Lưu Sâm chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời. Tô Cách Lâm đại công, cái tên này hắn đã nghe nói đến khi còn ở biên giới của Khắc Lý Mạn đại công. Khu vực quản hạt của Khắc Lý Mạn đại công là một nơi bình nguyên, ít có ma thú, đất đai màu mỡ, có sông có núi, địa linh nhân kiệt, còn khu vực quản hạt của Tô Cách Lâm đại công thì trái ngược hoàn toàn. Nó chỉ là một nơi khỉ ho cò gáy, ngoài ao đầm và rừng rậm ra, nó còn có ma thú và đạo tặc hoành hành khắp nơi nữa.
Việc này cũng giống như các triều đại cổ xưa trong lịch sử của Trung Hoa vậy. Nam triều thì phì nhiêu và luôn có lương thực sung túc, còn phương bắc thì cằn cỗi khắc nghiệt, cứ cách ngàn dặm đường là lại thấy đạo tặc xuất hiện. Do đó mà người phương bắc lúc nào cũng nuôi lòng dòm ngó giang nam là vậy.
Địa bàn đã được phân định vào năm mươi năm trước. Sau khi phân định xong, quốc vương đâu thể sửa đổi lại chứ? Sự tình đã trải qua năm mươi năm, có thể nào toàn quốc lại rơi vào cuộc diện quần hùng cát cứ hay không? Điểm này thì Lưu Sâm không biết và cũng không thể can dự vào được, nhưng hắn biết được một việc. Nếu như Phong Thần đảo và Già Mạc thành xảy ra chiến loạn, vậy thì Tô Cách Lâm nhất định sẽ rất cao hứng.
Chỉ bằng vào việc lão cao hứng khi nhìn thấy ngao cò mổ nhau, vậy có thể kết luận lão là người chủ mưu phía sau để giật dây mọi việc hay không? Không thể!
Tất cả mọi chuyện cần tiến thêm một bước điều tra nữa.
Lưu Sâm cúi đầu xuống, ánh mắt vừa rơi lên mặt tứ tiểu thư thì hắn liền đăm chiêu suy nghĩ. Hai người đối diện nhìn nhau hồi lâu không nói lời gì.
- Chúng ta hãy đi quan sát công địch của mình một chuyến xem sao.
Lưu Sâm nhìn quanh một vòng rồi hỏi:
- Người của ngươi đâu rồi?
- Người của ta?
Tứ tiểu thư ngọ nguậy ngón tay rồi chỉ vào mình, nói:
- Ta đang ở trước mặt ngươi đây này, bộ ngươi không thấy được hay sao?
- Ý ta muốn nói là đám thủ hạ của ngươi đấy. Trong đó cũng có vài cao thủ rất hữu dụng.
- Bọn chúng đã về thành rồi!
Lưu Sâm thở dài nói:
- Ta sửa lại lời của mình. Sau khi chỉ đường rõ ràng xong thì ngươi có thể trở về được rồi.
Hắn vốn muốn mượn lực lượng của một số cao thủ, nhưng những người đó không còn ở bên cạnh nàng nữa, vì vậy mà ý nghĩ cùng nàng đến thác Ma Quỷ thật đúng là một ý nghĩ điên rồ mà.
Tứ tiểu thư không chịu:
- Không cần sửa lời. Thiếu chủ đã nói ra thì sao lại không tính được? Chúng ta cùng đi!
Lưu Sâm tức giận hỏi:
- Ngươi bị nóng đầu à?
- Đâu có!
Tứ tiểu thư vừa nói vừa đặt một tay lên trán mình.
- Thác Ma Quỷ nguy hiểm như thế nào, ngươi đâu phải không biết? Ngươi tưởng ta thật sự có thể bảo vệ được ngươi sao?
Tứ tiểu thư lắc đầu. Cuối cùng nàng cũng có một phản ứng bình thường như người ta.
Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm:
- Ta nghĩ ta cũng không thể làm được điều đó, vì vậy....
Tứ tiểu thư cắt ngang lời hắn:
- Tuy rằng ngươi không thể, nhưng ta có thể tự bảo vệ mình. Hơn nữa lại còn có một lý do....
Lưu Sâm nhíu mày:
- Nửa câu đầu ta nghe không rõ, hãy nói thử cái lý do của ngươi xem nào.
- Lý do đó ta chỉ nói cho một mình ngươi nghe thôi.
Tứ tiểu thư chậm rãi nói:
- Tối hôm qua ta đã quyết định rồi, nếu như ta không giết ngươi thì phải....phải gả cho ngươi.
Vừa nói tới đây, sắc mặt của nàng chợt ửng hồng lên.
Lưu Sâm nghe vậy thì ngẩn người ra! Đây là kết quả của việc nhìn nữ hài lõa thể hay sao? Lúc trước hắn nhìn lén Cách Tố, sau đó Cách Tố cũng trở thành nữ nhân của hắn. Khi hắn nhìn lén Á Na thì nàng ta giúp hắn giặt ra giường. Lúc bấy giờ hắn tưởng nàng ta không nói lý, nhưng bây giờ xem lại, có lẽ nàng ta là người nhã nhặn nhất rồi, nói đạo lý tới tận cùng luôn....
- Ngày hôm qua....ngày hôm qua....là do tác dụng của dược vật, vì vậy nên hai mắt của ta mờ tịt, đâu có thấy được cái gì....
Tứ tiểu thư nhìn chằm chặp vào hắn rồi hỏi:
- Vậy tại sao....tại sao....lại ôm chỗ đó của ta?
Lưu Sâm nghe vậy thì mồ hôi xuất ra đầm đìa.
- Nếu ngươi có thể khiến ta hoàn toàn tin tưởng ngươi, vậy thì ta sẽ lựa chọn quyết định thứ hai. Còn nếu như ngươi không thể thì....
Tứ tiểu thư hơi dừng lại một chút rồi tiếp:
- Tại đầm nước, ta nhất định sẽ giết chết ngươi, bởi vì ta học Thủy ma pháp, do đó sẽ có lợi thế hơn Phong ma pháp khi ở trong đầm.
Bất luận quyết định thế nào, nàng ta cũng đều có lý do đầy đủ. Nếu như nàng ta dự định sẽ gả cho hắn, vậy thì trước khi xuất giá, tất nhiên nàng ta sẽ không thể khiến cho mình trở thành quả phụ được. Còn nếu như muốn giết người, vậy thì đợi tới khi vào trong đầm rồi, nàng ta sẽ nắm chắc phần thắng rất nhiều.
Không lẽ nói như vậy cũng được sao? Nếu đã nghĩ tới việc giết địch nhân rồi, vậy mà nàng ta lại còn để lộ con bài tẩy của mình trước như thế sao?
Lưu Sâm cười khổ nói:
- Xem ra ta chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là phải nghĩ ra trăm phương ngàn kế để chiếm giữ lòng tin của ngươi rồi.
- Cái gì mà tìm trăm phương ngàn kế chứ?
Tứ tiểu thư bất mãn nói:
- Bộ ngươi muốn lừa bổn cô nương sao? Nói cho ngươi biết, ta không có dễ gạt như vậy đâu nhé. Nếu như ngươi muốn giở trò gì đó thì ta đều có thể phá được hết, hiểu chưa? Rõ ràng chưa?
- Rõ ràng rồi! Đúng là gặp quỷ mà...ở lâu ngày sẽ thấy được lòng người thôi!
Lưu Sâm thầm mắng một câu, sau đó dẹp tan hết những cơn khích động, rồi nói:
- Cho dù ngươi biết được những lời ta nói đều là thật, và bản thân ta không hề dính líu đến cái chết của ca ca ngươi, nhưng điều đó cũng không nói lên rằng A Khắc Lưu Tư ta không phải là người xấu....Chẳng lẽ ngươi không sợ ác danh của ta à?
- Ngươi vốn là người xấu mà...có gì mà phải biện minh chứ?
Tứ tiểu thư nói:
- Nhưng....tương lai có ta quản ngươi, vậy thì ngươi sẽ từ từ thay đổi trở thành người tốt thôi.
Trong lúc Lưu Sâm đang trợn mắt há miệng thì nàng lại hưng phấn nói tiếp:
- Nếu như Lạc Lâm Lâm ta có thể quản chế được tên nam nhân bại hoại nhất của Phong Thần đảo, vậy chẳng phải ta sẽ tạo phúc cho ba mươi lăm đảo còn lại hay sao? Ừm, cứ quyết định vậy đi....
Lưu Sâm không phục, thốt:
- Hoặc là chết, hoặc là bị người khác quản chế, dường như cả hai lựa chọn đều không có kết quả tốt thì phải. Tại sao không cho ta tự chọn?
- Tất nhiên là ngươi cũng có thể lựa chọn.
Lạc Lâm Lâm chỉ tay về phía trước rồi nói tiếp:
- Ở đây có ba con đường, tất cả đều có thể thông tới thác Ma Quỷ. Ngươi có thể tự lựa một cái.
- Miễn đi, ngươi chọn được rồi!
Lưu Sâm khoác tay, rồi nói tiếp:
- Sẵn đây nói một câu, muốn qua đầm nước thì bản nhân phải ôm nữ nhân mà vượt đầm nước, mà hễ là nữ nhân đã bị ta ôm lâu một chút thì sẽ luyến tiếc ta mà không thể giết ta được nữa đâu.
Hắn nói xong thì im lặng chờ xem đối phương sẽ nổi nóng và chất vấn xem hắn rốt cuộc đã ôm qua bao nhiêu nữ nhân để vượt đầm rồi, đồng thời còn bắt hắn phải đưa ra một con số chính xác nữa.
- Vậy thì sao chứ? Không được chín thành thì vẫn còn một thành để giết ngươi mà!
Lạc Lâm Lâm cười nhạt, nói:
- Bổn cô nương từ trước tới nay hành sự khác với người ta, dù có chưa tới nửa thành cơ hội thì vẫn có thể đột phá như thường.
Lưu Sâm nghe vậy thì thán phục vô cùng!
Cuối cùng hai người chọn con đường bên trái, đó là một con đường dẫn vào rừng rậm. Sau khi hai thớt bạch lộc tiến sâu vào trong rừng thì lập tức không còn thấy gì nữa, và hai người không thể nào bình ổn mà cưỡi lộc được nữa. Lúc này Lưu Sâm đi trước, Lạc Lâm Lâm theo sau. Sau khi công khai lá bài tẩy của mình, nàng ta đã hoàn toàn thay đổi theo. Nàng không còn dáng dấp lạnh lùng như băng sương nữa, mà thỉnh thoảng lại còn lộ ra dáng vẻ ương bướng khiến người ta tức chết đi được.
Hoàng hôn buông xuống, rốt cuộc bạch lộc cũng không thể đi tiếp được nữa. Phía trước đã là khu vực đầm nước, mùi tanh tưởi không biết truyền đến từ chỗ nào, hồ nước đen đục ở trong bóng đêm lại càng trở nên kinh khủng hơn. Lưu Sâm chậm rãi lắc đầu nói:
- Lạc Lâm Lâm, ngươi tới đây đúng là một sai lầm!
- Ta nghĩ ta tới đây mới là quyết định sáng suốt nhất đó chứ!
Lạc Lâm Lâm nói:
- Nếu như tương lai ta phải gả cho ngươi, vậy ta cũng muốn biết trượng phu có bản lãnh thật sự hay không.
- Có sáng suốt hay không thì đó là chuyện sau này, còn bây giờ việc làm sáng suốt nhất của chúng ta là phải tìm chỗ nghỉ đêm đã!
Nói xong, Lưu Sâm đi cởi túi hành lý ở trên lưng bạch lộc xuống. Hắn có vài phần cảm khái, quả nhiên Lạc Lâm Lâm đã chuẩn bị khá đầy đủ, nào là có thịt có lương khô, có lều có chăn và cả nước hoa nữa. Thế là hai căn lều được dựng lên, rõ ràng cái lều của Lưu Sâm thua kém xa. Lều của hắn là một loại rất đơn giản, chỉ cần mấy tấm vải dầu che trời và bốn vách kín gió là đủ. Trong khi lều của tứ tiểu thư thì che kín bốn phía, màu sắc cực nổi, ở bên ngoài còn có thêu một đóa hoa. Rõ ràng căn lều đó không hề dành cho dã ngoại, mà có lẽ là dùng ở trong vườn hoa thì thích hợp hơn.
Lạc Lâm Lâm có vẻ như rất đắc ý, nàng tiến vào trong lều rồi không nghe thấy tiếng động gì nữa cả.
Lưu Sâm nằm ngửa mặt lên trời, nằm rất lâu, mà nghe cũng rất lâu. Ở bên đầm có một bãi cỏ lớn hiếm hoi, bốn phía rất yên tĩnh và không có bất kỳ dấu hiệu nào của ma thú cả. Bầu không khí ở đây yên tĩnh đến nỗi khiến người ta không cam lòng mà ngủ chút nào.
Lưu Sâm xoay người, sau vài lần xoay qua xoay lại mà hắn vẫn không ngủ được. Thế rồi hắn chậm rãi tiến về phía trước của căn lều xinh đẹp kia, bên trong không có động tĩnh gì, nhưng khi hắn vừa vén tấm bạt ở trước cửa lên thì tại đó đã thấy một bàn tay ngoắc ngoắc:
- Đừng quên, ta vẫn còn chưa thực sự tin tưởng ngươi đâu nhé!
Lưu Sâm lúng túng nói:
- Ta chỉ tới xem ngươi ngủ chưa thôi.
- Chưa ngủ!
- Chưa ngủ cũng tốt thôi, vậy cứ từ từ mà...ngủ nhé!
Nói xong thì hắn vội vàng bỏ đi thật nhanh.
oooOooo
Sáng sớm hôm sau, Lưu Sâm kéo chặt dây lưng, đứng đối diện với đầm nước rồi nói:
- Lạc Lâm Lâm, chuẩn bị xong chưa? Để bản nhân ôm ngươi qua đầm.
Không có tiếng trả lời, Lưu Sâm quay đầu lại thì thấy Lạc Lâm Lâm đang ngồi trên lưng bạch lộc, trông nàng như cười mà không phải cười, chỉ thốt:
- Ta biết ngươi chờ đợi thời khắc này đã lâu, nhưng đáng tiếc....chúng ta cưỡi lộc mà qua. Bên này có một lối mòn nhỏ, có thể đưa qua đầm.
- Vậy tốt lắm!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Có ngươi đi theo cũng thật là hữu dụng, không ngờ ở trong rừng mà cũng tìm được đường đi.
Thế là hai người lại lên đường!
Chỉ chưa tới nửa tiếng sau, Lưu Sâm chợt có một loại cảm giác kỳ quái, cảm giác như là đang đi vào địa ngục vậy.
Gió ở trong rừng vẫn là gió, nhưng hắn cảm thấy nó lạnh khác thường và lại còn không ngừng xoáy tròn nữa. Nhiều chiếc lá ở trên cây vẫn rụng xuống đều đều, nhưng khi chúng rơi xuống đất thì người ta lại không nắm bắt được hướng bay của chúng. Thế rồi có một luồng sương mù thổi tới, nó cứ bay theo ở trên đầu hai người, quả thật khiến người ta nghi ngờ có phải là nó có sinh mạng hay không nữa.
Sắc mặt của Lạc Lâm Lâm cũng bắt đầu trở nên ngưng trọng. Khi tới trước một cây đại thụ, nàng nhảy xuống đất rồi nói:
- Bắt đầu từ lúc này trở đi, chúng ta phải đề cao cảnh giác! Nơi này đã là địa bàn của Địa Tinh rồi. Tuy rằng họ trời sanh có tính nhát gan, nhưng tài chế tạo cơ quan lại tinh diệu phi thường, cả ma thú cũng khó mà chạy trốn nổi.
Ở bên trái hai người là mảnh đất có dây leo đan chéo chằng chịt vào nhau, còn bên phải thì có thảm cỏ xanh biếc, trông rất bình thản.
- Đi bên nào đây?
Lưu Sâm vừa mở miệng hỏi thì ở bên cạnh cũng vang lên một câu hỏi tương tự:
- Đi bên nào đây?
Lưu Sâm thở dài nói:
- Xem ra ngươi cũng không biết rồi.
- Chỗ xa nhất mà ta từng đi là bên cạnh đầm nước thôi!
Lạc Lâm Lâm hùng hồn giải thích:
- Ta là một đại tiểu thư chứ không phải là người của Mạo Hiểm công hội.
- Được rồi, ta thừa nhận lá gan của đại tiểu thư ngươi không nhỏ, đến được bờ đầm đã là không tệ rồi.
Lưu Sâm nói:
- Bây giờ thì mọi việc cứ giao cho ta, tất cả mọi hành động đều nghe ta căn dặn là được.
Lạc Lâm Lâm không phục:
- Tại sao ta phải nghe lời ngươi chứ? Tại sao ngươi không nghe lời ta?
- Nguyên nhân rất đơn giản, vì kinh nghiệm đi rừng của ta còn phong phú hơn ngươi; vả lại, theo lời ngươi nói, tương lai ngươi sẽ là thê tử của ta, vậy thì thê tử phải nghe lời trượng phu mới đúng.
- Ngươi vẫn còn chưa được ta tin tưởng....
Lại nữa rồi!