Chương 915: Nếu cháu không chết thì Bạch gia vẫn còn

Đợi cho Bạch Chỉ Cản dừng tay lại thì Bạch Phá Cục mới rút chiếc khăn tay từ trong túi ra lau những vệt máu nơi khóe miệng đi.

“Cháu cảm ơn ông.” Bạch Phá Cục nói. Kết quả này cũng nằm trong dự đoán của hắn.

Giết chết người em họ của mình, đây vốn dĩ là việc kiêng kỵ nhất từ bất kể trong triều đại nào từ trước tới nay. Bất luận là hắn có lý do gì, có viện cớ gì thì vẫn khó mà có thể che giấu sự thực giết người của mình.

Hơn nữa, mọi lý do đều có thể được hư cấu, mọi cái cớ đều có thể tự tạo ra, có người tin và có người sẽ không tin. Lấy luôn việc giết người lần này ra mà nói, liệu cha của Bạch Tàn Phổ có tin là mình vì muốn tự vệ, trong tình thế bức bách quá mới ra tay giết người không?

Không bao giờ có chuyện đó.

Mối thù này bọn họ sẽ ghi tạc trong lòng, chỉ là không biết khi nào thì thù hận mới bắt đầu đâm chồi nẩy lộc, ra hoa kết trái mà thôi.

Hắn biết là ông nội sẽ trừng phạt mình, bất luận là để bề ngoài ngăn miệng lưỡi thiên hạ lại, hay đó là những phát tiết của nỗi đau buồn từ nội tâm ông, thì ông đều cần phải đẩy mình ra làm người chịu tội thay.

Lần trừng phạt này nhẹ hơn nhiều so với hắn tưởng, nhẹ hơn rất nhiều, rất nhiều là đằng khác. Thậm chí hắn còn nghĩ đến chuyện mình sẽ bị nhốt trong căn nhà cổ chờ đợi một hình phạt từ gia pháp.

Chính vì thế mà sau khi hắn bị đánh thì đã chủ động nói cảm ơn, cảm ơn một cách chân tình, vì hắn biết ông nội không hề có ý định làm gì mình cả.

Hoặc có thể nói rằng, ông nội hiểu được nỗi khổ tâm của hắn, hiểu được rằng hắn vì vạn bất đắc dĩ nên mới làm như thế.

“Ông thấu hiểu vấn đề như vậy thì tất cả những việc đã làm đều đáng lắm.” Bạch Phá Cục nghĩ thầm.

“Vì sao lại giết nó?” Bạch Chỉ Cảnh quay lưng về phía Bạch Phá Cục, trầm giọng hỏi.

Đối mặt với cái chết của người thân yêu nhất, ông cũng trở nên yếu đuối, kiệt sức vô cùng.

Khi ôngtrẻ, ông cho rằng trên thế giới này chẳng có việc gì là mình không làm được cả.

Nhưng bây giờ ông lại phải đối mặt với một sự thực mà làm cho con người ta có thể đón nhận được.

“Cháu chưa hề nghĩ sẽ giết nó.” Khuôn mặt Bạch Phá Cục hiện rõ vẻ đau buồn khôn xiết. Bất kể đó là thật lòng hay giả dối, thì trước mặt ông nội, hắn đều phải biểu lộ ra cái vẻ tuyệt vọng, buồn đau mà ông hy vọng nhìn thấy đó. Chằng có người già nào lại muốn nhìn thấy đứa cháu này sau khi giết một đứa cháu khác của mình lại có vẻ mặt vui sướng, nhăn nhở hay hả hê cả.

“Cháu lái xe đến gặp nó, hy vọng nói chuyện đàng hoàng được với nó, thậm chí cháu còn không để vệ sĩ của mình vào trong nhà, cháu hy vọng nó có thể đi gặp Tần Lạc cùng với cháu, rồi xem có chuyện gì rồi giải thích cho rõ, đến lúc đó Tần Lạc nể mặt cháu, nhất định sẽ không làm khó cho nó. Nhưng nó bị kích động quá, nên cháu đã nổ súng bắn vào đùi nó. Cháu cứ nghĩ rằng làm thế thì nó sẽ thỏa hiệp, sẽ biết là cháu đang nói chuyện nghiêm túc với nó.”

Khi nói đến đây thì Bạch Phá Cục liền trầm ngâm giây lát, như thể là có một nỗi đau thương là cho hắn khó mà nói rõ ra vậy.

“Nói tiếp đi.” Bạch Chỉ Cảnh cất tiếng nói khàn khàn của mình lên. “Bất luận là sự thực hay những lời mà mày bịa đặt ra, thì tao đều muốn nghe một câu chuyện hoàn chỉnh.”

Bạch Phá Cục ngẩng mặt lên nhìn nửa bên mặt của ông nội mình một cái, rồi lại nói tiếp: “Nó nói cháu không coi nó là anh em, nói cháu không có tư cách làm gia chủ của Bạch gia, còn nói, một là để nó đi, hai là giết chết nó, cháu không có khả năng làm cho nó phải chết. Còn nó thì lại bố trí làm cho cháu phải chết. Nó đã sớm cài đặt người ở cạnh phòng đọc sách, sau khi nhận được mệnh lệnh của nó thì bọn họ sẽ xông ra để giết cháu, nó hận cháu lắm.”

Bạch Chỉ Cảnh bóp nát một cục đá hình tam giác kêu lên tanh tách, nước bị hòa tan chảy ra từ kẽ tay của ông, rồi ông tiếp lời: “Nếu đã là như thế thì sao người chết lại là nó?”

Bạch Phá Cục đã biết trước được ông nội sẽ hỏi hắn câu này, nói cách khác là, trước khi ông nội đến đây thì đã nghĩ thầm trong bụng quá trình đối đáp giữa hai người cả vô số lần rồi. Mỗi một khả năng bị nghi ngờ thì hắn đều suy đi tính lại, rồi nghĩ ra một đáp án thích hợp nhất, không khiến cho ai phải hoài nghi.

“Vì Lý Vệ.” Bạch Phá Cục nói. “Vừa đúng lúc đó Lý Vệ bước vào, cậu ta nhìn thấy hai anh em tàn sát nhau như thế thì khuyên can đủ điều, thế nên cháu mới có cơ hội. Lý Vệ đang ở bên ngoài, ông có thể gọi cậu ấy vào hỏi cho ra nhẽ. Cậu ấy vốn là người của Bạch gia, sẽ không và cũng không dám lừa gạt ông đâu.”

Bạch Phá Cục không dùng đến hai từ ‘thẩm vấn’, vì những câu từ như vậy sẽ khiến cho người nghe cảm thấy như Lý Vệ phạm sai lầm theo mình. Hắn dùng từ ‘hỏi’ thì coi như đã gạt hẳn Lý Vệ ra khỏi sự việc này.

“Mày cho rằng những việc như thế này mà tao lại đi hỏi người ngoài ư?” Bạch Chỉ Cảnh đột nhiên quay người lại, đanh mặt hỏi: “Bạch Phá Cục, mày coi ông già cả hồ đồ rồi sao?”

“………” Bạch Phá Cục không dám đáp lại, và cũng không biết phải đáp lại thế nào.

“Tao hiểu tính cách của Tàn Phổ, thông minh chuyện nhỏ lại ngu muội chuyện lớn. Mày nói nó không muốn đi gặp thằng ranh họ Tần cùng mày thì tao tin, mày nói nó mai phục người ở trong căn phòng cạnh phòng đọc sách tao cũng tin, nhưng mày nói nó muốn giết mày thì tao không bao giờ tin.”

“…Phá Cục à, tao cũng hiểu mày. Ngày trước lúc nào tao cũng lo là mày nhân hậu quá mức, không biết mánh khóe gì thì phải chịu thiệt thòi, nên có rất nhiều việc tao thường thích giao cho Tàn Phổ đi làm hơn. Nhưng đến giờ thì tao yên tâm rồi, chẳng có chuyện gì mà Bạch Phá Cục mày không làm được cả, mày cố che giấu trước mặt tao bao nhiêu lâu như vậy, chắc cũng là vì ngày hôm nay phải không?”

Bạch Phá Cục không nói gì, hắn biết mình chẳng cần nói gì cả. Trong những lúc như thế này mà cứ cãi chày cãi cối thì chỉ càng làm ông lão tức điên lên, rồi làm những việc mà con người ta khó mà đoán được.

Hiện giờ, tình hình đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, bao gồm cả phản ứng của ông lão nữa.

“Phát đạn đầu tiên bắn vào đùi Tàn Phổ, không phải để nó tin là mày đang nói chuyện nghiêm túc với nó, mà làm thế mày sẽ dễ bề giải thích với người ta sau khi nó chết thì đúng hơn. Mày có thể nói rằng, mày bắn phát đạn đầu tiên để cảnh cáo nó, nếu không thì sao mày không trực tiếp giết chết nó luôn rồi đi. Lý Vệ là nội ứng mà mày đã gài đặt bên cạnh Tàn Phổ nhiều năm nay rồi. Khi Tàn Phổ muốn chọn Lý Vệ về làm quản gia cho nó, thì có đến hỏi ý kiến của tao, tao cũng đồng ý rồi. Không ngờ đến cả tao cũng nhìn nhầm người.”

Bạch Phá Cục đứng im như trời trồng ở đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như một cậu bé học sinh ngoan ngoãn đang đứng nghe người lớn giáo huấn vậy.

“Tàn Phổ chết rồi, chỗ tài sản ít ỏi của nó chắc mày không thèm ngó nghiên tới. Mày bây giờ là người thừa kế duy nhất đời thứ ba của Bạch gia, tao cũng không thể làm gì được mày. Bây giờ thì mục đích của mày đã đạt được hết rồi phải không?”

“Ông ạ, có thể cháu có chút tư lợi cho riêng mình, nhưng tất cả những việc mà cháu làm đều là vì Bạch gia.” Bạch Phá Cục cuối cùng cũng mở miệng, khi nói câu này thì hắn cũng ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Bạch Chỉ Cảnh, bốn mắt đập vào nhau mà không ai chịu nhường nhịn ai.

“Ông tin là mày vì Bạch gia.” Bạch Chỉ Cảnh nói. “Nhưng làm thế có đáng không? Mày có biết là, mày làm thế chẳng khác nào đã ép mình đến bước đường cùng. Một người mà đến cả người anh em của mình cũng dám giết chết, thì ngày sau còn ai dám nói chuyện làm ăn với mày nữa? Mày phải ăn nói với chú hai thím hai và những người khác trong nhà thế nào đây?”

Ngừng một lát, Bạch Chỉ Cảnh lại trầm giọng nói: “Mày có biết là mày giờ đây đã thành thân cô thế cô rồi không?”

“Cháu biết.” Bạch Phá Cục đáp. “Nhưng Bạch gia cần một con dao giết người.”

“Đồ hỗn láo.” Bạch Chỉ Cảnh chửi mắng. “Thà để ông làm con dao này, chứ ông không hy vọng mày đích thân làm việc này. Phá Cục, ông già rồi, cả đời bị người ta chửi bới, cũng bị người ta hận cả một đời, vì thế có làm thêm vài việc đại nghĩa diệt thân nữa thì cũng chẳng là gì cả. Nhưng mày còn trẻ, mày giờ đây phải gánh vác trách nhiệm chấn hưng Bạch gia … nếu thanh danh của mày bị hủy hoại thì ngày sau Bạch gia phải làm thế nào đây?”

“Thế nếu mất đi lòng tín nhiệm của Tần Lạc thì sao ạ?” Bạch Phá Cục hỏi lại. “Thời gian trước Tần Lạc tìm gặp cháu, bảo cháu giúp đỡ điều tra Bạch tàn Phổ. Anh ta để cháu đi điều tra là vì anh ta còn tín nhiệm cháu, hơn nữa anh ta không hy vọng làm lớn chuyện lên rồi biến thành mâu thuẫn giữa Bạch gia và Văn Nhân gia. Nhưng sau khi vụ hỏa hoạn ở trường đua ngựa Hoa Điền xảy ra thì anh ta không còn tin tưởng vào cháu nữa, anh ta đã phái người theo dõi Tàn Phổ rồi…”

“Cháu biết là, nếu cháu không có một đáp án cho anh ta, thì anh ta sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu Bạch gia bởi những việc mà Tàn Phổ đã làm. Anh ta sẽ cho rằng chúng ta cùng hội cùng thuyền với Tàn Phổ, và những việc mà Tàn Phổ làm đều được sự đồng ý của nhà chúng ta. Tàn Phổ đã dấn thân vào quá sâu rồi, chúng ta có muốn cứu cũng không kịp nữa. Nếu để cho Tần Lạc biết được những chuyện này thì e rằng cho dù cháu nói đỡ anh ta cũng không chịu bỏ qua. Bạch gia bây giờ không thể ngã thêm nữa, là gia chủ của Bạch gia, cháu không cho phép nó ngã gục thêm lần nữa.”

Bốp!

Bạch Chỉ Cảnh vỗ mạnh vào tảng băng trên chiếc giường, vụn băng bay tung tóe khắp nơi, bắn vào thân thể, khiến cho người ta cảm thấy đau nhức.

Trên mặt Bạch Phá Cục mặc dù bị vụn băng bắn vào, nhưng hắn vẫn không động đậy, cứ để mặc cho cái cảm giác đau đớn đến giá lạnh đó làm cho mình trở nên tỉnh táo hơn.

Đây chỉ là mới bắt đầu, những chuyện sau này còn rất nhiều nữa.

“Lại là Tần Lạc … lại là Tần Lạc.” Bạch Chỉ Cảnh gầm lên. “Nó trở nên lớn mạnh thế từ bao giờ mà làm cho chúng bay sợ đến mức này? Đàn ông con trai nhà họ Bạch đã biết sợ ai bao giờ chưa? Sợ ai bao giờ?”

“Ông ạ, chúng cháu chẳng sợ ai cả.” Bạch Phá Cục đứng thẳng người nói. “Nhưng đây không phải là đánh trận, mà là để kiếm tiền. Không phải là so bì hào khí, mà là vì muốn cho Bạch gia ngày càng vững mạnh hơn. Tần Lạc không đáng sợ, mà ngược lại, anh ta đang là một đồng minh thân cận nhất của chúng ta trong thời điểm hiện nay. Nếu Bạch gia đến cả một đồng minh cũng không còn nữa, thì đúng là trở thành thân cô thế cô rồi.”

Bạch Phá Cục nhìn thẳng vào mắt Bạch Chỉ Cảnh, nói: “Cháu giết chết người anh em của mình, thì người ta sẽ sợ cháu vì cháu tâm địa độc ác. Nhưng nếu khi Bạch gia ở trong tay cháu mà bị nuốt trôi, thì người ta sẽ chửi cháu là đồ bất tài vô dụng, cháu thà bị người ta coi mình là độc ác còn hơn.”

Bạch Chỉ Cảnh nhìn trừng trừng vào Bạch Phá Cục, còn Bạch Phá Cục thì cũng nhìn thẳng vào mắt ông mà không chớp mắt lấy một lần.

Căn hầm băng này lạnh tê tái, nhưng hai người một già một trẻ này lại chẳng cảm thấy giá lạnh chút nào.

Một lát sau, Bạch Chỉ Cảnh vỗ vào vai Bạch Phá Cục nói: “Tàn Phổ không còn nữa, Bạch gia phải dựa vào cháu rồi.”

“Nếu cháu không chết thì Bạch gia vẫn còn.” Bạch Phá Cục kiên định nói.