Vẻ nghiêm túc trên mặt của thanh niên mặt tròn tức thì rút đi, hóa thành nụ cười hỏi:
- Chết rồi sao?
Như Lan cô nương lạnh lùng liếc nhìn hắn một chút: - Chúc sư huynh, chuyện không nên hỏi đừng hỏi!
Một người thanh niên mặt chữ điền khác cười nói: - Như Lan sư muội gặp phải hạt giống tốt sao?
Sóng mắt của Như Lan cô nương lưu chuyển, nhìn hắn hắn một hồi: - Trâu Sư Huynh, cái này ngươi không cần biết.
- Khà khà, chúng ta nhàn rỗi tới tẻ nhạt, hỏi thăm một chút cũng không được sao?
Mặt tròn Thanh Niên cười nói:
- Lẽ nào lần này Như Lan sư muội đi ra ngoài là vì người này?
Như Lan cô nương lạnh nhạt nói: - Chúc sư huynh, nhàn đến phát chán thì đi luyện công đi, đừng tưởng rằng tiến vào Thiên Ngoại Thiên là vạn sự đã đại cát, nếu như tiến cảnh không đủ, Thánh nữ cũng sẽ không khách khí đâu!
Sắc mặt của thanh niên mặt tròn tức thì biến đổi, vội nói: - Đúng đúng, đa tạ Như Lan cô nương!
Sở Ly có thể đọc ra sự kính nể và sùng bái từ trong đầu của hắn.
Nhược Lan nhấc Sở Ly lên đi vào trong, hai người hỗ trợ đẩy cửa hông ra, sau khi vào cửa, trước mắt là một bức tường, vẽ ra Linh Hạc và Thanh Tùng.
Sở Ly cười thầm, Linh Hạc vẽ khá giống, thế nhưng khí chất thì lại chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm, cũng như hạc trắng và gà vậy.
Như Lan cô nương nhấc theo hắn tiếp tục đi vào bên trong, giẫm lên đường mòn xung quanh toàn hoa, đi tới trước đại sảnh.
Sở Ly phát hiện ra trong bụi hoa có bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên đang ẩn nấp, đều là hán tử trung niên, khí tức nội liễm, hầu như làm cho người ta không thể phát hiện ra được, tu vi thâm hậu và tinh thuần thì mới có thể đạt đến cảnh giới như vậy.
Ở trước đại sảnh còn có hai thanh niên cao thủ Thiên Ngoại Thiên đang đứng, nhìn thấy Như Lan cô nương tới đây, hai người tiến lên phía trước một bước, khí thế âm trầm.
- Hạo Nguyệt Nam Thiên!
Như Lan cô nương phun ra bốn chữ, chính là bí mật vào cửa.
Nếu như không nói ra được bí ngữ, thì cho dù bọn họ có nhận ra nàng thì ànng cũng chỉ có thể ở bên ngoài mà thôi.
Hai cao thủ thanh niên ôm quyền một cái, nở một nụ cười hỏi: - Như Lan sư muội muốn gặp Thánh nữ sao?
- Thánh nữ có ở đó không?
- Thánh nữ đang luyện công ở hậu hoa viên.
- Vậy ta quá đó.
- Người này là... ?
- Dẫn hắn đi gặp Thánh nữ.
Như Lan cô nương nói.
Hai người gật gù, nhìn theo nàng nhẹ nhàng đi chuyển tới một cổng vòm hình bán nguyệt khác.
Như Lan cô nương nhấc theo Sở Ly xuyên qua ba tiểu viện, đi tới hậu hoa viên.
Hậu hoa viên là một mảnh biển hoa, chia ra làm hai bên, một bên là biển hoa, một bên là hồ nhỏ.
Ở giữa biển hóa có một bãi đất trống, đang có một nữ tử mặc y phục màu trắng đứng đó không nhúc nhích, mặt đeo lụa trắng, không thấy rõ khuôn mặt, duy chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng ngời, nhưng đã nhắm lại.
Gió nhẹ lướt qua, y sam màu trắng tung bay, thân thể uyển chuyển như ẩn như hiện.
Ngàn vạn đóa hoa khẽ lay động, dường như đang bái phục về phía nàng.
Sở Ly phát hiện ra trong hậu hoa viên này có bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên, đều là những lão giả có lông mi bạc trắng, gióng như đã hòa vào làm một thể với theine địa, nếu không có Đại Viên Kính Trí chiếu qua, chỉ dựa vào khí tức thì khó mà phát hiện ra được sự tồn tại của bọn họ.
bên trong quan sát của Đại Viên Kính Trí, nữ tử mặc y phục màu trắng uyển chuyển kia đã biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
Mí mắt mở ra thì mới có thể nhìn thấy nữ tử mặc y phục màu trắng này.
Không ngờ Đại Viên Kính Trí của hắn đã mất đi hiệu lực, không nhìn thấy nữ tử mặc y phục màu trắng này đâu cả!
Lúc trước khi quan sát Phương Thanh Dương, Phương Thanh Dương như một vầng mặt trời chói chang, ánh sáng vạn trượng, hầu như làm cho Đại Viên Kính Trí bị vỡ nát, muốn quan sát khá là vất vả.
Mà nữ tử mặc y phục màu trắng trước mắt này đã triệt để hóa trở thành một vùng ánh sáng, hòa vào làm một thể với chugn quanh, Đại Viên Kính Trí không thể nhìn thấy nàng, chỉ có thể thông qua mắt thường để quan sát được, thật là kỳ dị.
Hắn sinh ra kích động muốn chạy đi, trực tiếp thi triển Thần Túc thông để biến mất.
Nữ tử mặc y phục màu trắng này quá nguy hiểm!
Nhược Lan thướt tha đi về phía nữ tử mặc y phục màu trắng.
Sau khi đi tới vị trí còn cách mười thước, Nhược Lan ném Sở Ly qua một bên, nhẹ nhàng thi lễ: - Xin chào Thánh nữ.
Nữ tử mặc y phục màu trắng chậm rãi mở đôi mắt sáng ra, mắt phượng xinh đẹp ẩn chứa sự uy nghiêm, liếc nhìn nàng một cái rồi nói: - Đã tra xét kỹ chưa? Tuổi không nhỏ chứ?
Thanh âm của nàng để lộ ra mấy phần từ tính, dễ nghe mà êm tai, tốc độ nói không nhanh không chậm, khiến cho người ta không tự chủ được muốn lắng nghe lời của nàng.
- Mười tám tuổi.
Như Lan cô nương cung kính nói:
- Vốn là đệ tử của Hiệp Nghĩa bang Bình an trấn, khi Hiệp Nghĩa bang và Thiết Huyết bang ác chiến, bị đẩy xuống sườn núi, gặp pahri một vị lão tăng cứu giúp, dạy hắn một bộ Kim Cương Độ Ách thần công, sau đó hồng hóa mà đi.
- Lão hòa thượng hồng hóa, là người của Kim Cương tự sao?
- Đúng thế.
Như Lan cô nương cung kính nói:
- Đệ tử đã dùng Tố Tông thuật để chứng thực hắn không nói dối, sau đó lại ăn một loại kỳ quả màu đỏ, tu vi của Kim Cương Độ Ách thần công đột nhiên mạnh mẽ đạt đến tầng thứ sáu.
Nữ tử mặc y phục màu trắng khẽ gật đầu: - Quả thực vận khí đủ tốt.
Như Lan cô nương nói: - Tuy rằng hắn tu luyện Kim Cương Độ Ách thần công, nhưng cũng không phải là người của Đại Lôi Âm tự, nếu như tương lai lại học Đại Quang minh kinh của chúng ta, hai thứ hợp lại, có lẽ uy lực nhất định sẽ rất kinh người!
- Có thể thử một lần.
Nữ tử mặc y phục màu trắng khẽ gật đầu.
Mắt phượng của nàng quét mắt nhìn Sở Ly đang nằm trên đất không nhúc nhích một chút, có chút đăm chiêu hỏi: - Đã chết mấy ngày rồi?
- Chết từ tối hôm qua.
Như Lan cô nương nói:
- Cho hắn ăn Quang Minh đan, ta sẽ nhân cơ hội thi triển Tố Tông thuật.