lẽ khi thuyền va phải đá ngầm thì nó phải chìm nghỉm mới đúng, quyết không thể nào bị tan rã ra thành nhiều mảnh như vậy được. Thế thì dưới tình huống chiếc thuyền bị vỡ ra nhiều mảnh như thế, chỉ có một khả năng mà thôi - đó là nó bị tác động bởi một cổ lực lượng khổng lồ ở dưới đáy sông, hơn nữa cũng không phải là lực lượng của một người, mà là lực lượng của cơ quan hoặc là lực lượng của tập thể.

Dường như muốn chứng thực suy nghĩ của hắn, lúc này trên mặt sông liền hiện lên mấy chấm đen. Những chấm đen đó trông rất giống những chú cá mập nhỏ. Các vây cá trên lưng cá mập cứ rẽ nước mà tiến đến ván thuyền vỡ dưới chân ba người họ.

- Ôm chặt ta!

Lưu Sâm quát lớn một tiếng, đồng thời hai tay cùng buông ra. Hai vị cô nương kia căn bản không cần hắn nhắc nhở, họ sớm đã ôm chặt lấy người hắn, chặt đến nổi kéo cũng không ra. Lúc này hai tay Lưu Sâm mới điểm ra lia lịa. Trên mặt sông nổi lên rất nhiều bọt nước, không có tiếng kêu thảm, nhưng lại có máu tươi bắn ra như mưa. Ở phía trước mấy trượng chợt có một chiếc đầu xấu xí ló ra khỏi mặt nước, rồi ngửa mặt kêu lên thảm thiết. Rốt cuộc ban đêm yên tĩnh đã bị tiếng hét thảm phá tan sự yên tĩnh của nó.

Đúng là Động Tinh!

Trên trán Lưu Sâm đã lấm tấm mồ hôi. Đây là khu vực trung ương của dòng sông. Nếu chỉ là một con sông thường thì cũng không có gì đáng lo, bản thân hắn và hai vị cô nương cùng rơi xuống sông cũng có thể là một trò chơi kích thích đấy chứ, nhưng hiện nay ở giữa sông vừa có những mũi nhọn của Động Tinh bố trí cùng với các loại cơ quan không thấy rõ được thì lại khác hẳn. Dù hắn có uống say đi nữa thì cũng không ngờ mình lại rơi xuống sông để tắm thế này.

Nếu như chỉ có một mình hắn thì không có gì đáng lo, bởi lẽ ở trên mặt sông có rất nhiều mảnh vỡ của ván thuyền, hắn sẽ dễ dàng di chuyển trên mặt sông, nhưng lúc này lại vướng bận hai vị cô nương kia nên hắn không có cách nào bảo đảm sẽ đạp trúng gỗ vụn mà không đạp lầm được. Vạn nhất bị rơi xuống nước, ba người nhất định chỉ có đường chết mà thôi.

Biện pháp duy nhất là sớm dẹp bỏ mọi trở ngại, lợi dụng tốc độ của dòng nước mà đẩy tấm ván thuyền mà họ đang đứng trên đó trôi về phía hạ du, rời xa khu vực nguy hiểm này.

Thế rồi Phong nhận từ tay Lưu Sâm phóng ra càng lúc càng dầy đặc hơn, tựa như súng liên thanh vậy, chúng cứ bắn về phạm vi năm trượng ở trước mắt. Phong nhận của người khác không thể nào bắn xuyên qua nước mà giết chết người ẩn dưới nước được, nhưng với Lưu Sâm thì không bị trở ngại đó, chỉ trong chốc lát mà hắn liên tục quét sạch đường đi, ván thuyền cũng nhờ vậy mà được thuận dòng vượt qua khu vực đó, càng lúc càng đi xa dần.

Sau khi vượt qua được khu vực sông có mũi nhọn lởm chởm kia, khi hai vị cô nương thở phào nhẹ nhõm thì ở trước mắt lại xuất hiện một tảng đá khổng lồ. Ván thuyền cứ trôi thẳng về phía tảng đá khổng lồ nọ.

Hai vị cô nương vừa cất tiếng kêu sợ hãi thì thân hình Lưu Sâm khẽ động. Toàn thể ba người cùng với tấm ván thuyền dài chừng bảy, tám thước bay bổng lên cao. Từ trên không nhìn xuống, chỉ thấy ở phía sau tảng đá lớn kia có rất nhiều bóng đen. Thế rồi lại nghe một tiếng động khẽ vang lên, thì ra ba người và tấm ván đã đáp xuống nước và tiếp tục trôi về phía hạ du. Ba người vừa đứng yên lại thì chợt nghe "xoẹt" một tiếng, thanh âm rất giống tiếng da ngưu bị xé rách, một thanh đao đã bổ tấm ván thuyền thành hai mảnh, mà mũi đao thì xẹt qua đáy quần của Lưu Sâm chỉ cách có hai thốn.

Tấm ván vừa bị chẻ đôi, theo đáng lẽ thì ba người sẽ phải rơi tòm xuống nước, nhưng thân thể của Lưu Sâm đã bốc lên cao rồi đáp xuống một tảng đá lớn khác. Khi vừa đặt chân xuống, hắn đã quát lớn:

- Lão tử chịu đủ rồi. Đám tiểu quái vật các ngươi ra đây mau!

Không có ai xuất hiện, nhưng trái lại có rất nhiều điểm đen xé gió bay tới. Lưu Sâm thấy vậy thì kinh hãi, hắn lập tức lao vọt đi và đáp xuống một tảng đá gần đó. Vừa đứng yên lại thì hắn liền nghe thấy nhiều tiếng sắt thép va chạm nhau vang lên. Thì ra vừa rồi không phải là tên, mà là ám khí! Có lẽ đây là loại ám khí đầu tiên mà hắn thấy được ở dị giới này.

Bỗng nhiên lúc này lại có vô số điểm đen bay tới, dầy đặc như mưa vậy. Lưu Sâm hô lớn:

- Không chơi với các ngươi nữa....

Nói xong, hắn liền lao người về phía hạ du. Ở hướng đó có khá nhiều đá, khi hắn vừa đặt chân lên một tảng đá thì cả người lại bay lên lần nữa, sau đó thì không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Ở trong không trung chỉ còn văng vẳng lại câu nói của hắn:

- Đám tiểu quái vật, lần sau mới tìm các ngươi tính sổ!

Chạy trối chết! Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời chiến đấu của hắn phải làm vậy!

Sau khi hắn bỏ đi rồi, từ dưới lòng sông liền có rất nhiều cái đầu bóng lưỡng ló lên, mặt mũi của những người này đều rất xấu xí nhưng lại tràn ngập kinh hãi. Không ngờ họ chuẩn bị tập kích tỉ mỉ như vậy mà vẫn không thành công, điều này cũng là lần đầu tiên xảy ra trong lịch sử chiến đấu của họ mà thôi!

oooOooo

Đá ở dưới hạ du càng lúc càng nhiều, bề rộng của dòng sông cũng càng lúc càng hẹp đi, mà dòng nước cũng càng lúc càng chảy gấp hơn. Đi một quãng khá xa mà không thấy đám tiểu quái vật xuất hiện nữa, vì vậy mà Lưu Sâm cũng thả lỏng tinh thần đôi chút. Đột nhiên nghe tiếng tiểu thư vang lên:

- Chúng ta đã rời khỏi địa giới của Động Tinh rồi!

Thanh âm của nàng tựa như khóc mà cũng tựa như cười vậy.

Trong toàn bộ quá trình vừa qua, hai nàng đều nằm yên trong vòng tay của nam nhân mà vượt qua chặng đường đó. Đây cũng là lần trải nghiệm đầu tiên của họ, tuy rất thẹn thùng, nhưng họ lại càng kinh ngạc và khiếp sợ hơn. Tuy hai nàng không có bản lãnh lớn gì, dù sao họ cũng là tiểu thư và nha đầu của một đại tộc, kiến thức của mình cũng không tệ, nhưng họ lại không ngờ mình lại có thể đào sinh trong hoàn cảnh thập phần nguy hiểm như thế. Tất cả đều là nhờ nam nhân này mà thôi. Hắn là một nam nhân thật thần kỳ. So với biểu hiện ngày hôm nay của hắn, vậy thì việc giết chết hai kiếm sư cấp một hôm trước thật không đáng nhắc tới.

- Hay lắm!

Lưu Sâm kêu lớn:

- Mệt chết ta rồi! Hai người thật là....thật là nặng nha!

Sau khi nhảy vọt về phía thảm cỏ ở trước mặt, Lưu Sâm buông tay để hai nữ hài rơi xuống đất, còn hắn cũng ngồi tựa vào một tảng đá gần đó mà thở dốc. Sau đó mới lên tiếng:

- Bây giờ ta mới phát hiện ra.....ôm một nữ nhân là hạnh phúc, còn ôm hai người thì lại là khổ sở!

Nha đầu đứng lên nói:

- Ngươi đáng lẽ chỉ nên ôm tiểu thư thôi mới phải!

Tiểu thư nghe vậy thì đỏ mặt lên, nàng liếc nha đầu một cái rồi nói:

- Lục Nhi, ngươi nói gì đó?

Nha đầu nghiêm túc nói:

- Ta nói thật. Nếu như hắn.....chỉ ôm một mình tiểu thư, chắc chắn đã không gặp nguy hiểm như vậy rồi....A.....

Nàng chưa kịp nói hết thì đã kêu lên thất thanh, đồng thời đưa tay chỉ về phía trước, đầu ngón tay còn run rẩy không ngớt nữa.

Lưu Sâm thấy vậy thì quay phắt người lại, sau đó liền ngây người ra. Thì ra ở bên trái của họ đã thấy xuất hiện một đám Động Tinh từ lúc nào không hay. Trong tay chúng đều nắm một vật gì đó đen thui và đều nhắm về phía ba người họ. Một người trong số bọn chúng chậm rãi lên tiếng:

- Nếu như ngươi nhúc nhích thì tất cả các ngươi đều sẽ bị Vô Yên thủy hủy diệt ngay, cả một mẩu xương vụn cũng không còn!

Ở trên đầu kẻ vừa lên tiếng còn dính một khối bùn, khiến cho hình dáng của y trông rất hoạt kê, nhưng Lưu Sâm lại không cười nổi, bởi vì hắn và hai vị cô nương kia đang đứng ở một khoảng trống, tuyệt không thể mang họ đi trước khi địch nhân có phản ứng được. Chỉ cần hắn khẽ nhúc nhích chút thôi thì độc thủy ở trong tay đối phương sẽ biến hai vị cô nương thành một đống thịt bầy nhầy ngay.

- Được rồi, ta chịu thua!

Lưu Sâm thở dài nói:

- Các ngươi muốn sao?

- Để cho hai cô nương kia bước lại đây!

Tiểu thư và nha đầu cùng đưa tay nắm lấy vạt áo của Lưu Sâm, sắc mặt trở nên trắng bệch. Tiểu thư run giọng hỏi:

- Các ngươi....muốn....muốn làm gì?

Kẻ cầm đầu không để ý tới nàng, y chỉ nhìn Lưu Sâm rồi nói:

- Ngươi có thể đi Tô Cách thành và nói cho lão già Tô Cách Lâm kia biết, tốt nhất là bồi thường lại ít nhiều phiền phức cho Động Tinh tộc chúng ta, nếu không, mỗi ngày chúng ta sẽ tặng cho tôn nữ của lão một trăm nam nhân! Đương nhiên, tất cả đều sẽ là những nam nhân cường tráng nhất của Động Tinh tộc chúng ta!

- Nam nhân cường tráng nhất của Động Tinh tộc à?

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Nhị vị cô nương, các người thật là may mắn, không ngờ lại có nhiều nam nhân coi trọng các ngươi như vậy!

Sắc mặt của Khải Sắt Lâm tái nhợt như tờ giấy trắng, nàng lắp bắp nói:

- Ta....ta....thà chết còn hơn!

- Ta không đi, có bản lãnh thì các ngươi dùng độc thủy giết ta đi!

Tiểu nha đầu bỗng nhiên trở nên gan dạ hơn rất nhiều.

Tên thủ lãnh cười nhạt nói:

- Nếu các ngươi không qua đây, vậy thì cả ba đều sẽ chết. Nếu các ngươi nghe lời, ít ra thì gã nam nhân kia sẽ được sống sót, bởi vì hắn còn phải đi truyền tin!

- Đừng giết hắn!

Khải Sắt Lâm vừa thét lên, vừa bước tới trước một bước để che trước mặt của Lưu Sâm, rồi nói tiếp:

- Đừng giết hắn, ta....ta đi với các ngươi!

Nàng nói xong liền liếc nhìn Lưu Sâm một cái, vừa vặn cũng bắt gặp ánh mắt của hắn. Lưu Sâm lập tức chấn kinh, đây là loại ánh mắt gì thế này? Tràn ngập quyến luyến, tràn ngập ái mộ, và cũng tràn ngập bi thương, nhưng đồng thời cũng mang theo một ám chỉ - ám chỉ hắn mau chạy trốn!

Trong lúc sinh tử mới thấy được chân tình, nàng có thể dùng sinh mạng để bảo vệ hắn sao? Mặc kệ nàng có năng lực này hay không, nhưng nàng ta đang có loại hành động này, mặc dù nó có vẻ rất ngu xuẩn, nhưng có lúc hành động ngu xuẩn lại có thể làm cảm động người ta!

- Đừng như vậy!

Lưu Sâm thở dài nói:

- Các ngươi cũng đừng đi!

- Thế nhưng....

Khải Sắt Lâm vừa thốt ra hai tiếng thì đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt của Lưu Sâm, ánh mắt đó mang theo nét cười. Vừa nhìn thấy nét tươi cười đó, nàng chợt cảm thấy hắn đang tràn ngập lòng tin vậy.

- Các ngươi muốn chết?

Tên thủ lãnh đột nhiên vung tay lên.

Lưu Sâm mỉm cười, nói:

- Sai rồi, là các ngươi....muốn chết đó chứ!

Hai chữ muốn chết vừa thốt ra, ở phía trước đột nhiên có quang mang chớp động, mười sáu ống đồng tròn tròn mà đen thui ở trong tay đám Động Tinh hầu như cùng lúc rơi xuống, không những chỉ có ống đồng rơi xuống đất, mà còn có mười sáu bàn tay dính liền với mười sáu ống đồng cũng đồng loạt rơi xuống một lượt!