Lưu Sâm hững hờ nói:
- Ngươi không biết Na Nhĩ Tư đã lấy được tin tức đó ở đâu sao?
Khắc Mã sợ hãi nói:
- Ta thật không biết! Uy danh của thiếu chủ đã truyền đi xa, nhất định là có người không phục ngài và cũng không phục ba mươi sáu đảo chúng ta, vì vậy nên người ta mới tìm cớ để sinh sự. Tuy nhiên, thiếu chủ có nghe lời đồn hay không? Hiện tại, tất cả mọi người đều công nhận địa vị bá chủ của thiếu chủ ở trong học viện đó.
Lưu Sâm nghe vậy thì rất thán phục Khắc Mã, nàng chỉ nhẹ nhàng nói vài câu nịnh bợ vô thưởng vô phạt thì đã lái toàn bộ trọng tâm của câu chuyện đi nơi khác, đồng thời lại còn tự nhận rằng mình chỉ sơ ý tiết lộ lai lịch của hắn. Về điểm này thì nàng ta rất thẳng thắn, mượn cớ dương oai cho Phong Thần đảo, chẳng qua chỉ vì chút lòng háo thắng của nữ hài mà thôi. Người ta đã nhận sai, đồng thời cũng nhận là ấu trĩ nữa, vậy mình còn lý do gì để truy cứu nữa chứ?
Chỉ cần chặt đứt hết mọi liên hệ, vậy dù nàng ta có sai đi nữa thì cũng không thể khiến hắn tức giận được.
Lưu Sâm không hề phẫn nộ, hắn mỉm cười khoan dung, nói:
- Thân là người của ba mươi sáu đảo, tất nhiên ai nấy cũng đều muốn cho quê hương của mình được vinh dự kia mà. Ta làm sao có thể trách được ngươi chứ? Chuyện này đã qua rồi thì thôi, hãy nói tới chuyện khác đi. Phải rồi, trình độ ma pháp của ngươi thuộc cấp mấy rồi?
- Cấp bốn!
Khắc Mã ngượng ngùng cười:
- Còn thua thiếu chủ nhiều lắm!
- Ta cũng là cấp bốn thôi.
- Không thể nào!
Khắc Mã kinh ngạc kêu lên:
- Người trong học viện đều nói ma pháp của thiếu chủ trên thực tế đã vượt qua đại ma pháp sư....
Lưu Sâm mỉm cười ngắt lời nàng:
- Chỉ là ta khéo vận dụng ma pháp phụ mà thôi. Bọn họ cũng nhiều chuyện thật!
- Thì ra ma pháp phụ cũng có thể lợi hại tới mức đó à?
Khắc Mã nói với giọng đầy ngưỡng mộ:
- Thảo nào mà Lôi Ân vẫn nói, tuy hắn không có ma pháp, nhưng nếu luận về thực chiến thì hắn vẫn có thể đánh bại ma pháp sư cấp bốn như thường. Trước kia ta luôn cho rằng hắn chỉ khoác loác, không ngờ.....
Vừa nói tới đây thì nàng đột nhiên ngừng tiếng, đầu cúi thấp không nói gì thêm nữa.
Lưu Sâm cảm thấy hứng thú, hỏi tới:
- Lôi Ân? Hắn là ai vậy?
- Hắn...hắn....thiếu chủ không quen hắn đâu. Hắn chỉ là một hạ nhân thôi.
- Hạ nhân? Là ai?
Bất luận là một cái tên nào đó được thốt ra từ miệng nàng thì hắn cũng đều sẽ rất coi trọng.
- Chỉ là một kẻ hạ nhân ở trên đảo thôi. Tuy hắn là hạ nhân, nhưng....nhưng hắn rất nỗ lực, gia gia ta không thích hắn....
Khắc Mã vừa nói mà thần sắc của nàng cũng có vẻ rất khác thường.
Lưu Sâm nhìn chằm chặp vào nàng, hỏi:
- Chẳng lẽ hắn là....ý trung nhân của ngươi?
Khắc Mã nghe hỏi vậy thì sắc mặt càng đỏ hơn, đôi tay vân vê tà áo mà không nói gì thêm.
- Hãy kể ta nghe đôi chút về người đó xem nào.
Nếu muốn cho một người thông minh lộ ra kẽ hở thì phải khai thác ở góc độ nhân tính của họ. Mặc kệ cho nữ hài có thông minh cỡ nào, nhưng khi đề cập đến tình lang thì tâm tình của họ sẽ trở nên khích động, vì vậy mà tâm tư và suy nghĩ của họ sẽ khác với bình thường. Lưu Sâm sẽ dựa vào điểm này may ra có thể tìm ra được kẽ hở để khai thác, và đồng thời cũng để cho Khắc Mã nới lỏng lòng cảnh giác.
- Thiếu chủ đã hỏi thì Khắc Mã không dám không trả lời....
Khắc Mã vừa nói, khuôn mặt của nàng vừa đỏ bừng lên vì thẹn. Sau đó thì nàng kể lại chuyện cũ của mình. Câu chuyện của nàng có vài phần khúc chiết và cũng có vài phần hương diễm, nhưng Lưu Sâm lại cảm thấy đáng tiếc, bởi vì nữ hài này mỹ lệ như vậy mà ý trung nhân của nàng lại là một nam nhân rất tầm thường, tầm thường đến mức không còn tầm thường hơn được nữa. Cả tướng mạo của y cũng không có gì xuất chúng, hơn nữa niên kỷ cũng không nhỏ, y đã hơn ba mươi tuổi.
Sở dĩ nàng coi trọng y không phải là vì y có gì hay ho, mà chỉ bởi vì trong một lần tình cờ, nàng đi trong rừng và bất cẩn đã bị rắn cắn. Loại rắn đó rất kỳ lạ, một khi bị nó cắn trúng thì mặc kệ là nam hay nữ, ai cũng đều bị dục hỏa thiêu đốt, nếu không giao hợp thì không được, bằng không thì nội thể nhất định sẽ bị nổ tung mà chết. Lúc đó ở trong rừng không có người thứ ba, vì vậy nên hai người đã giao hợp, và sau đó mới trở thành một đôi tình lữ. Chuyện này không có một ai hay biết, nhưng vì thiếu chủ hỏi đến nên nàng ta không dám giấu diếm....
Từ mẩu chuyện này, Lưu Sâm được biết thêm vài điều về nàng. Thứ nhất, nàng không còn là xử nữ nữa, vả lại còn bị thất thân với một hạ nhân, mà lại không chỉ có một lần. Thứ hai, gia gia của nàng ta không biết được việc nàng đã bị thất thân, mà chỉ là không hài lòng với gã hạ nhân này mà thôi....
Một nàng mỹ nữ tự thố lộ chuyện xấu hổ của mình, chứng tỏ là nàng rất có thành ý. Nếu Lưu Sâm chỉ là một bạn học tầm thường, mà nàng lại kể chuyện đó cho hắn nghe, vậy tức là đã xem hắn là tri kỷ rồi, hẳn là Lưu Sâm phải cảm thấy thoải mái mới đúng.
Quả thật trông Lưu Sâm có vẻ khá thoải mái, hắn cảm khái nói:
- Người ta ai nấy cũng đều có số mạng cả, nếu muốn tìm người tâm ái thì cũng không nhất định là phải tìm người tốt nhất đâu, mà phải là người mình thích nhất mới đúng. Chỉ cần ngươi thích gã hạ nhân đó, nói không chừng ta có thể giúp ngươi xin lệnh gia gia để thành toàn mối hảo sự này.
Khắc Mã cảm động nói:
- Đa tạ thiếu chủ! Chỉ cần câu nói này của thiếu chủ thì gia gia ta hẳn sẽ nghe theo ngài thôi, và ta cũng không cần lúc nào cũng lo lắng nữa....
Nàng dừng lại một chút rồi lại lúng túng nói thêm:
- Sở dĩ ta kể chuyện này cho thiếu chủ nghe, vốn cũng là muốn.....là muốn....
Lưu Sâm cười nói:
- Là muốn ta giúp ngươi nói vài lời tốt phải không? Ngươi thật là thông minh nhỉ.
- Không dám! Khắc Mã thật hổ thẹn....
Sau đó thì hai người lại lên lưng bạch lộc, khoảng cách giữa hai người dường như đã kéo lại gần hơn khá nhiều.
Nghe tiếng bước chân rất nhẹ ở phía sau, lại thêm có luồng gió mát thổi vào mặt, Lưu Sâm khẽ nhếch miệng cười. Đáng lẽ có một mỹ nữ đồng hành với mình thì phải là chuyện rất vinh hạnh mới đúng, nhưng người mỹ nữ này đã bị một hạ nhân làm ô uế, tin tức này quả thật là đã phá hư bầu không khí lãng mạn này. Chẳng lẽ hắn không thấy đáng tiếc sao? Vì sao hắn vẫn còn cười được chứ?
Nguyên nhân hắn cười chỉ có một, đó là vì hắn đã nhìn thấy được kẽ hở của nàng rồi.
Kẽ hở đó rất bí mật, nhưng dù bí mật tới cỡ nào thì cũng là kẽ hở. Nếu như quan hệ giữa hắn và nàng đã trở thành tốt hơn thì hắn sẽ chiếu cố cho nàng, vì vậy mà hắn rất tin tưởng lời nói đó của nàng. Quan hệ của hai người cũng giống như hổ Á Châu và sư tử Phi Châu vậy, tốt nhất là cả đời đừng qua lại với nhau.
Dưới tình huống như vậy, tại sao Khắc Mã lại thố lộ bí mật này cho hắn biết? Đó chỉ là vì một mục đích: bảo vệ mình.
Trong tình huống một mỹ nữ không dám phản kháng một nam nhân, vậy thì phương thức duy nhất để bảo vệ mình chỉ có một việc, đó là khiến cho niềm hứng thú của nam nhân đó với mình giảm xuống tới mức thấp nhất. Mà dùng cách gì để làm được điều đó đây? Đó là khoác lên người một điều tai tiếng đáng xấu hổ nhất, tức là báo cho hắn biết nàng không còn là xử nữ nữa, nhưng lời này lại không thể nói thẳng ra miệng, nếu không thì lại càng sẽ kích phát niềm hứng thú của nam nhân đó hơn nữa, khiến hắn có hứng thú muốn chứng nghiệm sự thật đúng sai thế nào.
Do đó, Khắc Mã chỉ có thể thông qua phương thức bộc bạch bí mật của mình để truyền đạt tai tiếng của mình, đó là việc nàng ta đã trải qua việc gối chăn với một hạ nhân nhiều lần, như vậy tức là đóa hoa lài đã cắm trên bãi phân trâu, và đóa hoa lài đó cũng không còn thơm nữa.
Khi đóa hoa lài đã không còn thơm nữa, vậy sao còn dám dâng lên cho thiếu chủ nữa chứ? Chẳng lẽ nàng ta không sợ gia gia của mình sẽ bị tai vạ hay sao? Sợ chứ! Vì vậy nên nàng ta mới nói là "gia gia nàng không biết cái họa của Ly xà ở trong rừng", mà người không biết thì không có tội.
Đợi đến khi Lưu Sâm công khai tỏ thái độ "giúp ngươi nói vài lời tốt, để cho gia gia ngươi thành toàn mối lương duyên này", thì Khắc Mã có thể xem là đã hoàn toàn được giải thoát rồi. Có lẽ lúc này trong lòng nàng đang cười thầm cũng nên. Ngươi đã đáp ứng thành toàn cho ta và gã hạ nhân, vậy thì ngươi sẽ không còn tranh giành nữ nhân với một kẻ hạ nhân ty tiện nữa chứ? Nếu như ngươi có hành vi xấu xa gì với bổn tiểu thư thì có khác nào là tự hạ thấp mình đâu chứ.
Mà nàng cũng không sợ hắn sẽ đi điều tra sự thật, bởi vì dù hắn tích cực đi làm chuyện đó, muốn xem mặt gã hạ nhân kia, vậy thì cũng không sao. Gã thật sự là có tồn tại, hơn nữa tướng mạo và niên kỷ cũng không sai chạy. Dù cho hắn có biến thái tới mức tự làm chủ hôn, vậy cũng không sao, chỉ cần nàng có thể trốn tránh Phong Thần đảo là được. Nàng sẽ kết hôn, còn trong đêm tân hôn có khiến cho tân lang quỳ xin tha thứ ở dưới đất suốt đêm hay không thì người ngoài cũng không can thiệp được. Hơn nữa, gia gia nàng chắc chắn là sẽ giấu diếm các kẽ hở giúp nàng.
Hiện nay quan hệ giữa hai người đã được làm rõ, một người là thiếu chủ cao cao tại thượng, còn người kia là một thiếu nữ ty tiện. Ở trước mặt thiếu chủ, nàng chỉ là một hạ nhân thôi.
Thế là hai người cứ tiếp tục hành trình, ở trước mặt đã là dãy đất sát biên giới của thảo nguyên rồi. Qua thảo nguyên này thì sẽ lọt vào phạm vi quản hạt của Già Mạc thành. Ranh giới chia rõ hai vùng đất chính là một khu rừng rậm, có lẽ nên gọi là một ngọn núi thì đúng hơn, và nó cũng rất giống một tấm bình phong màu xanh biếc vậy.
Gió mát thổi qua, tấm "bình phong" kia dường như trở thành sinh động hơn, từng đợt lá rụng theo gió rồi bay đi về nơi xa. Mái tóc của Lưu Sâm cũng tung bay phất phơ trong gió, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng:
- Trời có hơi lạnh rồi, đúng là trở về biển thật là thoải mái!
- Dạ!
Chỉ đơn giản một chữ.
- Chúng ta đi thôi!
- Dạ!
Hai thớt bạch lộc chạy băng qua thảo nguyên, bầu trời ở trước mặt cũng từ từ tối sầm lại. Ở trong rừng bắt đầu xuất hiện bóng cây rậm rạp. Con đường này rất chật hẹp, dường như Khắc Mã có phần sợ sệt, hai mắt mở lớn để quan sát xung quanh. Thỉnh thoảng ánh mắt của nàng cũng bắt gặp ánh mắt của Lưu Sâm, khiến cho nàng cảm thấy kinh hãi trong lòng, bởi vì trong ánh mắt đó của hắn, nó còn mang theo ý tứ thăm dò nữa.
Mỗi lần tiếp xúc với ánh mắt đó, nàng ta đều cảm thấy sợ, bởi vì loại ánh mắt đó luôn khiến cho nàng cảm thấy dường như nó đang nhìn xuyên thấu tất cả, phảng phất như nhìn thấy rõ đáy lòng của nàng vậy, tại sao chứ?
- Cẩn thận một chút, ở phía trước có người!
Lưu Sâm thu hồi ánh mắt của mình từ trên người nàng, hắn không tìm được những gì mà hắn muốn tìm. Ở trong rừng có người, hơn nữa nhân số lại không ít, nhưng chưa chắc Khắc Mã đã biết tới sự tồn tại của họ.
Lời hắn vừa nói xong thì sắc mặt của Khắc Mã liền thay đổi ngay. Ở phía trước chợt có tiếng gió truyền đến, đột nhiên có một đại đội nhân mã chạy ra, hơn nữa lại còn là quân kỵ binh chính quy nữa. Ai nấy đều cầm trường thương, trường mâu, trường kiếm sẵn sàng, trên người thì mặc hắc giáp, cả ngựa họ cưỡi cũng được mặc áo giáp rất chỉnh tề. Bỗng nhiên một thớt ngựa đen dẫn đầu ngẩng cổ và cất tiếng hí dài. Đội kỵ binh lập tức phân ra rồi hợp lại, bao vây lấy Lưu Sâm và Khắc Mã vào giữa. Hai con bạch lộc kinh hoảng nhảy chồm lên. Khi chưa có lệnh của chủ nhân thì chúng không dám bỏ chạy, nhưng phản xạ tự nhiên thì vẫn không mất đi. Khi hai con bạch lộc vừa hạ xuống đất thì mấy mũi trường mâu ở phía trước đã đâm ra, cả cây cối ở trong rừng dường như cũng biến thành sinh động hơn, bởi vì lúc này bất luận là kẻ nào mà xông vào rừng thì cũng đều bị vây chặt lại hết.
- Ai? Các người muốn làm gì?
Lưu Sâm ghìm cương cho bạch lộc đứng bình ổn lại. Mấy mũi trường mâu ở phía trước chỉ cách hắn hơn một trượng. Với độ dài của trường mâu, chỉ cần đâm ra thì sẽ đâm trúng bất kể phương vị nào ở trên người hắn, ấy vậy mà thanh âm của hắn lại rất bình tĩnh như không có gì vậy.
Đám người đối diện chợt rẽ ra hai bên, từ phía sau họ liền có một thiếu nữ xinh đẹp thong thả thúc bạch lộc tiến ra trước. Nàng thiếu nữ nọ mỹ lệ như một đóa hoa tươi, nhưng chắc có lẽ là Thiên Sơn tuyết liên đây, vì đóa hoa đó băng lãnh đến tận xương tủy chứ chẳng chơi.
Mỹ nữ bật thốt:
- A Khắc Lưu Tư, ta chờ ngươi đã lâu!
- Ngươi là ai? Muốn gì?
Lúc nào Lưu Sâm cũng có hảo cảm với mỹ nữ, vốn dĩ hắn có thể đùa giỡn với nàng một chút, nhưng trong lúc đang bị đại quân vây khốn, hắn không còn tâm tình đùa giỡn nữa. Hắn đưa mắt quan sát khắp xung quanh một lượt, những người đang cưỡi ngựa có lẽ là chiến sĩ, trình độ tới bậc nào thì không biết được. Còn những người cưỡi lộc thì thần tình của ai nấy cũng đều rất ngưng trọng, tay họ cầm kiếm, mắt lóe tinh quang. Kiếm sư! Tất nhiên trong số những người đó cũng có cả ma pháp sư nữa, mà trong số đó thì hắn không ưa nhất là một lão ma pháp sư với thần tình nửa mê nửa tỉnh. Bọn họ đều có thần thái ngạo mạn, và điều đó cho thấy họ có cấp bậc tương đối cao. Không ngờ đội kỵ binh này lại có người của ba loại cấp bậc khác nhau như thế.