Chương 910: Không có khí phái của một người đàn ông

Kẻ địch ở trên núi.

Chính xác mà nói thì là ở trong khu rừng rậm trên đỉnh núi.

Đồng Tước Thái nằm ở dưới chân núi ở ngoại thành, vì vậy mà hai bên đường quốc lộ hầu hết là những con kênh rạch và những sườn núi cao thấp chập chùng.

Có những sườn núi cao hơn một chút, còn có những sườn núi lại thấp đi một chút, nhưng bất luận là quá thấp hay quá cao thì đều không phù hợp với nhu cầu của Hồng Phu.

Nàng đến từ Miêu Cương, vì vậy mà chẳng ai có thể hiểu được tính cách của sông nước núi non hơn nàng được. Chỉ cần nàng lướt mắt nhìn một lượt là đã có thể tìm ra được điểm mai phục phù hợp nhất có thể rồi.

Sườn núi này không được gọi là cao, nhưng cũng không được coi là thấp, đỉnh núi nghiên khoảng sáu mươi độ so với mặt đất, chứ không phải là một sườn núi vuông góc chín mươi độ so với mặt đất.

Như thế thì khi nàng xuống núi sẽ an toàn và dễ dàng hơn, chí ít thì không cần phải ngốc nghếch mà nhảy từ trên một đỉnh núi vuông góc với mặt đất xuống.

Những cảnh như vậy mặc dù rất kinh hãi và kích thích, hơn nữa cũng thường được xử dụng nhiều lần trong những bộ phim ảnh, nhưng chiêu này quả thực là rất ngu ngốc.

Không nói đến việc nhảy từ trên cao xuống dễ dàng khiến cho người ta trở thành cái bia đỡ đạn, mà chỉ nói đến cảm giác nghịch chuyển của khí huyết thôi cũng đủ làm cho con người ta sống không bằng chết rồi. Nếu đen đũi hơn chẳng may ngã gãy chân gãy cẳng thì chỉ còn có đường chết mà thôi.

Nàng giống như một con báo cái đang săn mồi, ngồi yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào chiếc xe ở giữa đường kia.

Thấy bọn họ lùi xe lại thì Hồng Phu khẽ nhếch mép cười nói: “Định chạy trốn à? Nếu mà để cho các người chạy mất thì tên khốn nạn kia chắc chắn sẽ cười nhạo tao cho mà xem.”

Nàng khẽ vung tay một cái thì một sợ dây thừng đã nằm gọn trong tay nàng.

Khi nàng đang chuẩn bị hành động thì đột nhiên cánh cửa sau xe được mở ra, một người phụ nữ tóc vàng nhảy xuống.

Động tác của nàng ta vô cùng nhanh nhẹn và thần tốc, sau khi lăn hai vòng liên tục trên mặt đất thì nhanh chóng chạy thẳng đến chỗ mà Raymond ngã xuống.

Nữ trợ thủ cuối cùng cũng đưa ra được quyết định của mình, nàng ta không thể bỏ mặc người đồng hành của mình, hoặc có thể nói rằng, cho dù có giết chết anh ta cũng hơn việc bị kẻ địch bắt sống đem đi.

Bọn họ không sợ chết mà chỉ sợ bí mật bị tiết lộ.

“Định cướp thi thể ư?” Hồng Phu sung sướng nói. “Không dễ dàng như thế đâu.”

Nàng chu môi lại khẽ huýt sáo, âm thanh phát ra không to, rõ như khi huýt sáo thông thường.

Tiếng mà nàng huýt ra vô cùng yếu ớt, chỉ khi người ta đến sát gần mới có thể nghe được một chút xíu, một âm thanh vô cùng kỳ quái, giống như tiếng kêu của những con ấu trùng hiếm gặp.

Đây là tiếng kêu của kiến.

Cổ vương của mỗi thời đều nắm trong tay mình tuyệt kỹ khống chế côn trùng, âm thanh vô cùng yếu ớt nhưng lại có thể truyền đi rất xa.

Điều quan trọng hơn đó là loại âm thanh này có thể sản sinh cộng hưởng giữa các động vật nhất định, sau đó có thể chỉ định cho chúng làm việc mà mình muốn.

Ví dụ như kiến kim tuyến.

Kiến kim tuyến là một biến thể kiến trắng, cũng có thể nói rằng là một loại kiến trắng mang trên người một chất cực độc. Nó có khả năng tấn công mạnh mẽ giống như kiến trắng, một khi đã cắn nát thân thể của đối phương, thì độc tố trong người sẽ được truyền vào da thịt đối phương thông qua hàm răng của nó, phương thức giết người này không khác gì so với rắn hổ mang.

Nhưng người đời thường không biết rằng nhìn nó nhỏ bé vậy thôi nhưng trong người lại chứa một độc tố cực độc, nó có thể hạ gục một con voi to lớn trong vài giây, trong vòng năm phút sẽ làm cho con voi này không còn lấy được hơi thở. Nó có tên như vậy là vì trên sống lưng màu trắng của nó có một đường kim tuyến khá rõ rệt.

Hồng Phu đặt hai con kiến kim tuyến ở trên cây gỗ đó, khi Raymond di dời cây gỗ đi thì đã bị một trong hai con kiến đó đốt phải rồi trúng độc.

Đầu tiên là cảm thấy đau đớn đến tận xương tủy, sau đó rất nhanh thì sẽ bị ngất lịm đi.

Với thời gian mà gã ta té xỉu, thì cho dù người phụ nữ kia có khiêng được gã ta quay về, thì e rằng cũng chẳng có cách nào cứu gã ta sống lại được.

Nếu nàng đoán không nhầm, thì trên người Raymond vẫn còn có một con kiến kim tuyến nữa.

Hồng Phu muốn sai khiến cho con kiến đó đốt người phụ nữ tóc vàng, như thế thì lượng công việc tiếp theo của nàng sẽ được giảm đi đáng kể.

Nhưng không ngờ là người phụ nữ tóc vàng kia lại vô cùng lanh lợi.

Vì đồng bọn của nàng ta bị chết một cách kỳ quái như thế, nên nàng ta xích lại gần với một vẻ hết sức cẩn thận.

Làn da mà Raymond để lộ ra ngoài giờ đây đã đổi hẳn thành màu đỏ tím, chỉ thoạt nhìn thôi cũng khiến cho người ta phải giật mình kinh hãi.

Nàng ta cẩn thận đưa tay ra đặt vào ngực của Raymond thì phát hiện tim gã đã ngừng đập, thì ngay lập tức nàng ta liền chạy về phía chiếc xe vẫn còn đỗ ở cách đó không xa.

Một người chết thì sẽ không gây bất kỳ tổn hại gì đến tổ chức cả, mà nàng ta cũng không vĩ đại tới mức mạo hiểm để khiêng thi thể của đồng đội mình về.

Thấy người phụ nữ căn bản là không muốn tiếp xúc với cái xác trên mặt đất kia, thì nàng biết ngay rằng ý nghĩ dùng kiến kim tuyến làm thương người một lần nữa của mình đã bị xôi hỏng bỏng không rồi.

Nàng ngưng thổi sáo, hất mạnh sợ dây thừng trong tay mình.

Ciro mặc dù nói rằng sẽ không quan tâm đến sống chết của đồng nghiệp, nhưng hắn biết làm thế là không được, nếu để chấp sự quan biết việc này thì hậu quả sẽ khôn lường.

Sau khi nữ trợ thủ xông ra bên ngoài xe để cứu Raymond thì hắn không hề lái xe mà rời đi ngay.

Mà vẫn dừng xe ở chỗ đó, tay giữ chặt khẩu súng cảnh giác nhìn lên sườn núi và sau lưng mình, vì hắn cũng biết, nếu có tấn công thì kẻ địch rất có khả năng xuất hiện từ hai địa điểm này.

Nếu nói kẻ địch chui ra từ vách đá cao và dốc bên trái kia, thì chưa nói đến việc muốn sống đã khó, mà nếu từ đó đi ra không phải sẽ trở thành bia đạn cho hắn tập bắn rồi.

Thấy nữ trợ thủ sờ vào Raymond một cái liền chạy ngược trở lại, thì trong lòng hắn ta trĩu nặng hẳn đi.

Sở dĩ xuất hiện một tình huống như vậy, thì nhất định là Raymond đã chết rồi, nếu không thì cô ấy không thể bất chấp nguy hiểm nhảy xuống xe rồi mà lại không thèm để tâm tới anh ta.

“Thượng Đế, rốt cuộc là cái quỷ quái gì đã giết chết anh ta vậy?” Ciro lầu bầu nói một mình.

Hắn ta mở cửa ở sau xe ra để tiện cho nữ trợ thủ nhảy lên xe trong giây lát, sau đó hắn cầm chắc tay lái chuẩn bị lùi xe rời đi.

Quay về, mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Trong lúc Ciro cho lùi xe lại thì vô tình từ bên khóe mắt nhìn thấy một bóng hình màu trắng đang chạy về phía này nhanh như tia chớp.

Toàn thân nàng nhảy nhẹ như lông hồng, đầu tiên là ởxa, nhưng chỉ trong tíc tắc đã xuất hiện trong tầm mắt, toàn thân nàng như mất hết cả trọng lượng rồi vậy. Nếu không phải là ban ngày thì tình cảnh này sẽ khiến cho người ta cho rằng đây là hồn ma của Trung Quốc.

“Cẩn thận.” Ciro lớn tiếng hét lên.

Nữ trợ thủ nghe thấy cảnh báo thi quay luôn người lại và nổ súng.

Nhưng cánh tay nàng ta đột nhiên bị một sợ dây cuốn lấy, lôi kéo một hồi thì toàn thân nàng ta đổ nhào về phía trước, còn viên đạn mà nàng vội vàng bắn ra đã bay thẳng lên không trung.

“Chỉ là một cô bé con.”

Hiện thực hiện ra trước mắt khiến cho nữ trợ thủ cảm thấy trong lòng nhẹ nhỏm đi khá nhiều, nàng ta cố gắng lùi lại đằng sau, muốn kéo ngược cô gái này lại.

Nhưng cô gái nhìn nhỏ con gầy guộc này giống như là mọc rễ dưới đất rồi vậy, bất luận cho nàng ta có nỗ lực đến mấy cũng không mảy may kéo được Hồng Phu xê dịch nửa bước chân.

“Chết tiệt.” Nàng chửi thầm trong bụng. Sau đó mượn lực kéo của đối phương, nàng ta đột nhiên buông tay ra, toàn thân nàng ta bắn thẳng về phía người Hồng Phu theo quán tính.

Sợi dây được nới lỏng ra thì cũng là lúc mà khẩu súng lục trong tay nàng ta có được cơ hội phát huy tác dụng.

Đợi đến khi nàng ta giơ súng lên định bắn, thì Hồng Phu lại quất mạnh sợi dây một cái, người phụ nữ kia giờ đây giống như một viên thịt to lớn, toàn thân bay theo hướng mà sợi dây được quất.

Nếu hiện giờ có thêm người nào đứng xem, thì nhất định sẽ cho rằng cảnh này thật không thể nào tin nổi.

Chẳng có ai có thể tin được, một cô gái trẻ trung không cao, không mập, cũng không to lớn này lại có thể một tay dùng dây thừng mà có thể hất thẳng một người phụ nữ ngoại quốc to khỏe lên giữa không trung được.

Hơn nữa, thoạt nhìn thì thấy nhẹ nhàng vô cùng, chẳng có gì gọi là hao tâm khổ tứ cả.

Không biết Hồng Phu đã dùng mẹo gì ở đây, sau đó đột nhiên đầu dây buông thõng ra, toàn thân người phụ nữ đó đập mạnh vào một tảng đá.

Rầm!

Người phụ nữ lăn long lóc từ trên sườn núi xuống giống như chiếc hồ lô rơi từ trên cao xuống vậy. Vì nàng ta vẫn đang trong trạng thái mất trọng lượng và không khống chế được bản thân, nên đã bị ngã bể đầu, mặt cũng bị góc cạnh của những tảng đá cào xước hết cả ra, máu me be bét.

Hồng Phu không thừa thắng xông lên, mà nàng còn có một việc quan trọng hơn cần phải làm, đó là chạy thoát thân.

Trong lúc nàng đang vướng vào phụ nữ kia thì Ciro đã đẩy cửa xe ra và giơ súng vào người nàng.

Bùm!

Viên đạn bắn trúng sườn núi phía sau lưng Hồng Phu, tảng đá rắn chắc là vậy mà cũng bị viên đạn bắn xuyên qua, những mảnh vỡ bắn ra tung tóe.

Hồng Phu sau khi tránh được viên đạn này thì ra sức xông lên phía trước, sợi dây thừng trong tay nàng quất mạnh về phía Ciro như có mắt vậy.

Chỉ cần sợ dây cuốn lấy tay hắn ta thì nàng có thể lôi hắn từ trong xe ra được rồi.

Đến lúc đó thì bất kể là giết, lăng nhục hay bắt hắn cởi hết quần áo mà giày vò hắn, thì toàn bộ đều do nàng tự quyết hết, chẳng ai có thể phản kháng được.

Nhưng Ciro lại giảo hoạt hơn Hồng Phu tưởng rất nhiều.

Khi sợi dây vung tới thì hắn ta co rụt luôn cánh tay về, sau đó thì đóng sầm cửa xe lại.

Ùynh!

Sợi dây thừng quất mạnh vào thân xe, phát ra một tiếng vang kinh hồn.

Bị thất bại, Hồng Phu trong lòng chẳng thấy cam tâm chút nào, liền cuộn dây vào một tảng đá lớn gần đó rồi đập mạnh lên cánh cửa kính của ô tô.

Ầm!

Mặc dù cánh cửa kính phát ra một âm thanh ròn rã, nhưng nó dầy và chắc chắn hết sức, tảng đá lớn vậy mà cũng không đập vỡ được nó.

Hồng Phu thấy vậy lại càng điên lên, cứ đứng im ở đó dùng dây cuốn từng tảng đá ném về phía cửa xe của chiếc Mercedes Benz như một cô nhóc ham chơi.

Ầm!

Ầm!

Ầm ….

Hết lần này lại lần khác, cùng với sự phẫn nộ ngày càng dâng cao trong người nàng, thì nàng càng lúc càng dùng lực nhiều hơn, cánh cửa kính mặc dù đã xuất hiện nhiều vết nứt dày đặc nhưng vẫn không bị đập vỡ.

Lần vụt cuối cùng của Hồng Phu hướng thẳng đến người phụ nữ đang lổm ngổm bò dậy định đánh lén nàng từ đàng sau, tảng đá mà sợi dây cuốn chặt lấy cũng chính là ám khí của nàng, tảng đá thét gào bay trong không trung rồi bổ nhào vào lòng ngực của nữ trợ thủ, nàng ta trong lúc sợ hãi không biết phải làm thế nào thì giơ tay luôn lên đỡ lấy, tiếp đó thì chỉ nghe tiếng xương gãy kêu lên răn rắc.

Ợ………

Toàn thân nữ trợ thủ bị nện cho lùi ngược trở về sau rồi ngồi phịch luôn xuống đất.

“Ặc………….”

Cổ họng tanh ngòm, rồi một ngụm máu tươi được phun ra, sau đó bắn vung vãi lên trên mặt nàng ta.

Hồng Phu dán mắt vào nhìn cánh cửa xe cứng hơn sắt thép kia mà tức điên lên, giậm chân thình thịch, chửi mắng: “Người nước ngoài chúng mày toàn sinh năm rùa à? Cứ trốn ở trong đó không dám chui ra là sao, đến cả một phụ nữ cũng phải sợ, có còn khí phái của một người đàn ông không thế?