Chương 867: Ai chết trong tay ai?

Việc này quả đúng là do Lệ Khuynh Thành tìm người làm để đối phó với Cừu gia. Một đội mưu trí do nhiều bên hợp thành đã sớm hình thành.

Bố cục sản nghiệp của Cừu gia đi theo con đường ít mà tinh. Ngoài buôn bán lẻ, bất động sản, dầu khí và một tập đoàn vận chuyển chất thải phóng xạ Nam Hải ra thì những sản nghiệp khác đều thuộc vào dạng giai đoạn đầu tư ngắn hạn.

Cổ phần của hai khối bất động sản và dầu khí có phần phức tạp, mặc dù là do Cừu gia khống chế hoàn toàn, nhưng bọn họ lại che dấu rất tốt. Vì độ nhạy cảm của ngành nghề đó nên người ngoài rất khó tìm ra được cơ hội và cũng không dễ động thủ chút nào.

Nhưng nghề buôn bán lẻ thì lại không thế, cái đó có liên quan mật thiết đến đời sống người dân. Chỉ cần xảy ra sự cố gì, thì mọi người đều sẽ tập trung tầm nhìn của mình vào đó.

Thông qua thảo luận thì mọi người đã quyết định lấy nó làm tiêu điểm, dùng nó để khuấy động cho con thuyền buôn bán của Cừu gia phải lật thuyền.

Lệ Khuynh Thành cũng không làm gì nhiều cả, nàng chỉ bảo người đến phương nam mua chuộc ba phóng viên, sau đó bảo ba phóng viên này túc trực ở Bách Giai Nhạc để tìm những tin tức tiêu cực của Bách Giai Nhạc.

Bạch Dương chính là một trong ba người đó. Anh ta đặt mục tiêu vào quầy phục vụ, nơi mà siêu thị dùng để ứng phó với khách hàng đến để đóng gói, kiến nghị hay khiếu nại. Quả nhiên anh ta là người đầu tiên nhận được hai trăm ngàn nhân dân tệ tiền thưởng của một người thần bí.

Sau khi nghe Lệ Khuynh Thành giải thích thì Tần Lạc mới cảm thấy yên tâm phần nào, cười nói: “Thế thì tốt, nếu chúng ta làm quá đáng, thì chúng ta cũng chẳng khác gì bọn họ rồi. Việc báo thù của ngày hôm nay cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Yên tâm đi, em biết chồng em là người thế nào mà, em làm sao dám làm những việc tàn nhẫn không có tính người như thế chứ? Em còn sợ anh bỏ em ấy chứ.” Lệ Khuynh Thành cười ha hả nói.

“Em giỏi giang như vậy, sao anh có thể bỏ em được?” Tần Lạc an ủi nói. Tự dưng hoài nghi người phụ nữ của mình, làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng hắn lạ sợ tính cách của Lệ Khuynh Thành thiên lệch quá, sợ vì báo thù mà làm hại đến những người vô tội.

“Anh nói là em giỏi là giỏi ở trên giường hay là dưới giường thế?”

“…………..”

Thấy đầu dây bên kia im lặng không thốt nên lời, thì Lệ Khuynh Thành lại cười lớn lên.

Tần Lạc cũng hé miệng mỉm cười.

Hắn thích cái cảm giác này, giống như là khi vừa mới quen Lệ Khuynh Thành vậy, mặc dù những lời nàng nói đều làm cho người ta không đỡ nổi, nhưng lại không khiến cho người ta lợi dụng được gì.

Con của người nghèo thì thường trưởng thành sớm. Cái xã hội như một viên đá mài này đã mài Lệ Khuynh Thành trở thành một con dao trơn nhẵn mà không tuột tay, sắc bén vô cùng.

Hắn rất may mắn vì đã gặp được nàng, gặp được mấy người bọn họ.

“Cẩn thận không Cừu gia lại phản pháo lại đấy.” Tần Lạc cười nói. “Để anh sắp xếp thêm một số người nữa đến bảo vệ em nhé.”

“Không cần đâu. Người đông có khi lại dễ bị bại lộ. Bây giờ em đang ở trường đua ngựa Hoa Điền, thường ngày cũng ít ra khỏi nhà lắm.”

“Thế thì tốt.” Tần Lạc nói. “Nếu có việc gì thì phải gọi điện cho anh ngay đấy.”

“Vâng.” Lệ Khuynh Thành cười nói.

Sau khi cúp điện thoại của Tần Lạc thì Lệ Khuynh Thành nói với Lữ Hàm Yên đang đứng bên cạnh: “Bảo người chuyển vào tài khoản của bà Lý hai trăm ngàn nhân dân tệ đi.”

Lữ Hàm Yên tủm tỉm cười nhì Lệ Khuynh Thành nói: “Tìm được một người đàn ông ngốc như vậy, không biết là may mắn hay là bất hạnh nữa.”

“Từ khi gặp anh ấy đến giờ, thì mình chưa từng khi nào thấy bất hạnh cả.” Lệ Khuynh Thành nói mà vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.

“Xem ra cậu đã yêu rồi.” Lữ Hàm Yên nhìn vào vẻ mặt kiều diễm của Lệ Khuynh Thành nói: “Mình lại cứ tưởng cậu sẽ chẳng bao giờ yêu ai cơ đấy. Bất luận đó là đàn ông hay đàn bà.”

“Trước khi gặp anh ấy thì mình cũng nghĩ thế đấy.” Lệ Khuynh Thành nở một nụ cười tươi như hoa.

… …

Sự kiện bà lão họ Lý bị lừa gạt ở Bách Giai Nhạc tình hình ngày càng trở nên tồi tệ, rất khó để khống chế được tình hình.

Con trai con gái bà lão họ Lý khi được phỏng vấn thì họ đã giải bày nỗi khổ cực của mình, và còn nói rằng họ đã thử nói chuyện với siêu thị Bách Giai Nhạc về sự việc này, nhưng đã bị bọn họ đối đãi lạnh nhạt.

Điều này càng làm cho những người xung quanh căm ghét Bách Giai Nhạc, bên ngoài cửa của siêu thị Bách Giai Nhạc đã tập trung đông đúc quần chúng, họ viết đầy những dòng băng rôn ở đó, họ thét to kể lại chuyện bà lão họ Lý bị lừa ở Bách Giai Nhạc xong, hiện giờ còn đang trọng thương nằm viện cho mỗi người đi ra đi vào ở đây. Việc làm ăn buôn bán của Bách Giai Nhạc xuống dốc không phanh, có vô số người đòi tìm đến công ty Bách Giai Nhạc để yêu cầu bồi thường.

Là một công ty có cổ phần nằm trên bảng Nasdag, thì việc bảo vệ hình tượng doanh nghiệp là vô cùng quan trọng.

Ngay tối ngày hôm đó, sau khi thị trường cổ phiếu của Mỹ mở phiên giao dịch thì cổ phiếu của Bách Giai Nhạc xuất hiện việc bán ra với số lượng lớn. Sự việc này cùng với hình tượng bị tổn hại đã khiến cho cổ phiếu của Bách Giai Nhạc rớt thê thảm, tạo ra một đợt rớt giá có một không hai trong lịch sử.

Sự việc Bách Giai Nhạc đột nhiên xuất hiện và có khuynh hướng lan tràn ra cả nước, khiến cho Cừu gia đang lo việc hậu sự cho Cừu Thiên Tứ giống như là đổ thêm dầu vào lửa.

Cừu gia lại một lần nữa triệu tập hội nghị thành viên trong gia đình. Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà Cừu gia đã triệu tập đến năm lần hội nghị rồi.

“Âm mưu, đây đúng là một âm mưu nhằm vào Bách Giai Nhạc.”

“Nhất định là do con tiện nhân đó làm, nếu không thì làm sao phóng viên lại xuất hiện ở đấy đúng lúc thế chứ? Mà bên báo chí sao không gọi điện thoại thông báo một tiếng mà đã đăng bài lên rồi?”

“Hãy nghĩ cách là cho con đàn bà thối thây đó chết đi. Mẹ kiếp, nhìn là thấy tức rồi.”

Cừu Dật Thanh vỗ mạnh lên bàn nói: “Mọi người yên lặng đi, yên lặng. Bảo mọi người đến đây để bàn bạc sự tình, chứ không phải bảo mọi người đến để chửi bới thế này.”

“Anh cả, chẳng có gì để nói nữa. Vì đại cục, việc của Trọng Ngọc chúng ta đã nhẫn nhịn rồi. Lần này nó còn nhằm vào cả túi tiền của chúng ta, thì không thể tiếp tục nhịn nữa.”

“Đúng đấy, nếu mà nhịn nhục nữa thì nó sẽ cho rằng chúng ta sợ nó cũng nên. Làm thịt nó đi, làm sụp đổ Quốc Tế Khuynh Thành của nó.”

“Cũng chỉ là có một thằng bạn trai công tử bột thôi mà, làm gì mà lợi hại như Yên Mị nói được sao? Cháu không tin điều đó chút nào. Nếu không được thì cháu sẽ đi tìm thằng họ Tần đó nói chuyện xem sao. Nó không phải là thích đàn bà à? Cháu tìm cho nó vài con minh tinh là được chứ gì?”

Cừu Yên Mị ngồi trong một góc cười khẩy mà không nói câu gì.

Có lẽ người đàn ông được xưng là ‘trí công tử’ kia nói đúng, việc của Cừu gia không phải là việc của mình. Nếu không muốn xảy ra chuyện gì, thì việc duy nhất nên làm bây giờ đó là tách rời khỏi Cừu gia.

“Hơn nữa, mình nói cũng có ai nghe đâu?” Cừu Yên Mị lại lắc đầu cười nhạt. Đám người tự cao tự đại này, bọn họ cho rằng Cừu gia của bây giờ vẫn được giống như ngày trước hay sao? Cùng với việc ra đi của mấy người già có tầm ảnh hưởng to lớn thì Cừu gia chỉ có thể tiếp tục trượt dốc mà thôi.

Cừu Dật Vân dập điếu thuốc trong tay mình nói: “Trách nhiệm lần này là thuộc về tôi. Vì bận rộn lo làm việc hậu sự cho ông ở Yến Kinh, nên đã không kiểm soát nhiều đến chuyện làm ăn buôn bán. Sau khi xảy ra chuyện mà người bên dưới không kịp thời thông báo ngay, mà lại xử lý theo như cách suy nghĩ của ngày trước. Vì vậy nên mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay.”

“Dật Vân, bây giờ không phải là lúc tự trách mình. Chú mau xem lần này chú định xử lý chuyện này ra sao đi. Nếu xử lý không tốt mà để cổ phiếu ngày mai lại rớt tiếp nữa thì Bách Giai Nhạc coi như kết liễu ở đây.”

Cừu Dật Vân gật đầu nói: “Thứ nhất, tôi đã chỉ thị cho phó tổng giám đốc công ty đích thân đi nói chuyện về vấn đề bồi thường với người nhà của bà lão họ Lý rồi, cố gắng hết sức để thỏa mãn mọi yêu cầu của bọn họ, để bọn họ có thể nói giúp cho chúng ta, từ ánh mắt thù địch trở thành khen ngợi chúng ta dám đứng ra gánh vác trách nhiệm, hóa giải mâu thuẫn lớn nhất. Thứ hai là, tôi sẽ bảo bộ ngoại giao nói chuyện với giới truyền thông, để với điều kiện đổ dồn quảng cáo trên các đài báo của bọn họ thì cũng xin bọn họ tạm ngưng không đưa tin về sự việc này nữa. Thứ ba, công ty sẽ mời một nhóm chuyên gia đến thảo luận về việc này, hướng dư luận công chúng về phía có lợi cho chúng ta. Đây là một số biện pháp mà tôi tạm thời nghĩ ra. Mọi người có ý kiến gì thì cứ đưa ra xem nào.”

Cừu Dật Thanh gật đầu vừa ý nói: “Mấy ý tưởng này đều rất hay, mau tiến hành ngay theo lối này. Không thể để cho sự việc này được lăng xê thêm nữa.”

Cừu Dật Vân gật đầu nói: “Dìm việc này xuống có lẽ là không vấn đề gì. Vì dù gì thì lão tứ cũng được coi là một nhân vật có tiếng ở phía nam. Nếu không được nữa thì bảo chú ấy gọi điện thoại đến nói chuyện với bộ tuyên truyền. Nhưng mọi người đã nghĩ tới chuyện này chưa, nếu đúng là có người đứng sau vụ việc này thì nếu còn xảy ra những việc khác nữa thì phải làm sao đây?”

Căn phòng lại một lần nữa trở nên im ắng hẳn đi, phụ nữ thì cúi đầu không nói gì, còn đàn ông thì lặng lẽ đốt thuốc.

“Những người có mặt ở đây ngày hôm nay thì đã tới rồi, chúng ta phải nghĩ cách trong đợt hội họp lần này. Là chiến hay là hòa thì phải có một giải pháp mới được. Nếu không thì cứ để người ta đẩy cho một cái, thì chúng ta lại động một cái, thế nhở bọn chúng đẩy mình liên tiếp mấy cái, mà chúng ta không xoay sở kịp thì phải làm sao đây?”

“Hay là… chúng ta tìm đến con đàn bà đó nói chuyện xem sao? Nó tốn công tốn sức để làm bao nhiêu chuyện như thế không phải là muốn có tiền hay sao? Cho nó một ít đi rồi đuổi nó đi.” Có người nhỏ giọng nói.

“Thối lắm. Nó là người thế nào của Cừu gia mà đòi chúng ta chia tiền cho nó chứ?”

“Đúng đấy, thế nó tham lam đòi một số tiền lớn thì phải làm sao?”

“Chiến đi, nếu không được thì cháu tìm người gô cổ nó lại. Chúng ta cũng không thể để cho một con đàn bà đè đầu cuỡi cổ chứ?”

Nghe mọi người thảo luận om sòm thì Cừu Yên Mị lại khẽ nở ra một nụ cười kỳ quái.

“Cười cái gì thế?” Cừu Trọng Mưu ngồi cạnh Cừu Yên Mị, nheo mắt lại hỏi.

“Cười một số người đáng buồn cười.” Cừu Yên Mị nói như ám chỉ điều gì đó.

“Chị cho rằng nó làm thế là không phải vì tiền ư? “ Cừu Trọng Mưu cười hỏi.

“Nếu có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề thì đó đã không phải là một vấn đề nữa rồi.” Cừu Yên Mị nói. “Nếu cô ấy đồng ý thì tôi bằng lòng cho cô ấy một tỷ nhân dân tệ.”

“Vì chị và nó là cùng cha khác mẹ?” Cừu Trọng Mưu châm chọc nói.

“Vì cô ấy có thể quyết định sự sống còn của Cừu gia.” Cừu Yên Mị lướt nhìn Cừu Trọng Mưu nói. “Bao gồm cả cậu nữa.”

Trong khi Cừu gia còn đang bàn bạc xem rốt cuộc nên ứng phó với Lệ Khuynh Thành thế nào thì lần tập kích thứ hai đã đến.

Biến động bất ngờ, ai sẽ chết trong tay ai?