Chương 12: Trong Mắt Chỉ Toàn Là Tiền
Ứng dụng hắn tạo ra nổi tiếng toàn quốc, hầu như trong điện thoại của ai cũng có, đã trở thành ông chủ lớn. Ta còn gọi ông cụ đến xem, nhưng hắn chỉ lắc đầu một cái không nói gì.
Quả nhiên không lâu sau người đó đã biết mất khỏi tầm mắt công chúng, ta cũng không biết bây giờ hắn thế nào rồi.
Trình Tinh Hà nhìn cách ta bày trận với vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó, thấp giọng hỏi:
"Tiểu ca, ai dạy ngươi thuật phong thủy vậy?"
Nhìn vẻ mặt nhạc nhiên của hắn, chẳng lẽ bố cục dẫn tài vào nhà của ta rất điêu luyện sao? Trong lòng ta vô cùng đắc ý, nói còn có thể là ai nữa, ông già nhà ta chứ ai.
Trình Tinh Hà hít một hơi lạnh rồi mới nói tiếp, ta hỏi ngươi chuyện này, có phải ông cụ nhà ngươi có một cái tẩu thuốc ba lỗ không?
Lúc hắn nói câu này có vẻ rất khẩn trương.
Ta thì thấy vô cùng thoải mái, không phải vừa rồi ngươi còn ỷ vào việc mình nhập môn sớm là rất trâu bò sao, giờ lại sợ như vậy? Liền nói:
"Không biết, ta chưa thấy bao giờ."
Lúc này Trình Tinh Hà mới thở dài, không biết là thất vọng hay là vui mừng, ta thấy hắn ngơ ngẩn, đang muốn hỏi hắn hỏi vậy để làm gì thì chợt phát hiện nén hương không đúng lắm.
Ba nén hương kia đang nhanh chóng cháy hết với tốc độ nhìn rõ bằng mắt thường, ta chưa bao giờ thấy hương cháy nhanh như vậy! Cứ như… có người chết đã sốt ruột lắm rồi, đang ăn ngấu nghiến giống như hổ đói vậy!
Suy nghĩ này khiến ta sởn cả gai ốc.
Trình Tinh Hà cũng nhìn chằm chằm lư hương giống như là thấy cái gì.
Ta vội hỏi hắn nhìn thấy gì?
Hắn nhét một que cay vào miệng:
"Có cái gì đó đi vào."
…
Ta bỗng thấy sởn cả tóc gáy, sao nhanh vậy?
Lúc này đột nhiên vang lên một tiếng “rầm”, có thứ gì đó rơi từ trên trần nhà xuống ngay chỗ Hùng béo. Ta lại đang đứng bên cạnh Hùng béo, cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, lúc lấy lại tinh thần thì ta đã kéo Hùng béo đến chỗ an toàn. Mà chỗ Hùng béo đứng vừa nãy lại vang lên một tiếng rất lớn, những mảnh vụn thủy tinh bắn lên đầy mặt ta và Hùng béo.
Hùng béo giật nảy mình, hùng hùng hổ hổ nói móa nó đám lắp đặt thiết chán sống rồi, làm việc cho ông đây mà còn dám qua loa, ngày mai sẽ khiến họ còn chẳng có tiền mà mua quần lót.
"Hừ."
Ta nghe được loáng thoáng có tiếng gì đó lẫn trong tiếng mắng của Hùng béo, giống như là có người đang tức giận vì bị phá hỏng chuyện tốt vậy. Nhưng nếu nghe kỹ lại thì không còn nghe được gì nữa.
Điều này khiến ta nổi cả da gà, lúc nhìn xuống đất mới phát hiện đống mảnh vỡ kia đều có hình bầu dục.
Đèn vỡ như nước mắt, chủ nhà chết canh ba, đây là điềm dữ. Xem ra thứ vừa đi vào chẳng hề lương thiện, chỉ sợ Hùng béo gặp họa lớn rồi.
Ta vội vàng nói cho hắn biết chỉ sợ không thể bày bố cục phong thủy này nữa, nhưng còn chưa dứt lời thì Hùng béo đã nhận được một cuộc điện thoại, khiến hắn vui đến mức nhảy cẫng lên. Hóa ra là một cổ phiếu bị đóng băng từ lâu lại tăng lên, hắn lập tức nói lần này cho dù có chết cũng không rút về. Sau đó hắn lại quăng cái túi bảo vệ môi trường lên người ta, bảo ta đến đâu thì về đó đi, đừng ở đây chờ hắn nổi giận nữa.
Có khuyên thế nào cũng không được, ta đã hết cách với Hùng béo rồi. Đáng lẽ ra ta chỉ có thể rời đi để khỏi bị liên lụy, nhưng chợt nhớ ra Trình Tinh Hà cứ nhất quyết muốn đến đây, vậy mà nửa ngày rồi vẫn không thấy hắn có hành động gì, rốt cuộc hắn đến đây để làm gì?
Quả nhiên Trình Tinh Hà có vẻ không muốn đi, cứ nhìn chằm chằm cái túi bảo vệ môi trường của ta, nghiêm túc xòe tay ra đếm:
"Hôm nay ngươi hỏi ý kiến ta hai lần, hết chín vạn rưỡi, cứ đưa cả cái túi tiền này cho ta là được."
Đưa cái con khỉ, mở mồm ra là tiền, móa nó ngươi giống y như thằng bán nước nhìn thấy sông vậy - trong mắt chỉ toàn tiền.
Ta vội vàng nói hôm nay ngươi cũng đã hỏi ta hai vấn đề, ta còn chưa tính tiền với ngươi đâu, coi như hai chúng ta hòa nhau.
Ngoài trời đột nhiên đổ mưa lớn, bầu trời tối sầm lại, một tia chớp đánh xuống. Trong phòng mất điện tối om, không nhìn thấy một cái gì cả.
Hùng béo chửi một tiếng, bật đèn pin điện thoại đi kiểm tra cầu dao. Lúc này ta mới ngửi thấy một mùi - mùi cỏ chân vịt ẩm ướt.
Từ nhỏ ta thường đi câu cá với lão đầu, rất quen thuộc với mấy con sông ở gần đây. Trên sông Phúc Thọ có lục bình, chỉ có trong con sông trước nhà máy điện mới có cỏ chân vịt.
Ta càng nghĩ càng thấy rét run. Thứ đi vào trong nhà...là bò ra từ trong con sông trước nhà máy điện.
Tài xế nói đứa bé trai ở đầu cầu luôn đi ra tìm chìa khóa mỗi khi trời mưa!
"Loẹt...xoẹt...."
Lúc này trong phòng vang lên tiếng bước chân ướt nhẹp, giống như có người vừa tắm xong chưa lau khô đã đi ra ngoài vậy.