Chương 982: Cô ấy là thanh mai, còn anh là trư mã

Như thể chiếc áo của Tần Lạc bẩn lắm vậy. Tên mặc đồ trắng nhưng lại chẳng giống hoàng tử chút nào sau khi cướp đi chiếc áo của Tần Lạc thì ném ra thật xa.

Vung tay quẳng sang một bên rồi buông tay ra.

Vút ….

Chiếc áo bay trong không trung, giống như một lá cờ màu đen đang múa lượn vậy, tất nhiên là lá cờ này cũng chẳng đẹp mắt gì cho lắm, vì có đôi chỗ vẫn chưa được mở rộng hẳn ra, làm cho người ta có cảm giác như người thiếu chân thiếu tay vậy.

Nơi chiếc áo đáp xuống đất lại đúng là cửa nhà ăn của công nhân, áo của hắn rơi luôn lên đống thức ăn thừa mà những công nhân vừa mới ăn xong còn thừa đổ ra đó.

Bịch!

Chiếc áo đau khổ rên lên, thức ăn thừa bắn ra tứ tung, như thể có người vứt một cục đường lớn vào bát nước đậu nành vậy.

Sức của Ninh Toái Toái không đỡ lại được với đối phương, sau khi bị người ta cướp chiếc áo trên tay mình đi thì nàng tức đến đỏ mặt, giận dữ quát: “Ninh Chấn Xuyên, anh đang làm cái gì thế? Ai bảo anh vứt áo đi như thế? Anh dựa vào cái gì mà vứt áo của người khác đi? Anh có quyền gì mà làm vậy?”

Vừa nói nàng vừa định chạy đi nhặt chiếc áo lên, thì bị Tần Lạc giữ tay nàng lại.

“Việc này nên để anh ta làm mới phải.” Tần Lạc nhìn Bạch Mã tủm tỉm cười nói …. à, phải là người đàn ông mặc đồ trắng mới đúng. Ai phạm phải sai lầm thì phạt người đó, ai vứt đi thì người đó phải đi nhặt lại … như thế mới công bằng chứ. Người khác làm điều sai thì sao Ninh Toái Toái lại phải hứng chịu thay chứ? Người tốt thì sinh ra đã phải khổ cực hơn một chút ư?

Bạch Mã không hề nhìn thấy mình đã làm gì sai trái cả, cười ha hả: “Ối giời, Toái Toái à, một chiếc áo thì đáng gì chứ? Có gì mà phải to tiếng lên như thế? Hơn nữa trên đó còn dính cả máu nữa, anh cũng chỉ là thương em thôi mà, sợ làm bẩn tay em ra.”

Hắn ta quay lại nhìn Tần Lạc hỏi: “Chiếc áo này là của anh ta à?”

“Vâng, là của tôi đấy.” Tần Lạc gật đầu đáp.

“Bị tôi vứt đi rồi.” Bạch Mã cứng đầu nói.

Tần Lạc gật đầu nói: “Tôi nhìn thấy rồi.”

“Anh nói xem phải làm sao đây?” Bạch Mã mặt nhâng nhâng lên nhìn Tần Lạc nói, trong lòng có phần khó chịu. Tên nhãi này mặc dù không đẹp trai bằng mình, khí chất không nho nhã, cao sang hơn mình, ăn mặc thì chẳng ra làm sao, nhìn thì có vẻ đần độn làm sao ấy, nhưng Ninh Toái Toái dường như là rất xem trọng anh ta.

Lại còn định giặt áo giúp hắn ta nữa? Làm thế làm sao được? Người vợ tương lai của mình sao có thể giặt áo cho người đàn ông khác chứ? Còn chưa kết hôn mà đã định cắm sừng mình rồi, thế này thì không thể chịu đựng thêm được nữa.

Vì vậy mà hắn phải cho tên nhãi ranh không biết trời cao đất dày này một bài học mới được. Phải làm cho hắn ta nếm được cái hiện thực tàn khốc của cái xã hội này, phải để hắn ta biết rằng, không thể tùy tiện động vào người phụ nữ của một số người đàn ông.

Chưa động, nhưng nhìn cũng không được luôn.

Tần Lạc thực sự cảm thấy nực cười trước câu nói của tên ranh này, cười hỏi: “Anh nói xem phải làm sao đây?”

Bạch Mã rút một chiếc bút và một quyển séc ra hỏi: “Anh nói một con số đi.”

“Một triệu nhân dân tệ.”

Bạch Mã khẽ lặng người đi trong giây lát, sau đó thì nhìn Tần Lạc với ánh mắt phẫn nộ, giống như là vừa bị người ta đổ oan cho vậy, giọng the thé chửi: “Mẹ kiếp, mày nghèo quá đâm điên rồi à? Một cái áo mà đòi người ta đến cả một triệu nhân dân tệ? Sao mày không đi cướp đi ch rồi? Cướp ngân hàng cũng không kiếm được nhiều tiền bằng việc mày đi bán quần áo đâu.”

“Là anh hỏi tôi làm thế nào, cũng là anh bảo tôi nói cho anh biết một con số mà. Bây giờ tôi đã đặt ra điều kiện rồi, anh cũng nói cho anh một con số cụ thể. Anh còn có phải là đàn ông không thế? Nói lời mà không giữ lời à?”

Tần Lạc nhìn vào tấm séc trong tay hắn ta, khinh thường nói: “Hay là … anh chỉ có thể điền vào tấm séc này ba con số mà thôi? Một trăm tệ trở lên đã phải xin phép cha mẹ rồi à? Thật đáng thương. Tiền tiêu vặt của tôi trước kia đã hơn trăm tệ rồi.”

“Mày …mày đúng là đồ vô liêm sỉ.” Bạch Mã không ngờ Tần Lạc lại ăn nói ghê gớm như vậy, bị hắn ta chọc cho một phát đau điếng mà chẳng thể làm gì được. “Mày nghĩ là mày mồm mép thế thì ghê lắm à? Trong cái xã hội này cái không thiếu nhất đấy là loại người như mày đấy. Làm gì có người làm marketing nào lại ăn nói kém như mày chứ? Thế nhưng cuộc sống của mấy người đó thì thế nào? Vẫn chỉ là không xe, không nhà, không tiền mà thôi. Mày thì khác gì chúng nó? Mày có gì là giỏi chứ?”

Tần Lạc cười khổ nói: “Có phải đã lạc đề quá rồi không? Chúng ta đang thảo luận xem phải bồi thường cái áo của tôi thế nào cơ mà, tôi nói tôi giỏi lúc nào thế?”

Tần Lạc nghĩ ngợi một lúc thì thấy hình như là mình đúng là nói rồi thì phải.

“Đúng là tôi có nói rằng tiền tiêu vặt của tôi ngày trước còn hơn cả tiền của anh bây giờ, nhưng đó là sự thật mà. Nếu anh không trả nổi một triệu nhân dân tệ thì ….”

“Ai nói là tao không trả nổi?” Bạch Mã mặt đỏ phừng phừng nói. “Ai nói là tao không trả nổi? Một triệu nhân dân tệ là cái rắm gì?”

Tên khốn này lại dám xem thường mình? Muốn dùng một triệu nhân dân tệ làm khó mình à? Đúng là chuyện cười có một không hai.

“Thế thì đưa cho tôi một triệu nhân dân tệ đây.” Tần Lạc đưa tay ra nói. Nếu thằng ngu này mà bồi thường một triệu nhân dân tệ cho mình thật thì …. nể mặt đồng tiền, hắn có thể thứ lỗi cho tên ngu ngốc này một lần.

Bạch Mã viết soẹt soẹt lên tấm séc vài con số không, nhưng ngay sau đó liền thấy có gì đó không ổn.

Hắn ta gập quyển sổ lại, chửi: “Mà sao tao phải đưa cho mày một triệu nhân dân tệ? Một cái áo không thôi mà đòi cả một triệu nhân dân tệ á? Mày cho tao là thằng ngu à?”

Tần Lạc nghĩ bụng, tên này vẫn chưa đến mức ngu ngốc như mình tưởng. Nếu hắn ta thực sự viết cho mình một tấm séc trị giá một triệu nhân dân tệ, thì mình cũng không nỡ làm phiền hắn làm gì, mình sao có thể xảy ra xung đột với một thằng ngu được chứ?

“Nếu anh không muốn bỏ tiền ra thì hãy ra kia nhặt cho tôi cái áo lại đây.” Tần Lạc cười nói.

“Không bao giờ.” Bạch Mã cười nói. “Nhãi ranh, mày muốn giở trò ở đây à? Mày cũng không xem xem đây là địa bàn của ai đã chứ.”

Hắn ta giơ tấm séc có năm con số ra trước mặt Tần Lạc, nói: “Đây là mười nghìn nhân dân tệ. Có thể mua cả mấy trăm cái áo kiểu của mày rồi đấy, cầm lấy rồi mau cút khỏi đây.”

Tần Lạc không cầm.

Hắn tất nhiên là không cầm rồi. Nếu hắn mà cần thì không phải thành thằng ngu rồi à.

Ai nói là áo của hắn là đồ rẻ tiền?

Bản thân hắn không để ý gì nhiều đến chuyện mặc quần áo của hiệu gì, chỉ cần mặc vào dễ chịu và vẫn đẹp là được, chủ yếu là phải toát ra được vẻ phong độ phi phàm của một công tử bậc nhất.

Nhưng tất cả quần áo của Tần Lạc đều được mấy người Lâm Hoán Khê, Lệ Khuynh Thành, và Vương Cửu Cửu mua cho. Những người phụ nữ này làm sao có thể để hắn ăn mặc không ra làm sao đi ra ngoài được?

Chẳng bao giờ có chuyện như thế.

Ít nhất thì đến cả một người chẳng có khái niệm gì đặc biệt gì với tiền tài như Tần Lạc đây cũng biết rằng, chiếc áo này của hắn không chỉ có trị giá là mười nghìn nhân dân tệ, mà kể cả không đến số tiền đó thì đã làm sao?

Dù gì thì tên này cũng không thể lấy mười nghìn nhân dân tệ ra để làm hòa coi như chưa có chuyện gì xảy ra được.

“Cầm lấy đi chứ.” Bạch mã có phần khó chịu, thúc giục nói. “Chưa nhìn thấy séc bao giờ à? Yen tâm, cầm ra ngoài là có thể đổi được tiền.”

Tần Lạc chỉ vào áo của hắn, nói: “Đi nhặt áo lại đây.”

“Tần đại ca, để em đi nhặt.” Ninh Toái Toái thấy Tần Lạc giận rồi thì cầu khẩn nói.

“Không cần đâu.” Tần Lạc thấp giọng nói bên tai Ninh Toái Toái: “Anh cũng định gây chuyện với anh ta mà. Bây giờ anh ta tự động dấn thân vào thì phải cho anh ta một bài học chứ.”

Khoảng cách giữa miệng của Tần Lạc và tai Ninh Toái Toái là rất ngắn, nhìn vào chiếc dái tai bé nhỏ như trong suốt của nàng mà Tần Lạc chỉ muốn cắn luôn lên đấy một cái cho đỡ thèm.

Tần Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, cuối cùng thì hắn cũng không làm cái trò cầm thú đó.

Ninh Toái Toái cũng cảm thấy tim mình đập dữ dội, toàn thân như thể bị tan chảy hết cả ra vậy.

Khi Tần Lạc nói với nàng những điều này thì cứ như đang có một luồng khí ấm áp lọt qua tai nàng, run run, ngưa ngứa, gai gai, khiến cho nàng không thể thích ứng được nhưng lại cảm thấy gần gủi hết mức.

Sắc mặt của nàng dần đỏ lựng lên như vừa mới uống rượu vậy.

“Tần … Tần đại ca …. Không sao đâu.” Ninh Toái Toái không nỡ lùi lại một bước để đứng cách xa Tần Lạc hơn một chút. Sau khi lùi lại rồi thì nàng lại thấy trong lòng có gì mất mác, nàng nghĩ, nếu mà tiến về phía trước một bước thì …. Nhưng đó là việc mà nàng không bao giờ có đủ can đảm làm. “Để em đi nhặt rồi giặt ngay cho anh, lát nữa anh còn phải mặc chứ. Không thể cứ thế này mà đi ra ngoài được.”

Tần Lạc cười hỏi: “Anh ta là cái gì của em thế?”

“Tao là gì của cô ấy ư? Tao và Toái Toái cùng lớn lên trong một khu vườn, có thể nói là thanh mai trúc mã…..”

“Tôi tin cô ấy là thanh mai, anh là trư mã.” Tần Lạc làm đứt đoạn những lời thổi phồng của tên này. Hắn có thể nhìn ra được, Ninh Toái Toái có vẻ cũng chẳng ưa gì hắn ta. Nếu không thì với tính cách của nàng, chắc chắn là sẽ nói giúp cho hắn ta.

Đến cả một người có tính cách oái oăm, ghê gớm như Lăng Tiếu mà nàng còn nói giúp suốt được nữa là.

“Phì ….”

Ninh Toái Toái nghe vậy thì không khỏi phì cười, nói: “Tần đại ca, đừng nghe anh ấy nói linh tinh. Chúng em đúng là cùng lớn lên trong một khu vườn, cha anh ấy là bạn làm ăn với cha em, hạng mục công trình Hoán Khê building đều do cha anh ấy phụ trách.”

Mới đầu, khi nghe Tần Lạc nói Ninh Toái Toái là thanh mai, hắn là trư mã thì hắn còn dương dương tự đắc, nhưng sau khi nghĩ ngợi một hồi thì thấy mình bị lừa. Trư Mã liền chỉ thẳng vào Tần Lạc hét lên: “Khốn nạn, mày dám chửi người khác à?”

“Tôi đâu có chửi anh.” Tần Lạc cười nói. “Là anh tự nói anh và Toái Toái là thanh mai trư mã mà.”

Nói xong hắn chỉ vào chiếc xe đua màu vàng, hỏi: “Chiếc xe kia là của anh à?”

“Tất nhiên rồi.” Bạch mã đắc ý nói: “Nhóc con, coi như mày có mắt đấy. Lamborghini được sản xuất với số lượng có giới hạn, cả thế giới chỉ có ba trăm chiếc thôi đấy.”

Tần Lạc chẳng hứng thú gì với Lamborghini cả, nếu mà khi đó là bikini thì hắn còn có thể suy nghĩ xem sao. Tiếp đó hắn lại hỏi: “Công trình này do cha anh phụ trách. Công nhân bị thương, vậy sao anh không lái xe đưa người ta đến bệnh viện? Anh không biết là nếu để trễ quá thì có thể làm cho người ta mất máu quá nhiều mà chết không?”

Bạch Mã nhìn Tần Lạc như đang nhìn người ngoài hành tinh, sắc mặt tỏ vẻ khó tin, nói: “Mày có phải là thằng ngu không thế? Chiếc xe này của tao là Lamborghini đấy, nếu mà dính chút máu vào thì phải mất bao nhiêu tiền để rửa hả? Số tiền đó ngang với cả mạng của ông ta đấy.”

Tần Lạc bắt đầu cúi đầu xuống tìm kiếm.

“Tần đại ca, anh tìm gì thế?” Ninh Toái Toái hỏi.

Tần Lạc đi đến bên góc tường nhặt một viên gạch lên, đập thẳng vào khuôn mặt xấu xí vẫn còn đang tỏ rõ vẻ khinh miệt của Bạch Mã.