Thái Công Dân giống như ngày trước, ông dậy sớm bắt đầu rèn luyện thân thể.
Sau nửa tiếng đồng hồ, cả người toát mồ hôi đầm đìa, sau khi tắm rửa sạch sẽ, vợ ông đã nấu xong cháo, mang lên cho ông một bát. Thái Công Dân tự tay bưng cháo ăn cộng với một ít dưa cay.
Vợ của Thái Công Dân là người Tứ Xuyên nên thường xuyên chế biến món ăn cay. Trước kia gia cảnh bần hàn, thức ăn hàng ngày của hai người chỉ là nước muối và dưa chua. Sau này thăng quan, dù Thái Công Dân là bộ trưởng, quan chức cao nhưng ông vẫn dùng thói quen cũ ăn dưa chua với cơm.
“Ông ăn ít chua cay thôi. Thầy thuốc nói bệnh của ông tổt nhất là không nên ăn mấy thứ này” Vợ Thái Công Dân vừa giúp ông xới cơm, vừa căn dặn ông.
“Cái gì cũng có thể từ được chỉ riêng cái này là không được” Thái Công Dân cười ha hả nói.
Lão bà vừa mừng vừa lo nói: “Ông ăn cả đời còn chưa chán sao? Sau này tôi không làm cho ông ăn nữa. Thầy thuốc nói còn ăn nhiều những thứ này rất dễ bị mắc ung thư đó".
“Tôi ăn cả đời rồi có ung thư không hả?” Thái Công Dân cười nói: “Những thứ tổt như này, có ăn mấy cuộc đời cũng không chán".
“Trước kia ông cả ngày bận việc, không có thời gian chăm sóc sức khỏe. Bây giờ ông rút lui rồi nên để thời gian nghỉ ngơi đi” Lão bà kích động nói: “Tôi cũng không muốn ông lại mắc thêm một căn bệnh nào nữa. Lần trước ông ngất xỉu đã làm tôi sợ chết khiếp rồi, ông nói xem ông lớn từng này tuổi rồi, có chuyện gì mà không thể từ từ nói cần gì phải đập bàn với người ta vậy?”
“Bà thì biết cái gì? Có vài người rất kỳ cục, cả ngày chỉ thích đi nói xấu người khác. Nếu cán bộ nào cũng như bọn họ vậy sau này còn ai nguyện ý làm việc vì bọn họ không?”
“Ông chính là muốn che chở cho Tần Lac”.
“Cậu ấy đáng để tôi bảo vệ” Thái Công Dân ngang ngạnh nói.
Nghĩ tới việc bản thân mình bị ép buộc phải nghỉ hưu sớm, sự vui vẻ trong lòng thoáng chốc đã biến mất, Thái Công Dân ủ rũ nói: “Sau này chỉ còn biết nhờ cậy cậu ấy mà thôi”.
Lão bà nhìn thấy dáng vẻ mất mát của chồng thì vội vàng an ủi: “Rút lui cũng không phải là chuyện không tốt, ông lớn tuổi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút cũng được. Hơn nữa tôi cũng thấy tiểu Tần rất được. Cho dù sau này không còn ông hỗ trợ, cậu ấy cũng có thể làm nên đại sự.
“Cậu ấy gánh vác trách nhiệm rất nặng" Thái Công Dân thở dài nói: “Khi tôi còn ở vị trí đó, tôi còn có thể gánh vác chia xẻ một phần. Bây giờ tôi rút lui, trên dưới đều gây khó dễ cho cậu ấy”.
Đối với quốc gia thì cần duy trì chính sách ủng hộ; còn đổi với dân chúng là sự tin tưởng vào Trung y. Đồng thời phải đối phó hai chuyện quan trọng này thì dù là người sắt cũng mệt mỏi.
Chính vì lẽ đó Thái Công Dân mới lo lắng, ông lo lắng Tần Lạc không chịu được áp lực mà vất bỏ trọng trách của mình.
Với năng lực và y thuật của Tần Lạc, hắn không thể kiếm được chén cơm sao? Còn nơi nào tiếp tục ủng hộ những chuyện không biết nịnh nọt người khác không?
“Ăn cơm đi. Ăn cơm đi” Lão bà khuyên nhủ: “Xem ông kia nhắc tới Tần Lạc ông lại kích động. Tôi cũng thích tiểu Tần. Sau này rảnh rỗi bảo cậu ấy tới ngồi chơi với ông, còn cả căn bệnh của ông nữa. Tôi có cảm giác nên mời tiểu Tần hỗ trợ điều trị cho ông. Y thuật của cậu ấy rất lợi hại”.
“Hồ đồ. Bệnh của tôi thì tìm thầy thuốc nào chả được" Thái Công Dân trừng mắt nhìn vợ nói: “Có những người mắc bệnh chỉ có cậu ấy mới chữa được. Cậu ấy rất bận, không nên quấy rầy cậu ấy”.
“Ôi” Lão bà thở dài thườn thượt. Thật sự không biết lấy một lão già tính khí quật cường không biết là chuyện xấu hay là chuyện tốt nữa đây?
Chỉ là bà chưa bao giờ hối hận mà thôi.
Đúng lúc đó chuông điện thoại trong phòng vang lên.
“Ông ăn đi, tôi đi nghe" Lão bà nhanh nhẹn đứng dậy, bước nhanh vào phòng khách nghe điện thoại.
Lão bà nhanh chóng cầm điện thoại nói với Thái Công Dân: “Lão Thái, Trương bộ trưởng gọi điện”.
“Trương bộ trưởng?” Thái Công Dân nhất thời không thể nghĩ ra ai là Trương bộ trưởng nhưng ông vẫn cứ đi tới nhận điện thoại từ tay vợ mình.
“Lão Thái, gần đây sức khỏe của ông thế nào?” Từ trong điện thoại vang lên giọng nói của một người quen. Thái Công Dân hơi đoán ra, giọng nói trên điện thoại là của bộ trưởng bộ tổ chức cán bộ Trương Chính Thanh.
“Tốt hơn nhiều” Thái Công Dân cực kỳ nghi ngờ nhưng ông vẫn trả lời Trương Chính Thanh.
“Không có việc gì là tốt rồi. Mấy lão đồng chí như các ông chính là tài nguyên quý giá nhất của tổ quốc chúng ta, nhất định phải quan tâm tới sức khỏe của mình” Giọng nói của Trương Chính Thanh trên điện thoại có vẻ khách sáo mà lại thân thiết, có vẻ như đang tán gẫu cùng với Thái Công Dân.
Thái Công Dân ngạc nhiên. Trương Chính Thanh này nổi danh là thiết diện vô tư, nắm giữ bộ tổ chức, bình thường rất ít khi nhìn thấy ông ta ói chuyện thân mật, dễ gần với một cán bộ nào.
“Tôi sẽ chú ý. Cám ơn Trương bộ trưởng đã quan tâm” Thái Công Dân nói.
“Lão Thái, sáng nay ông có bận gì không? Hay tới phòng tôi nói chuyện nha?”
“Nói chuyện? Thái Công Dân ngây người. Bây giờ với tình cảnh nửa về vườn của ông. Nếu như nói chuyện riêng thì hẳn nên nói chuyện bên ngoài sẽ thích hợp hơn. Tới phòng làm việc nói chuyện, hình như mang tính chất chính thức.
“Thật ra tôi cũng đại diện cho tổ chức nói chuyện với ông” Trương Chính Thanh nói: “Sáng nay chín giờ, được không?”
“Được, tôi chuẩn bị tới đây” Thái Công Dân nói.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, lão bà bước tới hỏi: “Trương bộ trưởng điện thoại tìm ông có chuyện gì vậy?”
“Ông ấy bảo tôi tới phòng của ông ấy nói chuyện” Thái Công Dân nói.
“Những người này ...” Lão bà tức giận nói: “Trước kia còn khả năng làm việc, chuyện gì cũng tìm ông. Bây giờ mới bệnh một chút, bọn họ đã ước gì đuổi được ông ra xa”.
“Chuyện hẳn không phải như vậy đâu" Thái Công Dân lắc đầu nói.
Thái Công Dân có cảm giác Trương bộ trưởng có thiện ý gì đó, nhất định là không phải thúc giục ông mau rời bỏ vị trí để thuận tiện cho người khác.
Nhưng cụ thể là chuyện gì thì ngay lúc này bản thân ông cũng không rõ lắm.
“Bà hãv gọi điện cho tiểu Hậu, bảo cậu ấy tám giờ ba mươi tới đây đón tôi” Thái Công Dân nói.
Đúng tám giờ ba mươi, Hậu Vệ Đông lái xe tới. Theo thói quen Hậu Vệ Đông cầm cặp cho Thái Công Dân sau đó đỡ ông ngồi vào ghế sau.
“Thái bộ trưởng, chúng ta đi đâu?” Hậu Vệ Đông hỏi.
“Bộ tổ chức” Thái Công Dân nói.
Bộ tổ chức?
Hậu Vệ Đông thầm giật mình. Chẳng lẽ sự việc không có cơ hội chuyển biến sao?”
Nhớ tới cuộc sống mấy ngày qua Hậu Vệ Đông thầm chua xót trong lòng.
Thư ký phụ thuộc vào lãnh đạo mà tồn tại. Lãnh đạo mất đi, thư ký còn hỗ trợ công tác cho ai nữa đây?
Trước kia Hậu Vệ Đông là thư ký cho phó bộ trưởng thứ nhất. Những người ở những ban ngành bên dưới tuổi đáng tuổi cha hắn khi nói chuyện với hắn còn phải hạ thấp mình một chút.
Nhưng từ sau khi tin tức Thái Công Dân vì nguyên nhân bệnh tật muốn nghỉ hưu sớm, có những người trước giờ vẫn xưng với nhau là anh em nay trở mặt, coi như không quen biết, gặp mặt nhau mà coi như không nhìn thấy nhau. Khi Hậu Vệ Đông tìm bọn họ bàn chuvện, bọn họ cũng miễn cưỡng trì hoãn.
Không một người nào có ngàn ngày tươi đẹp, tuổi trẻ qua mau.
Lúc này Hậu Vệ Đông cũng là người lọc lõi, lăn lộn nhiều năm. Hắn biết trên chốn quan trường không có đạo lý thuận buồm xuôi gió nhưng một khi chính thức rơi vào tình cảnh này Hậu Vệ Đông vẫn có cảm giác mất mát, cùng sự đả kích nghiêm trọng.
Chứng kiến Thái Công Dân một lần nữa quật khởi chính là khát vọng lớn nhất lúc này của Hậu Vệ Đông.
Vào lúc tám giờ năm mươi lăm phút, Thái Công Dân xuất hiện bên ngoài văn phòng của bộ trưởng bộ tổ chức Trương Chính Thanh.
Sau khi Trương Chính Thanh được thư ký của mình thông báo, ông ta đích thân ra ngoài cửa nghênh đón Thái Công Dân, nắm tay Thái Công Dân nói nhỏ: “Tội lão Thái quá”.
Tội nghiệp?
Ông ta không nói “khổ cực” mà lại nói là “tội nghiệp" là có ý gì đây?
Phải biết rằng những người làm quan đều có trình độ học vấn đại học. Mỗi một câu nói, thậm chí một từ của lãnh đạo đều có hàm ý rất sâu xa.
“Cám ơn Trương bộ trưởng đã quan tâm” Thái Công Dân cảm kích nói.
“Nào, vào trong ngồi đi. Lão Thái là lão đồng chí của chúng ta. Chúng ta đương nhiên không thể theo nghi lễ chính thức. Bây giờ tôi đại diện cho tổ chức nói chuyện với ông.”
Thái Công Dân ngồi thẳng người, chờ Trương Chính Thanh nói tiếp.
Trương Chính Thanh nhìn Thái Công Dân cười nói: “Mấy hôm trước chúng tôi mới nói chuyện nhưng không ngờ tôi lại lập tức đại diện cho tổ chức nói chuyện với ông. Lão Thái, năng lực làm việc của ông rất tốt. Tổ chức luôn cân nhắc, hy vọng ông tiếp tục cổng hiến cho nước nhà. Lần này tôi mời ông tới nói chuyện chính là muốn hỏi tình hình sức khỏe của ông. Liệu ông có thể quay lại cương vị công tác cũ không?”
“Trở lại cương vị công tá sao?” Thái Công Dân thoáng ngạc nhiên. Mấy hôm trước còn vin lý do sức khỏe của mình không tốt, không thể tiếp tục đảm nhiệm cương vị công tác, muốn mình hạ cánh sớm. Tại sao bây giờ lại vội vàng gọi mình quay lại cương vị công tác?”
“Đúng vậy” Trương Chính Thanh gật đầu nói: “Nếu tình hình sức khỏe của ông cho phép, hãy sớm quay lại bộ làm việc, ông có rất nhiều chuyện phải làm đó.”
“Ngày mai tôi có thể quay về bộ tiếp tục làm việc” Thái Công Dân thẳng thắn bày tỏ thái độ của mình.
“Được, vậy là tổt rồi" Trương Chính Thanh cười ha hả nói. “Lão Thái, có thời gian hãy tới chỗ tôi nói chuyện nhiều hơn. Rất lâu rồi chúng ta không ngồi uống rượu với nhau, đúng không?”
“Hơn hai năm rồi” Thái Công Dân cười nói.
“Vậy đi, tối nay tôi đóng vai chủ nhà, chúng ta đi tới Vương phủ uống mấy chén” Trương Chính Thanh cười nói.
Khi ra khỏi trụ sở của bộ tổ chức, Thái Công Dân vẫn trong tình trạng lâng lâng, mơ màng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Thông thường sau khi bộ tổ chức nói chuyện, quyết định sẽ được thông qua, vậy tại sao lần này lại có sự thay đổi?
Thế nhưng khi vẫn còn tiếp tục ngồi trên cương vị công tác khiến Thái Công Dân cực kỳ cao hứng, ít nhất ông có thể trợ giúp Tần Lạc một khoảng thời gian nữa.
Sau khi Tần Lạc nói chuyện với Hậu Vệ Đông qua điện thoại, biết được bộ tổ chức lại tìm Thái Công Dân nói chuyện, hắn cũng cực kỳ cao hứng. Hắn cũng không biết sự trợ giúp này từ bên Long Vương hay bên Văn Nhân Mục Nguyệt. Chuyện này đột ngột thay đổi chứng tỏ có liên quan mật thiết với bọn họ.
Trong lòng Tần Lạc thực sự kiêu ngạo khi nghĩ tới chuyện lực lượng đứng sau lưng mình có thể ảnh hưởng tới một nhân viên cấp bộ.
Tần Lạc từ chối lời đề nghị chúc mừng của Hậu Vệ Đông vì hắn đang ở viện an dưỡng một lẻ sáu.
Tần Lạc đi thăm Lăng Tiếu, kiểm tra xem Thái Ất thần châm có thể điều trị được người bệnh trong tình trạng hôn mê hay không?