Chương 857: Cừu gia trả thù

"Hôm nay thật sự quá may mắn cho những kẻ đó.” Lệ Khuynh Thành nói với vẻ tiếc nuối. “Vốn em còn một chuẩn bị khác thế nhưng vẫn không dùng tới nó.”

“Sắp đặt gì?” Tần Lạc tò mò hỏi.

“Khi đó em đã nghĩ ông già kia chết đi như vậy là quá dễ dàng, quá may mắn. Chính vì vậy em đã thuê một ăm chiếx xe hơi màu đỏ hình thành đội ngũ tiễn đưa ông ta, còn có cả pháo và kèn Xô Na, thổi bài kèn hỷ. Đây chính là chuyện vui mừng bậc nhất.”

“Đợi khi một trăm chiếc xe kia đi qua hết, em mới vui sướng xuất hiện. Anh nghĩ nó có chấn động không?”

“Vậy tại sao em lại không làm?” Tần Lạc cười hỏi. Hắn thật sự không ngờ đôi khi Lệ Khuynh Thành cũng có suy nghĩ trẻ con như vậy.

“Anh ngu hả?” Lệ Khuynh Thành lật người và nói: “Trước đó có nhiều xe màu đỏ chạy qua đó, nhất định là người Cừu gia biết có người muốn gây chuyện. Bọn họ nhất định sẽ cho người chặn ở cổng, không cho tất cả các xe màu đỏ đi qua. Tới khi đó thì chính em cũng không thể vào trong.”

Tần Lạc phá lên cười nói: “May mắn là em đã không làm như vậy nếu không em sẽ phải đổi một chiếc xe khác. Chiếc xe màu đỏ của em tuyệt đối không thể nào đi vào bên trong đó được.”

“Đúng vậy.” Lệ Khuynh Thành nói: “Bị bọn họ ức hiếp nhiều năm, cuối cùng hôm nay em cũng thu hồi được một số vốn. Còn cái gã họ Cừu bị Đại Đầu đá bay đi đó có lẽ bị thương rất nặng.”

“Đó là chuyện của bọn họ.” Tần Lạc cười nói. Đây không phải là lần đầu tiên hắn và Cừu Trọng Mưu xảy ra xung đột. Lần trước hắn nổ súng bắn Cừu Trọng Mưu bị thương vào chân. Lần này Đại Đầu đá ngất xỉu. Quả thật Cừu Trọng Mưu không may mắn chút nào.

“Những việc cần làm đều đã làm.” Lệ Khuynh Thành uể oải nằm sát vào lòng Tần Lạc nói: “Sẽ chờ câu con cá lớn.”

“Trước tiên em muốn thương lượng với anh một chuyện.” Lệ Khuynh Thành chui vào trong chăn, nàng nhanh chóng ngậm lấy tiểu đệ của Tần Lạc.

Người Tần Lạc cứng đơ, hắn cười gượng nói: “Anh không còn sức lực nữa rồi.”

“Em biết.” Từ trong chăn vang lên giọng nói châm chọc của Lệ Khuynh Thành: “Anh không cần cử động. Em tự chơi là được.”

“…yêu tinh.” Tần Lạc nghiến răng nghiến lợi nói sau đó hắn mạnh mẽ quay người lật Lệ Khuynh Thành nằm bên dưới mình.

Một lần nữa trong phòng ngủ lại vang lên hơi thở gấp gáp của Tần Lạc và tiếng ngân nga cao thấp khác nhau của Lệ Khuynh Thành. Một nhanh một chậm, một dài một ngắn hòa quyện với nhau tạo thành một bản nhạc say đắm lòng người.

Khi hai người đang chìm đắm trong cảnh thần tiên, một lần nữa Lệ Khuynh Thành trở nên điên cuồng. Bỗng nhiên trong lúc đó tiếng còi hiệu xe cảnh sát vang lên chói tai cuối cùng ngừng lại ở trước cửa thẩm mỹ viện Khuynh Thành Quốc Tế.

Lệ Khuynh Thành quỳ gối trên giường, mông nàng vểnh cao, liên tục nhấp nhô lên xuống nhưng tay nàng lại giật rèm cửa sổ trước mặt xuống.

Xoạt…

Trong phòng bừng sáng. Ánh sáng ẩm ướt xuyên qua cửa sổ kính chiếu rọi căn phòng khiến cho người ta có cảm giác giá lạnh.

Ngoài trời vẫn còn đang mưa, giống như cả thế giới này chìm trong một màn sương nước màu trắng. Những ngôi nhà cao tầng ở phía xa chập chờn trong màn mưa mờ ảo.

Từng dãy xe cảnh sát đậu trước cửa Khuynh Thành Quốt Tế. Một đám người mặc quân phục cảnh sát đội mưa bước xuống xe phong tỏa cửa thẩm mỹ viện Khuynh Thành Quốc Tế.

“Bọn họ tới.” Lệ Khuynh Thành nói. Giọng nói của nàng như tiếng rên rỉ nho nhỏ.

“Báo thù rất nhanh.” Tần Lạc nói.

Tần Lạc còn đang chạy nước rút trong người Lệ Khuynh Thành, cuối cùng hắn sắp đạt tới cao trào.

Lúc này Tần Lạc không vì Lệ Khuynh Thành vén tấm màn cửa sổ ra mà ngừng lại động tác của mình, ngược lại dường như càng khuyến khích hắn cuồng nhiệt hơn.

“Cừu Trọng Ngọc mới nhậm chức ở cục công an. Cô ta muốn điều động cảnh sát phong tỏa Khuynh Thành Quốc Tế chỉ cần một cú điện thoại là xong. Trước kia cô ta đã từng làm rất nhiều chuyện như thế này, sau khi anh bị kéo vào chuyện này, có thể cô ta e ngại lực lượng sau lưng anh nên mới chấm dứt kiểu phiền nhiễu này.” Lệ Khuynh Thành giải thích.

“Con cháu đời thứ ba của Cừu gia có khá nhiều nhân tài.” Tần Lạc bùi ngùi nói. Thế hệ thứ hai của Cừu gia đã không thành công. Khi anh cả của Cừu Thiên Tứ bị bệnh thối lui, không một ai nhân cơ hội tiến lên. Bọn họ đã sai lầm để mất đi cơ hội quý giá.

Nói cách khác với lực lượng của Tần Lạc lúc này, hắn cũng không dễ dàng có thể làm rung chuyển một gia tộc lớn như Cừu gia.

“Cho dù thế nào đi nữa cũng không để thế hệ thứ ba này đứng dậy. Nếu không sẽ khiến cho sự báo thù của chúng thêm dữ dội.” Lệ Khuynh Thành hung hăng nói. Một câu nói vẫn chưa đủ biểu thị thái độ, hai bàn tay của nàng nắm song cửa sổ đột nhiên nắm chặt lại, thân thể nàg cứng đơ mấy giây sau đó nàng run rẩy đứng dậy.

“…em muốn chết. Em muốn chết.” Lệ Khuynh Thành gào lên.

Lúc này Tần Lạc cũng ‘đã chết’. Sau khi hắn ‘xuất’ ra một ít trong số không nhiều ‘đạn’ còn sót lại, hắn mệt mỏi nằm gục trên người Lệ Khuynh Thành.

“Các cô ấy có thể đối phó được không?” Tần Lạc lo lắng hỏi. Ở thẩm mỹ viện bên dưới có một số nhân viên thẩm mỹ viện. Bọn họ không phải là đối thủ của cảnh sát.

“Không đối phó đuợc.” Lệ Khuynh Thành nói.

Lệ Khuynh Thành đã đoán đúng. Lần này đích thân Cừu Trọng Ngọc dẫn người tới phong tỏa Khuynh Thành Quốc Tế.

Ngay từ ban đầu, Cừu Trọng Ngọc không có ấn tượng tốt đối với Lệ Kuynh Thành. Sau khi Cừu Trọng Ngọc tốt nghiệp trường cảnh sát và vào làm việc trong ngành công an. Khi đó cô ta chưa có nhiều quyền lực, cô ta đã bắt đầu ám chỉ cho cảnh sát cấp dưới ở đồn chú ý ‘quan tâm, chăm sóc’ thẩm mỹ viện của Lệ Khuynh Thành.

Đó chính là khoảng thời gian thẩm mỹ viện của Lệ Khuynh Thành thường xuyên bị kiểm tra. Thâm chí có người còn đề nghị Lệ Khuynh Thành làm ‘gái bao’.

Thế nhưng sau khi Cừu Yên Mị biết chuyện này, nàng mới giúp Lệ Khuynh Thành giải trừ mối nguy cơ này.

Trung Quốc có một câu ngạn ngữ: Dân không đấu với quan. Một người dân bé nhỏ không có quyền, không có thế lực sao có thể đấu lại các cụ trưởng nắm giữ công vụ sắc bén của đất nước.

Sau khi Tần Lạc gia nhập liên minh với Lệ Khuynh Thành, Cừu Trọng Ngọc mới dừng tay. Dưới sự hậu thuẫn mạnh mẽ của Cừu gia, Cừu Trọng Ngọc bắt đầu được đề bạt, bắt đầu kết hôn, sinh con.

Thậm chí đã một thời gian rất lâu rồi Cừu Trọng Ngọc đã quên có một người phụ nữ tên là Lệ Khuynh Thành.

Hôm nay Lệ Khuynh Thành tới linh đường gây chuyện, Cừu Trọng Ngọc không có mặt ở đó. Con trai cô ta mắc bệnh, cô ta phải đưa con trai tới bệnh viện khám bệnh. Bây giờ Cừu Trọng Ngọc mới vội vã tới nhà tang lễ.

Khi Cừu Trọng Ngọc nghe nói Lệ Khuynh Thành mặc quần áo màu đỏ, đi xe màu đỏ, cầm ô đỏ tới khiêu khích, hơn nữa còn đánh trọng thương em họ Cừu Trọng Mưu khiến cơn giận của Cừu Trọng Ngọc bùng nổ.

Ngay lập tức Cừu Trọng Ngọc gọi điện cho một vị lãnh đạo bảo dẫn người tới Khuynh Thành Quốc Tế, trong khi đó cô ta cũng lập tức đi tụ họp cùng với thuộc hạ của mình.

“Tránh ra.” Cừu Trọng Ngọc nhìn lướt qua giám đốc thẩm mỹ viện Lý Thược đang đứng trước cô ta, nói thẳng thừng.

Lý Thược đã thay thế Lô Vĩ làm giám đốc thẩm mỹ viện Khuynh Thành Quốc Tế. Một người có thể trở thành một giám đốc bên cạnh Lệ Khuynh Thành, đương nhiên phải là một người có tài năng xuất chúng.

Lúc này Lý Thược vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, nàng nhã nhặn nói: “Chào chị. Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho chị?”

“Hãy gọi bà chủ của các cô ra đây cho tôi.” Cừu Trọng Ngọc cười nhạt nói.

“Xin lỗi. Bà chủ của chúng tôi đang bận việc. Nếu như chị muốn gặp bà chủ, tôi sẽ chuyển lời cho chị.” Lý Thược cười nói.

“Cút ngay.” Cừu Trọng Ngọc vung tay tát Lý Thược quát to: “Bà chủ của các cô đã phạm tội cốy ý đã thương người khác. Chẳng lẽ các cô muốn đi mật báo sao?”

Lý Thược lùi lại sau mấy bước rồi nàng lại đi tới trước mặt Cừu Trọng Ngọc, lo lắng nói: “Xin lỗi, nếu như không có hẹn trước, chị không thể vào trong.”

“Hãy kéo cô ta ra ngoài.” Cừu Trọng Ngọc ra lệnh.

Hai người cảnh sát bên cạnh Cừu Trọng Ngọc lập tức bước tới, một trái một phải kéo Lý Thược ra ngoài tới chỗ một xe cảnh sát. Ít nhất Lý Thược đã phạm tội ‘cản trở người thi hành công vụ’.

“Ồ, tại sao lại đối xử thô lỗ với phụ nữ như vậy? Thật sự là rất quá đáng, thượng đế cũng không thể tha thứ cho chuyện này. Chúng ta có cần tới hỗ trợ không?” Jesu đang ngồi trong xe hỏi Đại Đầu.

“Không được.” Đại Đầu nói một cách đơn giản.

“Bọn họ chạy vào trong bắt Tần Lạc, chúng ta có cần phải ngăn cản bọn họ không?”

“Không được.”

“Tại sao?” Jesus ngạc nhiên hỏi.

“Anh là sát thủ còn tôi là vệ sĩ. Chúng ta không có quyền ngăn cản cảnh sát làm việc nếu như không có lý do chính đáng.”

“Vậy như thế nào mới là lý do chính đáng?”

“Khi nào cô ta ra tay.”

“…” Jesus cười ha hả nhìn Đại Đầu nói: “Tôi bắt đầu thích cậu rồi đó.”

“Tôi vẫn không thích anh.” Đại Đầu thẳng thừng nói.

“Ồ.” Jesus nhún vai nói: “Thật đáng tiếc.”

Cánh cửa phòng làm việc của Lệ Khuynh Thành đã bị mở ra. Lúc này Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành đã mặc quần áo. Đương nhiên cả hai chỉ mặc quần áo ngủ.

Thậm chí bọn họ không có đủ thời gian đi tắm nước nóng.

“Không được cử động.” Mấy cảnh sát vọt vào trong, cầm súng chỉ vào Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành đang ngồi trên ghế salon quát to.

“Chúng tôi không cử động.” Tần Lạc cười nói: “Tốt nhất các anh cũng không nên manh động.”

Cừu Trọng Ngọc đi nhanh vào trong phòng, cô ta nhìn Lệ Khuynh Thành phẫn nộ quát to: “Lệ Khuynh Thành, cô dẫn người tới gây rối linh đường, làm nhục người chết, đánh bị thương công dân Trung Quốc Cừu Trọng Mưu cùng với nhiều nhân viên bảo vệ của Cừu gia. Bây giờ mời cô theo tôi đi về sở làm rõ chuyện này.”

“Ai bảo tôi tới gây rối linh đường, làm nhục người chết? Tôi tới quấy rối như thế nào? Làm nhục cái gì? Có chứng cớ không? Có nhân chứng không?”

“Người Cừu gia từ trên xuống dưới cùng với đông đảo tân khách đều có thể làm chứng.”

Lệ Khuynh Thành cười nhạt nói: “Không phải người nhà của cô thì chính là họ hàng của cô. Cô phải tìm nhân chứng thực sự.”

“Vậy còn nhiều tân khách thì sao?”

“Bọn họ có nguyện ý làm chứng không? Cô hãy cho bọn họ tới đối chất với tôi.”

“Sau khi đưa cô về sở tôi sẽ dẫn người tới làm chứng.”

“Cô có lệnh bắt giữ không?” Lệ Khuynh Thành cười hỏi: “Không có lệnh bắt giữ, cô dựa vào cái gì để bắt tôi?”

“Cô…” Cừu Trọng Ngọc có cảm giác như người phụ nữ này hiểu rất rõ cô ta. Cô ta vội vàng tới đây bắt người, có kịp chuẩn bị lệnh bắt giữ không?

“Chẳng lẽ cô muốn lợi dụng việc công báo thù riêng sao?” Tần Lạc cười nhạt hỏi: “Nếu đúng là như vậy, tôi không đồng ý.”

Cừu Trọng ngọc quay người nói mấy câu với một người cảnh sát trung niên. Người nam cảnh sát đó vội vàng đi ra ngoài.

Đương nhiên là người đàn ông này đi lấy lệnh bắt người.