Chương 941: Thiếu nữ không biết hương vị của tình là gì

Khi Tần Lạc cõng Lạc Sân đi ngang qua đây thì Ly từ trong nhà nhìn thấy rõ mồn một.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, tiếp đó Lạc Sân như thể cắn yêu vào tai Tần Lạc một cái. Tất cả những điều này Ly đều trông thấy cả.

Lạc Sân không hề nói gì với Ly cả, mà chỉ là trong lúc nhìn thấy Ly rời khỏi căn nhà màu trắng thì bà nói: “Tai của Tần Lạc bị thương rồi, tốt nhất là cô nên đưa thuốc rồi băng bó cho cậu ấy.”

Nàng cảm thấy chua xót hơn khi nhìn thấy nụ cười nửa có nửa không trên mặt bà ta.

“Mình còn chưa được cắn tai anh ta, vậy dựa vào cái gì mà bà lại được cắn chứ?” Ly nghĩ bụng.

Nàng hiển nhiên cho rằng như thế là không công bằng, quan hệ giữa mình và Tần Lạc thân mật hơn so với người đàn bà ấy nhiều.

Trong cuộc đời Ly tồn tại hai người đàn ông quan trọng nhất, một người là Long Vương, người còn lại là Tần Lạc.

Bà muốn cướp đi Long Vương, giờ lại còn muốn cướp cả Tần Lạc nữa sao?

Xuất phát từ tính tự vệ của phụ nữ, không thể tránh khỏi việc Ly vô cùng căm ghét Lạc Sân.

“Bà ấy rất quan tâm đến anh. Bà ấy nói là tai anh bị thương rồi, bảo tôi băng bó cho anh.” Ly nở nụ cười chế giễu nói, như thể là đả kích Tần Lạc mấy câu thì trong lòng mình sẽ dễ chịu đi nhiều vậy.

“Em xem đấy, bà ấy cũng biết là quan hệ giữa chúng ta thân thiết. Nếu không thì sao bà ấy lại bảo em đi băng bó cho anh chứ?” Tần Lạc hiểu tâm lý của một cô gái đang lớn nên cười an ủi nói.

“Sao tôi lại phải đi băng bó cho cái tai mà bà ấy cắn chứ?” Ly khó chịu nói.

“Thế tôi để em cắn một cái rồi em băng bó cho tôi nhé.” Tần Lạc cười hì hì nói.

Ly nhìn vào vết cắn trên tai Tần Lạc nói: “Tôi không làm cái chuyện bẩn thỉu thế.”

“Nữ hiệp, xin em đấy, hãy cắn tôi một cái đi.” Tần Lạc nói với giọng cầu khẩn.

Phì ……..

Ly không chịu được nữa đành bật cười, trên mặt hiện lên hai má núm đồng tiền vô cùng đáng yêu. Cô gái tính cách lạnh lùng, bạo lực, động một cái là phi dao vào người ta, vậy mà khi nàng nở nụ cười thì lại trông ngây thơ, trong sáng lạ thường, thoạt nhìn giống như một cô công chúa nhỏ sống ở bên ngoài thế giới ồn ào này vậy.

Tần Lạc thấy Ly cười rồi thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không biết tự khi nào mà hắn lại quan tâm xem tâm trạng của cô gái này tốt hay xấu, lo sợ mỗi khi nàng thi hành nhiệm vụ không biết có gặp nguy hiểm hay không, và lúc nào cũng hy vọng nàng có thể hóa nguy thành an, bình yên trở về.

Tần Lạc không biết nàng có coi mình là người thân hay không, nhưng hắn thật sự đã coi nàng như người thân thiết của mình, như một cô em gái.

“Bà ta đang dùng kế ly gián.” Tần Lạc giờ mới nghiêm mặt nói. “Chắc lúc tôi cõng bà ta đi đến đây thì em đã nhìn thấy rồi phải không?”

“Tất nhiên là nhìn thấy rồi. Bà ta còn ôm cổ anh … nhìn có vẻ rất thân mật.” Vô tình, giọng điệu của Ly lại trở nên xót xa.

“Tôi đoán là bà ta cũng nhìn thấy em … hoặc có thể bà ta không trông thấy, nhưng bà ta biết là chỉ có làm thế mới có thể khiến em nhìn thấy.” Tần Lạc cười khổ nói. “Người đàn bà này quả thực là nguy hiểm, bà ta bầy bố hết cái bẫy này đến cái bẫy khác, làm cho người ta khó mà phòng bị được.”

Tần Lạc nhớ đến câu hỏi của bà ta, hỏi rằng hắn có cảm giác thất bại bao giờ chưa.

Lẽ nào, bà ta lại muốn chứng minh mình cũng sẽ thất bại trong một việc cỏn con thế này?

Hoặc giả, đây là một lời nhắc nhở hay một kiểu uy hiếp?

Thảo nào người xưa vẫn nói: Trên thế giới này chỉ duy nhất có đàn bà và tiểu nhân là khó chiều.

Hơn nữa, còn có người nói ‘thà đắc tội với tiểu nhân chứ chớ đắc tội với đàn bà’. Từ đó có thể thấy rằng đàn bà lợi hại nhường nào.

“Tôi thấy anh bị cắn rồi vẫn vui mà.” Ly móc một bình nhỏ kem dưỡng Kim Dũng ra, nói: “Dùng tiết kiệm chút đi, chỉ có nhường này thôi đấy.”

Tần Lạc nói: “Yên tâm đi. Sẽ có một lượng lớn kén đem đến đây nhanh thôi.”

“Anh cho người đi bắt à?” Ly hỏi.

“Không, tôi cho người đi nuôi chúng.” Tần Lạc nói.

Lý Mạnh vì muốn cưới Tiểu Hoa, nên đã chủ động thôi học đến Vân Điền giúp Tần Lạc trồng vườn thực vật thảo dược. Tiểu Hoa vì quá cuồng nhiệt với tình yêu của mình, nên cũng cải vã một trận với cha mẹ rồi theo gót Lý Mạnh.

Để sinh viên đi trồng trọt thì chẳng khác gì bảo một người nông dân không biết chữ làm thơ. Hai người bọn họ đến nơi rồi mà không biết nên bắt đầu từ đâu.

Về sau Tần Lạc gọi điện cho Vương Cửu Cửu, Vương Cửu Cửu liền bảo người phụ trách của quỹ hỗ trợ Tần Lạc đặt tại Vân Điền qua đó giúp đỡ, trước tiên là đứng ra bảo đảm và cùng cả trăm người nông dân ở đó trồng thuốc, hơn nữa còn ký kết hợp đồng thu hoạch theo dự kiến.

Không những thế còn mời một đám chuyên gia viện nông nghiệp của tỉnh Vân Điền đến giúp đỡ chỉ bảo, lúc này thì vườn thực vật Trung thảo dược mới bước vào quỹ đạo.

Mấy hôm trước Lý Mạnh và Tiểu Hoa đã gọi điện cho Tần Lạc, hai người hết lòng mời Tần Lạc đến Vân Điền để xem vườn thực vật của họ.

Tần Lạc nói chuyện này với Vương Cửu Cửu thì nàng vui vẻ đồng ý, nàng cũng rất muốn lại được đến Vân Điền. Đối với nàng mà nói thì Vân Điền có một ý nghĩa đặc biệt, nơi đó cũng là một giai đoạn khó quên trong đời nàng.

Nơi đó là bước ngoặc cho sự thay đổi từ một thiếu nữ sang một người phụ nữ của nàng, cũng là bước ngoặc cuộc đời nàng trong việc từ bỏ giấc mộng trở thành bác sĩ Trung y xuất sắc để làm một sĩ quan trẻ tuổi trong quân đội.

Nơi đó là miền đất tốt lành của nàng.

Tần Lạc biết là đất đai vùng Vân Điền này rất thích hợp cho việc sinh tồn vàsản của kén, nên đã nói qua điện thoại bảo Lý Mạnh thử nuôi một ít xem sao.

Mặc dù Lý Mạnh không thông minh, nhưng cậu ta lại coi tất cả mọi việc mà Tần Lạc ủy thác như thánh chỉ vậy. Cậu ta chạy đến học viện nông nghiệp mời và thuê chuyên gia, hơn nữa còn học hỏi không ít từ những nông dân ở đó, giờ đây ổ kén đầu tiên đã được ổn định cuộc sống. Nếu chúng có thể tồn tại và sinh sản thì Tần Lạc sẽ gia tăng sản lượng nuôi dưỡng lên.

Đến lúc đó, Vân Điền không chỉ là vườn thực vật Trung thảo dược của Tần Lạc nữa, mà còn là nơi nuôi dưỡng nguyên liệu khan hiếm là kén cho Quốc Tế Khuynh Thành nữa.

Đến lúc đó, Tần Lạc sẽ không phải lo không có kem dưỡng Kim Dũng để trị liệu vết thương cho người khác nữa.

Ví dụ nếu Ly bị thương ở mông hay Quân Sư bị thương ở ngực thì có thể lập tức chữa trị vết thương cho hai người, căn bản là không phải quan tâm đến vấn đề không đủ thuốc dùng nữa.

Hắn đổ một ít thuốc rồi bôi lên vết thương ở tai mình, sau đó thì đưa lại chiếc lọ nhỏ cho Ly.

“Chân của nghĩa phụ có thể trị khỏi được không?” Ly hoang mang hỏi.

“Có thể vẫn phải cần đến một chút thời gian.” Nhắc đến chủ đề này là Tần Lạc lại cảm thấy tâm tình trầm lắng hẳn đi.

Hiện giờ thế cục đang trong trạng thái nghiêm trọng, hắn cũng vô cùng hy vọng có thể mau chóng trị khỏi chân cho Long Vương.

Bất luận là Nhập Thần Chi Cảnh hay là châm thứ năm của Thái Ất Thần Châm thì hắn đều thử nghiệm trên người Long Vương rồi, nhưng vẫn không có bất kỳ tiến triển hay đột phá nào cả.

“Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu chứ?” Tần Lạc đau khổ nghĩ.

“Nếu Hoàng Thiên Trọng lên làm đội trưởng thì tôi sẽ giết chết hắn ta.” Ly hậm hực nói.

“Ngàn vạn lần đừng làm thế.” Tần Lạc vội vã khuyên nhủ bà cô trẻ có tính khí ngang tàng, nóng nảy này. “Chỉ cần nghĩa phụ của em không mở miệng, thì hắn chưa chắc đã lên làm đội trưởng được. Hơn nữa, sư phụ đã giao việc này cho tôi rồi. Chiến tranh giữa đàn ông với nhau, thì nên để đàn ông chúng tôi đứng ra giải quyết, phụ nữ bọn em đừng nhúng tay vào làm gì.”

“Tôi không giết hắn, thì Quân Sư cũng giết hắn.” Ly nói.

“Quân sư?” Tần Lạc giật nảy mình hỏi. Trực giác mách bảo hắn bên trong chuyện này nhất định là có 鮠tình khác, chứ không chỉ đơn giản là việc tranh đấu chức vị của một đội trưởng. “Sao Quân Sư lại muốn giết chết hắn?”

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”

…………………….

“Sao lại như vậy?” Lạc Sân nhìn vào chân của Hoàng Thiên Trọng thì không khỏi thất kinh kêu lên. Lúc rời khỏi đó vẫn không hề hấn gì mà, sao chỉ trong chốc lát đã sưng húp lên thế này rồi?

“Là Tần Lạc.” Hoàng Thiên Trọng nằm trên ghế salon nghiến răng nghiến lợi nói. “Hắn ta dùng ngân châm châm vào con. Cây ngân châm ấy có độc.”

“Có nặng lắm không? Đã tìm bác sĩ khám qua chưa?” Lạc Sân nghĩ bụng, mình cho Tần Lạc ăn một vố như thế thì Tần Lạc lại cho con trai mình ăn đòn, rốt cuộc thì ai mới là người thắng cuộc trong trận chiến ngày hôm nay?

“Mẹ còn biết quan tâm đến con à?” Hoàng Thiên Trọng cười khẩy nói. “Con cứ tưởng mẹ gặp người đàn ông đó thì không dứt được ra cơ đấy.”

Lạc Sân khẽ cau mày lại, nhưng rất nhanh lại giãn ra ngay, nói với giọng bình thản: “Con là con trai của mẹ. Con nhớ điều này là được rồi. Tất cả những việc mẹ làm đều là vì con.”

Hoàng Thiên Trọng vốn nghĩ sẽ nhận được một cái bạt tai từ mẹ, nhưng không ngờ bà không những không tức giận mà thái độ còn trở nên dịu dàng hơn nữa.

Hắn vừa kinh ngạc lại có một cảm giác thất vọng đến khó tả.

“Bác sĩ Trương vừa tới đây, và đã tiêm một mũi khử độc cho con rồi.” Hoàng Thiên Trọng mãi cũng chịu kiên nhẫn đáp lại câu hỏi của mẹ mình.

“Không sao là tốt rồi.” Lạc Sân thở hắt ra một hơi nói. Bất luận cho Hoàng Thiên Trọng có ngàn vạn điểm không tốt, thì nói cho cùng thì đó cũng là con trai của bà, là người thân duy nhất trên thế giới này của bà. “Biểu hiện của con hôm nay tốt lắm.”

“Hứ.” Hoàng Thiên Trọng cười nhạt một tiếng nói. “Ông ta cho rằng con quay về thì nhất định phải có sự đồng ý của ông ta ư?”

“Những việc này không cần con phải nhúng tay vào, đã có chú Điền của con sắp xếp rồi.” Lạc Sân nói. “Việc con cần làm bây giờ chính là ở trong nhà dưỡng bệnh. Không nên hấp tấp quá. Nếu diễn quá đà có khi lại làm cho người ta sinh lòng nghi ngờ đấy.”

“Con biết mình phải làm gì.” Hoàng Thiên Trọng gật đầu đáp.

“Mẹ mệt rồi.” Lạc Sân quay người bước vào trong phòng.

“Đứng lại.” Hoàng Thiên Trọng đột nhiên hét lên.

Lạc Sân quay người lại nhìn Hoàng Thiên Trọng đợi xem hắn nói gì.

“Vứt cái áo trên người mẹ ra.” Hoàng Thiên Trọng nói.

Lạc Sân không có bất kỳ phản ứng gì, như thể chưa nghe thấy gì vậy, cứ thế mà quay người đi.

Hoàng Thiên Trọng điên lên, nhảy phắt từ ghế salon dậy, tập tễnh xông đến sau lưng Lạc Sân, nắm chặt lấy chiếc trường bào màu xám trên người Lạc Sân.

“Vứt xuống. Con bảo mẹ vứt xuống. Con bảo mẹ vứt nó xuống cơ mà …” Hoàng Thiên Trọng gào lên, vừa gào vừa giằng nó ra, giống như những con bò tót trở nên điên cuồng khi trông thấy mảnh vải đỏ trên người của đấu sĩ bò tót vậy.

Xoạt ……

Tấm áo bị xé rách nát, Lạc Sân làm sao khỏe bằng Hoàng Thiên Trọng, nên chiếc áo trong tay bà đã bị con trai bà cướp đi mất.

Phần cổ phía trước ngực của chiếc áo sườn xám bị lộ ra, đập vào mắt Hoàng Thiên Trọng là bộ ngực căng tròn trắng hồng của Lạc Sân.

Hai mắt Hoàng Thiên Trọng đột nhiên đỏ ngầu lên, hắn vứt tấm áo trong tay mình sang một bên rồi vồ thẳng đến người Lạc Sân như một con sói đói khát.