Chương 872: Đại hỏa thiêu sơn

Bởi vì tối hôm qua Tần Lạc cùng với Lâm Hoán Khê ‘tắm nước lạnh’ nên hắn ngủ rất sâu.

Thế nhưng Tần Lạc bị tiếng chuông điện thoại đột ngột dựng dậy. Tần Lạc vẫn chưa kịp mở mắt thì một bàn tay đã cầm điện thoại đưa cho hắn.

Tần Lạc cảm nhận được sự ấm áp của thân thể Lâm Hoán Khê nhưng rồi đột nhiên Tần Lạc cảm thấy có điều gì đó không đúng trong chuyện này.

Mỗi buổi sáng Lâm Hoán Khê đều dậy rất sớm. Hôm nay cũng không phải là ngày chủ nhật, Lâm Hoán Khê chưa dậy có nghĩa là thời gian vẫn còn rất sớm.

Quả thật còn rất sớm.

Tần Lạc nhìn thoáng qua giờ trên chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường. Bây giờ mới là ba giờ hai mươi sáu phút.

Cơn buồn ngủ của Tần Lạc thoáng cái hoàn toàn biến mất không còn tăm tích. Hắn nhanh nhẹn cầm lấy điện thoại từ tay Lâm Hoán Khê, không cần nhìn số điện thoại trên màn hình, bấm nút nhận cuộc gọi.

“Tần Lạc, Hoa Điền đã xảy ra chuyện. Anh hãy mau tới đây.” Từ trong điện thoại vang lên giọng nói khàn khàn sốt ruột của một người phụ nữ.

Tần Lạc đã nhận ra giọng nói của giám đốc trường săn bắn Hoa Điền, Lữ Hàm Yên. Hắn vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bốn phía trường săn bốc lửa. Biệt thự Khuynh Thành đang nằm ở giữa trung tâm biển lửa…”

Khi nghe tin này, Tần Lạc như bị bỏng hắn nhảy dựng khỏi giường.

Tần Lạc biết trường săn bắn Hoa Điền được xây dựng dựa vào cái gì. Vì để có một phong cách cổ xưa, gần gũi thiên nhiên, đại bộ phận kiến trúc của Hoa Điền đều dùng vật liệu gỗ, chỉ dùng rất ít xi măng, gạch đá.

Nếu như trường săn bắn cháy những kiến trúc bằng gỗ này rất dễ bốc cháy. Nếu như ngọn lửa lan tràn, rất có thể cả một nửa ngọn núi sẽ bị cháy rụi.

“Tình hình bây giờ thế nào?” Tần Lạc quát hỏi.

Bởi vì lúc này là ba giờ đêm, bầu không khí xung quanh cực kỳ yên tĩnh nên giọng nói của Tần Lạc lúc này có vẻ cực kỳ chói tai.

“Không. Tôi đã gọi điện cho cô ấy nhưng không gọi được. Tôi đang tổ chức người cứu hỏa nhưng lửa quá lớn. Người vào trong tới giờ vẫn chưa ra ngoài.”

“Đáng chết.” Tần Lạc ngắt điện thoại, hắn vội vàng mặc quần áo rồi chạy ra ngoài cửa.

Khi chạy ra, tay chạm vào tay nắm cửa, Tần Lạc mới nhớ ra là hắn vẫn chưa nói câu nào với Lâm Hoán Khê.

Tay Tần Lạc cầm tay nắm cửa, hắn quay người đang định lên tiếng nói câu gì đó. Nhưng Lâm Hoán Khê đã tỉnh dậy đang ngồi ở đầu giường, nàng xua tay nói với Tần Lạc: “Anh mau đi đi. Cứu người quan trọng hơn.”

Tần Lạc cười gượng, hắn mở cửa rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Âm thanh thình thịch vang lên trên cầu thang rồi bên ngoài cổng nhanh chóng vang lên tiếng ken két của cánh cổng sắt.

Khi nhớ tới nội dung cuộc điện thoại mà nàng đã nghe thấy, Lâm Hoán Khê cũng không buồn ngủ nữa. Lâm Hoán Khê khoác áo ngủ đi ra ngoài. Nàng nhìn thấy Lâm Thanh Nguyên và Bối Bối đang đứng ở hành lang.

“Ông, tại sao hai người lại dậy?” Lâm Hoán Khê hỏi. Khi nàng nhìn thấy tựa như Bối Bối còn đang buồn ngủ, cô bé vẫn đang ngáp dài, nàng vội vàng chạy tới, giơ tay bế Bối Bối.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Tần Lạc lại đi như chạy trốn vậy?” Lâm Thanh Nguyên lo lắng hỏi.

“Bạn anh ấy xảy ra chuyện, anh ấy phải đi xem thế nào?” Lâm Hoán Khê ôm Bối Bối vào lòng, tay vỗ vỗ để cô bé tiếp tục ngủ.

“Có nguy hiểm không?”

“…có lẽ là không có chuyện gì.” Lâm Hoán Khê thật sự không thể biết được. “Ông, ông đi ngủ đi. Cháu bế Bối Bối về phòng cháu. Tần Lạc không có chuyện gì đâu. Bên cạnh anh ấy vẫn có vệ sĩ.”

“Lát nữa cháu hãy gọi điện cho nó hỏi tình hình một chút.” Lâm Thanh Nguyên dặn dò cháu gái mình. “Chuyện của bạn bè cố gắng giúp hết sức là được, đừng liều mạng của mình là được.”

“Cháu biết.” Lâm Hoán Khê nói.

Lâm Hoán Khê đợi khi Lâm Thanh Nguyên quay vào phòng và đóng cửa lại, nàng mới ôm Bối Bối quay vào trong phòng của mình.

Lâm Hoán Khê đặt Bối Bối nằm ở chỗ vẫn còn hơi ấm của nàng và Tần Lạc sau đó nàng tiện tay với một quyển sách.

Khi lật mấy trang nhưng Lâm Hoán Khê hoàn toàn không đọc nội dung của nó.

Lâm Hoán Khê muốn đi ra ngoài xem nàng có thể giúp được điều gì không nhưng nàng lại cảm thấy bản thân nàng không thể giúp được gì trong lúc này. Có lẽ nàng còn làm vướng víu bọn họ.

“Hy vọng không có chuyện gì xảy ra với cô ấy.” Lâm Hoán Khê thầm cầu khẩn trong lòng.

Bởi vì nguy cơ của Hồng Phu vẫn chưa bị loại trừ, Đại Đầu và Jesus vẫn phải bảo vệ Tần Lạc hai mươi bốn tiếng một ngày, nên Tần Lạc đã thuê cho hai người đó một phòng ở gần nhà của hắn để hai người ở.

Ban ngày hai người bảo vệ bên cạnh Tần Lạc. Buổi tối hai người thay phiên nhau trực đêm bảo vệ Tần Lạc.

Vì kiếm khách đã chết nên nguy cơ của Jesus đã bị loại trừ nhưng hắn vẫn không đưa ra đề nghị rời đi với Tần Lạc. Jesus không đi, Tần Lạc cũng không đuổi hắn đi. Có một siêu cấp vệ sĩ miễn phí cho mình sử dụng, loại chuyện này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Đại Đầu là người đang phải trực đêm, khi hắn nhìn thấy Tần Lạc đi ra ngoài, Đại Đầu liền rời khỏi chỗ nấp đi ra ngoài.

“Có cần phải chuẩn bị xe không?” Đại Đầu hỏi.

“Cần, tới trường săn bắn Hoa Điền.” Tần Lạc nói.

Sau khi Đại Đầu chuẩn bị xe xong, Jesus đã mặc quần áo nghiêm chỉnh đi ra ngoài. Chuẩn bị sẵn sàng chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn có thể nói đây chính là bản lãnh hiếm có.

Nhìn thấy gương mặt lo lắng của Tần Lạc, Đại Đầu không cần đợi Tần Lạc thúc giục, hắn lái xe đi rất nhanh.

Cũng may lúc này gần bốn giờ sáng nên ở Yến Kinh không có nhiều xe, không cần phải lo kẹt xe.

Tần Lạc không ngồi yên trên xe, hắn liên tục bấm số gọi cho Lệ Khuynh Thành nhưng trong điện thoại luôn vang thông báo máy bận.

“Đáng chết. Lũ khốn đáng chết.” Tần Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

Tần Lạc không có gương nên hắn không có cách nào nhìn thấy lúc này trong mắt hắn vằn lên những tia máu.

Tần Lạc điện thoại cho Ly và nói: “Hãy điều tra giúp tôi xem kẻ nào phóng hỏa Hoa Điền.”

“Hiểu rồi.” Ly trả lời rất dứt khoát.

Tần Lạc lại gọi điện cho Văn Nhân Mục Nguyệt. Lập tức đầu bên kia tiếp nhận cuộc gọi.

Đương nhiên Văn Nhân Mục Nguyệt đã biết chuyện này. Nói cách khác, tuyệt đối không có khả năng lúc này nàng vẫn đang sử dụng điện thoại di động.

“Em biết rồi hả?” Tần Lạc hỏi.

“Em mới nhận được điện thoại.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Nàng là một cổ đông chính của trường săn bắn Hoa Điền nên nàng nhận được điện thoại nhanh như thế cũng không khiến ai ngạc nhiên.

“Em nghĩ thế nào?” Tần Lạc hỏi.

“Trước tiên cứu người rồi sau giết người.”

“Sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ nào.” Tần Lạc đằng đằng sát khí nói.

Khi xe chạy tới chân núi đã thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên trời. Lúc này cả khu vực trường săn bắn rộng lớn trông giống như một lò lửa khổng lồ. Cả thế giới xung quanh được thắp sáng bởi lò lửa đó.

“Mau.” Tần Lạc không nhịn được nữa, hắn quát to. Mặc dù Tần Lạc đã biết Đại Đầu đã cố hết sức nhưng vấn đề là lúc này Tần Lạc cảm thấy hắn phải nói câu gì đó để giải tỏa tâm lý của mình.

Đại Đầu không nghe lời Tần Lạc đẩy nhanh tốc độ bởi vì hiện nay tốc độ này đã là cao nhất rồi.

Bây giờ xe đang chạy trên đường núi nếu như gia tăng thêm tốc độ thì rất có khả năng khi xe vào khúc cua gấp sẽ lao xuống chân núi.

Tiếng khóc, tiếng quát tháo và tiếng gió thổi ù ù, còn cả tiếng cháy lách tách của cây cối.

Sự yên tĩnh của trường săn bắn Hoa Điền đã biến mất thay vào đó chính là một địa ngục trần gian đỏ lửa.

Vào thời khắc nguy nan mới thấy chân tình. Vào thời khắc nguy nan mới thấy năng lực.

Năng lực của Lữ Hàm Yên quả thực không tồi chút nào. Vào thời điểm này nàng vẫn giữ được sự bình tĩnh, tổ chức một các có trật tự cho các nhân viên bảo vệ và nhân viên của trường săn bắn Hoa Điền đi cứu viện.

Nếu như khi nhìn thấy lửa bọn họ bỏ chạy như đàn ong vỡ tổ thì tình hình còn tệ hại hơn so với bây giờ rất nhiều.

Mái tóc Lữ Hàm Yên rối bù vương trên vai nàng. Mặt nàng ám khói đen sạm. Lông mi nàng bị cháy chụi một mảng.

“Lửa rất mạnh. Không thể nào vào bên trong được. Mới rồi lửa hơi yếu một chút tôi đã cử hai bảo vệ đi vào trongLệ Khuynh Thành nhưng lúc này bọn họ vẫn chưa quay ra ngoài. Bây giờ phải làm gì đây?” Lữ Hàm Yên thấp thỏm không yên nói. Khi nói chuyện hình như miệng nàng có khói. Lần này nàng đúng thật sự là ‘ngậm khói’.

“Xe phòng cháy đâu? Tại sao bây giờ xe phòng cháy vẫn còn chưa tới? Bọn họ làm ăn cái quái gì không biết nữa?” Tần Lạc nhìn ngọn lửa cháy dữ dội trước mắt, tức giận quát mắng.

Lúc này Tần Lạc thực sự nóng vội nên thần trí không tỉnh táo. Hắn thật sự không nghĩ ra rằng sau khi hắn nhận được điện thoại, không dám trì hoãn một giây, lập tức tới đây, trong khi đó Đại Đầu là một cao thủ lái xe.

Cho dù bên phòng cháy có nhận được điện thoại và lập tức chạy tới bên này nhưng tuyệt đối tốc độ của bọn họ không thể nhanh như của hắn.

“…bọn họ nói là sẽ nhanh chóng tới đây.” Lữ Hàm Yên nôn nóng tới suýt khóc. “Lệ Khuynh Thành vẫn còn ở bên trong. Điện thoại thì không gọi được. Bây giờ phải làm gì đây? Lúc nãy tôi thúc giục mọi người đi vào nhưng không một ai dám đi vào trong. Tiền viện xảy ra hỏa hoạn, bình chữa cháy bên trong không kịp lấy ra. chỉ còn mười mấy cái đã dùng hết rồi. Bây giờ có muốn vào trong cũng không thể vào được.”

“Còn những con đường khác thì sao?” Tần Lạc hỏi.

“Không có. Chỉ có một con đường này là có thể lên núi.” Lữ Hàm Yên nói.

Tần Lạc cắn răng nói: “Tôi vào trong.”

“Không được.” Lữ Hàm Yên kéo tay Tần Lạc nói. “Bây giờ lửa rất lớn, anh chưa kịp vào trong đã bị thiêu cháy. Tôi không thể để cho anh vào trong…”

“Khuynh Thành đang ở bên trong. Tôi nhất định phải vào trong.” Tần Lạc vừa nói hắn vừa cởi áo trường bào của mình.

Lữ Hàm Yên cầm lấy quần áo của Tần Lạc và nói: “Bây giờ anh vào trong làm gì? Lửa rất lớn cho dù Khuynh Thành có ở bên trong cũng chưa chắc cô ấy đã bị lửa thiêu.”

Sau khi nói xong câu đó, hai mắt Lữ Hàm Yên đỏ lên rồi thì những giọt nước mắt từ mắt nàng lăn xuống gò má.

Khi Tần Lạc chưa tới nàng chính là người quản lý cấp bậc cao nhất, chính vì vậy nàng có trách nhiệm tổ chức nhân viên tiến hành cứu hộ.

Khi Tần Lạc tới, trách nhiệm của nàng được từ bỏ hơn một nửa. Cuối cùng thì nàng có thời gian lo lắng cho số phận của người chị em của mình.

“Người không còn thì còn thi thể…” Tần Lạc nhúng quần áo của mình vào thùng nước mà mấy người mang tới, sau đó hắn nâng thùng nước dội lên người, trùm áo trường bào lên đầu sau đó chạy vào trong biển lửa.

“Anh trấn giữ bên ngoài.” Đại Đầu gào lên nói với Jesus, hắn cũng cởi quần áo ra tẩm nước sau đó chui vào biển lửa theo Tần Lạc.

Ngọn lửa vô tình nhanh chóng nuốt trọn hai thân hình bé nhỏ.