Chương 17: Thiên Sư Phủ
Gã mập không có một chút dấu vết giãy dụa nào, không ai thấy qua kiểu chết kỳ quái này. Pháp y đến điều tra, phát hiện phía dưới còn có thi thể của một bé trai, không biết đã chết bao lâu, cỏ móng vịt mọc khắp cả người, giống như gã mập sau khi giết người sợ bị tội nên tự sát, cảnh sát đang điều tra.
Trình Tinh Hà lái xe qua sông nhà máy điện, cũng không nhìn ta mà nói:
“Tiểu Nhạc nói với ngươi một câu cảm ơn.”
Ta muốn nhìn ra bên ngoài nói một câu không cần khách sáo, lại cảm thấy hành vi này quá mức ngu ngốc nên đã bỏ qua. Ta lại nhịn không được nói với Trình Tinh Hà:
“Ánh mắt này của ngươi thật đúng là khiến người ta hâm mộ.”
Đây không phải là ông trời thưởng cơm ăn sao!
Khóe miệng Trình Tinh nhếch lên, cười có chút lạnh lùng:
“Loại người không biết ngày chết của mình như người cũng rất khiến người ta hâm mộ đấy.”
Ta sửng sốt, mẹ nó, hắn nói lung tung cái gì thế, trên Trái Đất năm tỷ người, có ai biết mình chết lúc nào chứ? Chẳng lẽ...Ta lập tức phản ứng lại, hắn biết bản thân khi nào chết ư?
Nhưng đây không phải là phạm vi của âm dương nhãn, đây là phạm vi của Diêm vương gia, hắn làm sao biết được?
Hắn chìa lòng bàn tay ra, có nghĩa là muốn hắn trả lời thì phải đưa tiền, ta suy nghĩ loại vấn đề này không đáng để lãng phí tiền bạc nên không hỏi tiếp.
Xe rất nhanh đã lái đến Dương Thủy Bình, mắt thấy qua một ngã rẽ là đến, ta vừa định chỉ đường đến biệt thự của thiếu phụ kia, sắc mặt Trình Tinh Hà đã rét lạnh, chợt xoay vô lăng rẽ sang bên phải, ta bất ngờ không kịp đề phòng, mặt lập tức đụng mạnh vào cửa kính bên trái, tiếp theo ta lại cảm giác được một bên xe bay lên giống như là muốn lật, gần như không dọa chết ta.
Lúc phản ứng lại, ta phát hiện chiếc xe đâm vào một con hẻm nhỏ, sau đó hắn phanh gấp, ta không thắt dây an toàn nên giống như phi hành gia bị mất trọng lượng đâm thẳng vào kính chắn gió.
Lúc đó trong đầu ta lóe lên, là người lái xe mặc áo sơ mi hoa trước đó.
May mà lương tâm của Trình Tinh Hà vẫn chưa hoàn toàn mất đi, đưa tay kéo ta trở lại, mông ta một lần nữa rơi vào chỗ ngồi, mới nhớ tới mắng đường, mẹ nó, ngươi mở QQ chạy như bay đấy à?
Nhưng không đợi ta nói chuyện, ta đã thấy một chiếc xe thương vụ sang trọng màu đen lặng lẽ băng qua con đường chúng ta vừa đi, ta tinh mắt phát hiện khí trên chiếc xe đó không ổn lắm.
Nói đến cũng kỳ lạ, ta phát giác vọng khí của mình hình như đã rõ ràng hơn trước kia...ta còn nhớ rõ, lão đầu nhi đã từng nói, vọng khí một mặt phải tự mình cố gắng tu hành, còn có một mặt là phải tích lũy công đức, chẳng lẽ vì chuyện của Tiểu Nhạc mà công đức của ta tăng lên?
Tổng thể của chiếc xe kia là một loại màu tím huyền thuần phát, màu tím đại biểu cho địa vị quyền lực, người cổ đại phát biểu chúc phúc thường nói “Tử khí đông lai”, chính là có ý chúc vận làm quan của người ta được suôn sẻ, trên xe không phải người bình thường mà là tầng lớp đặc quyền, mà phía dưới tử khí còn đè nén một cỗ hắc khí, cái hắc khí này rất đục, nồng đậm, chứng tỏ trên xe còn chứa một thứ cực kỳ hung ác.
Chiếc xe quay lại, ta nhìn thấy một cô gái trẻ ngồi trên ghế lái phụ cũng trạc tuổi ta.
Nàng có ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, dường như có thể phát ra ánh sáng trong đêm tối, ta lập tức mở to mắt, trên tivi ta cũng chưa từng thấy qua người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy!
Hơn nữa, kể ra cũng kỳ quái, nàng hơi liếc mắt, giống như là xuyên qua bóng đêm nhìn về phía bọn ta.
Ngón trỏ tay phải lại đau mạnh hơn một chút, hơn nữa còn vô cùng đau đớn, ta suýt nữa đã kêu lên, Trình Tinh Hà lập tức ấn đầu ta xuống giống như sợ ta bị người trên xe đó nhìn thấy.
Ta ngẩng đầu lên lần nữa thì chiếc xe kia đã mất dạng, ta hỏi hắn có phải nợ tiền người ta không?
Trình Tinh Hà giống như nhìn kẻ ngốc nhìn ta:
“Đó là Thiên Sư phủ.”
Thiên Sư phủ? Đó là đỉnh kim tự tháp của ngành công nghiệp, đúng là quan lớn, chuyện ăn cơm âm dương đều do bọn họ quản lý, nhưng đối với loại người chuyên ăn tạp như ta thì giống như người bán bày sạp hàng rong mà không biết cục trưởng thuế, cũng không có gì lạ, ta một là không vi phạm pháp luật, hai là không trốn thuế (chủ yếu kiếm không đủ nộp thuế) có tóc sao phải sợ?
Chẳng lẽ, Trình Tinh Hà có tiền án nên chột dạ?
Trình Tinh Hà ngả xe ra, nhưng đi theo hướng ngược lại.
Ta vội vàng hỏi hắn, không đi Dương Thủy Bình à?
Trình Tinh Hà nói không cần thiết...Chúng ta đến trễ, Trương Thắng Tài mới đã bị Thiên Sư phủ mang đi rồi.
Trái tim ta thoáng cái lập tức thắt lại, Thiên Sư phủ bắt hắn làm gì? Loại tà ma cấp thấp như hắn thì cũng giống như tay ném hạt dưa giấy vụn lung tung thôi, còn cần Thiên Sư phủ ra tay bắt giữ ư?