Chương 864: Chết cũng không chịu nhận thua

Sau khi nghe Tần lạc nói vậy thì Cừu Yên Mị xúc động vô cùng, nàng dùng khăn giấy lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt, rồi hỏi: “Anh đã nói cho cô ấy nghe những lời này chưa?”

“Tôi đã nói với cô ấy là ‘anh yêu em’.” Tần Lạc ngại ngùng nói. Thừa nhận yêu một người phụ nữ khác ngay trước mặt của một người đẹp, thì quả là có phần xấu hổ thật.

“Tìm được một người đàn ông như anh, thì những ngày tháng đau khổ trước kia của cô ấy cũng được bù đắp phần nào.” Cừu Yên Mị cười nói. “Thực sự ngưỡng mộ cô ấy đấy.”

“Cô ấy còn hy sinh nhiều hơn thế.”

“Cái cân tình cảm lúc nào cũng có một bên phải hy sinh. Nếu một bên không ngừng dư cân, còn một bên thì chẳng có động tĩnh gì, tất chiếc cân đó sẽ bị nghiêng về một phía. Sự hy sinh của cô ấy đã được đền đáp, đó chính là hạnh phúc. Trên thế giới này có biết bao nhiêu người phụ nữ cũng hy sinh hết mình nhưng có được mấy ai nhận được đền đáp đây?”

“Cô nói như thể đàn ông trên thế giới đều là những kẻ phụ tình vậy ấy.” Tần Lạc đùa nói.

Cừu Yên Mị mỉm cười nói: “Chuyện hôm nay thực tình xin lỗi anh.”

“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô.” Tần Lạc nói. “Mặc dù lời xin lỗi này không nên thốt ra từ miệng của cô.”

“Chúng ta vẫn là bạn chứ?”

“Tất nhiên rồi.” Tần Lạc gật đầu đáp.

“Điều đó cũng không vướng bận đến việc chúng ta trở thành đối thủ của nhau.” Cừu Yên Mị rất nhanh đã khôi phục lại vẻ rắn rỏi của mình. “Tôi biết là anh đã quyết định nhúng tay vào nội chiến của Cừu gia. Là một thành viên của Cừu gia, tôi sẽ cố gắng hết mình để ngăn chặn sự công kích của mấy người.”

“Đây là việc mà cô nên làm.” Tần Lạc cười nói. “Tôi cũng sẽ làm tốt chuyện của tôi.”

“Tạm biệt anh.” Cừu Yên Mị chủ động giơ tay ra bắt tay Tần Lạc.

“Bảo trọng.” Tần Lạc bắt tay nàng nói.

Khi Cừu Yên Mị rời đi thì đúng lúc đó Lâm Hoán Khê đẩy cửa bước vào.

Hai người phụ nữ chỉ gật đầu rồi lướt qua nhau.

Lâm Hoán Khê nhìn thấy Tần Lạc mặc quần áo bệnh nhân đứng ở dưới đất thì vội vàng chạy lên trước đỡ hắn nói: “Sao anh lại dậy thế? Anh không sao chứ?”

“Anh căn bản là chẳng sao cả.” Tần Lạc cười nói. “Bọn họ chẳng làm cho anh bị làm sao, đó là anh giả bộ đấy.”

Thấy vẻ mặt khó hiểu của Lâm Hoán Khê thì Tần Lạc kéo tay nàng ngồi xuống giường bệnh, nói: “Những việc này đáng ra anh phải nói trước cho em mới phải. Vừa vặn hôm nay có thời gian, anh sẽ nói rõ mọi việc cho em nghe.”

Thế là Tần Lạc liền kể cho Lâm Hoán Khê nghe về thân thế của Lệ Khuynh Thành, kể cho nàng nghe chuyện Lệ Khuynh Thành muốn báo thù, kể cả chuyện xảy ra xung đột ngày hôm nay ở trước linh đường của ông cụ họ Cừu nữa và cũng kể luôn cả nguyên nhân nàng bày mưu tính kế để lôi Cừu gia xuống nước.

Lâm Hoán Khê là một người trong nóng ngoài lạnh, là một phụ nữ cực kỳ cảm tính. Nếu không thế thì nàng đã không bị mắc phải chứng bệnh ‘khép kín tình cảm’ chỉ vì một lần va vấp trong tình cảm cả.

Cảm xúc của cô trào dâng mãnh liệt theo những lời tường thuật lại của Tần Lạc.

Khi Tần Lạc nói xong thì nước mắt nước mũi của nàng dàn dụa, hai mắt đỏ lựng nói: “Không ngờ cô ấy lại khổ như vậy. Cừu gia đối với cô ấy thật quá tàn nhẫn, báo thù cũng là chuyện hiển nhiên thôi. Đừng nói chuyện tình cảm đối với những người không có tình cảm.”

Lâm Hoán Khê cũng trải qua việc cha mẹ ly dị từ khi còn rất nhỏ, cũng chịu ảnh hưởng khá lớn. Về sau cha nàng còn chạy đến tìm Tần Lạc đòi tiền để cắt đứt tình cảm cha con, thì lại càng làm cho Lâm Hoán Khê cảm thấy khó chịu với cái từ ‘cha’ này.

Vì vậy mà khi nàng nghe được câu chuyện của Lệ Khuynh Thành thì lại càng có cảm giác sâu sắc hơn, và cũng hiểu được tâm trạng muốn báo thù vào lúc này của Lệ Khuynh Thành hơn.

Nói cho cùng thì hai người Lâm Hoán Khê và Lệ Khuynh Thành đều có một cảnh ngộ khá là giống nhau.

Chỉ có điều là Lâm Hoán Khê có phần may mắn hơn, nàng có một người ông nội yêu thương trìu mến nàng, còn Lệ Khuynh Thành thì lại vô cùng thê thảm, không những bị cha vứt bỏ, mà còn bị cả một gia tộc kỳ thị nữa.

“Anh biết là em sẽ ủng hộ mà.” Tần Lạc cười nói.

Lâm Hoán Khê cười cười, đáp: “Kế tiếp anh định làm gì đây? Tiếp tục ở lại bệnh viện hay là về nhà?”

“Vở kịch này mới bắt đầu thôi, anh vẫn phải nằm trong bệnh viện một thời gian. Không cho anh một kết quả vừa ý thì anh sẽ không ra viện đâu.” Tần Lạc dở trò nói.

Lâm Hoán Khê nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Em về chăm sóc Bối Bối nhé, anh gọi điện bảo người ta đem chút đồ ăn đến cho anh đi.”

“Bối Bối không phải là có ông rồi đó sao?” Tần Lạc nói.

“Ông nội tối nay còn phải họp nữa, không thể không ở nhà.” Lâm Hoán Khê nói.

Đợi đến khi Lâm Hoán Khê đi rồi, thì Tần Lạc mới hiểu nguyên nhân nàng làm như vậy là vì cái gì.

Cho dù nàng có vội vàng về để chăm sóc cho Bối Bối thì cũng có thể mua chút gì cho mình ăn trước được mà.

Nhưng nàng lại đi thẳng, chỉ để lại chiếc di động ở đầu giường, ý bảo mình gọi điện thoại kêu đồ ăn ngoài.

Cú điện thoại này nên gọi cho ai đây? Chắc chắn là sẽ gọi cho người không tiện đến đây thăm là Lệ Khuynh Thành rồi.

Nàng biết rõ rằng hiện giờ mình muốn nói chuyện với ai nhất, nàng biết rõ rằng hiện giờ ai cần sự giúp đỡ của mình hơn. Nàng còn biết rõ… nàng biết quá nhiều rồi, biết nhiều đến nỗi khiến cho một người đàn ông phải cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Nói ra thì cũng kỳ lạ, mặc dù Lâm Hoán Khê và Lệ Khuynh Thành chỉ gặp nhau có vài lần, chứ đừng nói đến chuyện xảy ra xung đột gì giữa hai người cả, nhưng quan hệ giữa hai công ty Công Hội Trung Y và Quốc Tế Khuynh Thành thì trước giờ vẫn rất không hòa hợp với nhau, cũng giống như là người bên dưới biết rằng boss của bọn họ không ưa gì nhau, nên đã cố tình làm vậy cho boss của họ thấy được ấy.

Tần Lạc bấm số gọi cho Lệ Khuynh Thành, chuông vừa mới đổ thì bên kia đầu giây đã có người nhấc máy rồi. Rõ ràng là Lệ Khuynh Thành vẫn đang ngồi lo lắng chờ đợi cú điện thoại này của hắn.

Mình bị Cừu Trọng Ngọc đưa đi từ Quốc Tế Khuynh Thành, chẳng bao lâu sau thì có tin cảnh sát lạm dụng quyền lợi mà dụng hình, sau đó thì bị ‘trọng thương mà nhập viện’. Mặc dù bên trong có thành phần diễn kịch nữa, nhưng Lệ Khuynh Thành vẫn lo lắng không biết vở kịch này có mấy phần là thật và có mấy phần là giả ở trong đó.

Người ta còn chưa động gì đến anh mà anh đã giả bộ lăn ra hôn mê bất tỉnh rồi?

“Tần Lạc, anh không sao chứ?” Lệ Khuynh Thành lo lắng hỏi.

“Anh không sao.” Tần Lạc cười nói.

“Không sao thì tốt.” Lệ Khuynh Thành thở phào nhẹ nhỏm nói. “Cho dù có là diễn kịch đi nữa thì cũng phải nói trước cho em biết một tiếng chứ. Ban đầu em còn cho rằng bọn họ đánh thương anh rồi cơ.”

“Bọn họ đúng là muốn làm anh bị thương nhưng vì anh da thô thịt dầy, lực phòng ngự tốt.” Tần lạc đùa nói. Nếu không phải là có ‘Đạo gia thập nhị đoạn cẩm’ giúp đỡ thì cho dù Đại Đầu có dẫn theo Chung Ái Quốc chạp tới kịp thời đi chăng nữa, thì hắn cũng phải chịu không ít khổ nhục. Đây cũng là một trong những lý do mà hắn muốn tính sổ với Cừu gia đến cùng.

“Kế tiếp phải làm gì đây.?”

“Cứ nằm ở trong bệnh viện thôi, đợi kết quả xử lý của Cừu Trọng Ngọc ra đã.” Tần Lạc nói.

“Em biết là bên cạnh anh có rất nhiều người nên không đến đó làm phiền anh nữa.” Lệ Khuynh Thành cười nói.

“Bên cạnh anh chẳng có ai cả. Anh còn đang đợi em đưa cơm đến cho anh đây.”

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Không thể không nói, mấy người phụ nữ này thông minh đến đáng sợ.

“Cô ấy còn nói gì nữa thế?” Lệ Khuynh Thành hỏi. Lúc này Lâm Hoán Khê không ở bên cạnh thì nàng liền biết ngay là đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Cô ấy nói, đừng nói chuyện tình cảm với những người không có tình cảm.” Tần Lạc nói.

“Nói hay lắm. Em thích rồi đấy.” Lệ Khuynh Thành cười lớn. “Không ngờ người hiểu em nhất lại là người em không dám đối mặt nhất.”

“Đến đây đi. Mang nhiều đồ ăn đến vào nhé.” Tần Lạc nói.

… …

Số một Thiên Ba phủ.

Một chiếc BMW từ từ chạy lại, sau đó dừng lại cách cánh cổng không xa.

Cửa sổ chiếc xe được hạ thấp xuống, Cừu Yên Mị ngồi trong đó và ngẩn người ra nhìn vào cái biển số một Thiên Ba phủ.

Bước vào cánh cửa sau sâu như nước biển, một khi đã định rồi thì chẳng còn con đường để mà rút lui nữa.

“Thực sự là lựa chọn như vậy sao?” Cừu Yên Mị lẩm bẩm nói một mình. Có thể thấy rõ rằng nàng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.

“Lão Ngũ, cho tôi một điếu thuốc đi.” Cừu Yên Mị đột nhiên nói với người tài xế đưa nàng tới đây.

Tài xế của nàng là một chú trạc tuổi trung niên, sau khi nghe Cừu Yên Mị nói vậy thì nhanh chóng móc bao thuốc trong người mình ra, cười nói: “Tiểu thư, thuốc này của tôi mạnh lắm. Không biết cô có hút quen không.”

“Càng mạnh càng tốt.” Cừu Yên Mị cười đáp. “Hiện giờ tôi đang cần có một luồng hỏa khí thổi đến để thúc đẩy tôi cho ra quyết định. Nếu mà có thêm rượu nữa thì càng tốt.”

“Từ khi được phái tới lái xe cho tiểu thư, thì tôi không còn đụng tới một giọt rượu nào nữa.” Lão Ngũ cười khà khà nói. “Hay là tôi đi mua một chai cho cô nhé.”

“Không cần đâu, hút một điếu thuốc là được rồi.” Cừu Yên Mị nói.

Nàng tìm bật lửa ở trong chiếc túi xách của mình, sau đó châm điếu thuốc một cách thuần thục, tiếp đó thì cứ để mặc cho hương thơm của làn khói thuốc lượn lờ vào tận phổi.

Nàng yên lặng ngồi trên ghế, ngoài việc thỉnh thoảng hút một hơi ra thì gần như là nàng không có bất kỳ động tĩnh gì. Ánh mắt đờ đẫn, toàn bộ con người nàng như đang ở trong trạng thái lâng lâng vậy.

Điếu thuốc được đốt hết một cách nhanh chóng, Cừu Yên Mị rốt cuộc cũng như là đã hạ quyết tâm làm một việc gì đó rồi.

Nàng búng đót thuốc trên tay mình bay ra ngoài, nói: “Lái xe vào trong đi.”

“Vâng thưa cô.” Người tài xế đáp lại một tiếng, sau đó liền lái thẳng xe vào bên trong số một Thiên Ba phủ.

Trong ngôi vườn cổ kính xa xưa, Tần Tung Hoành mặc bộ đồ thời nhà Đường màu trắng đang ngồi đánh cờ với Điền Loa ở trên ghế đá.

Cờ trắng của Điền Loa đã bị chết hơn nửa, toàn bộ ván cờ đều không tìm ra được một con đường sống, nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn vắt óc ra để nghĩ xem làm thế nào để chuyển bại thành thắng.

Quản gia bước nhanh tới nói: “Thưa thiếu gia, cô Cừu Yên Mị đến rồi.”

Tần Tung Hoành ngẩng đầu lên nhìn quản gia một cái, rồi nói: “Đi mời cô ấy vào trong này.”

Đợi đến khi quản gia nhận được mệnh lệnh rồi rời đi, thì Tần Tung Hoành mới nhình Điền Loa cười nói: “Có biết cô ấy vì sao mà đến tìm tôi không?”

“Không biết.” Điền Loa nắm chặt con cờ trong tay mà không biết nên đi tiếp thế nào, vẻ mặt cau có lại.

“Cô ấy phạm một sai lầm giống hệt cậu.” Tần Tung Hoành cười nói. Thấy Điền Loa ngẩng đầu lên nhìn mình thì anh ta mới từ từ nói ra mấy chữ: “Chết không chịu nhận thua.”

“Đôi khi từ bỏ chính là một lần tiến công.” Tần Tung Hoành đứmg dậy nói tiếp: “Đi thôi, chúng ta đi gặp con cừu non bị lạc đường cái nào.”