Chương 959: Não phản ứng quá chậm

“Uông chủ nhiệm, anh xem liệu có cần trước tiên gọi điện báo cáo với lãnh đạo một tiếng?” Hoàng Ngọc nhất thời không hiểu vì sao Uông Minh Quỳ khi lâm trận lại đào ngũ.

Lãnh đạo đã yêu cầu bọn họ phải nghiêm túc thẩm vấn cẩn thận. Đây chính là lý do lãnh đạo đã bảo hắn tới chuyển cho Dương Độ ý tứ này.

Thế nhưng bây giờ Uông Minh Quỳ lại nói chấp pháp văn minh, động chân động tay chính là bôi đen danh dự của đội chấp pháp. Không phải điều này là phản lại lãnh đạo sao?

“Không cần đâu.” Uông Minh Quỳ cười nói: “Lãnh đạo bận nhiều công việc. Bất kỳ chuyện lớn nhỏ nào chúng ta cũng báo cáo với lãnh đạo. Không phải nói chúng ta là những cấp dưới không có năng lực sao?”

Uông Minh Quỳ nhìn lướt qua Tần Lạc đang thư thái như Lã Vọng buông câu, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Không hiểu tại sao Uông gia mình lại dính vào quan hệ với một người như vậy.

Không phải Uông Minh Quỳ cố ý muốn chơi lại lãnh đạo của mình. Bản thân ông ta cũng không có gan làm điều này.

Từ trước tới nay Uông Minh Quỳ có quan hệ thân thiết với Điền Chân. Tuổi trẻ mà có địa vị cao đương nhiên không thể tách rời lực lượng phía sau gia tộc thúc đẩy và sự yêu mến của thủ trưởng.

Thế nhưng ông ta mới nhận được điện thoại. Là điện thoại của mẹ ông ta.

Trong điện thoại, mẹ ông ta luôn căn dặn là nhất định phải quan tâm tới Tần Lạc, không được làm chuyện bỏ đá xuống giếng. Vào thời điểm quyết định, nhất định phải đảm bảo an toàn tính mạng cho Tần Lạc.

Uông Minh Quỳ cực kỳ kinh hãi. Ông ta không ngờ Tần Lạc có quan hệ thân thiết với bố mẹ mình như vậy. Phải biết rằng bố ông ta luôn tĩnh dưỡng ở Hương Sơn. Bình thường không bao giờ có chuyện bố ông ta vì việc của người khác mà gọi điện cầu người ta.

Cuối cùng mẹ Uông Minh Quỳ đã nói ra nguyên nhân. Thì ra tính mạng bố Uông Minh Quỳ chính là do ông Tần Lạc kéo từ Quỷ Môn Quan về.

Như vậy những năm nay Uông lão hưởng rất nhiều phúc, thường xuyên nhắc tới chuyện này. Thế nhưng Tần Tranh, ông Tần Lạc luôn tránh xa thủ đô, cho dù có tới thì cũng không cần trợ giúp điều gì đó.

Nói một cách châm biếm là: đại ân cứu mạng, há có thể mua hai cân táo, mấy chai rượu Mao Đài là có thể báo đáp sao?

Bọn họ vẫn một mực chờ cơ hội. Bây giờ cháu của Tần Tranh gặp nạn. Nếu như bọn họ không ra tay thì chỉ e cho dù Uông lão có nhắm mắt cũng không bao giờ trả hết món nợ ân tình này.

Chính vì vậy ngay khi Uông lão thái nghe chuyện này, bà vội vàng chạy tới trước giường bệnh nói với Uông lão. Bà hy vọng Uông lão có thể nhắm mắt đi xa.

Chống lại lãnh đạo, kết quả là gì? Đương nhiên Uông Minh Quỳ rất hiểu nhưng ông ta có thể từ chối không?

Không thể.

Tại sao? Bởi vì đây chính là lời căn dặn của mẹ. Đây chính là điều tiếc nuối nhất của bố khi còn sống. Với tình hình sức khỏe bây giờ của Uông lão, thậm chí có thể nói chính là tâm nguyện lớn nhất trước khi nhắm mắt.

Nếu như Uông Minh Quỳ ông ta từ chối, không phải ông ta sống uổng kiếp người này sao?

Nhưng mặt khác đối phương chính là lãnh đạo vẫn tin tưởng mình …

Bối rối.

Đau đớn.

Lựa chọn.

Cuối cùng Uông Minh Quỳ cũng có quyết định của mình.

Uông Minh Quỳ không muốn trở thành đối thủ của Điền Chân nhưng mối nhân tình này thực sự không thể không trả lại. Vì vậy Uông Minh Quỳ mới nghĩ ra một cách hòa bình để giải quyết tranh chấp.

“Nhưng lãnh đạo đang chờ. Nếu như chúng ta không thể nhanh chóng báo cáo kết quả lên cấp trên, cấp trên sẽ trách tội chúng ta …”

“Ha ha. Thủ đoạn văn minh cũng có thể thẩm tra nghi phạm. Đây chính là nghiệp vụ của chúng ta. Hoàng đại thư ký không cần lo lắng.” Uông Minh Quỳ lên tiếng chặn ngang câu nói của Hoàng Ngọc. Ông ta cười nói tiếp: “Nếu không thì Hoàng thư ký cứ ngồi chờ đi. Sau khi có kết quả, tôi nhất định sẽ tự mình đưa tới chỗ anh. Yên tâm đi. Tôi sẽ không làm chậm trễ chuyện của lãnh đạo.”

“Tôi không đi đâu cả. Tôi sẽ ngồi chờ ở đây, tôi có thể xem phương pháp thẩm vấn ‘văn minh’ của Uông chủ nhiệm.” Sắc mặt Hoàng Ngọc bắt đầu âm trầm. Ông ta cảm thấy Uông Minh Quỳ bắt đầu có thái độ phản đối chuyện này.

“Chẳng lẽ hắn cũng bị người ta thu mua rồi sao?” Bất giác suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu Hoàng Ngọc.

Nếu như là như thế này thì ông chủ lớn lần này sẽ hai mặt thụ địch.

“Được rồi. Xin mời làm theo ý của mình.” Uông Minh Quỳ cười nói. Hoàng Ngọc muốn ở lại trong đại lao. Uông Minh Quỳ thật sự không thể cho người đẩy ra ngoài được.

Uông Minh Quỳ đứng trước mặt Tần Lạc, quan sát hắn rất cẩn thận. Nói thật, đây chính là lần đầu tiên Uông Minh Quỳ dùng ánh mắt dò xét người thanh niên này.

Trước đó Uông Minh Quỳ còn nghĩ gã thanh niên này là người không biết phân biệt nặng nhẹ, có chút chỗ dựa, có chút năng lực, có mấy triệu tệ. Người như vậy ở Yến Kinh chém không hết nên thực sự Uông Minh Quỳ không coi trọng những người này.

Thế nhưng sau khi nhận được điện thoại, thái độ của Uông Minh Quỳ với Tần Lạc đã thay đổi.

Dáng vẻ rất thanh tú. Đương nhiên thiếu khí phách của một đấng nam nhi.

Hai mắt sáng ngời, rất có thần. Lông mi dài, dày mà không dày, thoạt nhìn trông giống như thanh bảo kiếm treo nghiêng.

Khóe miệng gã một nụ cười lơ đãng điều này khiến Uông Minh Quỳ đâm nghi ngờ, tại sao vào lúc này gã vẫn còn cười?

Bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh.

Đây chính là cảm nhận sâu sắc nhất mà Tần Lạc gây cho Uông Minh Quỳ. Từ đầu tới giờ gã này vẫn không có biểu hiện bối rối hay sợ hãi.

“Có lẽ mấy kẻ ngu ngốc vẫn đang nằm rên rỉ trên mặt đất đã cho gã sự tự tin này. Chẳng lẽ gã cho rằng đội đốc sát của mình không có cao thủ sao?” Uông Minh Quỳ thầm tức giận nghĩ.

Cho dù ông ta nghĩ thế nào về Tần Lạc thì cuộc thẩm vấn vẫn phải tiếp tục.

Uông Minh Quỳ kéo chiếc ghế ngồi đối diện với Tần Lạc, hỏi mà sắc mặt vẫn thản nhiên như thường: “Tất cả mọi người đều là người thông minh, không muốn làm lãng phí thời gian của nhau. Việc cậu đánh Dương Độ là sự thật. Nếu như không cho rằng chúng tôi phiền toái thì hãy cho Dương Độ đi kiểm nghiệm, tôi tin rằng trên người Dương Độ còn rất nhiều dấu vân tay của cậu, đúng không?”

“Vậy các ông hãy lấy dấu vân tay của tôi và in ra đi.” Tần Lạc ra vẻ hiên ngang lẫy lừng nói: “Các ông cứ thẩm vấn đi. Tôi sẽ không khuất phục.”

Lúc này Tần Lạc còn không biết ý định thực sự của Uông Minh Quỳ, hắn còn nghĩ trước tiên Uông Minh Quỳ muốn lấy lòng hắn sau khi có ấn tượng tốt với Uông Minh Quỳ, Uông Minh Quỳ sẽ dẫn dụ hắn khai ra.

Tôi xin ông đó. Cái trò chơi trí tuệ thấp này ngay cả Bối Bối cũng không lừa được.

Trong suy nghĩ của Tần Lạc người xấu vẫn chỉ là người xấu. Cho dù có hóa trang sắc mặt như thế nào đi chăng nữa thì vẫn là một người xấu.

“Cậu …” Uông Minh Quỳ cố nén lửa giận trong lòng nếu không ông ta đã muốn xả giận với gã không biết tốt xấu này.

“Uông chủ nhiệm, đây chính là cách thẩm vấn văn minh của anh sao?” Uông Minh Quỳ có thể nhẫn nhịn nhưng Hoàng Ngọc thì không. “Nếu như cứ tiếp tục thẩm vấn như thế này, liệu có biến thành chúng ta dùng vũ lực uy hiếp hắn đi ẩu đả với Dương Độ không? Tôi thấy dùng thủ đoạn vẫn có hiệu quả hơn nhiều. Không ít người trên kia đang chờ đợi kết quả.”

“Tôi sẽ thử lại lần nữa.” Uông Minh Quỳ cười nói: “Ở nơi này có bao giờ thẩm vấn một lần thành công không? Cần một chút thời gian nữa.”

“Không cần nữa.” Hoàng Ngọc vung tay nói với đám quản ngục ở phía sau: “Các anh vào thẩm vấn đi. Như vậy mới có hiệu quả nhanh. Chúng ta không chờ được nữa.”

Đám quản ngục đang định xông vào thì Uông Minh Quỳ đã lạnh lùng quát to: “Tất cả cút ra ngoài. Tôi đã ra lệnh chưa?”

Đám quản ngục đứng sững người, không biết nên làm gì bây giờ.

Hai người này trước đây cùng mặc chung một cái quần của người khác. Sao bây giờ lại có chuyện này vậy?

“Uông Minh Quỳ, rốt cuộc anh đang muốn làm gì?” Hoàng Ngọc quát hỏi.

“Thư ký Hoàng, đội đốc sát là địa bàn của tôi. Anh có tư cách gì mà tác oai tác quái trên địa bàn của tôi? Là ai trao cho anh cái quyền này?”

“Anh … anh dám cãi lại lời của cấp trên sao?”

“Tôi chỉ không muốn để một kẻ tiểu nhân phá hủy danh dự của đội đốc sát.”

“Hôm nay tôi sẽ hủy cái gì cần hủy. Anh cho rằng như thế này là có thể bao che cho hắn hả? Tôi sẽ gọi điện cho thủ trưởng để có câu trả lời cho anh.” Hoàng Ngọc vừa nói vừa rút điện thoại di động.

“Hoàng Ngọc lạm dụng chức quyền, xúc phạm chỉ huy, xúc phạm vào điều hai mươi mốt của đội đốc sát. Người đâu, bắt ông ta lại.” Uông Minh Quỳ chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường. Nếu như ông ta để cho Hoàng Ngọc gọi điện thoại nói rõ với Điền Chấn thì không những hôm nay ông ta không bảo vệ được Tần Lạc mà còn khiến chính mình lâm vào cảnh nguy hiểm.

Khi nhìn thấy đám quản ngục còn đang lưỡng lự chưa chịu ra tay, Uông Minh Quỳ tức giận quát to: “Còn chưa ra tay sao?”

“Dạ.” Đám người này đều là thuộc hạ trực tiếp của Uông Minh Quỳ. Sau khi nghe rõ mệnh lệnh của Uông Minh Quỳ, mấy người đó xông tới chỗ Hoàng Ngọc như lang như hổ, bắt giữ Hoàng Ngọc, thu điện thoại di động của ông ta.

Uông Minh Quỳ ngắt cuộc gọi, nhìn vẻ mặt gần như điên cuồng của Hoàng Ngọc, và nói: “Thư ký Hoàng, trước tiên mời anh chịu thiệt thòi một lúc.”

Sau đó Uông Minh Quỳ phất tay nói: “Hãy đưa ông ta tới đại lao trên mặt đất giam giữ. Không có mệnh lệnh của tôi, không ai được thả người ra.”

“Dạ.” Đám quản ngục trả lời nhận lệnh rồi đẩy Hoàng Ngọc đi ra ngoài phòng giam.

Lúc này Uông Minh Quỳ mới ngồi lại trước mặt Tần Lạc. Ông ta cười nói: “Liệu chúng ta có thể nói chuyện nghiêm chỉnh với nhau chưa?”

Tần Lạc trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh vừa rồi. Phản ứng của hắn có vẻ chậm chạp.

“Ai sai ông xử dụng chiêu này vậy?” Tần Lạc cảnh giác nhìn chằm chằm vào Uông Minh Quỳ và hỏi.