Chương 977: Chỉ thiếu mỗi sát khí thôi

Nữ thần cũng có mặt dễ thương của một cô gái nhỏ bé. Dĩ nhiên, cái mặt dễ thương này nàng rất ít để lộ ra cho người khác trông thấy.

Có lẽ, chỉ có ở trước mặt Tần Lạc là nàng mới tỏ ra như vậy thôi.

Tần Lạc biết trong trái tim Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn ghi nhớ câu nói của hắn ‘Văn Nhân Mục Nguyệt của tôi’, nên mỉm cười nói: “Vậy em là Văn Nhân Mục Nguyệt của ai?”

“Của riêng mình em.”

“Cũng phải thuộc về người khác nữa chứ.” Tần Lạc khẳng định nói.

“Chưa chắc.”

“Lẽ nào em định cả đời này không lấy ai sao?”

Văn Nhân Mục Nguyệt đưa tay ngắt một cành lá, rồi bóp nó trong bàn tay, hỏi lại: “Tại sao cứ phải đi lấy chồng?”

“…………………….” Tần Lạc nhất thời không biết trả lời ra sao cả.

Hắn đúng là không thể nghĩ ra được lý do Văn Nhân Mục Nguyệt bắt buộc phải đi lấy chồng ……………..để sinh con ư?

Văn Nhân Mục Nguyệt thở dài rất nhẹ nhưng lại rất não nề.

Tần Lạc dường như không thể tin nổi vào đôi tai của mình nữa. Hắn và Văn Nhân Mục Nguyệt quen biết nhau đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng thở dài như vậy. Kể cả lúc nàng bị trúng độc thì nàng vẫn tỏ ra rất kiên định và lạc quan.

Đó là vì khó khăn? Là tiếc nuối? Hay là những cái khác?

Tần Lạc rất muốn lên tiếng hỏi, nhưng chắc gì nàng đã nói cho hắn biết đáp án của mình.

“Đưa ra một quyết định như vậy, phải có một dũng khí đủ lớn.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Em không biết dũng khí của em từ đâu mà tới, có lúc em rất khâm phục Bạch Phá Cục, anh ta có thể làm được, còn em thì lại không thể.”

Tần Lạc dang rộng hai tay ra nói: “*g ngực của anh tuy không đủ to và rộng, nhưng vẫn thừa sức ôm trọn em vào trong đó.”

Văn Nhân Mục Nguyệt nghe vậy liền tiếng lên một bước, áp mặt vào *g ngực của Tần Lạc.

Tần Lạc không động đậy, nàng cũng không động đậy.

Hai người im lặng và cứ đứng như thế mãi, giống như hai bức tượng phù điêu vậy.

Lần yên lặng này rõ ràng thời gian trôi qua rất lâu, mãi một lúc sau Tần Lạc mới phá bầu yên tĩnh cười lên nói: “Anh vẫn còn lời hứa đưa em đi du lịch nữa cơ.”

“Em cứ tưởng anh quên rồi chứ.”

“Chưa đâu, anh lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng.” Tần Lạc đáp.

“Chờ cho trận chiến này kết thúc đã.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Hoặc là ………… chờ em mất trắng tất cả.”

“Quân tử nhất ngôn, nói phải giữ lời.” Tần Lạc nói.

…………………………

Trong một thư phòng cổ điển nhưng lại trang trí vô cùng nguy nga tráng lệ, các quyển sách được xếp vô cùng ngay ngắn trên các tủ sách ôm sát vào tường, thiên văn, địa lý, các tác phẩm nổi tiếng, các loại sách cấm, thậm chí còn có một quyển sách George cha đẻ của nước Mỹ, và một quyển của Washington viết bằng tay.

Nhưng, những quyển sách này trông vẫn rất mới, dường như là chưa có ai động tay tới chúng vậy.

Có thể thấy được người chủ của căn phòng này tuy là mê sách, nhưng chỉ thích bày cho đẹp thôi, chứ thực sự không có nhiều thời gian xem chúng.

“Cha! Cha và bác cả phải nhịn tới khi nào? Văn Nhân Mục Nguyệt độc tài trong gia tộc chúng ta bao lâu nay, tất cả sản nghiệp của gia đình đều do nó quản lý. Chúng ta mỗi tháng lãnh tiền còn phải thông qua nó ký tên mới được. Nó không coi chúng ta ra gì đã là quá lắm rồi, thế mà còn đem cả cái thằng khốn đó về để tác oai tác quái nữa, nó căn bản không coi chúng ta là người nữa. Cha xem cái mặt con bị nó đánh thành cái gì rồi đây này. Bọn chúng nó kéo con vứt ra ngoài như vứt một con chó chết vậy. Cha không nghĩ cho cha, thì cũng phải nghĩ cho con chứ. Sau này chúng con sẽ ra sao? Còn sống sót được dưới tay của nó không?” Văn Nhân Tự Tức chỉ vào bản mặt sưng húp lên như con lợn gào thét.

“Câm ngay.” Một người trung niên đập bàn quát: “Mày đi làm mất mặt như vậy còn chưa đủ hay sao, mà còn muốn tao ra làm chủ cho mày hả? Đừng có mơ.”

“Cha đã làm chủ cho con bao giờ chưa? Cha đã làm được gì cho cha chưa? Đánh chó còn phải xem mặt chủ, huống hồ con còn là con của cha, nó tát vào mặt con thì chẳng khác gì tát vào mặt cha cả.” Văn Nhân Tự Tức lạnh giọng nói: “Nhã ca đã bị nó đuổi đi rồi, bây giờ tới lượt con bị nó đánh đập như một thứ giẻ rách. Cha, bọn chúng không phải là đang muốn đối phó với con, mà là đối phó với cha.”

“Là ai đã tự dưng đi cắt nguồn điện hả?” Người đàn ông trung niên lạnh giọng hỏi.

“Con chỉ muốn cho đám ăn hại đó một bài học thôi.”

“Là ai?” Người đàn ông trung niên cao giọng hỏi.

Văn Nhân Tự Tức đưa con mắt kinh hãi nhìn vào cha của mình nói: “Cha! Thực sự là không có ai sai con làm vậy cả, con chỉ là không cam tâm khi vị trí của nó càng lúc càng cứng, muốn cho nó một chút bài học thôi.”

“Kết quả là bị nó cho một bài học phải không?” Người đàn ông trung niên lạnh giọng nói: “Tao nói cho mày biết, bác cả khi chưa động thủ, thì mày cứ phải nhẫn nhịn cho tao, tao không muốn thành con dao giết người trong tay người khác.”

“Cha, con biết rồi.” Văn Nhân Tự Tức cúi đầu nói.

“Đi ra ngoài đi. Chuyện này tao sẽ tìm mấy người để thương lượng, sẽ lấy lại công bằng cho mày thôi.”

“Cảm ơn cha.” Văn Nhân Tự Tức tuy vẫn không cam lòng, nhưng bây giờ chỉ biết cúi đầu mà lui ra bên ngoài thôi.

Khi quay trở về phòng của mình, Văn Nhân Tự Tức khóa trái cửa phòng lại, sau đó hắn moi điện thoại ra gọi cho một người.

“Thế nào rồi?” Giọng một người đàn ông ở đầu giây bên kia truyền tới.

“Khổ nhục kế đã thất bại.” Văn Nhân Tự Tức nhìn vào gương lấy tay xoa xoa mặt nói: “Ông ấy vẫn chưa chuẩn bị động thủ.”

“Thằng ngu.” Giọng người đàn ông kia quát lên: “Nếu như ông ta không động thủ, thì tao sẽ cho Văn Nhân Mục Nguyệt động thủ với chúng mày trước, mày nên biết rằng trong tay tao có rất nhiều tư liệu của mày. Nếu như Văn Nhân Mục Nguyệt mà nhận được đống tài liệu này thì sẽ cho mày ra sao hả? Cái này tao nghĩ là mày phải hiểu hơn tao đúng không?”

“Như thế thì ông cũng chẳng có lợi lộc gì cả.” Văn Nhân Tự Tức lo lắng nói: “Cho tôi một ít thời gian, rồi tôi sẽ cho ông một đáp án vừa ý.”

“Thời gian không còn nhiều nữa đâu.” Người đàn ông kia cúp luôn điện thoại xuống.

Văn Nhân Tự Tức nghe tiếng tút tút ở đầu giây bên kia, thì gương mặt của hắn dần dần đanh lại, giống như một con sói đói khát đang bị ép vào thế cùng vậy.

…………………………..

“Chiếu tướng!”

Văn Nhân Đình gắp con pháo chiếu thẳng vào con tướng của đối phương, nét mặt vô cùng đắc ý nhìn Long Vương.

Long Vương thấy vậy liền cau mày lại nghiên cứu nước cờ, nhưng một lúc sau đành phải nhận thua nói: “Những người đi lính như tôi đúng là không thể có đầu óc nhanh nhẹn như ông được, ván này tôi lại thua rồi.”

“Ha ha ha! Không thể nói như vậy được, người làm lính cũng có người đánh cờ giỏi. Tôi chơi với Vương Nê Hầu đánh với nhau mười ván, mà tôi chỉ thắng được có bốn, thủ đoạn của ông ta khá là nhiều.”

Long Vương nghe vậy hừ lạnh lên một tiếng nói: “Tôi lần trước nói chuyện với cháu gái của ông ta về chuyện này, Vương Nê Hầu năm xưa cũng là một anh hùng trong giới quân đội, bây giờ tuổi tác cao rồi thì hóa cáo.”

“Đó là do sự lựa chọn không giống nhau mà thôi.” Văn Nhân Đình nói: “Bây giờ tuổi tác cao rồi, đánh không được ai, cũng chẳng nói được ai, nên suốt ngày chẳng có việc gì làm …. Mà làm được cái gì? Nên suốt ngày chỉ biết trồng cây, câu cá và đánh cờ, do vậy tàicờ của ông ta mới tiến bộ thần tốc như vậy.”

Long Vương vừa sắp lại bàn cờ, vừa nói: “Nếu ông đã có ý dưỡng lão, thì cứ giao hết việc cho cháu gái của ông, nó chẳng có gì phải lo lắng nữa, mà ông thì cũng thảnh thơi. Không phải như thế thì tốt hơn sao?”

Văn Nhân Đình nghe vậy mỉm cười nói: “Sao hả? Muốn nói giúp cho cháu gái của tôi à?”

“Nó có tới tìm tôi đâu mà nhờ vả.” Long Vương đáp.

“Tôi biết, tính tình con cháu gái của tôi ra sao tôi còn không biết ư? Nó thà chịu thua chứ có bao giờ đi nhờ vả người khác đâu, nó nếu như mà tới đây nhờ ông thì tôi đã yên tâm rồi, là thằng ranh Tần lạc tới tìm ông phải không?”

“Ha ha ha! Nó đúng là có nhắc cho tôi nghe một lần. Ông vì nguyên nhân này mà không yên tâm chuyển giao quyền lực đúng không?” Long Vương cười ha hả nói: “Tôi thấy tính tình con nhóc này khá tốt, không sợ gì cả, mà cũng chẳng là ai phải phản cảm.”

“Cũng đúng! Ông cũng không xem xem nó là cháu gái của ai?” Văn Nhân Đình đắc ý cười nói.

“Cái ông già này! Thôi không đánh cờ nữa, tôi nói chuyện nghiêm túc với ông đây. Cháu gái của ông rất tốt, có thể thành đại sự.”

“Cái này tôi cũng biết.” Văn Nhân Đình than dài nói: “Nhưng ông chỉ nhìn thấy cái ưu điểm của nó, mà lại không trông thấy cái khiếm khuyết của nó.”

“Cái này tôi cũng cảm thấy tò mò lắm.” Long Vương nói: “Tôi đúng là không thấy được khuyết điểm của nó.”

“Cứng quá thì dễ gãy, không linh hoạt.” Văn Nhân Đình nói: “Làm cho tôi lo lắng nhất là nó bề ngoài thì lạnh lùng, nhưng thực chất bên trong lại rất nhiệt tình, trọng tình cảm. Nói như vậy có lẽ ông sẽ chửi tôi là đồ máu lạnh vô tình. Nếu như hai mươi năm trước, trọng nghĩa sống tình cảm với nhau là ưu điểm rất lớn, thì bây giờ, mọi người có mấy ai trọng tình cảm nữa đâu. Người trọng tình cảm với người máu lạnh, thì làm gì có cơ hội thắng đâu.”

“Vì thế ông muốn cho nó rèn luyện phải không?”

“Nó vẫn chưa quen với biến hóa của bản thân nó.” Văn Nhân Đình nói: “Ngày trước nó giống với người khác, đều là các cành lá trên cây, cây của người khác cành to hơn thì nó cũng mong muốn cành cây của nó to hơn.”

“Thực ra bây giờ nó đã có người làm vườn cho nó rồi, nó có thể bảo người làm vườn này đi cắt những cành cây to hơn của nó đi, nhưng nó lại không làm được việc đó.”

“Ài! Nói cho cùng thì nó vẫn là một con nhóc con.” Long Vương thở dài nói: “Ông làm như vậy không cảm thấy tàn nhẫn hay sao?”

Văn Nhân Đình nghe vậy trầm giọng nói: “Nếu tôi bây giờ vứt bỏ mặc nó ra ngoài, thì không phải là càng tàn nhẫn hơn với nó ư?”

“Nó cũng giống như đánh cờ vậy, mỗi một nước đi, thì đường lui sẽ bị mất đi một nước. Cuối cùng thì không thể lui được nữa, chỉ có thể liều sống mái với nhau mà thôi.”

Có một câu nói mà Văn Nhân Đình không nói ra, mà cũng không thể nói ra.

Văn Nhân Mục Nguyệt bây giờ không thiếu cái gì, chỉ thiếu một cái duy nhất đó là sát khí.