Chương 89: Muôn người mong đợi

Hai giờ chiều Tần Lạc đi ra cổng trường đại học y khoa, Vương Dưỡng Tâm đã đang đợi hắn ở đó cùng chiếc Mercedes-Benz.

Tần Lạc nhớ rõ lần trước Vương Dưỡng Tâm tới trường tìm Lâm Hoán Khê, hắn lái một con Ferrari màu đỏ, không ngờ mới có mấy ngày hắn đã đổi sang một loại xe nổi tiếng khác.

“Xem ra hành nghề Tung y có thể kiếm được nhiều tiền” Tần Lạc mở cửa xe ngồi vào, cười nói với Vương Dưỡng Tâm.

Vương Dưỡng Tâm thở dài nói: “Nằm ở nhóm cuối cùng trong các ngành nghề đó. Chỉ có một số ít người thực sự kiếm được tiền thôi.

Những người y thuật kém hơn duy trì cuộc sống rất khó khăn. Do bức bách của thực tế rất nhiều sinh viên tốt nghiệp Trung y đã phải đổi nghề. Sự phân hóa nghiêm trọng như vậy chứng minh đây là ngành nghề ốm yếu”.

“Đúng vậy. Vì thế làm thế nào học giỏi Trung y, làm thế nào sử dụng Trung y là một vấn đề lớn mà chúng ta phải giải quyết. Nếu chúng ta muốn Trung y thông dụng như tây y, người hành nghề Trung y sẽ không nghèo túng như vậy”.

“Lý tưởng thì tốt đẹp. Nhưng nói thì dễ làm mới khó. Bây giờ mấy người ông em kỳ vọng vào anh, sau này áp lực của anh không phải là nhỏ” Vương Dưỡng Tâm nói.

“Sẽ cố hết sức” Tần Lạc gật đầu. Mấy người Vương Tu Thân, Trác lão đã không tiếc sức mình, hơn nữa bọn họ còn không sợ ảnh hưởng tới danh tiếng bản thân cố gắng bồi đắp hắn. Hắn còn tiếc cái gì nữa?

Cái này cũng chính là lý tưởng của ông hắn Tần Tranh và chính hắn vì thế hắn sẽ can đảm tiến bước trên con đường ghập ghềnh đó.

“Sau này cần em hỗ trợ điều gì anh cứ nói’ Vương Dưỡng Tâm cười nói.

“Được” Tần Lạc gật đầu. Dù y thuật hắn cao minh. Chỉ dựa vào bản thân hắn cũng không có cách nào làm Trung y quật khởi mạnh mẽ. Hắn muốn có một nhóm y thuật cao minh, cùng nguyện ý vì lý tưởng phấn đấu. Vương Dưỡng Tâm là người rất thích hợp.

Câu nói của Vương Dưỡng Tâm có thành ý rõ ràng. Hắn thấy Tần Lạc ngay lập tức đồng ý là hiểu Tần Lạc đã không còn để tâm chuyện mâu thuẫn của bọn họ.

“Hôm qua ông và mấy người đã vào ở trong Yến Viên. Tất cả các bạn bè cũ trong cả nước tụ họp, tất cả đều muốn tha hồ tâm tình một phen vì hiếm khi có cơ hội như thế này chính vì thế mới quên mất chuyện tham luận của anh” Vương Dưỡng Tâm giải thích.

“Vẫn kịp” Tần Lạc tự tin nói.

Yến Viên là một sơn trang nghỉ dưỡng cực kỳ nổi tiếng ở Yến Kinh, chia làm ba khu vực. Thứ nhất là khu vườn cảnh, đình đài, lầu gác, hòn non bộ, thủy tạ, nơi du khách có thể du ngoạn, ngắm cảnh. Khu vực thứ hai là nơi nghỉ chân của du khách, nơi nghỉ ngơi của các đại biểu dự họp, hội thảo, một khách sạn năm sao cùng với nhà hàng đặc biệt có thể thỏa mãn nhu cầu khác nhau của du khách. Thứ ba là khu vực hội nghị. Bởi vì nơi đây phong cảnh rất đẹp, có thể ăn ngủ qua đêm nên không ít công ty lớn, các bộ ngành của quốc gia cũng lựa chon nơi này làm nơi tổ chức hội nghị.

Nếu như một mình Tần Lạc tới nơi này, hắn chắn chắn không thể tìm được địa điểm hội nghị, may có Vương Dưỡng Tâm quen thuộc đường ở đây, có hắn dẫn đường. Tần Lạc mới đi thẳng được tới khu hội nghị.

“Em không có tư cách tham dự. Chỉ dẫn anh tới đây” Vương Dưỡng Tâm cười gượng gạo nói.

“Cám ơn. Anh có thể tự đi được. Em quay về thôi” Tần Lạc vỗ vai Vương Dưỡng Tâm cười nói.

“Ban tổ chức hội thảo có danh sách đại biểu tham dự. Anh dùng chứng mình để lấy thẻ hội nghị” Vương Dưỡng Tâm nói.

“Được. Anh hiểu”.

Ở cửa phòng hội nghị Tần Lạc dùng chứng minh thư để lấy thẻ tham dự hội nghị rồi hắn đi vào bên trong.

Đúng là oan gia ngõ hẹp. Tần Lạc vừa mới tiến vào đại sảnh, hắn đang chuẩn bị ngồi vào bàn thì đụng phải thầy Chu.

“Cậu tới đây làm gì?” Thầy Chu cau mày hỏi.

Khi học viện thảo luận về danh sách tham dự hội thảo Tần Lạc đã nói một câu xúc phạm ghê gớm tới thầy Chu: “Thầy Chu có kiến thức, lý luận cơ bản phong phú”.

Giống như một người trên mặt có nhiều vết đậu mùa, người đó ghét nhất là người khác nói về vết đậu mùa trên mặt mình. Tần Lạc đâm chọc đúng vào điểm yếu nhất của thầy Chu.

Ông ta cả đời dạy ( Nội kinh tuyển độc) , không có kiến thức cơ bản chắc chắn sao?

Việc đủ điều kiện tham gia hội thảo có tiêu chuẩn cao này, ông ta thấy người lâng lâng nhưng khi ông ta phát hiện Tần Lạc cũng đi vào hội trường thì bừng bừng tức giận.

Cảm giác này giống như con cọp, vua của bách thú tác oai tác quái trong lãnh địa của mình. Đột nhiên có một con cọp khác chạy tới giành lãnh địa với nó. Nó nóng mắt tức giận. Hai con cọp hiển nhiên muốn tranh đấu thắng bại một phen.

“Tại sao tôi không thể tới?” Tần Lạc cười thầm. Lúc trên đường tới đây hắn đã tưởng tượng nếu thầy Chu nhìn thấy hắn xuất hiện ở hội nghị, ông ta có kinh ngạc không. Không ngờ ông trời lại làm cho giấc mộng của hắn chóng thành sự thật.

“Trong viện chúng ta chỉ có hai người trong danh sách. Cậu vào đây bằng cách nào? Có biết đây là hội nghị gì không? Nêu ban tổ chức hội nghị phát hiện thì danh tiếng của trường ta sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng” Thầy Chu một lần nữa giảng dạy luân lý đạo đức cho Tần Lạc.

“Tại sao tôi không thể tham dự? Tôi có đủ tư cách tham dự” Tần Lạc chỉ vào thẻ hội nghị trên cổ mình.

“Cậu lấy cái thẻ này ở đâu? Ăn nói bừa bãi. Thanh niên phải làm ăn đến nơi đến chốn” Thầy Chu kinh ngạc khi nhìn thấy tên Tần Lạc in trên thẻ hội nghị nhưng ông ta cũng cảm thấy hoài nghi.

Hội thảo lần này trong viện chỉ có hai người tham dự. Một người là ông ta, người còn lại không phải Tần Lạc. Không có tư cách tham dự, tại sao lại có thẻ hội nghị?

“Tôi không thích đi sau người khác. Vì thế tôi đã làm ông thất vọng rồi” Tần Lạc cười nói.

“Cậu…”.

Thầy Chu liếc nhìn Tần Lạc, trong đầu ông ta nảy ra một ý, ông ta cười nhạt nói với Tần Lạc: “Đi đêm lắm có ngày gặp ma”.

“Đối với tôi mà nói thì người còn đáng ghét hơn ma quỷ”.

“Không ra thể thống gì cả” Thầy Chu hừ lạnh, phất tay áo đi ra ngoài cửa.

Ông ta đi thẳng tới ban tổ chức, nói với nhân viên ngồi ở bàn đăng ký đại biểu: “Đồng chí, tôi có chuyện cần phản ánh”.

Người nữ nhân viên đeo kính thấy thầy Chu cũng là đại biểu dự hội thảo, ăn nói lại khách sáo, cười nói: “Xin chào, anh có vấn đề gì cần phản ánh”.

“Là thế này tôi nhìn thấy một người không đủ tư cách tham dự đi vào trong hội trường. Các đồng chí có cần phải điều tra không?” Thầy Chu nói.

Trước kia khi khai mạc đại hội, lãnh đạo ban tổ chức cũng có thông báo trước để cho người tham dự cho bạn bè, người thân vào bằng cửa sau, gặp mặt hay ngòi dự học hỏi vài điều. Nhân viên ban tổ chức mắt nhắm mắt mở cho qua điều này.

Nhưng bây giờ có người trực tiếp phản ánh với bọn họ. Dù là tình cảm hay nguyên tắc thì bọn họ cũng phải thẩm tra.

Nữ nhân viên hỏi: “Thật không? Tên người đó là gì?”

“Tần Lạc. Tần trong Tô Tần, Lạc trong Lạc Dương” Thầy Chu nói.

“Xin chờ chút. Tôi sẽ kiểm tra danh sách đại biểu” Nữ nhân viên nói.

Sau khi kiểm tra xong nữ nhân viên nói: “Tiên sinh, Tần Lạc có đủ tư cách tham dự. Người này có tên trong danh sách đại biểu”.

“Cái gì? Tại sao như thế? Trong danh sách của viện chúng tôi không có tên người này”.

“Là thế này. Người này có tên trong danh sách tổ chuyên gia” Nữ nhân viên đã hơi bực mình.

“Tại sao lại như vậy?”

“Cái này tôi không rõ lắm” Nữ nhân viên nói xong lại vội vào danh sách đăng ký cho một đại biểu.

Vẻ mặt thầy Chu hiện lên sự chán nản. Tại sao lại như vậy? Sao hắn có thể tham gia vào tổ chuyên gia?

“Thằng lưu manh này đã giở thủ đoạn gì đây?” Thầy Chu đau đớn thầm nghĩ.

Còn tới nữa tiếng nữa hội thảo mới bắt đầu nên trong hội trường khá ồn ào. Các đại biểu phân thành những nhóm năm, ba người ngồi nói chuyện, không khí rất vui vẻ làm cho không ai có cảm giác Trung y đang xuống dốc.

“Tần Lạc. bên này” Ai đó gọi Tần Lạc.

Tần Lạc quay đầu nhìn thì thấy sư phụ Vương Tu Thân đang ngồi trong góc phòng ngoắc tay vời hắn.

Ngồi cạnh ông là Trác lão, Quách Húc Sanh, Cố Bách Hiền mấy người, tất cả cũng đang nhìn hắn mỉm cười. Trong nhóm đó còn mấy ông già lạ mặt mà Tần Lạc không biết là ai.

Vương Tu Thân đứng dậy kéo Tần Lạc chỉ vào mấy ông già nói: “Vị này là Lạc Dương Vương Thế Trùng, cũng là một cao thủ châm cứu”.

“Chào Vương lão”.

“Vị này là Hồ Nam Lý Kình, Trung y quốc thủ”.

“Chào Lý lão”.

“Vị này là (Trung y Trung Quốc ) tổng biên tập Hà Kế Thiên”.

“Chào Hà tổng biên”.

“Vị này là Thiểm Tây Dược quán tử Vương Thường Tuế”.

“Chào Vương lão”.

Mỗi khi Vương Tu Thân giới thiệu với một người, Tần Lạc dùng lẽ của hậu sinh chào hỏi bọn họ. Những người đó cũng thân mật đáp lễ. Có người còn nhìn mặt thầm đánh giá hắn. Hiển nhiên bọn họ đã nghe qua cái tên Tần Lạc.

“Cháu của dược Vương Tần Tranh, truyền nhân của Thái Ất thần châm. Chỉ cần dùng một trong hai tên tuổi hàng đầu đó là có ngang hàng với chúng tôi rồi” Lạc dương Vương Thế Sung cười nói.

“Vương lão quá khen” Tần Lạc khiêm nhường nói. Trước mặt những tiền bối có chân tài thực học, hắn vẫn thực sự thể hiện sự tôn trọng với bọn họ.

“Không nói quá. Chúng ta đã từng nghe không ít chuyện của cậu. Ngay vừa xong sư phụ của cháu lại khoe khoang với chúng ta về y thuật cao minh của cháu” Một lão nhân mặt đỏ cười ha hả nói.

“Sư phụ quá tán dương đồ đệ là chuyện đương nhiên. Các vị tiền bối không nên cho là thật” Tần Lạc cười nói.

“Ha, ha. Tần Lạc, cháu rất khiêm nhường, chúng ta rất vui. Dù sao cháu vẫn còn tôn trọng mấy ông già chúng ta. Lát nữa cháu tham luận cũng đừng có khiêm nhường như vậy nhé”.

“Sư phụ cháu và mấy người Trác lão đã nỗ lực tiến sử cháu vào tổ chuyên gia, bọn ta cũng đồng ý. Bọn ta cũng chỉ hy vọng cháu làm vinh dự tổ chuyên gia. Cháy cứ yên tâm thể hiện bản lĩnh của mình. Yên tâm đi, mấy ông già chúng ta không ghen ghét đâu, chúng ta chỉ biết tán thưởng thôi” Ông già mặt đỏ thẳng thắn nói.

“Yên tâm. Cháu sẽ cố gắng không để các vị tiền bối và sư phụ thất vọng” Tần Lạc gật đầu nói.

“Tốt lắm. Chúng ta sẽ chờ đợi sự nổi tiếng của cháu ngay sau hội thảo này. Giới Trung y chúng ta đã chọn được một người trẻ tuổi xuất chúng gánh vác trách nhiệm” Tổng biên tập Hà Kế Thiên nói.