Chương 122: Tiểu Mỹ Nhân Cát Tường

Trong một đêm, hai tỷ muội đều có hẹn hò với tình lang, đều có sự khoái lạc của bản thân. Tỷ tỷ thì thông qua cửa sổ mà nghe tiếng gọi mời của tình lang, còn muội muội thì thực tế hơn nhiều lắm, khiến cho nam nhân hăng máu công thành phá lũy đôi phen, nhưng trời sáng quá mau. Bối Ty lưu luyến hôn từ biệt "ái lang" của mình xong thì lại lặng lẽ trở về phòng của tỷ tỷ.

Hai tỷ muội đều khẽ liếc nhau trong màn đêm, trên mặt cả hai đều đỏ bừng. Cả hai người đều có bí mật của riêng mình, nên cũng sẽ chẳng có ai đi tiết lộ bí mật của đối phương cho người khác biết.

Vầng thái dương từ từ nhô lên từ hướng đông, rải đầy ánh vàng kim lên mặt biển, biến nó thành một bức màn màu vàng. Lưu Sâm mở mắt, hắn chậm rãi rời khỏi giường rồi bước xuống lầu. Bối Lợi tiến đến nghênh đón hắn, gã hơi khom người một chút rồi nói:

- Thiếu chủ, tối hôm qua bọn ta thu hoạch được ba con Giao ngư, nhưng....tuổi tác lớn nhất cũng chỉ có hơn hai mươi năm....

Lưu Sâm nghe vậy thì sửng sốt hỏi:

- Tối qua các người vẫn xuống biển à?

- Thiếu chủ đã vì bổn đảo mà gánh chịu hậu quả to lớn như vậy, bọn ta làm sao có thể không dốc hết sức chứ?

Bối Lợi trịnh trọng thốt:

- Xin thiếu chủ cứ yên tâm ở lại đây, tin rằng lòng thành của chúng ta sẽ làm cảm động được lão thiên gia!

Gã vừa dứt lời thì ở phía sau chợt có tiếng thở dài thê lương vang lên:

- Chỉ sợ rằng trên đời này không có loại Giao ngư trăm năm mà thôi!

Lưu Sâm quay đầu lại, thì ra phụ thân của Bối Ty đang đứng trước cửa sổ, những nếp nhăn ở trên mặt ông dường như còn hằn sâu hơn hôm qua nữa.

Phụ thân chậm rãi thốt:

- Có một truyền thuyết lâu đời kể rằng, Giao ngư trăm năm rất thông linh, sau khi đạt tới trăm tuổi, chúng sẽ lập tức trở thành Giao long, từ đó về sau sẽ biến mất hình bóng trong biển. Tổ tiên của Hắc Lưu đảo ở đây sinh sống đã có hơn vài trăm năm, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nghe thấy ai bắt gặp được Giao ngư trăm năm. Chẳng lẽ điều đó còn chưa đủ chứng minh hay sao?

Lúc này Bối Ty cũng vừa xuống khỏi cầu thang, nàng nghe vậy thì liền biến hẳn sắc mặt.

Từ ngoài cửa có tiếng khóc nỉ non mơ hồ truyền đến theo gió, nó được truyền đến từ bờ biển. Lưu Sâm đứng dậy và cất bước đi ra cửa lớn, nhưng Bối Lợi đã tiến ra cản hắn lại:

- Thiếu chủ, xin đợi một chút!

Lưu Sâm dừng lại, hỏi:

- Dường như ở bên ngoài có tiếng khóc, chuyện gì đã xảy ra thế?

- Đâu có!

Bối Lợi nhẹ nhàng nói:

- Có lẽ thiếu chủ nghe lầm rồi....Mẫu thân, bữa sáng chuẩn bị xong chưa nhỉ?

- Ừm, mời thiếu chủ vào phòng trong dùng bữa sáng.

Lưu Sâm khẽ lách người lướt qua bên cạnh Bối Lợi để tiến ra ngoài. Nghe lầm? Hắn nghe được rất rõ ràng kia mà.

Tiếng khóc càng lúc càng gần, ở bờ biển trước mặt có một nữ tử đang ôm một cổ thi thể mà khóc ròng. Sắc mặt của Lưu Sâm chợt biến, đó là một hán tử vạm vỡ mình trần, trên vai còn đeo một cái túi lớn rất kỳ quái!

- Thiếu chủ....

Bối Lợi bám theo sau, cẩn thận kêu lên.

Lưu Sâm bỗng quay phắt đầu lại, hỏi:

- Bối Lợi, hôm qua ta đã bảo các ngươi đừng xuống biển, tại sao không nghe ta?

Thanh âm của hắn khá lớn, trong đó có pha lẫn vẻ đau lòng.

Bối Lợi hơi sửng sốt một chút rồi liền quỳ thụp xuống, những người ở bên cạnh cũng quỳ hết xuống, cả vị tộc trưởng râu tóc bạc phơ cũng có ở trong số đó nữa. Lão lên tiếng:

- Thiếu chủ, xin đừng nóng giận, đó là do ta đã hạ lệnh! Vì muốn giúp thiếu chủ sớm ngày....

Lưu Sâm lớn tiếng cắt ngang lời lão:

- Vì giúp ta sớm ngày trở lại Phong Thần đảo mà các ngươi sẵn sàng hy sinh tính mạng quý giá của các dũng sĩ của mình hay sao? Nếu như đó là cái giá phải bỏ ra, vậy thì ta còn trở về Phong Thần đảo để làm gì?

Mục tiêu cuối cùng khi trở lại Phong Thần đảo là để trở thành đảo chủ, từ đó mới thay đổi được số phận của ba mươi sáu đảo trong tám trăm dặm hải lý. Nếu vì việc trở về của hắn mà phải hy sinh tính mạng của những hán tử đầy nhiệt huyết đó, vậy hắn trở lại có giá trị gì chứ? Lý do đó tất nhiên không thể nói rõ, nhưng hắn mong bọn họ có thể hiểu được.

Hắn vừa thốt xong lời đó thì tất cả mọi người đều động dung, hắn lo lắng cho tính mạng của các dũng sĩ trên đảo sao? Một dũng sĩ bị hy sinh như vậy mà đã khiến cho hắn tức giận như thế sao? Đó là vị thiếu chủ giết người không chớp mắt, là ác ma không việc ác nào mà không làm ở trong mắt cư dân của ba mươi sáu đảo hay sao?

Người phụ nhân kia chợt ngừng khóc, nàng quỳ xuống trước mặt Lưu Sâm rồi cúi đầu nói:

- Tiểu phụ nhân thật đáng chết! Đáng lẽ ta không nên khóc, trượng phu của ta tuy đã chết, nhưng nay thấy được lòng bác ái của thiếu chủ, y nhất định sẽ được ngậm cười nơi chín suối!

- Thiếu chủ quan tâm đến sinh mạng của cư dân ba mươi sáu đảo như vậy, đó chính là phúc khí của chúng ta!

Tộc trưởng chậm rãi đứng lên rồi giơ tay chỉ ra biển và nói:

- Vì giúp cho thiếu chủ sớm ngày trở lại Phong Thần đảo, sớm ngày trở thành phúc ấm của ba mươi sáu đảo, xin thiếu chủ hãy thứ cho ta không nghe theo lệnh của ngài một lần. Hôm nay ta nhất định sẽ đích thân xuống biển!

Mọi người nghe vậy thì đều ngẩn người ra! Cả Lưu Sâm cũng sửng sốt ngơ ngác. Vị tộc trưởng này ít nhất cũng đã bảy mươi tuổi rồi, vậy lão còn xuống biển làm gì?

Nhìn thấy nét mặt ngơ ngác của hắn, Bối Ty hạ giọng thì thầm bên cạnh hắn, giọng tràn ngập cảm động:

- Thuở thiếu thời, tộc trưởng chính là dũng sĩ tốt nhất của bổn đảo...

Đoàn người ở bãi biển vây lại thành một vòng, đồng thời cũng có tiếng nhạc réo rắt vang lên, vừa giống nhạc khúc tiễn biệt, vừa giống lễ nhạc trong các ngày lễ vậy. Chẳng lẽ đây là lễ tống tiễn vị tộc trưởng hơn bảy mươi tuổi trước lúc lâm chung sao?

Thân ảnh của Lưu Sâm chợt lóe lên, hắn xuất hiện bên cạnh đám đông nọ rồi giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người im lặng. Ai nấy cũng đều im phăng phắt, chờ hắn phát biểu, nhưng Lưu Sâm không hề nói tiếng nào, hắn chỉ quay người hướng ra biển, đôi mắt nhìn chăm chú về phía xa xa ngoài khơi.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, hắn nghe được một khúc hát! Một khúc hát đến từ ngoài khơi xa xăm!

Ca từ không rõ ràng lắm, nhưng giai điệu rất ưu mỹ, khiến người nghe cảm thấy mọi thứ đều rất đầy đủ. Đoàn người lại xôn xao lên, có người nhẹ giọng cảm khái:

- Là ca khúc của Nhân ngư!

- Cát Tường ca khúc!

Lại có người nói:

- Có thể nghe được ca khúc của Nhân ngư thì mọi việc trên biển sẽ được cát tường. Lần này việc tộc trưởng xuống biển quả thật đã làm cảm động đến lão thiên gia rồi!

Tộc trưởng vui mừng nói:

- Thiếu chủ, nay nghe được ca khúc của Nhân ngư, chuyến này nhất định sẽ thành công rồi! Xin thiếu chủ đừng lo lắng!

Lưu Sâm dường như không hề nghe thấy lời của lão, hắn chỉ hướng ra khơi mà gọi lớn:

- Tiểu mỹ nhân, hãy xuất hiện đi!

Mọi người nghe tiếng gọi của hắn thì đều ngẩn người ra, tiểu mỹ nhân? Là nhắm vào ai đây? Mọi ánh mắt đều đổ dồn hết lên người Bối Ty, khiến cho nàng đỏ bừng mặt lên. Cách gọi như vậy quả thật rất mập mờ, nhưng cũng có thể là nhắm vào nàng, bởi lẽ chỉ có nàng mới là người thích hợp nhất ở đây để hưởng dụng tiếng gọi đó, nhưng sao hắn lại lớn tiếng gọi như vậy ở trước mặt mọi người chứ?

Chỉ đáng tiếc đó chỉ là một loại khả năng thôi, rõ ràng nàng đang ở bên cạnh Lưu Sâm, nhưng ánh mắt của hắn lại đang nhìn ra biển kia mà.

Lúc này ở trên biển chợt có một lằn màu vàng kim lướt sóng tiến vào, đột nhiên nó búng lên cao một cái, rồi lại rơi tòm vào biển. Mọi người đều thấy rõ, đó là một nàng mỹ nhân ngư. Trong ánh nắng ban mai, nàng liên tiếp quẫy mình nhảy lên cao vài cái, trông rất giống như đang nghênh tiếp một vị bằng hữu tốt từ phương xa trở về vậy.

Lằn vàng đó nhanh chóng tiến vào bờ biển, sau đó thì lại thấy một chiếc đầu ló ra khỏi mặt nước. Mỹ nhân ngư xoay người mấy vòng, khiến cho bọt nước bắn lên tung tóe, trên mặt lộ ra nụ cười duyên dáng và đầy hân hoan.

Mỹ nhân ngư tới gần bờ biển, tất cả mọi người đều khích động. Nhân ngư chính là biểu tượng chân chính của biển, và cũng là thánh vật của đại dương. Người thường cả đời cũng chưa chắc đã gặp qua một lần.

Lưu Sâm mỉm cười hớn hở, nói:

- Tiểu mỹ nhân, đã lâu không gặp, nàng khỏe chứ?

Khuôn mặt của mỹ nhân ngư hồng lên như rạng mây đỏ, đôi mắt lung linh lóe sáng!

Lưu Sâm cẩn thận hỏi:

- Ngươi có biết ở đâu có Giao ngư trăm năm hay không? Điều này rất quan trọng!

Khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân ngư quan sát khắp người hắn một lượt, sau đó nghiêng đầu ra vẻ suy tư. Mọi người đứng xung quanh đều nín thở chờ đợi. Nếu muốn tìm vật gì đó trên biển thì người duy nhất có khả năng tìm được chính là mỹ nhân ngư. Họ chờ xem nàng sẽ trả lời thế nào.

Sau khi suy nghĩ thật lâu, mỹ nhân ngư chìa một tay ra, chỉ một động tác đơn giản như thế, nhưng Lưu Sâm đã mỉm cười hỏi:

- Muốn dẫn ta đi à?

Mỹ nhân ngư nhẹ nhàng gật đầu!

Đám đông thấy vậy thì reo hò vang dội. Không ngờ thiếu chủ lại là bằng hữu của nàng!

Thế rồi Lưu Sâm phóng người nhảy lên cao, sau đó lại rơi tòm xuống biển. Mỹ nhân ngư đưa tay nắm lấy tay hắn, sau đó chỉ quẫy đuôi một cái thì hai người đã lướt đi khá xa, chỉ trong chớp mắt đã không thấy hình bóng đâu nữa.

Bối Lợi quay đầu lại hỏi muội muội gã:

- Hắn là bằng hữu của Nhân ngư à?

Bối Ty đỏ mặt gật đầu, sau đó ấp úng nói:

- Hắn đã từng cứu qua một nàng Nhân ngư, sau đó còn đích thân giúp nàng trị thương và còn ở lại bãi biển suốt ba ngày ba đêm để chờ nàng lành hẳn lại. Có lẽ....có lẽ Nhân ngư được hắn cứu chính là người vừa xuất hiện rồi. Hắn...hắn không ác như trong lời đồn đâu, hắn là người tốt!

Đây là lần đầu tiên nàng công khai nói tốt cho tình lang của mình!

- Nếu đã có thể đối xử tốt với Nhân ngư như thế, vậy thì vị thiếu chủ này cũng không phải là vị thiếu chủ tội ác tày trời, mà là một vị thiếu chủ có tâm địa thiện lương!

- Thiếu chủ! Thiếu chủ!

Mọi người cùng lúc tung hô, thanh âm khích động vang lên cao vút.

Bối Ty ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt dõi theo sóng biển ngoài khơi, trong lòng vui sướng vô hạn. Nàng từng bị thiếu chủ chiếm đoạt, những tưởng điều đó sẽ khiến cho nàng không thể ngẩng cao đầu ở quê hương mình nữa, thậm chí dưới cửa sổ của nàng cũng không có ai đến thổi ốc biển nữa (thỉnh thoảng có xuất hiện vài người thì đều là những người theo đuổi tỷ tỷ mà thôi), nhưng tình lang của nàng đã dùng hành động thực tế để chứng minh hắn không phải là mối sỉ nhục của nàng, mà là sự kiêu ngạo của nàng.

oooOooo

Hắc Lưu đảo đã bị bỏ lại phía sau thật xa, trên mặt nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh, đôi mắt của Vưu Nhi là hai hạt trân châu sáng nhất và đẹp nhất. Được cùng nam nhân này du lịch trên biển chính là mộng tưởng mà nàng hằng ao ước rất nhiều lần.

Dù cho mẫu thân đã nhắc nhở nàng không chỉ một lần: "Nữ nhi của ta, hắn cứu ngươi một lần, ngươi cứu lại hắn một lần, vậy là đủ lắm rồi, không nên tiếp cận hắn thêm." Vậy mà nàng vẫn không thể tự khống chế được mình.

Hắn bỏ đi lâu như vậy, nàng chờ đợi ở gần bờ biển cũng rất nhiều lần, trong vòng mấy tháng, nàng đã gặp không biết bao nhiêu người, và cũng gặp qua khá nhiều đội thuyền, thậm chí cũng đã nhiều lần bị kiếm sư và ma pháp sư bắt được nữa. Nhưng sau khi thoát khốn, nàng vẫn trở lại bờ biển để chờ hắn. Nàng tin rằng hắn sẽ trở về, bởi vì hắn đã từng nói: "Ta sẽ nhớ ngươi!"

Hắn đã nhớ nàng, thật đã nhớ tới nàng. Trong lúc nàng cất tiếng hát ở trong biển, hắn đã gọi thật lớn: "Tiểu mỹ nhân", khiến cho tâm tính thiện lương của nàng bị rung động mạnh. Đó là cách gọi của hắn đối với nàng. Trên thế giới này, chỉ có hắn mới xưng hô với nàng như vậy thôi. Trong tiếng gọi đó có mang theo vẻ trêu đùa và ôn nhu, khiến nàng cảm thấy mình có thể cùng hắn du lịch trên đại dương, đi cho đến tận góc biển, dù cho từ nay về sau sẽ không còn gặp lại đất liền nữa.