Chương 939: Đừng vì một cái cây mà từ bỏ đi cả một khu rừng

Không phải là do lương tâm thức tỉnh, cũng không phải do phong độ sai khiến, lại càng không phải cái gọi là thương hoa tiếc ngọc... Tần Lạc thực sự là không muốn quay lại chút nào.

Trên đời làm gì có món hời nào lớn thế chứ?

Bà lợi dụng việc té ngã giả để hãm hại người ta trước, sau đó lại cố tình làm rách áo để lộ ngực rồi muốn người ta phải có trách nhiệm với việc này.

Đối với một người đàn bà lòng dạ hiểm ác như thế thì cần gì phải thương hoa tiếc ngọc để làm gì chứ?

Tần Lạc chắc chắn là áo của Lạc Sân là do bà ta cố ý làm rách, nếu không thì sao sớm không rách muộn không rách mà lại rách đúng vào lúc mình bò dậy từ trên lưng bà ta chứ? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được?

Hơn nữa, lừa gạt là bản tính của đàn bà, có lần thứ nhất rồi thì ắt sẽ có lần thứ hai.

Mưu kế thứ nhất của bà ta không thành, thì giở chiêu thứ hai ra để hãm hại mình cũng không phải là chuyện không thể … đến lúc đó bị người ta trông thấy, thì đã thành đất sét rơi vào quần, không phải là cứt thì cũng biến thành cứt rồi.

Nghĩ vậy Tần Lạc liền nhanh chóng chuồn khỏi đây.

Nhưng hắn lại không thể không quay lại.

Thử nghĩ mà xem.

Nếu hắn chạy rồi thì Lạc Sân phải làm sao đây?

Bất luận cho Lạc Sân rời khỏi đây thế nào thì đều sẽ bị người ta trông thấy.

Đến lúc đó sự việc bị đồn ra ngoài sẽ là: Khi Tần Lạc tiễn người phụ nữ đó ra đến ngoài thì nãy sinh ý định xấu, liền kéo người ta vào trong rừng cây định làm chuyện bậy bạ. Người phụ nữ đó liều chết phản kháng lại nên mới giữ được sự trong sạch cho mình, nhưng quần áo trên người thì bị hắn xé nát hết …

Hoặc sẽ có những phiên bản còn cầm thú hơn: Công tử đào hoa Tần Lạc trong lúc tiễn Lạc Sân ra ngoài cổng, thấy bà ngực lớn mông cong thì nảy sinh ý nghĩ đồi bại. Khi hai người đi đến rừng cây nhỏ ven đường, thì Tần Lạc giống như một con chó sói vồ mồi, đẩy ngã vào Lạc Sân vào một chỗ, sau đó vạch áo người đó ra mà cưỡng hiếp … vì người phụ nữ ngã gục xuống đất làm cho tay hắn không làm gì được, trong cơn giận dữ, hắn đã xé rách nát áo váy của người phụ nữ đó ra … đừng nhìn tên tiểu tử đó ngày thường nho nhã điềm đạm, nhìn ai cũng cười, nhưng khi hắn làm chuyện đó thì thật khủng khiếp.

……………………

Tần Lạc suy đi tính lại, thấy chạy trốn còn nguy hiểm hơn cả việc ở lại, nên đành phải quay lại mà trong lòng chẳng muốn chút nào.

“Tôi cứ tưởng cậu không sợ cơ đấy.” Hai tay Lạc Sân vẫn ôm chặt lấy ngực, mặt nở một nụ cười đắc ý. “Nếu cậu mà đi rồi, thì tôi sẽ quay lại nói với Long Thiên Trượng là cậu đã ve vãn, định giở trò với tôi, chiếc áo này cũng là bị cậu xé rách. Nếu ông ta không tin thì tôi có thể bảo họ đi kiểm tra, dù gì trên mông tôi vẫn còn vân tay của cậu mà.”

“Có nói ra thì ông ấy vẫn không tin.” Tần Lạc mặc dù trên miệng nói vậy, nhưng vẫn có phần chột dẬ hắn cởi bỏ chiếc trường bào trên người mình xuống đưa cho Lạc Sân, nói: “Mau đi thôi. Vốn chẳng có chuyện gì cũng bị bà làm cho có.”

Lạc Sân cũng không tỏ ra ngượng ngùng gì, tiếp lấy chiếc áo ngoài của Tần Lạc rồi khoác lên mình, bịt chặt phần trước ngực lại, nói: “Với tính cách của cậu, thì nếu không sợ thật sao còn quay lại?”

Tần Lạc muốn phản bác thêm mấy câu, nhưng lại thấy nói những lời vô nghĩa với người phụ nữ này cũng chẳng để làm gì, nên cứ cúi gầm đầu đi lên phía trước để đuổi bà ta đi thật nhanh cho xong chuyện.

“Tần Lạc.” Lạc Sân hét lên.

“Gì nữa đây?” Tần Lạc quay lại hỏi.

“Tôi bị trẹo chân rồi.” Lạc Sân nói.

“Thật hay giả thế?” Tần Lạc bị người đàn bà này lừa đến phát sợ, phản ứng đầu tiên là nghĩ không biết bà ta lại muốn dùng chiêu gì để hãm hại mình nữa đây.

Lạc Sân giận dữ nói: “Tôi cần dùng cả cái này để lừa cậu ư? Tôi đã nói rồi, chỉ có khi nào ép tôi đến bước đường cùng rồi thì tôi mới dùng những chiêu ngu ngốc như thế. Bây giờ tôi làm vậy thì có lợi gì cho tôi chứ?”

Tần Lạc bước tới nhìn vào cổ chân Lạc Sân, quả nhiên trông thấy một vùng đã bị chuyển thành màu đỏ tím.

Tần Lạc giơ tay ra khẽ dùng lực, Lạc Sân liền ‘á’ lên một tiếng rõ to.

“Tần Lạc, cậu làm cái gì thế?” Lạc Sân tức tối quát lên.

Vết thương của bà vốn không đến nỗi nghiêm trọng như thế, nhưng sau khi Tần Lạc đưa tay ra sờ vào nó, thì bà liền nghe thấy tiếng khớp xương bị lệch sang một bên. Chân bà lúc đầu cũng chỉ hơi đau một chút thôi, nhưng sau khi bị hắn đụng vào thì đau điếng hết cả người. Vết thương của bà bị hắn làm lan rộng ra gấp mấy lần.

“Không sao, không sao.” Tần Lạc cười hê hê nói. “Chân của bà đúng là bị trẹo thật rồi. Có lẽ giờ đi lại sẽ không tiện đâu, nào, tôi cõng bà ra bên ngoài nhé.”

“Sao cậu lại cố tình làm cho tôi bị thương?” Lạc Sân hỏi.

“Như thế thì mới có thể lý giải được việc bà bị ngã chứ.” Tần Lạc cười nói. “Bà đi giày cao gót không may bị trật chân, tôi không cứu kịp nên đã ngã luôn cùng với bà, áo của bà bị cứa rách tôi đã cho bà mượn áo ngoài của tôi để dùng, đã thế còn miễn phí cõng bà ra đến cổng nữa … lý do này vẫn dùng được chứ?”

“Dùng được.” Lạc Sân cắn chặt răng nói.

Tần Lạc khẽ cúi người thấp xuống, nói: “Mau lên đi, hết thời gian là tôi không đợi đâu.”

Lạc Sân đưa mắt một lượt, sau đó tập ta tập tễnh bước đến sau lưng Tần Lạc rồi vòng hai tay lên cổ hắn.

Tần Lạc ôm hai tay vào mông bà, hất lên trên một cái, ngực và bụng của Lạc Sân dính chặt vào lưng Tần Lạc.

Lạc Sân không được coi là nặng, nhưng cũng không phải là nhẹ. Ngực và bụng đều rất mềm mại, ép vào Tần Lạc nhưng lại không khiến cho hắn cảm thấy nặng nề chút nào.

“Tần Lạc, tại sao cậu cứ nhất định phải đối đầu với mẹ con tôi thế chứ?” Lạc Sân khẽ nói bên tai Tần Lạc.

“Câu này phải để tôi hỏi bà mới đúng chứ.” Tần Lạc nói.

“Cậu và Thiên Trọng phải trở thành bạn của nhau mới đúng.”

“Tình huống ngày hôm nay bà cũng thấy rồi đấy, bà thấy điều đó còn có thể thực hiện được không?”

“Tại sao lại không? Chỉ cần hai người có thể vứt bỏ những điều không vui trước kia đi thì vẫn có thể trở thành bạn tốt của nhau. Cậu không tiếp xúc với Thiên Trọng nên vẫn chưa hiểu con người Thiên Trọng như thế nào. Thực ra nó cũng là một người đàn ông tài hoa như cậu vậy … nếu hai người có thể là bạn của nhau, thì cái đất Trung Quốc rộng lớn này làm gì có ai có thể ngăn cản hai người nữa?”

“Ha ha, bà về thuyết phục anh ta trước đi rồi hãy nói.” Tần Lạc cười nói.

Sự kiện Lôi Diệu Dương phản bội lần trước, lần này lại làm nhục mẹ hắn thế, thì với tính cách của Hoàng Thiên Trọng, nếu vẫn muốn làm bạn với mình thì đúng là không thể hiểu nổi.

Lạc Sân cũng hiểu tính tình con trai mình, liền thở dài một tiếng nói: “Từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã không hy vọng nó và cậu sẽ trở thành đối thủ của nhau.”

“Tôi đáng sợ đến vậy sao?”

“Cậu có một khí chất khiến cho người ta có thể dễ dàng tiếp cận đến gần. Những người như thế sẽ có rất nhiều bạn. Nếu cậu trở thành đối thủ của Thiên Trọng thì nó không chỉ phải đối mặt với một kẻ địch không thôi đâu.”

“Thì ra bà còn biết xem tướng nữa cơ đấy.”

“Nghĩ nhiều rồi thì cái gì cũng biết hết. Việc gì cũng chỉ sợ hai chữ nghiêm túc.”

“Nếu anh ta không động đến tôi thì tôi cũng sẽ không chủ động làm gì anh ta. Tất nhiên, nếu anh ta khiêu chiến trước thì tôi sẽ không khách khí với anh ta đâu.” Tần Lạc nói.

“Tôi sẽ khuyên giải nó.” Lạc Sân nói.

Nói chuyện một hồi thì con đường nhỏ này cũng được đi hết, khi sắp đến căn nhà màu trắng thì Lạc Sân đột nhiên hỏi: “Tần Lạc, cậu có phải là chưa từng thua cuộc bao giờ đúng không?”

“Bà nói vậy là có ý gì?” Tần Lạc khó hiểu hỏi.

“Tần Tung Hoành đã từng thua, Bạch Phá Cục cũng đã từng thua, Bạch Tàn Phổ thì thua hẳn rồi … Hoàng Thiên Trọng cũng đã từng thua. Hơn nữa bọn họ đều thua cậu. Vì vậy mà tôi rất hiếu kỳ … cậu có biết thua là gì không nữa? Ai có thể khiến cho cậu thua?”

“Bà không phải đã làm tôi thua rồi sao?” Tần Lạc nói. “Nếu không thì sao bà hãm hại tôi rồi mà tôi còn cõng bà ra đây?”

“Vì sao cậu cứ cho rằng đó là hãm hại chứ?” Lạc Sân nhỏ giọng nói. “Có thể … đó là cố tình dụ dỗ thì sao?”

“Tôi không cho rằng mình lại có sức hấp dẫn lớn đến thế.” Tần Lạc cười nói. “Hơn nữa, tôi thích những người phụ nữ trưởng thành, nhưng không thích những phụ nữ trưởng thành thái quá.”

Lạc Sân trong cơn giận dữ liền ngoạm luôn lấy tai Tần Lạc cắn một cái đau điếng.

“Á … đau … đau quá. Mau buông tai ra … mau bỏ miệng ra …”

Lạc Sân cuối cùng cũng nhả ra, bà liếm chỗ máu ở khóe miệng mình, nói: “Đừng có dùng tuổi của một người phụ nữ để công kích họ. Họ sẽ phát điên đấy.”

Tần Lạc để mặc Lạc Sân chỗ bậc thang trước căn nhà màu trắng, sau đó giơ tay lên sờ vào tai mình, những ngón tay lập tức được nhuốm một màu đỏ tươi.

Người đàn bà điên này lại còn cắn nát cả tai mình nữa.

“Bà tự về đi, tôi không tiễn nữa.”

Lạc Sân gọi với theo: “Tôi không có xe, cậu phải đưa tôi về.”

“Bà cứ mơ đi.” Tần Lạc tức tối buông một câu rồi quay lại con đường nhỏ ban nãy.

Nhìn bóng hình khuất dần ở phía xa của Tần Lạc thì vẻ mặt trêu tức của Lạc Sân cũng ến mất theo.

“Tần Lạc.” Lạc Sân như nhai như nghiến cái tên này ra, giống như là đang thưởng thức một loại rượu vang mới lạ vậy.

Dìu dịu, cay cay và cả hơi đăng đắng nữa.

……………..

Khi Tần Lạc quay trở lại tiểu viện của Long Vương thì thấy Long Vương đang ngồi trong vườn ngây người ra, không biết là đang nghĩ gì.

Tần Lạc lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt hoang mang, phiền muộn như thế này của Long Vương. Ông không còn ngồi thẳng người lên như ngày trước mà tựa vào ghế và nghiêng sang một bên, có một cảm giác chán trường, bất lực.

Ngày trước khi Tần Lạc còn chưa bước đến thì ông đã cười sảng khoái lên rồi, hơn nữa còn chủ động lên tiếng chào Tần Lạc nữa.

Bây giờ Tần Lạc đã đứng ở trước mặt ông rồi mà vẫn ở trong trạng thái như không trông thấy vậy.

Một lát sau Long Vương cũng mở miệng lên tiếng.

“Bà ấy đi rồi à?”

“Dạ đi rồi ạ.” Tần Lạc nói.

“Đi rồi thì tốt.” Long Vương nhếch mép cười nói. “Đi rồi thì tốt.”

“……..” Tần Lạc không nói gì, hắn không biết nói gì nữa.

Hắn có thể hiểu được tâm tình của Long Vương. Có những thứ tốt đẹp được cất giữ sâu trong đáy lòng bỗng nhiên biến chất, nỗi tiếc nuối của sự mất mát này làm cho người ta có cảm giác đau buồn, bất lực vô cùng.

Lạc Sân là mối tình đầu của ông, cũng là người phụ nữ duy nhất mà ông yêu trong cả cuộc đời này.

Ông không đoạt được nhưng ông vẫn gìn giữ, nâng niu.

Sự việc ngày hôm nay khiến cho ông cảm thấy tim mình đau nhói mà không thể nào nói ra được, có một nỗi bi thương đang tràn ngập lòng ông.

“Sư phụ.” Tần Lạc có phần không đành lòng nói. “Có chuyện này con không biết có nên nói ra hay không.”

“Nói đi.” Long Vương phất tay nói. “Từ bao giờ mà con lại trở nên ấp a ấp úng như đàn bà thế?”

“Bà ấy không hợp với sư phụ. Bà ấy cũng không yêu người.” Tần Lạc nói. “Với điều kiện của sư phụ, thì có thể tìm được những người tốt hơn bà ấy nhiều … một người phụ nữ thật sự yêu và hiểu người, hơn nữa còn ủng hộ người vô điều kiện. Sư phụ có nhà, có sơn trại, có xe, hơn nữa còn là xe quân đội, bạn bè khắp nơi, gọi cái là đến. Nếu chúng ta mà đem tình hình của người lên chương trình (Một chương trình tựa như chương trình tại Việt Nam, là một chương trình giới thiệu các cặp đôi quen nhau, rồi đến với nhau), thì e là người thích sư phụ sẽ xếp hàng dài dằng dặc từ Yến Kinh tới Thiên Tân mất. Đừng vì một cái cây mà từ bỏ đi cả một khu rừng!”