Chương 907: Huynh đệ trở mặt

Chỉ có mấy người thân thiết với Bạch Phá Cục mới hiểu thói quen của anh ta. Từ đầu tới giờ Bạch Phá Cục chỉ lái duy nhất một chiếc Hummer, không đổi sang bất kỳ một loại xe khác, không thích ngồi xe của người khác, chỉ thích tự mình lái xe. Cho dù là mùa đông hay mùa hè, anh ta không đóng cửa sổ xe, bật điều hòa hay hệ thống suởi hơi, để mặc cho gió lạnh hay ánh nắng chói chang chiếu vào.

Đương nhiên Bạch Phá Cục còn có một thói quen ít người biết. Đó là anh ta không chở người trong xe của mình, cho dù là người đó là người thân hay vệ sĩ cũng không có ngoại lệ.

Vệ sĩ của Bạch Phá Cục đi một chiếc Audi. Cho dù đám vệ sĩ này đã chủ động nói với Bạch Phá Cục rằng hình thức bảo vệ này không đảm bảo an toàn. Nếu như xe bọn họ bị phong tỏa, bọn họ muốn chạy tới bảo vệ anh ta sẽ rất mất nhiều thời gian nhưng cho tới tận bây giờ Bạch Phá Cục vẫn không chịu nghe, vẫn cố chấp thực hiện phương thức sinh hoạt mạo hiểm như cũ.

Điều may mắn là vận khí anh ta khá tốt. Dù đã trải qua mấy sự kiện ồn ào nhưng cho tới tận bây giờ anh ta vẫn còn sống.

Khi Bạch Phá Cục lái chiếc Hummer đi vào đài Đồng Tước từ cửa sau, một chiếc Mercedes màu đen từ bên trong lao ra ngoài.

Hai chiếc xe đi sát qua nhau, dù Bạch Phá Cục không thể nhìn rõ người bên trong chiếc xe kia qua cửa kính xe nhưng cảm giác nhạy cảm của anh ta đã nói rằng người trong xe kia vẫn đang chăm chú nhìn anh ta. Một loại cảm giác rất kỳ lạ. Anh ta không nhìn thấy đối phương nhưng anh ta có cảm giác nguy hiểm từ người đang chăm chú nhìn mình.

Người có thể vào cửa sau của đài Đồng Tước đều là bạn bè thân thiết của Bạch Tàn Phổ nhưng chiếc xe này có một biển số rất lạ.

Cho tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc Mercdes từ kiếng chiếu hậu, Bạch Phá Cục mới quẹo xe của mình đi tới ngôi biệt thự Bạch Tàn Phổ ở.

Khi nghe người quản lý nói Bạch Phá Cục tới, sắc mặt Bạch Tàn Phổ cứng đơ, gã hỏi: “Bọn họ có gặp nhau không?”

“Căn cứ theo thời gian thì nhất định là gặp nhau.” Viên quản lý Lý Vệ trầm trầm nói. Anh ta chỉ mới ba mươi tuổi nhưng vẻ mặt và trang phục trông có vẻ già dặn. Khi nói chuyện Lý Vệ rất thích khom người, trông anh ta cực kỳ giống những quản gia nhà giàu khi xưa. “Thế nhưng tôi đã nhìn kỹ rồi, bọn họ đụng nhau khi xe đang chạy, hơn nữa cửa sổ đóng kín. Từ bên trong có thể nhìn rõ người bên ngoài nhưng người bên ngoài không thể nhìn thấy người bên trong.”

“Vậy cũng tốt.” Lúc này Bạch Tàn Phổ mới buông rơi tảng đá đè nặng trong lòng: “Anh ấy đi đâu rồi?”

“Tôi đi tới cửa mới nhận được báo cáo. Hẳn bây giờ sắp tới đây rồi.” Lý Vệ giải thích.

Bạch Tàn Phổ nhìn lướt qua bàn trà. Lý Vệ hiểu ý, anh ta vội vàng đi tới, định thu lại mấy ly rượu không.

“Không nên.” Bạch Tàn Phổ lên tiếng ngăn cản: “Hãy để yên tại chỗ.”

“Nếu đại thiếu hỏi …”

“Anh ấy đã biết khách từ chỗ tôi đi ra ngoài. Khi anh ấy mới tới mà tôi đã vội vàng thu dọn sạch sẽ, không phải điều này càng chứng minh trong lòng tôi có quỷ hay sao?” Bạch Tàn Phổ cười nhạt nói: “Cứ để nguyên tại chỗ là được.”

“Đại thiếu rất cao minh.” Lý Vệ mặt dày nịnh bợ.

“Nịnh bợ ít thôi.” Bạch Tàn Phổ cười mắng Lý Vệ: “Hãy mau đi tiếp khách đi.”

“Dạ.” Lý Vệ trả lời rồi anh ta đi ra ngoài nghênh đón Bạch Phá Cục mới tới.

“Lão nhị ở đâu?” Bạch Phá Cục nhìn lướt qua phòng khách, ánh mắt anh ta nhìn khắp phòng. Trong phòng khách không có dấu vết người ngồi. Xem ra Bạch Tàn Phổ đãi khách ở bên trong.

“Nhị thiếu gia ở bên trong uống rượu nghe nhạc.” Lý Vệ cười nói: “Đại thiếu, xin mời vào trong.”

Bạch Phá Cục không đi vào trong, anh ta chỉ đứng yên nghe làn điệu ‘Kích trống mắng Tào’.

Gièm pha hiền thần giữa đường mưu Hán triều.

Sở Hán tranh chấp động thương đao.

Cao Tổ ra Hàm Dương lên ngôi hoàng đế.

Nhất thống sơn hà vui Đường Nghiêu (thời Đường - một triều đại trong truyền thuyết, do vua Nghiêu lập nên).

Cho tới bây giờ xuất hiện một Tào tặc.

Trên ép thiên tử, dưới ép bá quan.

Ta có tâm thay chủ nhân quét kẻ trộm.

Trong tay thiếu đao giết người …

Không chỉ có giọng ca quý phái của Vương Hồng mà còn có tiếng đệm nhịp của Bạch Tàn Phổ. Xem ra Bạch Tàn Phổ đã nghiên cứu Kinh kịch khá nhiều. Cho dù Bạch Tàn Phổ chỉ tùy tiện ngâm nga nhưng gã vẫn thể hiện rất rõ ràng khí phách lẫm liệt, sự bi tráng rất đặc biệt trong Kinh kịch.

Bạch Phá Cục đứng trước cửa, yên lặng lắng nghe.

Lý Vệ định đi vào trong thông báo nhưng khi anh ta nhìn thấy hai anh em: một người chăm chú ‘hát’, một người chăm chú ‘lắng nghe’. Anh ta cũng đứng yên ở sau, không dám bước tới quấy rầy hai người.

Sau khi hát tới câu ‘sẽ có một ngày thời vận tới, rút kiếm chém ngao dưới biển’ thì Bạch Tàn Phổ đột nhiên dừng lại. Gã bấm điều khiển từ xa, tắt chương trình của đài phát thanh.

“Tại sao không hát nữa?” Bạch Phá Cục cười hỏi.

“Để lần sau hát tiếp.” Bạch Tàn Phổ cũng cười vui vẻ trả lời. Gã đứng dậy khỏi ghế salon và nói: “Anh tới từ bao giờ, sao không vào trong nhà ngồi?”

“Khi tới thấy em đang hát nên đứng ngoài nghe một lát.” Bạch Phá Cục đi vào, ngồi xuống ghế salon bên cạnh Bạch Tàn Phổ, anh ta nhìn thoáng qua ly rượu trên bàn và hỏi: “Có khách hả?”

“Một … người bạn vừa mới về.” Bạch Tàn Phổ bình tĩnh trả lời.

Lý Vệ thầm thán phục trí tuệ củ Bạch Tàn Phổ. Nếu như Bạch Tàn Phổ để cho anh ta thu dọn ly đi thì chỉ sợ càng khiến Bạch Phá Cục nghi ngờ.

“Ồ, anh chạm một chiếc xe biển lạ ở trước cửa. Hình như anh chưa bao giờ gặp thì phải?” Bạch Phá Cục cười nói.

“Tại sao anh lại đột nhiên có hứng thú đối với bạn bè của em vậy?” Bạch Tàn Phổ nheo mắt hỏi: “Nhàn rỗi gọi bạn bè tới uống rượu, điều này cũng bị quản lý sao?”

“Không phải thế.” Bạch Phá Cục nghiêm nghị nói: “Anh chỉ sợ em làm chuyện gì có hại cho chính em và cho Bạch gia.”

“Anh không cần phải quan tâm tới điều này. Em biết người bạn nào đáng chơi, người bạn nào không đáng chơi.” Bạch Tàn Phổ ngang ngạnh nói. Hiển nhiên là Bạch Tàn Phổ cực kỳ bất mãn với thái độ thăm dò của Bạch Phá Cục. “Đương nhiên nếu như anh dùng thân phận gia chủ Bạch gia để ra lệnh cho em mang tài liệu về bạn bè báo cáo cho anh. Em không có gì phản đối, em sẽ làm như anh muốn.”

Bạch Phá Cục cười cười, anh ta không có ý tranh cãi với Bạch Tàn Phổ.

“Em có nghĩ rằng điều mình làm rất bí mật không?” Đột nhiên Bạch Phá Cục hỏi.

“Rốt cuộc anh muốn nói gì vậy?” Tâm trạng Bạch Tàn Phổ trầm xuống. Gã có một dự cảm là Bạch Phá Cục muốn hỏi về chuyện gì. Nếu không Bạch Phá Cục sẽ không đột nhiên đưa ra câu hỏi đó.

“Anh ta biết điều gì? Anh ta muốn làm gì?” Suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Bạch Tàn Phổ.

“Rốt cuộc em đóng vai trò gì trong chuyện này? Em muốn làm gì?” Bạch Phá Cục không trả lời câu hỏi của Bạch Tàn Phổ, anh ta liên tiếp đặt câu hỏi.

“Em không hiểu anh đang nói chuyện gì.” Bạch Tàn Phổ nói: “Nếu như anh dùng thân phận gia chủ để tới dạy bảo em. Anh nói em nghe. Nếu như anh chỉ tới uống rượu vậy anh cứ tự nhiên.”

Nói xong Bạch Tàn Phổ đứng dây, định rời khỏi phòng. Bạch Tàn Phổ muốn tỉnh táo, thời gian để điều tra chân tướng của chuyện này.

Bạch Tàn Phổ vốn nghĩ bản thân gã ẩn rất xâu. Gã cũng cho rằng sẽ không một người nào biết gã có liên quan tới chuyện này. Hôm nay Bạch Phá Cục tìm tới hỏi thẳng về kế hoạch của gã.

“Sơ xuất quá.” Bạch Tàn Phổ thoáng hối hận. “Sớm biết như thế này đã tìm một nơi khác gặp mặt những người đó chứ không nên chọn địa điểm gặp nhau trong đài Đồng Tước.”

“Em cho rằng em có thể chối bỏ liên quan tới chuyện này sao? Đàn ông Bạch gia trở nên yếu đuối từ khi nào vậy?” Bạch Phá Cục lạnh lùng quát.

“Anh muốn biết cái gì?” Bạch Tàn Phổ mạnh mẽ quay người, gã nhìn chằm chằm vào người anh họ, gằn từng từ một.

“Anh hỏi em có liên quan gì tới Ất can giải độc vương?” Bạch Phá Cục thẳng thừng hỏi.

“Có người mang tới cho em một phương thuốc. Em chỉ đầu tư vào công ty đó một ít tiền, chỉ muốn kiếm một ít tiền để mình tiêu vặt thôi. Chuyện này cũng khiến anh không vui sao?” Bạch Tàn Phổ phản kích lại.

“Đúng vậy không? Chuyện đơn giản vậy sao?” Đương nhiên Bạch Phá Cục không tin lời nói dối của Bạch Tàn Phổ.

“Nếu không thì anh cho là như thế nào?” Bạch Tàn Phổ ngang ngạnh nói. Gã có thể nhận là chính mình làm chuyện này nhưng gã tuyệt đối không thể nói ra mục đích gã làm chuyện này.

Gã muốn có tiền, rất nhiều tiền, một lượng tiền mà có thể lay động nền tảng của Bạch Phá Cục …

Tiền có thể làm được rất nhiều chuyện. Bạch Tàn Phổ gã vốn tưởng mọi chuyện đã sắp đặt rất hoàn hảo nhưng không ngờ bọn gã đã đặt chân lên một chiếc thuyền thoạt nhìn cực kỳ hào nhoáng nhưng thực chất đã bị kiến cắn thủng lỗ chỗ, một khi đặt xuống nước, nước tràn vào qua hàng vạn lỗ thủng đó.

“Chẳng lẽ em không biết Ất can giải độc vương có độc sao?” Bạch Phá Cục cười nhạt hỏi.

“Em chỉ nghĩ là chuyện vượt qua thẩm định sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa đã được mấy tổ chức quản lý thuốc có uy tín công nhận. Chúng đã lừa em. Sau khi em biết chuyện này đã lập tức đình chỉ sản xuất.” Bạch tàn Phổ nói. Thật ra không phải chính gã đình chỉ sản xuất mà bị các ban ngành liên quan cấm sản xuất. Đương nhiên sự đình chỉ sản xuất là sự thật nên gã mới nhận phần công lao này vào mình.

“Lão nhị, rốt cuộc em muốn làm cái gì hả?” Bạch Phá Cục nén giận hỏi.

“Em không muốn làm gì, chỉ muốn kiếm tiền thôi.” Bạch Tàn Phổ nói, gã cố tình lách nặng tìm nhẹ.

“Vậy tại sao từ trước tới nay em luôn gây khó dễ cho Tần Lạc? Vụng trộm đối phó với anh ta?”

Ánh mắt Bạch Tàn Phổ trở nên lạnh lùng, gã cười nhạt nói: “Thế nào? Người bạn tốt của anh sai anh tới dạy bảo tôi hả? Chính người em thân thiết của anh bị gã đánh vỡ đầu nhưng anh không chỉ không giúp đỡ lấy lại thể diện, bây giờ anh còn giúp một người ngoài tới răn dậy tôi sao?”

Nhìn gương mặt âm trầm không nói không rằng của Bạch Phá Cục, Bạch Tàn Phổ châm chọc: “Anh xứng làm anh sao? Anh xứng làm gia chủ Bạch gia sao?”