Chương 944: Đánh một trận thì sẽ thế nào?

Mày nên cảm thấy may mắn là người cùng một nước với tao. Nếu như trên chiến trường gặp hạng người rác rưởi như mày, thì tao chỉ cần một bàn tay cũng đủ vỗ cho mày lòi óc, chết không kịp ngáp rồi.

Đây là câu nói tàn nhẫn nhất, khinh miệt nhất và cũng khó chịu nhất mà Dương Độ từng nghe qua, ông ta bị câu nói này làm cho cứng cả họng lại, mặt đỏ tai tía, khí huyết dâng lên tận đỉnh đầu, có cảm giác như có thể ngất lịm ngay tại chổ vậy.

“Long Thiên …” Dương Độ chỉ thẳng vào mặt Long Vương, muốn hét tên Long Vương lên, nhưng khi hét được một nửa thì nghĩ đến địa vị của Long Vương trong quân đội và vô số thần thoại mà ông ta tạo ra, thì làm thế nào cũng không thể nói ra từ ‘Trượng’ được.

Hận.

Quả thật vô cùng hận.

Nếu ông ta có thể đánh lại được Long Vương thì chắc phải dìm đánh cho lão già này một trận thừa sống thiếu chết rồi sau đó chiễm chệ đái lên mặt Long Vương, bắt ông ta quỳ xuống lau giày cho mình và bắt ông ta mặc đồ hình cô gái thỏ để múa cột …

Nhưng đáng tiếc là những điều này chỉ có thể nằm trong sức tưởng tượng của ông ta mà thôi.

Cho dù đôi chân của Long Vương bị tàn phế, thì với sức lực của ông ta cũng đủ san bằng mình ra rồi. Hơn nữa, bên quân đội chỉ bảo mình đến để ‘mời’ Long Vương ra nước ngoài trị bệnh, chứ không nói mình ‘đuổi’ ông ấy hay ‘đánh’ ông ấy.

Hoặc giả, đồ tử đồ tôn của ông ta chắc sẽ xé nát mình ra làm trăm mảnh cũng nên.

Đến một cấp bậc nhất định nào đó, thì có những điều không thể tùy tiện mà nói ra và cũng có những việc không thể tùy tiện làm được. Bất luận là nói hay làm thì đều phải nghĩ cách chiếm giữ chữ ‘lý’ trước cái đã.

Như thế thì mới có thể khiến cho mình đứng ở thế không thể đánh bại được. Mặc dù người ta vẫn nói loạn quyền đánh chết lão sư phụ, nhưng nếu bạn đánh lung tung mà người ta cũng đánh lung tung thì kết quả cũng sẽ rơi vào thế cục hai bên đều bị thương.

“Tao không phải là Long Thiên, mà là Long Thiên Trượng. Tao chửi thẳng vào mặt mày thế rồi mày đến cả tên tao cũng không dám hét lên à ... Đồ bỏ đi như mày sao có thể vào được quân đội thế? Nhiệt huyết của một người quân nhân đi đâu hết cả rồi? Làm lính đi đánh trận mà chỉ cần nói vớ vẫn là xong việc à? Có ra chiến trường thì mày cũng chỉ là một kẻ đào ngũ rác rưởi bị đội ngũ chấp pháp bắn chết tại trận mà thôi.” Long Vương trừng hai mắt lên. Mái tóc bay trong gió, cả bộ râu cũng rung rung lên xuống theo đúng giọng điệu cao thấp của ông, xấu xí, dữ tợn, và còn có khí phách kiêu hùng trong cái thiên hạ rộng lớn này nữa.

Long Vương quả là Long Vương, bất kể là lúc đứng được hay khi bị liệt thì vẫn vậy.

Dương Độ cố gắng kiềm chế ngọn lửa giận trong người mình lại, cười khẩy nói: “Lão Long, ông cũng không thể nói thế được. Quân nhân mà hăng máu là chuyện đương nhiên, nhưng cũng không thể lúc nào cũng mở miệng ra là đánh với giết chứ. Hiện giờ đang là thời kỳ hòa bình, liệu có mấy người quân nhân có cơ hội xung trận giết giặc đây? Hơn nữa, tôi là quan văn. Việc mà một quan văn phải làm đó là phân tích, tổng kết, cung cấp tin tức, tài liệu và kế hoạch chiến đấu cho những người ra trận … Nếu tôi cũng động một cái là nổi giận, một lời không ưng là động chân động tay với người khác như lão Long đây thì e rằng bộ tham mưu cũng không dám nhận một quân nhân như thế phải không?”

Ánh mắt của Dương Độ tỏ ra thương xót, vì ông ta biết chỉ có làm vậy mới chọc tức được một lão già vừa kiêu ngạo lại vô cùng kiên cường này.

“Thành thực mà nói, lão Long cũng đã chinh chiến cả một đời, đã lập không biết bao nhiêu công lớn cho đất nước, thậm chí đến đôi chân cũng hy sinh luôn rồi, giờ chỉ có thể dựa vào xe lăn và quải trượng để sống qua ngày. Cái Long Tức này cũng là do ông một tay sáng lập lên, nó cũng giống như một đứa trẻ mà mình nuôi khôn lớn vậy, nói gì thì nói vẫn có phần tiếc nuối … Bây giờ lại bảo ông rời xa con mình, thì bảo sao mà ông không cảm thấy tủi thân hay cam lòng được, những điều đó tôi đều có thể lý giải được. Nếu có thể, thì tôi cũng rất hy vọng lão Long có thể tiếp tục ở lại Long Tức để hưởng thụ tuổi già.”

Dương Độ lắc đầu nói: “Đáng tiếc là tiếng nói của tôi không đủ trọng lượng, nên cũng chẳng nói đỡ được gì. Mời ông ra nước ngoài chữa bệnh là ý của cấp trên, tôi cũng chỉ là người chuyển lời mà thôi. Lão Long nếu không muốn đi thì ông cứ nói một tiếng, tôi sẽ nói lại ý của ông với cấp trên.”

Những lời nói này của Dương Độ chỉ để nói ra cho hả giận, lúc đầu là cố ý chọc tức Long Vương, nói ông ta cống hiến cho quốc gia bao nhiêu như vậy nhưng lại nhận được một kết quả bị người ta quét hất ra ngoài.

Sau đó thì lại ‘đặt mình vào vị trí của Long Vương’ để nghĩ cho Long Vương, nói nếu có thể thay đổi được mệnh lệnh này của cấp trên thì đã nói giúp cho Long Vương vài câu để ông được ở lại Long Tức hưởng thụ tuổi già rồi.

Cái ‘hưởng thụ tuổi già’ này thật đáng hận hết sức, một mặt muốn nói Long Vương đã già rồi, không còn sức chiến đấu nữa, giờ đây chỉ có thể ‘ăn mà chờ chết’ như đồ bỏ đi.

Mặt khác ý lại nói Long Vương cứ giữ chặt lấy cái nhà vệ sinh mà không chịu cho ra, cũng không để cho ai vào, ông đã không còn bất kỳ cống hiến gì cho Long Tức nữa, bây giờ ở lại đây cũng chỉ ‘dưỡng già’ mà thôi.

“Rừng mà to rồi thì chim gì cũng có.” Tần Lạc đẩy cửa bước vào. Đây là lần duy nhất mà hắn bước vào tiểu viện của Long Vương mà không cố gắng đi nhẹ lại. “Một tên rác rưởi không cốt khí, không máu me, cũng không có đầu óc, chỉ dựa vào cái miệng dẻo quẹo của mình để kiếm ăn mà lại chạy đến trước mặt một quân nhân thực thụ để nói muốn cứu vớt người khác, nó không phải là nực cười chẳng khác gì một con cóc ghẻ nói với một con voi lớn bị thương rằng ‘đừng sợ, tôi sẽ cõng anh qua sông’ sao? Ông có cái gì nào? Ông dựa vào cái gì chứ?”

Lần này thì Dương Độ không thể chịu nổi nữa. Long Thiên Trượng ông răn dạy tôi vài câu thì thôi cũng bỏ đi, ai bảo ông cấp bậc cao, bối phận lớn, lại quan hệ rộng chứ? Ai bảo ông là ông hoàng của đặc chủng binh chứ?

Nhưng một thằng đồ đệ như mày lại chạy đến đây dạy dỗ tao nghĩa là sao? Chó cậy gần nhà quá rồi đấy.

“Anh là ai? Chỗ này có chỗ cho anh nói chen vào à?” Dương Độ phản bác nói. “Long Tức đúng là phải cần người đến quản rồi. Người vớ vẫn nào cũng dám chạy vào đây rồi thì còn tính tổ chức nữa không đây? Có còn muốn quốc gia được an toàn không đây?”

Tần Lạc cười khẩy nói: “Ông đừng có chụp mũ lên đầu tôi như thế. Mà cho dù ông có đâm đơn kiện lên đến trời thì tôi cũng chẳng sợ đâu. Nhưng một kẻ tiểu nhân lúc thì mặt nọ, lúc lại trở mặt kia quả thực là khiến cho người ta phát buồn nôn. Có gì không vừa ý thì cứ nói thẳng toẹt ra cho rồi, đừng có cái kiểu vừa cợt nhả nịnh nọt lấy lòng lại vừa đâm trộm người ta một cái như thế.”

Dương Độ biết Tần Lạc, nhưng không ngờ mồm mép hắn lại lợi hại đến thế. Cả một hiệp qua đi mà mình vẫn không chiếm được lợi thế gì.

Ông ta mặt tái xanh tái mét nhìn Long Vương nói: “Long Vương, anh ta là gì của ông? Nếu quyết định của anh ta cũng là quyết định của ông thì tôi sẽ lập tức quay về báo lại.”

“Báo lại cái gì?” Long Vương khinh rẻ nói. “Nói Long Vương ta đây cậy mình tuổi cao khinh thường người khác? Nói Long Vương ta đây dựa thế ức hiếp người ư? Tao thực sự không muốn cho một kẻ tiểu nhân như mày có cơ hội đâu. Tao sẽ tuân theo mệnh lệnh rời khỏi Long Tức, nhưng tao từ chối việc ra nước ngoài để trị liệu … Đây là ý nguyện của cá nhân tao, chẳng ai có thể ép buộc tao được cả. Nói cho những người đứng sau lưng mày, mấy chục năm về trước chúng nó không bằng được tao thì giờ vẫn không thể bằng tao được. Khi trước Long Thiên Trượng tao quang minh chính đại dẫm nát chúng nó dưới chân mình, thì bây giờ … bọn nó cũng chỉ có chút bản lĩnh thế thôi sao? Thật đáng buồn.”

Nghe Long Vương nói thẳng ra ý đồ, âm mưu của bọn họ, thì Dương Độ cũng không muốn giấu diếm làm gì, liền hất hất chiếc kính trên sống mũi mình, mặt cười nham hiểm nói: “Hình như câu nói này vẫn là Long Vương nói phải không? Chỉ có thành bại mới quyết định ai là anh hùng. Chỉ cần thành công rồi thì những thứ khác đều không quan trọng.”

Dương Độ nheo mắt nhìn Tần Lạc nói: “Người trẻ tuổi có thể ngông cuồng, nhưng không nên ngu xuẩn. Bên ngoài người đông xe nhiều, chú ý an toàn đấy.”

Uy hiếp.

Đây là một lời uy hiếp trần trụi.

Long Vương sắp nổi điên lên thì Tần Lạc đã tiến lên trước một bước.

“Sư phụ. Nếu con cho tên này một trận thì sẽ có hậu quả như thế nào?”

“Phải ra tòa án quân đội.”

“Sau đó thì sao?”

“Ta có thể khiến con bình yên vô sự.” Long Vương cười như điên nói. Con tôm con này lại dám đứng trước mặt mình mà uy hiếp đồ đệ của mình. Điều đó quả đã khiến cho Long Vương nổi giận lôi đình.

Là một quân nhân, nếu đến cả thủ hạ của mình mà cũng không bảo vệ được, thì còn nói gì đến chuyện bảo vệ quốc gia nữa? Làm gì còn có ai bằng lòng đi theo mình xông trận nữa đây?

Xuyên suốt lịch sử từ cổ chí kim, suốt cả các triều đại thì những danh tướng thường là yêu binh như con mình, Long Vương cũng không phải ngoại lệ.

Vì vậy, sau khi Tần Lạc đặt ra câu hỏi này thì ông lập tức hiểu ngay ý hắn là gì. Ông không những không can ngăn lại, mà còn có ý xúi giục thêm nữa.

Hơn nữa, đánh trận này chỉ có lợi cho Tần Lạc mà thôi. Tất nhiên là bất lợi cũng có, nhưng chỉ là một chút xíu.

“Thế thì tốt rồi.” Tần Lạc nói. Đang định xông lên trước làm vài hiệp với tên mắt bé này thì lại không yên tâm quay người lại hỏi: “Con đánh lại được ông ta chứ?”

Long Vương còn cười lớn hơn, nói: “Không phải vừa rồi con đã nói rồi đó sao? Nó là một tên rác rưởi không cốt khí, không máu me, không đầu óc, chỉ dựa vào cái miệng dẻo quẹo để kiếm miếng ăn đó sao? Con đặt ra câu hỏi như thế mà không sợ Ly sẽ giận à? Nó bỏ biết bao công sức để dạy cho con chỗ công phu đó đấy. Cái gì có thể dạy được thì đều đã dạy hết rồi, chẳng giấu diếm con chút nào.”

“Con chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi, sợ đánh thua rồi thì mất mặt sư phụ.” Bị Long Vương giễu cợt như vậy thì Tần Lạc có phần xấu hổ, đành phải lơ sang chuyện khác.

Hắn chà xát hai tay vào nhau, chuẩn bị ra tay.

Tần Lạc vẫn cho rằng ông ta ít nhiều sẽ phản kháng lại một chút, ai ngờ vừa ra tay đã trúng rồi.

Sau đó hai tay ôm ghì lấy cổ ông ta, lôi cả thân người gầy guộc yếu ớt của ông ta lại phía mình rồi hất tung đầu gối vào bụng ông ta.

“Ợ …”

Dương Độ gào lên một tiếng thảm thiết, người gập hẳn đi mềm nhèo xuống, đầu cúi thấp, chiếc kính trên sống mũi cũng rơi lăn lóc trên mặt đất.

Tần Lạc lại giơ chân lên, toàn thân Dương Độ giống như diều đứt dây …, không phải, mà giống như một quả cầu lông bị chiếc vợt đánh ‘bốp’ đi một cái đập nhào vào tường, làm vỡ mấy chậu hoa gần đó mới phải.

Sau đó ông ta nằm bất động ở đó như một con chó chết.