Trong một căn phòng rộng rãi xa hoa, một đám đàn ông đang ngồi ở trong đó, người thì hút xì gà, người thì uống rượu tây, mọi người đang ngồi bàn tán chuyện trò vui vẻ.
Quần áo trên người bọn họ đều không tầm thường chút nào, cử chỉ phong thái đúng mực, lời ăn tiếng nói thì khiêm nhường nhưng từ trong người bọn họ lại toát ra một vẻ kiêu căng tự hào.
Bọn họ đều nằm trong tầng lớp tinh anh của cái xã hội này, quần áo trên người họ đều thuộc vào hàng xa xỉ, mỗi ngày họ thu về có khi đến cả đống vàng, bọn họ có tiếng nói và tầm ảnh hưởng rộng lớn. Chỉ cần tùy tiện nói ra một câu thôi cũng có thể được đưa lên trang đầu của tạp chí tài chính rồi, chỉ cần dậm dậm chân thôi cũng đủ để khiến cho một lĩnh vực kinh tế phải kinh động.
“Hôm nay lão Cừu tìm chúng ta đến đây để làm gì thế?”
“Ai mà biết được? Chưa biết chừng lại có việc tốt muốn chăm sóc chúng ta cũng nên---------”
“Ha ha, cuộc sống gần đây của lão Cừu không được tốt cho lắm thì phải. Nghe nói ông ấy đã đắc tội với một số người----------”
Đám người đang nói dở thì chiếc cánh cửa phòng được mở ra.
Cừu Dật Vân dẫn theo một cô trợ lý tiến vào, ông ôm quyền nhìn từng người ngồi ở đây, tỏ ra có lỗi nói: “Xin lỗi các vị, để các vị phải chờ lâu rồi -----------lát nữa nhất định phải uống vài chén đền tội với mọi người.”
“Lão Cừu, mọi người đều là bạn của nhau cả, anh không cần phải khách khí như thế đâu.” Một người đàn ông trạc hơn ba mươi tuổi đeo một cặp kính gọng đen lên tiếng nói.
“Được, Tạ huynh đệ đã nói vậy rồi thì tôi cũng không khách khí với mọi người nữa.” Cừu Dật Vân cười hề hề bước về phía trước.
Ông móc ra một điếu thuốc từ trong túi và đốt lên, sau khi hút xong một hơi mới quay ra nhìn một lượt mọi người rồi nói: “Hôm nay tôi tìm mấy vị huynh đệ đến đây, kỳ thực là có chút chuyện muốn phiền mọi người giúp đỡ-----------”
Cừu Dật Vân cố tình dừng lại trong giây lát, nhưng khi thấy những người ngồi ở đây chẳng ai có ý định tiếp lời ông, thì không khỏi chửi thầm trong bụng: cái lũ khốn cứng đầu cứng cổ này, ngày trước tao chăm lo cho chúng mày không ít đâu.
Chẳng ai nói gì nên Cừu Dật Vân đành phải nói tiếp: “Mọi người cũng biết rồi đấy, Bách Giai Nhạc gần đây làm ăn không được tốt, bị một con chó điên cắn cho một nhát cho đến giờ vẫn không thoát ra nổi. Đại Địa cũng có một số vấn đề, vì vậy mà phải cần đến một số tiền để xoay vòng. Ý của tôi đó là muốn rút một khoản tiền trong công ty Khang Đức ra để cứu tế một chút.”
“Ha ha, các vị ngồi ở đây đều là cổ đông của Khang Đức, chúng ta cùng khó khăn hoạn nạn mà có được ngày hôm nay, trải qua không ít phong ba bão táp -----------lão Cừu tôi là người như thế nào thì mọi người chắc cũng đã biết. Lần này Cừu gia gặp nạn, tôi xin được khẩn cầu các vị huynh đệ ngồi đây có thể giúp tôi lần này.”
Im lặng.
Im lặng một cách chết chóc.
Người thì hút thuốc, người thì nhâm nhi ly rượu trên tay, chẳng có ai tiếp lời cho Cừu Dật Vân cả.
Cừu Dật Vân nhẫn nại đợi một hồi, nhưng vẫn không thấy có bất kỳ hồi âm nào, thì không khỏi phải điểm danh trực tiếp, ông nhìn vào người đàn ông đeo kính ban nãy, nói: “Tạ huynh đệ, cậu là một cổ đông lớn trong Khang Đức, cậu nói câu gì đi-----------lần này Cừu gia phải cần tới sự giúp đỡ của mấy vị huynh đệ rồi.”
Người đàn ông đeo kính nhẹ nhàng chà xát chiếc ly thủy tinh trong tay mình rồi ngẩng đầu lên nhìn Cừu Dật Vân nói: “Cừu lão đại, chúng ta cũng là bạn lâu năm đồng thời cũng là bạn làm ăn cả mười mấy năm rồi, Cừu gia có chuyện thì chúng tôi nhất định sẽ đứng ra giúp đỡ----------Anh nói đi, là ba trăm triệu nhân dân tệ hay là năm trăm triệu? Chúng tôi mỗi người góp một chút thì số tiền đó sẽ có ngay thôi.”
“Đúng đấy.” Một người đàn ông trung niên râu tóc xồm xoàm cười hề hề nói: “Bản thân tôi hỗ trợ một trăm triệu nhân dân tệ.”
“Tôi cũng hỗ trợ một trăm triệu.” Một người đàn ông đầu hói cả bốn phía, trên đỉnh chỉ còn vài sợi lơ thơ, có biệt danh là ‘địa trung hải’ lên tiếng nói.
Cừu Dật Thanh thầm cảm thấy tức tối, ông biết những người này đang giở trò với mình.
Cho dù những người ngồi đây mỗi người cho mình mượn một trăm triệu nhân dân tệ thì được bao nhiêu tiền chứ? Cứu vãn Bách Giai Nhạc và khởi động hạng mục Phượng Hoàng Thành đều cần đến một số tiền vô cùng lớn.
Cừu Dật Vân đứng dậy cúi người cảm kích nói: “Có gặp hoạn nạn mới thấy được chân tình. Cảm tạ các vị huynh đệ đã nghĩa khí ra tay trợ giúp-----------không phải huynh đệ tôi đây tham lam, mà là hiện giờ Cừu gia cần đến một khoản tiền không nhỏ chút nào. Nói thực với các vị huynh đệ là, tôi muốn điều động mười tỷ nhân dân tệ ở tập đoàn Khang Đức ra----------tất nhiên là sẽ có thế chấp cho việc lấy đi khoản tiền này. Tôi sẽ dùng hạng mục Phượng Hoàng Thành hoặc số cổ phần là 28% trong Khang Đức của tôi để thế chấp------------không biết ý của các vị huynh đệ thế nào?”
Căn phòng lại một lần nữa chìm trong sự im lặng, chỉ còn tiếng rót rượu cho khách của cô trợ lý của Cừu Dật Vân.
Cừu Dật Vân bắt đầu thấy lo lắng trong lòng, lẽ nào con đàn bà đó đúng là không nói dối? Bọn chúng quả đã mua lại số cổ phần từ tay những người ngồi đây rồi sao?
Nhưng nếu làm thế thì phải cần đến bao nhiêu tiền chứ? Chỉ dựa vào Quốc Tế Khuynh Thành trong tay nó thì làm sao mà gom góp được cả đống tiền như thế?
“Văn Nhân Mục Nguyệt?”
Tự dưng trong đầu Cừu Dật Vân hiện lên cái tên này.
Nếu là cô ta ra tay thì còn có việc gì là không thể đây?
Nghĩ tới khả năng này thì Cừu Dật Vân đột nhiên cảm thấy trong lòng nguội lạnh chán chường hẳn đi.
“Trận chiến này phải đánh thế nào đây? Phải đánh thế nào đây?”
“Lão ca, em cũng đang có việc này muốn bàn bạc với anh.” Địa Trung Hải nhìn Cừu Dật Vân cười ha ha nói: “Anh cũng biết đấy, ông già nhà em nói rằng ngành dầu khí có phần mẫn cảm, nên ông ấy đã bảo em bán hết chỗ cổ phiếu trong tay đi. Ông già nói vậy thì em làm sao không dám nghe theo được? Nên em đã bán hết chỗ cổ phiếu của em đi rồi------------bây giờ em có muốn giúp anh cũng không có cái khả năng đó.”
“Tôi cũng vậy, huynh đệ tôi gần đây đang mở một khu phong cảnh, kinh phí có phần chật hẹp nên cũng đã bán luôn số cổ phần trong Khang Đức đi rồi-----------”
“Tôi thì chưa bán---------- nhưng Khang Đức hiện giờ đang trong giai đoạn phát triển, nếu trong lúc này mà rút một số tiền lớn như thế thì mục tiêu khuếch trương năm nay của chúng ta sẽ gặp phải trở ngại, lợi nhuận cũng theo đó mà giảm đi đáng kể------------thế thì phải biết ăn nói với những người khác ra sao đây?”
Cừu Dật Vân cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Chỉ cần Cừu gia vượt qua giai đoạn khó khăn này, thì chúng tôi nhất định sẽ báo đáp một cách hậu hĩnh---------- tôi có thể nói trước ở đây rằng, trong vòng hai năm tiếp theo, Cừu gia sẽ từ bỏ hết tất cả hoa hồng của tập đoàn Khang Đức.”
Cừu gia từ bỏ hai năm tới hoa hồng cũng phải tương đương với một tỷ nhân dân tệ, toàn bộ khoản tiền này sẽ được giao cho những cổ đông khác xử lý. Cái giá phải trả này không thể nói là không lớn, cái lợi nhuận như thế này không thể nói là không cao.
Nhưng chờ đợi ông vẫn chỉ là sự im lặng đáng sợ.
“Các vị huynh đệ đúng là không muốn giúp đỡ sao?” Cừu Dật Vân trầm giọng hỏi.
“Lão ca, không phải chúng em không chịu giúp.” Người đàn ông đeo kính đặt chiếc ly thủy tinh trong tay mình xuống, hất hất gọng kính nói: “Mà là anh không nên dây vào người mà chúng em đều không dám dây vào.”
“-------------”
Câu lạc bộ Đông Nam.
Đây là câu lạc bộ tư nhân dành cho giới thương nhân của Đông Nam được đặt ở Yến Kinh, là một sân chơi tập trung đông đảo giới thương nhân của Đông Nam, dùng để cho bọn họ giao lưu, giúp đỡ, hỗ trợ cùng có lợi với nhau.
Bất luận là việc làm ăn của bạn gặp sự cố, hay vấn đề tài chính xuất hiện lỗ hổng, thì đều có thể đến đây để tìm kiếm giúp đỡ và hợp tác.
Cừu Dật Vân đứng ở trên bục trần thuật sự tình, còn những người ngồi bên dưới thì toàn là tinh anh trong giới thương gia đến từ Đông Nam.
Đợi cho Cừu Dật Vân giảng giải một hồi xong xuôi đâu đó, thì hội trưởng thương hội Đông Nam Mã Bào Bào đứng dậy nhìn mọi người một lượt, cười nói: “Cừu Dật Vân đổng sự trưởng trước giờ vẫn là con dê dẫn đầu đàn của giới thương gia Đông Nam chúng ta, tập đoàn Bách Giai Nhạc và tập đoàn Đại Địa dưới sự chăm sóc của ông thì đã có biểu hiện rất tốt, chỉ là gần đây xảy ra một số chuyện, nên mới cần tới một khoản tiền dùng để quay vòng-----------vừa rồi Cừu đổng sự trưởng đã nói rất rõ, ông ấy sẽ dùng Bách Giai Nhạc và tập đoàn Đại Địa để thế chấp, lợi tức ông đưa ra cũng khá cao-----------các vị có hứng thú tiếp nhận vụ làm ăn này không?”
“Chúng tôi đúng là có hứng thú với việc này, nhưng muốn đồng thời vực dậy hai công ty này thì khoản tiền cần thiết không hề nhỏ chút nào đâu.”
“Đúng vậy. Ít nhất cũng phải ba đến năm nhà cùng hợp tác lại mới được.”
“Nhân phẩm của Cừu đổng thì chúng tôi cũng rất là tin tưởng. Bách Giai Nhạc và Đại Địa cũng đều nằm ở Đông Nam, chạy cũng chẳng chạy nổi-----------lão Lý, hay là chúng ta hợp tác lại tiếp nhận vụ làm ăn này đi?”
“Cảm ơn các vị huynh đệ ra tay cứu giúp.” Cừu Dật Vân chắp tay cười nói. “Bất luận là một nhà hay mấy nhà hợp tác thì chúng ta đều phải ký kết hợp đồng giấy trắng mực đen hẳn hoi------------nếu đến lúc đó chúng tôi đúng là không trả được tiền, thì các vị hoàn toàn có thể lấy đi vật thế chấp của tôi mà. Nói chung là sẽ không để cho các vị phải chịu thiệt đâu------------”
Đúng vào lúc này, từ bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào cãi vã.
“Tiên sinh, anh không thể vào trong được---------anh không thể vào trong ----------tiên sinh----------”
Cạch-----------
Cánh cửa của căn phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, cô thư ký xinh đẹp của Mã Bào Bào quần áo xộc xệch đứng chặn lại trước một đám người. Mặc dù cô ta đã trợn tròn hết cả mắt lên, nhưng đám người trước mặt này chẳng có lấy một chút thương hoa tiếc ngọc nào cả.
“Tôi cũng là thương nhân của Đông Nam, vậy sao tôi lại không được vào đây?” Một người đàn ông có tướng mạo thanh tú như con gái õng ẹo nói. “Mã hội trưởng đá đít tôi ra khỏi thương hội Đông Nam từ bao giờ thế?”
Mã Bào Bào vừa nhìn thấy người đàn ông bước vào này thì người rùng hết cả mình, chạy nhanh ra đến nghênh đón, cười nói: “Đại thiếu gia, cậu đến Yến Kinh khi nào vậy? Sao không bảo người nói trước một tiếng để chúng tôi còn mời đại thiếu gia bữa cơm.”
“Tôi đến đây để xem kịch.” Tôn Nhân Diệu cười hề hề nói. “Nghe nói người anh em của tôi ở Yến Kinh bị người ta ăn hiếp, nên tôi đến đây xem rốt cuộc là ai đang ăn hiếp cậu ấy.”
“Cái này----------” Mã Bào Bào toát mồ hôi hột nói: “Làm sao có chuyện có người ăn hiếp bạn của đại thiếu gia chứ?”
“Tôi cũng đang thấy kỳ lạ đây.” Tôn Nhân Diệu gật đầu nói. “Có điều Yến Kinh là địa bàn của người khác, mấy người quê mùa như chúng tôi cũng không dám nói gì nhiều----------người ta chửi thì chúng tôi nghe, người ta đánh thì chúng tôi cũng phải chịu----------”
Nụ cười trên miệng Tôn Nhân Diệu ngày càng tươi tắn hơn nói: “Có điều là, nếu đến vùng Đông Nam thì xem xem tôi sẽ chơi cho nó biết chết từ từ như thế nào.”
“-------------”
Những người ngồi đây đều là những thương nhân tinh ranh láu cá, nếu đến tận giờ mà bọn họ vẫn không hiểu được Tôn Nhân Diệu nói thế là có ý gì thì coi như những năm tháng mà họ lăn lộn trên thương trường là lãng phí rồi.
Người anh em của Tôn Nhân Diệu là ai? Là Tần Lạc chứ ai nữa.
Đối thủ ‘ăn hiếp’ Tần Lạc là ai? Chính là Cừu gia.
Tôn Nhân Diệu đã đích thân ra mặt chèo chống, thì những người này làm sao dám đắc tội với công tử số một của cái đất Đông Nam này chứ?
Những thương nhân vốn dĩ định tiếp nhận vụ làm ăn này, giờ đều lần lượt từ bỏ, sau đó thì dùng ánh mắt đồng cảm, thương hại hướng về phía Cừu Dật Vân.
E rằng Cừu gia thật sự là sắp toi đời rồi.