Chương 870: Dùng dao mềm cắt thịt

Lần này có ba người đến Yến Kinh cùng Tôn Nhân Diệu, một người mập lùn mặc một bộ đồ thời nhà Đường màu xám, trên cổ còn đeo một chuỗi hạt bằng vàng ròng, tay đang nghịch một chiếc vòng cũng bằng vàng. Người tiếp theo là một người đàn ông trung niên cao gầy, có tướng mạo bình thường, khí chất cũng bình thường đến độ khi đứng trong một đám người thì khó mà nhận ra được ông ta.

Người còn lại đeo một cặp kính nhìn có vẻ nho nhã, nói năng nhỏ nhẹ, khi bắt tay thì gần như chẳng thấy có bất kỳ sức lực nào, giống như một cậu nhóc đáng yêu vậy. Trong ba người thì Tần Lạc cảm thấy kiêng dè nhất là người giống như một cậu bé đáng yêu này.

Hắn hiểu tính cách ‘không có lợi thì không dậy sớm’ của Tôn Nhân Diệu, nếu không cần thiết, thì cậu ta sẽ không tìm một người vô dụng đến trước mặt mình làm gì.

“Để tôi giới thiệu cho mọi người chút cái đã.” Tôn Nhân Diệu đứng bên cạnh Tần Lạc cười hề hề nói.

“Anh Tôn, anh nói thế không phải là đã xem thường bọn em quá rồi không? Danh tiếng của Tần thiếu gia từ khi còn ở Dương Thành chúng em đã nghe nói tới rồi, tiếng tăm của Dương Thành Tam Kiệt các anh lừng lẫy như thế nào, nếu đến cả một nhân vật như thế này mà vẫn cần anh đích thân giới thiệu thì bọn em có phải là có mắt như mù rồi không?” Tên mập lùn đeo chiếc vòng vàng chủ động đứng ra cười nói.

Cậu ta bước đến trước mặt Tần Lạc, giơ tay ra nói: “Em là Vương Siêu. Anh với anh Tôn cứ gọi em là Vương mập được rồi.”

“Xin chào.” Tần Lạc giơ tay ra bắt tay hắn ta, sau đó nhìn vào chuỗi hạt trên cổ cậu ta đùa nói: “Chuỗi hạt này đẹp quá.”

“Hề hề, để Tần thiếu gia chê cười rồi.” Vương mập há miệng ra cười sung sướng, cứ như là được Tần Lạc khen chuỗi hạt cái là đắc ý ra mặt. “Người ta có câu gì hay nói ấy nhỉ? Đại tục tức đại nhã. Anh nhìn cái tướng mạo, thân hình của em thì thấy em chẳng bao giờ trở thành người nho nhã được cả, vì thế mà em làm cho nó thật thô, thô quá thì sẽ thành nho nhã mà, chủ yếu là dùng để làm hàng tí thôi. Nếu mình mà không chơi mấy trò khác người một chút thì mấy tên lưu manh ở cái đất Yến Kinh này sẽ không coi mình ra gì đâu.”

“Chiêu này không tồi chút nào, về sau tôi cũng phải thử một lần xem xem.” Tần Lạc cười nói, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu mình mà cũng đeo một chuỗi hạt bằng vàng ròng ở trên cổ thế này thì không biết sẽ làm cho người ta có cảm giác thế nào đây.

“Tôi tên là Lưu Trạch Dương, nghe danh Tần thiếu gia đã lâu.” Người đàn ông trung niên có tướng mạo trung bình rất nhanh đã tiếp lời nói. Ông ta không để cho chủ đề bị hẫng, đỡ khiến cho lần đầu tiên gặp mặt đã làm cho người ta phải cảm thấy khó xử.

“Chào Lưu đại ca.” Tần Lạc cũng giơ tay ra bắt tay ông ta. Hắn có thể nhìn ra được tính cách người này nghiêm khắc cẩn thận nên không dám đùa cợt tùy tiện.

Khi hắn nói giỡn với Vương mập thì có thể xích gần mối quan hệ giữa hai người, nhưng khi đùa giỡn với một người không biết rõ tính cách thế nào mà lại có phần nghiêm túc thì chỉ khiến cho người ta có ác cảm với mình mà thôi.

“Em tên là Lý Nhạc. Tần đại ca cứ gọi em Nhạc Nhạc là được rồi.” Một người với vẻ mặt vô hại nhìn Tần Lạc nói.

“Xin chào.” Tần Lạc đưa tay bắt tay cậu ta, thì thấy mặt cậu ta còn đỏ lựng lên.

Điều này khiến cho Tần Lạc có phần khó hiểu, liệu có phải cậu con trai đeo kính này là nữ giả nam không? Hình như có rất nhiều phim đều có những tình tiết như vậy.

Tần Lạc nhìn Tôn Nhân Diệu một cái, thì chỉ thấy cậu ta đứng một chỗ cười tủm tỉm, nhưng lại không có ý lên tiếng nói câu gì.

Tần Lạc hiểu ý của cậu ta, thì biết là cậu ta muốn đẩy mình ra. Trong lòng thầm cảm kích vô cùng.

Thế nào mới là anh em? Như thế này chính là anh em.

“Mọi người ngồi cả đi. Ngày sau gặp nhau thì đã là bạn rồi.” Tần Lạc cười nói.

Vương mập và Lưu Trạch Dương đồng thời ngoảnh qua nhìn Tôn Nhân Diệu một cái, thì thấy khi Tần Lạc vừa nói vậy thì cậu ta ngồi xuống đầu tiên, mặt còn nở một nụ cười ‘mê hồn’ nữa, chẳng có chút gì là tức giận cả, không khỏi điều chỉnh lại thái độ đối với Tần Lạc.

Con người có ở trong mỗi nhóm người khác nhau, có nhóm người lớn có nhóm người nhỏ. Mỗi một nhóm người đều sẽ có một nhân vật có địa vị đặc biệt hay có tư cách, phẩm chất hơn người đứng lên lãnh đạo. Nói cách khác thì người này chính là người trung tâm.

Nhóm người này là do Tôn Nhân Diệu làm trung tâm. Vốn dĩ vẫn cho rằng Tần Lạc là một người được Tôn Nhân Diệu giúp đỡ tận lực. Vì dù gì thì trong Dương Thành Tam Kiệt, cũng chỉ có bối cảnh của Tần Lạc là yếu kém nhất.

Nhưng giờ đây thấy Tôn Nhân Diệu có thái độ tôn kính đối với Tần Lạc, thì bọn họ không thể không cân nhắc lại ‘vấn đề trọng tâm’ của Dương Thành Tam Kiệt được.

Sau khi trà đã được đưa lên, đồ ăn cũng đã gọi rồi thì mọi người lại hàn huyên với nhau vài câu, Tôn Nhân Diệu giờ mới chỉ vào Vương mập nói: “Cha của nhóc này là tổng giám đốc của ngành dầu khí Trung quốc. Ngày trước Cừu gia buôn bán về mặt này thì lúc đó người cầm trịch của Cừu gia vẫn còn, giờ ông già đó toi rồi thì Cừu gia liệu còn có thể giữ được miếng thịt béo bở đó không thì cũng chẳng chắc chắn được.”

Tần Lạc nghe vậy thì hiểu ra ngay Nhân Diệu giới thiệu Vương mập cho mình là có tác dụng gì rồi. Nếu có cậu ta đứng ở trong giúp đỡ thì miếng thịt béo bở ở trong tay của Cừu gia sẽ phải đổi chủ thôi. Cho dù không đổi chủ đi chăng nữa thì hắn chỉ cần tung ra bên ngoài một chút tin tức bất lợi cho Cừu gia, thì e rằng người nhắm vào miếng thịt béo bở đó sẽ không thể đếm xuể cho mà xem.

Người có bối cảnh thì không ít, người có dã tâm thì còn nhiều hơn.

“Ngày sau còn phải nhờ cậy vào Vương huynh đệ nhiều.” Tần Lạc cười hề hề nói.

“Không vấn đề gì.” Vương mập quả nhiên là một người thông minh. “Chuyện của anh Tôn hay của Tần thiếu gia thì cũng là việc của Vương mập em đây.”

Tôn Nhân Diệu thấy hai người này đều hiểu được ý nghĩa của lần tụ tập này, bèn chỉ vào người im lặng nãy giờ là Lưu Trạch Dương nói: “Trạch Dương là ông chủ của Nhà Đất Tân Hằng, có không ít hợp tác nghiệp vụ với tập đoàn Đại Địa của Cừu gia. Chúng tôi là bạn của nhau đã nhiều năm rồi.”

Lưu Trạch Dương giờ mới ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc, nghiêm chỉnh nói: “Trong tay tôi có mười lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn Đại Địa. Nếu Tần thiếu gia cần thì tôi sẽ bán ra toàn bộ với giá hiện giờ trên thị trường.”

Tần Lạc kinh hãi nói: “Sao anh lại có nhiều cổ phần của tập đoàn Đại Địa đến thế?”

Tôn Nhân Diệu cười khảy nói: “Ngày trước khi Cừu gia muốn tấn công vào Dương Thành, để lôi kéo được Trạch Dương thì họ đã dùng phương thức hợp tác là hai bên công ty sẽ trao đổi số cổ phần cho nhau, họ đã dùng mười lăm phần trăm số cổ phần của Nhà Đất Đại Địa để đổi lấy năm phần trăm của Tân Hằng.”

“Vốn chiêu này cũng được coi là cao minh đấy, vì có được sự giúp đỡ của Trạch Dương thì bọn họ mới có thể chính thức đầu quân vào một thành phố trực thuộc phía nam như Dương Thành đây, hơn nữa Trạch Dương đúng là có giúp đỡ bọn họ lấy được không ít đất đai…có điều, bây giờ xem ra nó đã trở thành cái vòng kim cô tròng lên cổ bọn họ rồi.”

Nhân vật có thể khiến cho Cừu gia phải lôi kéo hết mình thì tất nhiên là sẽ có một bối cảnh không hề đơn giản chút nào. Tần Lạc thầm tra xét một hồi, một nhân vật họ Lưu chói mắt xuất hiện ngay trong đầu hắn.

Hơn nữa vừa rồi Tôn Nhân Diệu còn đặc biệt đệm thêm vào một câu, đó là cậu ta và Trạch Dương là bạn lâu năm của nhau.

Bạn bè lâu năm của nhau là có ý gì? Tức là bọn ở cùng với nhau một đại viện, trong cái đại viện đó là những người thế nào thì Tần Lạc hiểu rất rõ.

“Phiền Lưu đại ca rồi.” Sau khi biết được thân phận của Lưu Trạch Dương thì Tần Lạc cũng không cố tình tỏ ra đắn đo. Tất nhiên, hắn ta vốn dĩ là một người thân thiện hòa nhã, anh tuấn thiện lương, một người đàn ông chung thủy trong tình yêu. “Có được sự giúp đỡ của anh thì tôi cũng cảm kích vô cùng. Nếu lấy lại mười lăm phần trăm số cổ phần của anh với giá cả hiện tại trên thị trường thì Lưu đại ca lỗ to quá, như thế sẽ khiến trong lòng tôi cảm thấy vô cùng bất an. Tôi có một đề nghị thế này, chúng ta sẽ tăng thêm ba mươi phần trăm so với giá thị trường để mua lại số cổ phần đó, anh xem như vậy có được không?”

Lưu Trạch Dương nhìn Tần Lạc với ánh mắt kinh ngạc, thấy là đây quả là một người đàn ông đáng để kết giao.

Vốn dĩ ông ta nể mặt Tôn Nhân Diệu nên mới chạy đến đây trợ giúp một tay, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn phải chịu một nhát dao rồi.

Nhưng người trẻ tuổi này không những không để mình phải chịu bất cứ tổn thất nào, hơn nữa nếu bán ra với cái giá mà hắn ta đưa ra thì mình còn có thể kiếm thêm được một khoản nữa là đằng khác… mặc dù là không phải kiếm được rất nhiều nhưng ông cũng không bị mất mặt, đã thế còn khiến cho Tôn Nhân Diệu phải nợ một mối ân tình nữa. Lần mua bán này cũng khá là hợp lý.

Lưu Trạch Dương nhìn Tôn Nhân Diệu một cái thì nhận được một cái gật đầu của Tôn Nhân Diệu, ông ta bèn nói với Tần Lạc: “Thế thì cứ làm vậy đi. Về sau cậu tìm người đến làm thủ tục với tôi.”

Khi hai người đã tỏ tõ ý đồ hợp tác thì Tần Lạc cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.

Tôn Nhân Diệu đem đến ba người thì Vương mập là người có thể cắt đứt mọi quan hệ phía trên mà Cừu gia có được để bảo vệ lợi ích trong ngành dầu khí của mình, Lưu Trạch Dương thì còn ghê hơn, trong nháy mắt đã bán đứt mười lăm phần trăm số cổ phần của tập đoàn Đại Địa rồi.

Dầu khí và nhà đất là hai sản nghiệp kiếm ra tiền nhất của Cừu gia, lợi nhuận mỗi năm của hai ngành này thì đến cả mười cái Bách Giai Nhạc cũng không thể so bì được, và đây cũng là sản nghiệp mà Cừu gia bảo vệ nghiêm mật nhất, có hắt nước cũng khó mà thấm vào được.

Nhưng Tôn Nhân Diệu lại trái phải đâm cho mỗi bên một nhát, nhát nào cũng là đòn chí mạng cả.

Vậy thì cậu bé này là ai vậy? Cậu ta có thể đem đến sự trợ giúp gì cho mình đây?

Tôn Nhân Diệu như thể vừa mới nhớ ra sự có mặt của Lý Nhạc vậy, liền lên tiếng: “Cậu này là do Hạ Nguyệt Nguyệt đưa đến đấy. Nói là có thể giúp đỡ cậu, cậu tự mình hỏi xem cậu ấy làm gì đi.”

Hạ Nguyệt Nguyệt là em gái của Hạ Dương, Tần Lạc cũng phải đến nửa năm rồi không gặp nàng. Nàng đem đến cho Nhân Diệu một người thế này, chắc chắn là do lời gợi ý của anh trai nàng.

Nghĩ đến quan hệ giữa Nhân Diệu và Hạ Dương thì Tần Lạc lại đau đầu nhức óc. Hai người này có phải là chuẩn bị cả đời không qua lại với nhau không thế?

Tần Lạc tủm tỉm cười nhìn Lý Nhạc hỏi: “Lý Nhạc, cậu làm gì thế?”

“Em biết sử dụng máy vi tính.” Lý Nhạc ngượng ngùng nói, đến mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Tần Lạc nữa.

“Máy vi tính?” Tần Lạc hơi ngỡ ngàng.

“Nghe trộm, giám sát, điều khiển, lần theo dấu vết… và cả việc phá giải các loại tài liệu mật nữa. Chỉ cần có liên quan đến máy vi tính thì em gần như là đều làm được.” Lý Nhạc nói.

Tần Lạc cười lớn.

Hạ Dương đúng là một người cẩn thận chu đáo, biết rằng việc tranh đấu trên thương trường chính là biết mình biết người thì trăm trận trăm thắng, nên đã phái một gián điệp thương trường đến đây cho mình.

Nếu Tần Lạc đoán không sai, thì chưa biết chừng cái cậu tên Lý Nhạc này còn làm trong bộ tình báo của quân đội nữa. Đúng là quân đội sinh ra người tài.

“Vất vả cho cậu rồi.” Tần Lạc nói.

“Không cần phải khách khí.” Lý Nhạc lại cúi thấp đầu xuống.

Cậu bé này…

Tối hôm nay lại bội thu rồi. Ba người này sẽ cho vào những nhân tố không ổn định mới trong trận chiến đổ máu này.

Dùng dao mềm cắt thịt, cứ cắt từng tí một nhưng lại có thể cắt rời đối thủ to lớn.