Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới, đó là một việc làm cho người ta cảm thấy chán ghét đến nhường nào, vì chẳng có người đàn ông nào lại ưa tên nào mà cứ phưỡn cái bụng ra, đã thế còn râu ria thì xồm xoàm cả ( Chỉ Tào Tháo ^^! )
Nhưng khi nhắc tới người đẹp mà người đẹp lại xuất hiện ngay thì điều đó lại khiến cho người ta phải mừng rỡ.
Ninh Toái Toái rõ ràng là đi đường vòng, chứ nếu không thì với chỗ ngồi của Tần Lạc và Lăng Vẫn thì không thể nào lại đợi đến khi nàng đi gần tới nơi rồi mới phát hiện ra.
Nàng bận trên người một chiếc quần jean xanh, một chiếc áo sơ mi kẻ ô, đi đôi giày vải màu trắng, trên đầu còn đội them một chiếc mũ che nắng nữa, nhìn rất trẻ trung xinh đẹp.
“Sao em có thể tìm ra được chỗ này?” Tần Lạc cười hỏi.
Ninh Toái Toái kéo chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, cười hì hì nói: “Em đến thăm Tiếu Tiếu, thì nghe bác nói là anh và Lăng Vẫn đã tới đây__ em lại nhìn thấy xe của Lăng Vẫn ở trong bãi đỗ xe, nên biết là hai người vẫn còn chưa dời khỏi đây, mà ở trong cái viện điều dưỡng này thì chỉ có mỗi chỗ này là thích hợp cho việc ăn uống thôi, nên em đoán là hai người chắc chắn là ở đây.”
“Thông minh thật đấy.” Tần Lạc khen ngợi nói.
“Tất nhiên rồi. Anh cũng không xem xem bổn cô nương này là ai chứ.” Ninh Toái Toái cười hô hố nói.
Lăng Vẫn ngồi bên cạnh nhìn mà thầm nghĩ, ngày trước cũng vì quan hệ với Lăng Tiếu nên mình mới qua lại với Ninh Toái Toái.
Tuy bọn họ là bạn lâu năm nhưng lại không thể nói năng tự nhiên như khi nàng nói chuyện với Tần Lạc, cứ như là Tần Lạc và nàng quen nhau đã lâu lắm rồi vậy.
Lăng Vẫn đẩn quyển menu sang bên Ninh Toái Toái nói: “Em xem xem muốn ăn gì.”
“Cám ơn anh.” Ninh Toái Toái tiếp lấy quyển menu rồi nhìn Tần Lạc hỏi: “Anh về khi nào vậy? Sao không gọi điện thoại báo một tiếng?”
“Vừa về thì việc đã bù đầu, hôm nay mới có thời gian đến thăm Tiếu Tiếu. Anh sợ em cũng đang bận việc ở công trường nên không gọi em?”
“Em chỉ phụ trách thiết kế bản giấy thời kỳ đầu thôi mà.” Đôi mắt sáng ngời của Ninh Toái Toái gián vào Tần Lạc nói, lâu lắm không gặp, mình cũng cảm thấy nhớ tên này ra phết, nàng nghĩ thầm. “Về sau công ty thiết kế tiếp tay thì bọn họ sẽ phụ trách hoàn thành vào theo sát công trình luôn. Còn em hàng ngày chỉ việc đến xem xem thôi là được rồi, đại bộ phận thời gian thì đến đây thăm Tiếu Tiếu.”
“Thiết kế gì vậy?” Lăng Vẫn hỏi.
“Tôi muốn xây một tòa lầu, tòa lầu đó là do Toái Toái vẽ ra.” Tần Lạc cười giải thích.
Lăng Vẫn nhìn Ninh Toái Toái nói: “Toái Toái lợi hại thật. Lần trước còn đoạt cả cái gì mà…… à, giải thưởng lớn trong giới kiến trúc đó.”
“Lăng đại ca, anh đừng có khen ngợi em thế nữa. Các tác phẩm ngày trước hầu hết đều chú trọng lối tư duy mới cùng tính nghệ thuật cao, đây là lần đầu tiên tác phẩm của em được làm thành một tòa lầu to lớn, em cũng run lắm đó.” Ninh Toái Toái ngượng ngùng nói.
“Không sao, anh tin em.” Tần Lạc cổ vũ nói: “Hoán Khê cũng nói qua với anh là em còn sửa đổi chút ở bản thiết kế trên giấy sau này. Cô ấy còn bảo anh phải cảm tạ em cho xứng.”
“Chị Hoán Khê khách khí quá. Chị ấy tốt với em lắm, thường ngày cũng rất quan tâm tới em.”
“Hy vọng hai người hợp tác với nhau vui vẻ.” Tần Lạc gật đầu nói. Lâm Hoán Khê tính cách lạnh lùng, nhưng tâm địa lại vô cùng lương thiện, còn Ninh Toái Toái thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, vì vậy mà hắn không lo là giữa hai người này sẽ có mâu thuẫn gì xảy ra.
Khi mấy người Tần Lạc đang ăn cơm, thì Bạch Tàn Phổ và Dương Phụ đứng dậy rời đi. Bạch Tàn Phổ còn đặc biệt đến chỗ Tần Lạc để chào từ biệt nữa.
Tần Lạc cũng đứng dậy tiễn chào một cách khách khí, bề ngoài xem ra quan hệ của hai người khá là hòa hợp.
Sau khi ăn xong, Lăng Vẫn nói có việc nên xin phép về trước, còn Tần Lạc thì ở lại đi dạo cùng Ninh Toái Toái trong viện điều dưỡng này.
“Lăng Vẫn chưa nói gì cho anh phải không?” Ninh Toái Toái đột nhiên hỏi.
“Nói gì với anh?” Tần Lạc mơ hồ hỏi lại.
“Thời gian gần đây bác sĩ điều trị cho Tiếu Tiếu không được nhiệt tình cho lắm, cứ trì hoãn kiễm tra, lần nào cũng phải đến thúc giục mấy lần thì mới có người đến ứng phó qua loa trong nháy mắt. Một số y tá cũng trở nên lười biếng, thường xuyên không tìm thấy người thay thuốc cho Tiếu Tiếu, đã thế còn có người đến nói những điều thị phi khó nghe nữa…..” Ninh Toái Toái thở dài nói.
“Là Dương Phụ phải không?” Tần Lạc nheo mắt hỏi. Thảo nào vừa rồi thì hắn gặp Lăng vẫn thì thấy sắc mặt không được tốt, chắc chắn là khi anh ta tới đây đã đụng phải Dương Phụ và nghe được những điều khó nghe cũng nên.
“Hắn ta có tầm ảnh hưởng rất lớn ở đây, nếu hắn ta cố tình làm khó dễ thì bọn em cũng chẳng có cách nào khác cả.” Ninh Toái Toái nói. “Ngày trước bọn em cũng thương lượng để đổi sang một nơi khác cơ, nhưng vì thấy nơi này là do chị Cửu Cửu sắp đặt, nếu đi như vậy thì không được hay cho lắm……..”
“Không phải đi đâu hết. Việc này cứ để đó anh xử lý.” Tần Lạc sa sầm nét mặt nói.
Hắn rút di động từ trong túi ra, bấm luôn số của Vương Cửu Cửu ngay trước mặt Ninh Toái Toái chẳng hề né tránh gì.
“Thầy Tần, sao thầy còn nhớ mà gọi điện cho em thế?” Giọng nói ngọt ngào của Vương Cửu Cửu lên từ đầu dây bên kia.
Ngày trước khi quan hệ của Tần Lạc và Vương Cửu Cửu còn chưa được xác định rõ ràng, thì Vương Cửu Cửu luôn không thừa nhận quan hệ thầy trò giữa nàng và Tần Lạc, nhưng sau khi quan hệ giữa hai người được xác lập, thì nàng lại chỉ xưng hô với Tần Lạc là thầy thầy ngọt xớt. Có cái gì đó giống với kiểu làm nũng hay trêu đùa ở trong đó.
Nghe được giọng nói của cô gái này thì những bức tức trong lòng Tần Lạc bỗng dưng tan biến, hắn dịu dàng hỏi: “Gần đây luyện tập có cực khổ lắm không?”
“Khổ lắm. Bây giờ em mới biết, thì ra đi lính lại là một việc đau khổ như vậy.” Vương Cửu Cửu nói. “Ban ngày phải luyện tập, buổi tối còn phải học bao nhiêu là kiến thức về quân sự nữa. Còn mệt hơn nhiều so với khi ở đại học Y Khoa.”
“Phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.” Tần Lạc nói.
“Thầy chỉ biết nói mỗi thế thôi à?” Vương Cửu Cửu bất mãn nói. Tần Lạc cười khổ, ngày trước Vương Cửu Cửu là một người phụ nữ kiên cường, tự lập, vậy mà vừa mới dời khỏi Yến Kinh một cái mà đã giống như một chim nhỏ bé vậy chứ?
Tần Lạc nhìn Ninh Toái Toái một cái, rồi thấp giọng nói: “Đợi một thời gian nữa anh sẽ đến Dương Thành thăm em.”
Giọng Vương Cửu Cửu đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, mừng rỡ gào lên: “Thật chứ? Anh không gạt em đấy chứ?”
“Thật, anh không gạt em đâu.” Tần Lạc khẳng định nói. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, lần này trở về bất luận thế nào cũng phải bỏ chút thời gian ra để đi Dương Thành một chuyện mới được.
"Được, em tin anh. Bây giờ thì anh có thể nói cho em biết anh gọi điện cho em rốt cuộc là có chuyện gì rồi chứ?" Vương Cửu Cửu cười hì hì nói.
"_" Tần Lạc cứng hết cả họng lại. Mấy người phụ nữ này rốt cuộc thì muốn thông minh tới độ nào mới chịu thôi đây?
"Là thế này, vừa rồi Toái Toái nói với anh, là gần đây việc chữa trị của Lăng Tiếu trong
viện điều dưỡng không được kịp thời, hơn nữa còn có người bàn tán nọ kia "
"Là Dương Phụ phải không?'' Vương Cửu Cửu vừa nghe thôi đã hiểu ngay.
"Có lẽ là có liên quan đến anh ta." Tần Lạc nói. Với mối quan hệ giữa hắn và Vương Cửu Cửu thì chẳng có gì mà phải úp úp mở mở cả.
"Đồ súc sinh” Vương Cửu Cửu phẫn nộ chửi rủa." Hắn ta nghĩ là em không có mặt ở Yến Kinh, thì không có cách nào để cho hắn ta một trận hay sao? Cái đồ tiện nhân này đúng là chán sống rồi. Việc này anh không phải bận tâm, để đó em xử lý."
Vừa nói dứt lời thì nàng liền dập luôn máy xuống.
Tần Lạc bỏ điện thoại xuống rồi nói với Ninh Toái Toái: "Cửu Cửu biết chuyện này rồi thì cô ấy nói là để đó cho cô ấy giải quyết"
"Ừm." Ninh Toái Toái gật đầu đáp, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Lạc như đang suy nghĩ điều gì.
Tần Lạc quay ra nhìn nàng một cái rồi cười nói: "Em muốn biết gì thì cứ hỏi đi. Anh chưa lừng nghĩ lã sẽ giấu diếm em điều gì."
"Anh và chị Cửu Cửu?”
"Cô ấy là bạn gái của anh.." Tần Lạc thẳng thắn thừa nhận.
Ninh Toái Toái mở to hết cỡ đôi mắt của mình, vẻ mặt cũng lộ rõ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã quay trở lại trạng thái cũ, nói: "Chị Hoán Khê có biết không anh?"
"Chắc là biết." Tần Lạc nói. Vé máy bay đi Vân Nam là do Lâm Hoán Khê đặt giúp mà, nàng không lẽ nào lại không biết.
"Vậy….." Ninh Toái Toái muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
"Có phải là em không thể nào hiểu nổi đúng không?" Tần Lạc hỏi.
"Không ạ." Ninh Toái Toái lắc đầu đáp. "Em chỉ là chỉ là cảm thấy cái cách ở bên nhau này có phần kỳ quái.”
"Anh cũng cảm thấy rất kỳ quái." Tần Lạc cười khổ.
"Nhưng dù gì thì cũng là sự thực rồi. Anh biết là anh có phần tham lam trong chuyện tình cảm."
"Tình cảm vốn dĩ là tham lam mà." Ninh Toái Toái dịu dàng khuyên nhủ. "Nếu yêu rồi thì ai mà không hy vọng được gắn bó gần gũi nhau chứ?”
"Em đã từng yêu chưa?" Tần Lạc hỏi.
"Chưa ạ." Ninh Toái Toái lắc đầu.
"Vậy làm sao em có thể liều được cái cảm giác này?" Tần Lạc trêu đùa nói.
Ninh Toái Toái khẽ đỏ mặt, không phục nói: "Trong sách và trên ti vi đều nói như thế mà.”
"Đó đều là giả cả." Tần Lạc cười nói "Chỉ có người trong cuộc thì mới hiểu được cái gì là thực."
"Thế thì em phải thử nghiệm một chút sao?" Ninh Toái Toái ngước mặt lên mỉm cười hỏi.
"Đừng bao giờ giống chị Hoán Khê của em yêu người không thuộc về mình." Tần Lạc nhắc nhở nói.
"Không." Ninh Toái Toái nói "Bọn họ yêu được một người anh hùng.''
Anh hùng sao?
Tần Lạc cười khổ. Làm gì có anh hùng nào lại trăng hoa như mình chứ?
Rất nhanh, Vương Cửu Cửu đã gọi lại cho hắn, nàng nói là nàng đã nói chuyện với viện trưởng cùa viện điều dưỡng, và họ sẽ tổ chức một tổ chuyên gia tiến hành trị liệu đặc biệt riêng cho Lăng Tiếu. Tổ trưởng tổ chuyên gia sẽ do đích thân viện trưởng đảm nhiệm, sẽ không để mặc cho Dương Phụtrò gì nữa. Đồng thời nàng cũng gọi điện cho Hồ Nữu, nếu có việc gì thì bảo Tần Lạc gọi điện trực tiếp cho Hồ Nữu nhờ giúp đỡ.
Tần Lạc tỏ lòng biết ơn, sau đó lại xác định lại lịch trình đi Dương Thành một lần nữa, rồi hai người mới bịn rịn cúp điện thoại xuống.
Vừa mới cúp điện thoại của Vương Cửu Cửu thì điện thoại của Tần Lạc lại vang lên.
Tần Lạc nhìn vào di động một cái thì thấy số này khá lạ.
"Alô." Tần Lạc nói sau khi nhận nút nghe.
"Tần Lạc tiên sinh, rất xin lỗi đã làm phiền anh. Tôi là Ryan phiên dịch của vương thất Thụy Điển, không biết Tần Lạc tiên sinh có ấn tượng gì không?" Một giọng nói xa lạ truyền tới.
"Ryan?" Tần Lạc chần chờ một hồi, sau đó cười nói: "Tất nhiên là nhỏ rồi. Xin hỏi có chuyện gì không?''
"Là thế này, tôi nhận được lời ủy thác của Hoàng Hậu Madrin và Hoàng Tử Philip__nên đã gọi cú điện thoại này cho anh. Công Chúa Garbo hy vọng được nói chuyện với anh"
"Garbo muốn nói chuyện với tôi sao?" Tần Lạc không khỏi cất cao giọng nói. Thật không thể tin vào tai mình. Garbo làm sao lại muốn nói chuyện với mình chứ? Mặc dù khi hắn dời đi thì bệnh tình của Garbo cũng dần hồi phục, nhưng bọn họ căn bản là ngôn ngữ bất đồng mà.
"Xin chờ cho một lát." Ryan nói
Tiếp đó, Tần Lạc liền nghe thấy tiếng ống nghe được di dời.
Tần Lạc yên lặng chờ đợi, sau đó hắn nghe thấy một âm thanh nho nhỏ.
"Garbo, là cô đó sao?" Tần Lạc cười hỏi. Mặc dù hắn cũng không thể chắc chắn rằng Garbo có hiểu được những lời hắn nói hay không nữa.
"Garbo, sao không nói gì thế? Cô không phải là muốn nói chuyện với tôi sao?" Tần Lạc cười hỏi.
"Không quen tôi rồi sao? Không muốn nói gì thì tôi cúp điện thoại nhé " Tần Lạc nói với giọng uy hiếp.
"Tần" Một từ đơn được phát ra như giọng của một cô bé con.
Tần Lạc như bị hóa thạch vậy, bây giờ đến lượt hắn không thốt lên thành lời.