Chương 922: Mang tiếng thì mang tiếng đến cùng

Độc tính trong phương thuốc của Ất can giải độc vương vẫn chưa được giải trừ, giăng mồi rồi mà vẫn chưa bắt được cá, vậy nhưng những lời đả kích Trung y thì ngày càng dữ dội hơn.

“Ất can giải độc vương biến mất một cách thần bí, như thế không phải là lừa gạt sao?”

“Ông hoàng của phương thuốc diệt trừ bệnh viêm gan B Lam Thiên Hộ đột nhiên mất tích, nghi là bị người ngoài hành tinh bắt cóc …”

“Các tổ chức quyền uy của thế giới đã công nhận mà Trung Quốc không công nhận sao?”

“Sự yên lặng sau một hồi tưng bừng náo nhiệt, bên trong ẩn chứa một cơn giông tố thế nào đây?”

…………………..

Thái Công Dân vứt đống báo ra bàn, mặt nặng trĩu nói: “Tin đồn nhảm, đúng là tin đồn nhảm.”

Thấy lãnh đạo tức giận thì Hậu Vệ Đông chỉ biết đứng yên mà không dám tiếp thêm lời nào. Anh ta có thể hiểu được tâm tình của bộ trưởng, hiện giờ trên bàn của ông là một xấp báo dầy cộm, toàn bộ đều có liên quan đến việc đứt đoạn của hạng mục Ất can giải độc vương và việc mất tích một cách thần bí của bác sĩ Lam Thiên Hộ.

Trong phương thuốc của Ất can giải độc vương có chứa độc tố không tốt cho tim nên đã bị Thái Công Dân kêu dừng lại, nhưng việc Lam Thiên Hộ mất tích thì thật sự là không liên quan một chút nào đến ông. Nếu có thể, thì ông cũng rất muốn tìm ra tên lang băm này để hỏi cho rõ xem rốt cuộc ai đứng sau lưng sai khiến hắn ta làm chuyện này.

Trong đống báo này không chỉ có báo của Trung Quốc không thôi mà còn có cả một số báo nước ngoài được Hậu Vệ Đông thu thập theo chỉ thị của Thái Công Dân cũng liên tục đưa tin về việc này, từ những lời lẽ của những bài báo đó cho hay, bọn họ đang chú ý cao độ tới những tiến triển của sự việc tại Trung Quốc.

Hơn nữa, Hậu Vệ Đông còn nghe thư ký Lưu Vệ của bộ trưởng Trương nói rằng, trong buổi họp ngày hôm qua của bộ y tế, bộ trưởng Hoàng đã nói không ít lời châm chọc tới Ất can giải độc vương. Bộ trưởng Hoàng là người ủng hộ nhiệt tình cho Tây y, mặc dù ông không đả động gì tới việc bãi bỏ Trung y, nhưng những trường hợp nhất bên trọng nhất bên khinh vẫn thường xuyên xảy ra.

Ông ta vẫn luôn giữ thái độ gia tăng nghiên cứu khoa học để đẩy mạnh việc phát triển của Tây y, làm cho Trung y tự sinh tự diệt, còn Thái Công Dân thì lại ở phe cương quyết phục hồi Trung y. Chính kiến của hai người luôn bất hòa với nhau, trong những cuộc họp hội nghị bộ trưởng đã to tiếng với nhau không dưới chục lần. Đặc biệt là mỗi dịp thương thảo việc tính kinh phí dự kiến hàng năm, thì tranh chấp lại càng ác liệt hơn, một người muốn dốc toàn bộ kinh phí cho Tây y, còn một người thì lại muốn cố cho Trung y nhiều hơn một chút, chẳng ai chịu nhường ai, cuối cùng lúc nào cũng phải dùng cách để mọi người bỏ phiếu rồi cho ra kết quả.

Về sau Thái Công Dân lại đột nhiên té xỉu ngay trong hội nghị bộ trưởng, vốn dĩ tin tức này bị truyền ra ngoài thì bộ trưởng Hoàng sẽ tiếp nhận cái ghế phó bộ trưởng thường ủy của Thái Công Dân, nhưng ai ngờ Thái Công Dân không những không về hưu sớm mà càng ngồi càng vững trãi hơn trước, thậm chí còn có một vị cấp trên lại đánh giá khá cao về ông, rất có thể sẽ giúp đỡ ông trên con đường chính trị trước khi về hưu.

Như thế đã lại một lần nữa chặng lại con đường thăng tiến của bộ trưởng Hoàng, Trung y mà Thái Công Dân đang ủng hộ hết mình giờ đây xảy ra sự cố lớn như vậy, thì ông ta nói vài câu khó nghe trong buổi họp cũng không có gì là khó lý giải cả.

Thấy Hậu Vệ Đông không nói gì thì Thái Công Dân lại thở dài một tiếng, hỏi: “Tần Lạc vẫn chưa tới sao?”

“Chắc là sắp đến rồi ạ.” Hậu Vệ Đông nói. “Tôi ra ngoài đón cậu ấy nhé?”

“Ừ, đi đi.” Thái Công Dân phất tay nói.

Hậu Vệ Đông thầm cảm thấy tủi thân. Mình đường đường chính chính là thư ký của bộ trưởng, vậy mà lúc nào cũng phải đưa đón tận nơi một tên chẳng có bất kỳ chức vụ gì, đã thế còn nhỏ tuổi hơn mình nữa chứ, điều này đã sớm trở thành một trò cười trong giới thư ký rồi.

Có điều anh ta biết rõ rằng vị trí của mình trong lòng Thái Công Dân vĩnh viễn không thể so bì được với Tần Lạc, mình chỉ là một thư ký có phần ưng ý của Thái Công Dân, còn Tần Lạc thì lại là cánh tay đắc lực của ông, nhìn hai người bọn họ không giống như cấp trên cấp dưới, mà trông giống với người một nhà hơn.

Nếu Hậu Vệ Đông còn có ý đồ gì đối với con đường làm quan của mình, thì điều duy nhất mà anh ta có thể làm đó là cố gắng quan hệ cho tốt với Tần Lạc.

Quả nhiên, Hậu Vệ Đông vừa ra tới đại sảnh của phòng làm việc bộ y tế thì nhìn thấy Tần Lạc đang vội vội vàng vàng tiến lại.

“Người anh em, cậu cuối cùng cũng tới.” Hậu Vệ Đông cười nói. “Bộ trưởng đợi cậu cả nửa ngày rồi đấy.”

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Tần Lạc đã rất quen thân với Hậu Vệ Đông rồi nên hắn cũng không nói khách sáo gì với Hậu Vệ Đông nữa. “Tâm tình của bộ trưởng không tốt phải không?”

“Thì vẫn là chuyện Ất can giải độc vương đấy.” Hậu Vệ Đông vừa dẫn Tần Lạc vào thang máy, vừa nói nhỏ với hắn. “Hiện tại giới truyền thông trong và ngoài nước đều đang đoán già đoán non xem Ất can giải độc vương rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mấy vị lãnh đạo cấp cao trong bộ cũng đang theo dõi gắt gao về vụ này, bộ trưởng Thái áp lực lớn lắm.”

Tần Lạc rất hiểu tâm tình của Thái Công Dân bây giờ, liền gật đầu nói: “Tôi đến bàn bạc với bộ trưởng một chút.”

Thấy Tần Lạc bước vào cùng với Hậu Vệ Đông, thì Thái Công Dân lập tức vui vẻ hẳn lên, nói: “Vụ Ất can giải độc vương vẫn do cậu theo sát suốt quá trình. Hiện tại là có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu nói cho tôi biết xem nào.”

Tần Lạc nhìn Thái Công Dân, xấu hổ đáp: “Thưa bộ trưởng, cháu thật hổ thẹn, cháu xin được bị kiểm điểm. Đã mấy ngày qua đi rồi mà cháu vẫn chưa tìm ra cách nào giải quyết vấn đề dộc tố bên trong phương thuốc.”

“Ta biết là cậu đã cố gắng hết sức rồi. Cái này không trách cậu.” Thái Công Dân thấu hiểu nói. Ông chỉ vào xấp báo trên bàn, nói: “Những thứ này cậu cũng biết chứ?”

“Cháu đã xem qua rồi.” Tần Lạc nói.

“Cậu có cách nào giải quyết vấn đề không?”

Trên đường tới đây Tần Lạc đã suy nghĩ xem Thái Công Dân vì sao lại đột nhiên gọi điện thoại muốn gặp mình vào lúc này, và đã có một số chuẩn bị cho việc này.

Nghe Thái Công Dân hỏi vậy thì hắn liền nói ra đối sách mà trên đường đi hắn nghĩ ra cho ông nghe: “Bộ trưởng Thái, muốn cởi nút thì phải cần đến người thắt nút.”

“Ừm.” Thái Công Dân ra ý cho Tần Lạc nói tiếp.

“Người nghiên cứu ra Ất can giải độc vương là Lam Thiên Hộ, nhưng giờ Lam Thiên Hộ lại không rõ tung tích, chúng ta cũng chẳng có cách nào tìm ra ông ta. Tuy vậy, Ất can giải độc vương là do công ty Kim Huy sản xuất, mà chịu trách nhiệm chính về pháp luật của công ty Kim Huy là Kim Thành Ngọc lại đang bị chúng ta khống chế. Nếu giờ bảo ông ta đứng ra giải thích một phen, cứ nói là có một vị thuốc trong phương thuốc rất khó tìm, nguyên liệu dự trù trong công ty không đủ, đợi cho các vị thuốc đầy đủ rồi thì sẽ có thể gia công sản xuất. Làm vậy, có phải là lại cho chúng ta thời gian để chuẩn bị không?”

Thái Công Dân gật đầu hài lòng nói: “Cách này hay lắm, cứ làm thế đi.”

Thái Công Dân vốn dĩ định bảo bộ văn hóa nói với giới truyền thông một tiếng, bảo bọn họ cố gắng đưa những tin khác lên, không nên quá truy cứu về việc Ất can giải độc vương nữa.

Nhưng ông lại nghĩ, làm thế thì giới truyền thông sẽ không còn được tự do nữa, hơn nữa làm vậy không phải là khiến cho sự việc ngày càng trở nên phức tạp hơn sao? Nếu để cho giới truyền thông nước ngoài biết việc chính quyền Trung Quốc cấm giới truyền thông trong nước đưa tin về Ất can giải độc vương, thì có thể còn dẫn đến cơn giông tố lớn hơn.

Tuy vậy, cách của Tần Lạc lại đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người của những ‘thương gia buôn bán thuốc vô lương’, vì vậy mà cho dù hiện giờ bọn họ không có cách nào giải quyết vấn đề độc tố có trong phương thuốc, thì vẫn có thể bảo bên sản xuất nói rằng vì thiếu vị thuốc nên mới tạm thời cho dừng hạng mục này lại.

Bất luận cho người bên ngoài có tin không, thì bản thân bọn họ tạm thời có thể tin vào điều đó mà.

Thái Công Dân quay ra nhìn Hậu Vệ Đông, nói: “Bảo Kim Thành Ngọc đứng ra mở một cuộc họp báo, cứ nói như Tần Lạc vừa nói ban nãy ấy.”

“Tôi hiểu ạ.” Hậu Vệ Đông quay ra nhìn Tần Lạc cười chào một cái, rồi rời khỏi phòng làm việc.

“Nào, chúng ta cùng ngồi xuống đây một lát.” Thái Công Dân bước đến bên bàn trà rồi ngồi xuống, ra ý cho Tần Lạc cùng ngồi xuống với ông.

“Dạ, vâng.” Tần Lạc nói.

Thái Công Dân đưa tách trà mà Hậu Vệ Đông đã pha sẳn cho lên miệng nhấp một ngụm, nói: “Ta thấy sự việc này không đơn giản chút nào.”

Tần Lạc tin vào đầu óc sáng suốt của Thái Công Dân, vì vậy mà hắn chẳng cảm thấy gì gọi là kỳ quặc khi ông có thể nói ra mấu chốt vấn đề.

Tần Lạc cười nói: “Việc này nói ra dài dòng lắm. Nếu trưa nay bộ trưởng không có việc gì, thì cháu có thể nói rõ cho bộ trưởng nghe.”

“Chẳng có việc gì quan trọng hơn việc này cả.” Thái Công Dân nói.

Tần Lạc gật đầu, sau đó lại nhắc lại một lượt những gì mà hôm qua hắn thuật lại cho Tần Lam nghe.

“Ta biết chuyện này.” Thái Công Dân nói.

“Bộ trưởng đã biết rồi sao?” Lần này Tần Lạc kinh ngạc thật chứ không phải giả.

“Mới đầu thì cháu cũng không nghĩ nhiều vậy, nhưng về sau thấy Trung y liên tục gặp nạn, lần nào cũng đẩy Trung y rơi xuống vực sâu. Cháu lại thử tiếp xúc với Nhị môn Nhất phái là Chính Khí môn, Bồ Tát môn và Quy Y phái mà cháu nói với bộ trưởng đó, những lời mà họ nói lại càng làm rõ những dự đoán của cháu. Chỉ là chúng cháu vẫn chưa có cách nào biết được những người nào muốn cứu Trung y còn những người nào muốn hại Trung y mà thôi, dù có phòng thế nào thì cũng khó mà phòng nỗi giặc nhà. Lần nào bọn chúng cũng tìm người Trung Quốc chúng ta để hạ thủ, điều đó khiến chúng ta không kịp có bất kỳ đề phòng nào.”

“Cháu có dự cảm, lần này bọn chúng sẽ tìm đến tận nơi cho mà xem.” Tần Lạc cười nói.

Thái Công Dân tin tuyệt đối vào những lời của Tần Lạc, hỏi: “Ta cần phải làm những gì đây?”

“Cần bộ trưởng giúp diễn một vở kịch.” Tần Lạc cười nói.

“Ta không biết diễn kịch.” Thái Công Dân cười nói.

“Bộ trưởng cứ diễn xuất như những gì bộ trưởng vốn có là được rồi.” Tần Lạc khuyên nhủ.

Chiều ngày hôm đó, đổng sự trưởng Kim Thành Ngọc của công ty Kim Huy đã mở một cuộc họp báo lớn. Trong cuộc họp báo, ông ta giải thích với đám phóng viên rằng, Ất can giải độc vương tạm thời không sản xuất ra được là vì đang bị thiếu trầm trọng một nguyên liệu thiết yếu.

Còn về phần đó là nguyên liệu gì thì vì nó liên quan đến vấn đề bảo mật của phương thuốc, nên không thể công bố cho mọi người biết được.

Như vậy là tạm thời có thể trì hoãn được áp lực từ phía truyền thông, còn thực sự có thể giải quyết được vấn đề trọng yếu này hay không thì còn phải tùy thuộc vào việc Tần Lạc có thể loại trừ được độc tính có trong Ất can giải độc vương hay không nữa.

Những người ẩn nấp ở sau lưng, liệu có thể để cho hắn được như ý muốn không?

Long tranh hổ đấu, sát khí đằng đằng.