Chương 10: Cha Con Gặp Mặt

Đột nhiên cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, sau đó là một giọng nói truyền vào:

- A Khắc Lưu Tư, là ta đây!

Thanh âm tuy không lớn, nhưng đầy vẻ uy nghiêm. Lưu Sâm vừa nghe được thì khẽ chấn động toàn thân, người đó là phụ thân của hắn. Thì ra ông ta đã đích thân đến đây. Từ lúc hắn trở về đến nay, ông ta chưa hề đến phòng của hắn, có lẽ phải nói là từ lúc thân thể của A Khắc Lưu Tư thuộc về hắn, ông ta chưa hề đến đây lần nào, vậy tại sao hôm nay lại tới đây?

- Là nhị đảo chủ!

Thân thể của Bối Ty co rút lại, rồi thốt nhỏ vào tai của Lưu Sâm.

- A Khắc Lưu Tư, ngươi ở đâu?

Giọng nói ở bên ngoài hơi lớn tiếng hơn một chút.

Lưu Sâm vội vàng bước ra cửa, khi tới ngưỡng cửa thì hắn nhẹ nhàng mở rông cửa ra, rồi cúi người thật sâu, nói:

- Mời phụ thân vào phòng!

Bối Ty cúi gầm đầu đi ra, nàng rót hai chén nước rồi khom mình dâng lên.

Ánh mắt của phụ thân lướt qua khuôn mặt của Bối Ty, rồi lại chuyển sang khuôn mặt của Lưu Sâm. Chỉ là một ánh mắt đơn giản, vậy mà Lưu Sâm lại cảm thấy có chút áp lực. Hắn vội ho khan một tiếng rồi nói:

- Mời phụ thân ngồi!

Phụ thân ngồi xuống, lẳng lặng nhìn ra khơi. Lưu Sâm cũng ngồi xuống, hắn đang ngẫm nghĩ xem ý đồ của phụ thân là gì, tại sao lại đến đây? Nếu như vì tình cảnh vị cô nương kia vừa khóc vừa chạy ra ngoài lúc nãy đã chọc giận đến ông ta thì tuyệt đối không thể nào. Việc làm trước kia của A Khắc Lưu Tư còn ác độc hơn gấp trăm lần mà vẫn chưa thấy ông ta động nộ lần nào. Hoặc giả ông ta đã phát hiện ra sơ hở trong những lời hoang đường của mình ngày hôm qua rồi, vì vậy mà hôm nay đến đây để giáo huấn mình một phen giống gia gia vậy?

Nếu là vậy thì khả năng cũng không lớn lắm, vì hôm qua mình giả bộ rất khéo léo, đã thể hiện toàn bộ đặc điểm của A Khắc Lưu Tư kia mà. Hắn xoay chuyển ý nghĩ ở trong đầu liên tục, nhưng vẫn không mò ra được đầu mối liên quan tới ý đồ của phụ thân, mà hắn cũng không dám hỏi, vì phụ thân đến phòng nhi tử quan sát cũng không cần phải có bất kỳ một lý do nào.

Thế là Lưu Sâm có chút bồn chồn, ánh mắt của phụ thân rất bình tĩnh, bình tĩnh như mặt nước vậy; tuy nhiên, ông ta dường như không hề chú ý đến hắn, nhưng Lưu Sâm thì có cảm giác rất rõ ràng, là tất cả nhất cử nhất động của mình đều lọt vào tầm mắt của ông ta cả.

Phụ thân đối với mình không hề giả dối, nhiều lúc còn khiến cho hắn cảm thấy kiêng kỵ ông ta nhiều hơn, vì khi hắn đối mặt với gia gia thì cũng không đến nỗi khẩn trương như vậy.

- Phụ thân, uống nước đi!

Phụ thân không hề uống nước, mà ông ta cũng có vẻ như không nghe thấy gì cả, ánh mắt của ông từ từ quay về và nhìn thẳng vào mặt hắn.

Cửa phòng sớm đã được đóng lại, cả Bối Ty cũng khéo léo trở về phòng từ lâu và đóng chặt cửa của mình. Không gian tại đây chỉ còn lại một đôi phụ tử kỳ quái nọ mà thôi.

Mãi một lúc sau thì phụ thân mới lên tiếng:

- A Khắc Lưu Tư, đã bao lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau nhỉ?

Lưu Sâm cung kính trả lời:

- Phụ thân có trăm công nghìn việc, hài nhi đã không giúp được gì thì sao còn dám làm mất thời gian quý báu của người?

Đây là câu trả lời có tính trung dung nhất, vì tất nhiên hắn biết được phụ thân đã không nói chuyện với hắn đã nhiều năm rồi.

Phụ thân thở dài:

- Trăm công nghìn việc? Ta nào có chuyện gì kia chứ. A Khắc Lưu Tư, ta là một phụ thân đầy thất bại!

- Đâu có, hài nhi nào dám nghĩ vậy?

Lưu Sâm nghe vậy thì hơi kinh hãi. Bỗng dưng ông ta lên tiếng tự trách, việc này quả thật không bình thường chút nào.

Phụ thân nói:

- Ngươi không nghĩ như vậy, nhưng ta lại nghĩ thế! Ta không chỉ là một phụ thân đầy thất bại, mà ở trước mặt gia gia ngươi, ta cũng là một nhi tử không xứng đáng nữa.

Nghe xong lời đó, Lưu Sâm không dám tiếp lời ông ta nữa, bởi vì hắn không đoán ra được ý đồ của phụ thân.

Phụ thân lại nói tiếp:

- Ngươi có biết tại sao không? Bởi vì ta tuyệt đối không đồng ý với cách thức xử sự của gia gia ngươi!

Chỉ một câu nói ngắn ngủi như thế, nó đã khơi lên sóng gió ở trong lòng Lưu Sâm. Phụ thân không tán thành cách thức xử sự của gia gia, thật ra đó chỉ là một lời nói khách sáo mà thôi. Nếu nói trắng ra, có lẽ ông ta muốn nói là mình ghét cay ghét đắng cách thức xử sự của gia gia. Thì ra hai đại thủ lãnh ở trên đảo vốn chỉ bằng mặt mà không bằng lòng, thái độ cư xử hoàn toàn không giống nhau, thế tại sao phụ thân lại nói ra điều đó?

Phụ thân không phải là người thừa kế chức đảo chủ duy nhất, vì ông ta còn một đệ đệ nữa, mà gia gia lại là một kẻ tàn bạo. Lời nói này của phụ thân có tính phiêu lưu rất lớn. Nếu như người của nhị thúc đứng bên ngoài cửa nghe được, vậy y sẽ mật báo lại với gia gia để gây ly gián, chỉ sợ lúc đó phụ thân sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, hoặc ít nhất thì địa vị thừa kế của ông cũng sẽ gặp nguy hiểm chứ chẳng chơi! Vậy thì ông ta nói ra lời đó là để thử mình hay sao? Hoặc giả có phải là ông muốn xem mình có đi mật báo hay không?

Tuy rằng trong lòng đang dậy sóng, nhưng ngoài mặt thì Lưu Sâm vẫn giữ vẻ rất bình tĩnh.

- Nếu là trước kia, ta hiển nhiên sẽ không nói cho ngươi biết điều này, nhưng giờ đây ta lại nói cho ngươi nghe, ngươi có biết tại sao không?

Lưu Sâm vội hỏi:

- Xin phụ thân cho biết!

Hắn mơ hồ đoán ra được một chút đầu mối, nhưng tất nhiên hắn sẽ không nói ra, bởi vì tuy ông ta là phụ thân của hắn, là phụ thân thân sinh của cơ thể này, nhưng trong suy nghĩ của hắn, ông ta vẫn chưa được hắn tôn kính tới mức độ của một phụ thân thật sự. Vì vậy mà giữa hắn và ông ta không hề có sự tự nhiên của việc phụ tử đàm luận với nhau.

Phụ thân chậm rãi nói:

- Bởi vì ngươi đã thay đổi! Tuy rằng có thể đây chỉ là mong muốn của ta, nhưng ta không muốn mất đi cơ hội này và để cho người tùy ý trở lại như trước kia.

Lưu Sâm hoàn toàn sững sờ. Phụ thân mạo hiểm nói ra lời từ đáy lòng chỉ vì hy vọng hắn thay đổi thật sự, chứ không mong hắn trở lại tàn bạo như hắn đã thể hiện trong ngày hôm qua. Trước kia ông ta không thích mình, chỉ vì mình không phải là loại người hợp với ông ta, nhưng ông ta không thể thay đổi quá trình trưởng thành của mình, bởi vì gia gia mới là người chủ thật sự của gia đình này. Hễ gia gia thích thì ông ta không có quyền phản đối, còn giờ đây, mình chỉ lộ ra một chút thay đổi thôi, ông ta liền không muốn bỏ qua cơ hội để thay đổi mình ngay. "Thương thay tấm lòng của những bậc làm cha mẹ trong thiên hạ." Thì ra câu nói này cũng được áp dụng ở cả dị giới nữa.

- Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết!

Phụ thân ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào mặt Lưu Sâm, rồi tiếp:

- Ngươi đã thật sự thay đổi phải không?

Lưu Sâm trầm ngâm trong chốc lát rồi thốt:

- Phụ thân, tại sao người lại quan tâm đến việc hài nhi có thay đổi hay không? Cứ nhìn vào trước mắt, bất luận hài nhi là người như thế nào thì cũng không thể gây ra ảnh hưởng gì với Phong Thần đảo, có phải không?

Hắn chỉ là người của thế hệ thứ ba trên đảo, còn lâu lắm mới nắm được toàn bộ vận mệnh của đảo. Không có hắn thì số lượng người ác cũng còn rất nhiều, mà số người tốt cũng không ít đi bao nhiêu.

- Ta có thể bỏ qua số phận của Phong Thần đảo không nói tới, nhưng ta dù sao cũng là một phụ thân, ta hy vọng nhi tử của mình có một chút nhân tính, dù chỉ một tí ti thôi cũng đã tốt lắm rồi!

Lưu Sâm không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn ra biển. Biển to sóng lớn, tim hắn cũng đang phập phồng lên xuống như sóng biển vậy. Trước kia hắn không hề để mắt đến một vấn đề gì, ngay cả những việc ở trên đảo cũng không một ai quan tâm đến ý kiến của phụ thân hắn, mà họ chỉ cho rằng gia gia mới là trung tâm, tất cả đều nghe gia gia hết thì quyết không sai, nhưng bây giờ hắn đã biết được, tất cả mọi người đều đã sai, họ chỉ sai có một chút thôi, đó là thời gian!

Thời gian rất kỳ diệu, thời gian trôi đi sẽ mang đến rất nhiều thay đổi. Gia gia đã già rồi, sớm muộn gì thì lão nhân gia cũng rời xa trần thế. Đến khi đó, phụ thân sẽ hoàn toàn khống chế Phong Thần đảo, dù cho ông ta chỉ nắm giữ nó trong một năm, vậy thì nhiêu đó cũng đủ để thay đổi vận mạng của tất cả mọi người rồi, bao gồm cả A Khắc Lưu Tư trong đó!

Gia gia có thể đưa hắn lên địa vị của thiếu chủ, vậy thì phụ thân cũng có thể trục xuất hắn rất dễ dàng. Do đó, vị trí của hắn ngày hôm nay vốn không hề ổn định, nhưng nếu hắn làm việc dựa theo ý muốn của phụ thân thì chỉ sợ sẽ lại chọc giận đến gia gia, vậy thì hắn ở lại trên đảo cũng chẳng tốt chút nào.

Giọng nói của phụ thân đột nhiên trầm hẳn xuống:

- Với thông minh của ngươi, nói vậy là đã rõ ý ta rồi chứ? Ngươi muốn làm kẻ thừa kế yêu thích của gia gia, hay muốn làm một nhi tử mà ta đặt nhiều hy vọng, ngươi cần phải có sự lựa chọn.

Lưu Sâm đột nhiên nở nụ cười:

- Phụ thân, chỉ e người sẽ không hài lòng với câu trả lời của hài nhi!

- Ta biết câu trả lời của ngươi rồi!

Phụ thân đứng lên, sắc mặt hầm hầm tức giận. Nếu là câu trả lời mà ông ta không hài lòng, vậy tức là hắn chọn làm loại người mà gia gia yêu thích rồi.

- Xin chờ một chút!

Lưu Sâm vội lên tiếng:

- Phụ thân, tại sao hài nhi phải chọn một trong hai đáp án mà người đã đề ra? Tại sao hài nhi không thể chọn một đáp án khác cho riêng mình?

Phụ thân dừng chân rồi thốt:

- Ngươi cứ nói.

Lưu Sâm nói:

- Hài nhi đã trưởng thành rồi, nên nghĩ mình muốn làm người mà mình muốn làm!

Phụ thân nghe vậy thì quay phắt người lại. Ánh mắt của Lưu Sâm sáng quắc, thong dong nhìn thẳng vào mắt của ông ta. Mãi một lúc sau, phụ thân mới nhíu mày hỏi:

- Vậy thì....ngươi muốn làm loại người gì?

Lưu Sâm lắc đầu:

- Hài nhi muốn ra ngoài một chuyến để thay đổi hoàn cảnh, nói không chừng là sẽ tìm được câu trả lời.

Phụ thân chăm chú nhìn hắn rất lâu, rốt cuộc ông cũng xoay người bỏ đi. Ông ta nghĩ tên nhi tử này có phần khá xa lạ với mình, hắn dường như rất ngu xuẩn, nhưng có vẻ cũng rất thông minh. Hắn không hề lấy lòng mình, nhưng cũng không khiến cho mình có cảm giác đặc biệt chán ghét. Nghĩ lại những câu nói lúc nãy, ông ta chợt phát hiện ra, mình đã nói khá nhiều, nhưng dường như lại chưa nói gì cả, bởi vì ông ta vẫn không hiểu rõ lối suy nghĩ của hắn chút nào.