“Tần Lạc tiên sinh, tiên sinh và công chúa Garbo có quan hệ như thế nào? Liệu có phải là quan hệ tình cảm như lời đồn đại bên ngoài không?”
“Chúng tôi chỉ có quan hệ bạn bè giữa thầy thuốc và bệnh nhân” Tần Lạc cười nói.
“Tình hình sức khỏe của công chúa Garbo đã hoàn toàn bình phục chưa? Liệu đã có thể bước vào giai đoạn điều trị thứ hai hay chưa?”
“Phải nói là giai đoạn điều trị thứ nhất đã thu được kết quả rất phấn khởi. Từ đầu tới giờ tôi vẫn duy trì liên lạc với hoàng gia Thụy Điển. Bọn họ thường xuyên thông báo tình hình của Garbo cho tôi, tôi cũng kịp thời thông báo cho bọn họ phương án điều trị. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ lập tức sang đó”.
“Tần Lạc tiên sinh, xin hỏi giới truyền thông Thụy Điển thông báo tiên sinh và công chúa Garbo ăn ở cùng nhau trong một phòng, một ly không rời, điều này có thật không?”
“Tuyệt đối không có chuyện này. Cho dù tôi có muốn, Hoàng gia Thụy Điển tuyệt đổi cũng không đồng ý” Tần Lạc cười nói.
Sau đó Tần Lạc nhìn đồng hồ treo tường và nói: “Xin lỗi, một tiếng phỏng vấn đã hết. Buổi chiều tôi còn có việc. Buổi phòng vấn hôm nay tới đây là chấm dứt”.
Đám phóng viên cũng không cố nài kéo, tươi cười đứng dậy chào tạm biệt Tần Lạc.
Khi Tần Lạc đi tới cửa phòng làm việc của Lâm Hoán Khê, hắn nhìn thấy nàng đang nói chuyện điện thoại.
Tần Lạc đi thẳng vào trong phòng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Hoán Khê rồi đi tới giá sách ở bên góc phòng, tiện tay cầm sách trên đó, lật ra xem.
“Người quản lý tuyệt vời”, “thực tiễn quản lý”, “chiến lược cạnh tranh”, “Người khổng lồ”. Tất cả đều là những tác phẩm nổi tiếng thế giới và được các quản lý công ty trên thế giới coi như cuốn sách gối đầu giường.
Lâm Hoán Khê tốt nghiệp học viện y học, giữa chừng đổi nghề chuyển sang quản lý hành chính, hơn nữa ngay từ đầu khi tiếp nhận nghiệp đoàn Trung y, nàng không có bất kỳ kinh nghiệm nào có thể áp dụng thực tiễn, qua đó có thể hiểu nàng phải chịu một áp lực lớn tới cỡ nào.
Tất cả đều bắt đầu lại từ đầu nhưng Lâm Hoán Khê là người cực kỳ xuất sắc, Hơn nữa nàng cực kỳ quyết tâm và cố gắng.
“Họp báo kết thúc rồi hả?” Lâm Hoán Khê bỏ điện thoại xuống, nàng đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Lạc và hỏi hắn.
“Xong rồi” Tần Lạc trìu mến nhìn gương mặt xinh đẹp, kiều diễm của Lâm Hoán Khê, hắn gật đầu nói: “Bọn họ cứ hỏi đi hỏi lại mổi quan hệ của anh với Hoàng gia Thụy Điển. Nếu như không phải vì đã ấn định thời gian trả lời phỏng vấn thì anh đã kết thúc sớm rồi”.
“Bởi vì độc giả thích những tin tức giật gân kiểu đó” Lâm Hoán Khê tươi cười giải thích.
“Còn em? Em có ý gì không?” Tần Lạc hỏi.
“Em chuyên tâm phát triển nghiệp đoàn Trung y” Lâm Hoán Khê không trả lời vào vấn đề chính của Tần Lạc, nàng nói lảng sang chuyện khác.
Tần Lạc mỉm cười, hắn để quyển sách trong tay “đạo ký tùy cơ ứng biến” vào trong giá sách và hỏi Lâm Hoán Khê: “Chuyện trụ sở làm việc em đã thực hiện tới đâu rồi?”
“Tất cả đã thỏa thuận xong. Toàn bộ đều dùng bản thiết kế của Toái Toái. Thế nhưng phân hậu kỳ phải sửa đôi một chút, anh có thể tìm cô ấy xem bản quy hoạch. Đơn vị thi công cũng là công ty con tập đoàn của cha Toái Toái. Em đã ìm hiểu công ty này có thực lực rất mạnh, có rất nhiều kinh nghiệm thi công trụ sở cao tầng. Bọn họ đưa ra một cái giá rất hợp lý. Lần này chúng ta nợ Toái Toái rất nhiều”.
“Không sao. Sau này chúng ta từ từ trả lại cô ấy” Tần Lạc cười nói.
“Chúng em đã hẹn chiều mai sẽ ký kết họp đồng sau đó có thể động thổ, bắt đầu thi công. Công trình dự tính hoàn thành trong vòng một năm rưỡi, hơn nữa còn lắp đặt...
Lâm Hoán Khê dừng lại một chút rồi nàng nói tiếp: “Em đã đàm phán xong với cao ốc Trung Nam, nghiệp đoàn Trung y sẽ thuê hai tầng lầu của bọn họ làm văn phòng làm việc, thời hạn thuê hai năm. Vương Dưỡng Tâm là người giới thiệu, giá cả cũng hợp lý”.
“Gần đây Dưỡng Tâm bận bịu trợ giúp khá nhiều việc. Lúc nào đó anh phải mời cậu ấy ăn cơm” Tần Lạc nói.
“Chiều mai anh có thời gian không?' Lâm Hoán Khê hỏi.
“Có chuyện gì vậy?” Tần Lạc hỏi. Mặc dù mối quan hệ của hai người đã coi như là vợ chồng. Lâm Hoán Khê ít khi quan tâm tới việc làm của Tần Lạc, nàng càng không hỏi hắn có thời gian hay không.
“Em muốn anh tự mình ký kết hợp đồng với bọn họ”.
“Không cần, em ký là được" Tần Lạc nói: “Hợp đồng dự chi bao nhiêu tiền?”
“Ban đầu chúng ta chi ra một triệu. Sau này nếu như không đủ, chúng ta ứng cho bọn họ theo giai đoạn".
Tần Lạc gật đầu, hắn rút thẻ tín dụng và chứng minh thư đưa cho Lâm Hoán Khê và nói: “Em chuyển tiền từ trong này nhé”.
Lâm Hoán Khê bình tĩnh nhìn Tần Lạc nhưng nàng không nhận.
Tần Lạc nhét thẻ tín dụng và chứng minh thu vào tay Lâm Hoán Khê và nói: “Đã là vợ chồng với nhau, em còn cái gì mà ngần ngại? Của anh thì cũng là của em”.
Phụ nữ là động vật kinh khủng nhất trên thế giới này. Trải qua nghiên cứu trường kỳ và kinh nghiệm thực tiễn, phụ nữ đã tổng kết ra kinh nghiệm, thủ đoạn đối phó với đàn ông.
Các nàng nói rằng trước tiên muốn nắm giữ được trái tim của đàn ông thì trước tiên phải nắm giữ dạ dày của đàn ông. Các nàng còn nói rằng, nắm chặt ví tiền của đàn ông chẳng khác nào túm chặt thắt lưng.
Trong phương diện này, có vẻ đàn ông cực kỳ ngu ngốc. Đối với đàn ông mà nói nếu như tình nguvện giao chi phiếu cho phụ nữ nắm giữ có nghĩa là đã chứng min tình yêu của mình đối với người phụ nữ đó. Điều này tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Lâm Hoán Khê nhìn thẻ tín dụng trong tay mình, nàng cười nói: “Anh không sợ em cầm hết tiền bỏ trốn sao?”
“Em không chạy được" Tần Lạc nói: “Anh còn muốn cưới em làm vợ”.
Lâm Hoán Khê chấn động trong lòng, nàng xúc động, hạnh phúc muốn rơi lệ. Môi nàng mấp máy như muốn nói gì nhưng cuối cùng nàng chỉ nói: “Tối nay anh muốn ăn gì để em đi mua?”
Tần Lạc vừa mới đi tới đại sảnh rộng rãi xa hoa của building Hoàn Cầu, hắn nghe thấy tiếng người gọi ở đằng sau: “Anh rể, anh rể”.
Tần Lạc quay đầu lại, hắn nhìn thấy Văn Nhân Chiếu trong bộ âu phục rất đặc biệt kích động chạy tới chỗ hắn.
Tần Lạc đứng đợi. Văn Nhân Chiếu chạy tới trước mặt Tần Lạc, Tẩn Lạc cười hỏi: “Tại sao em lại tới đây?”
Văn Nhân Chiếu nói vẻ oan ức: “Chị em bảo em tới, chị bảo muốn em học quản lý. Em nào có học quản lý đâu? Giống như bị người khác quản lý vậy”.
“Chị em cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi” Tần Lạc an ủi Văn Nhân Chiếu.
“Em cũng biết chị chỉ tổt với em” Văn Nhân Chiếu nói: “Thế nhưng em không thích mấy thứ này. Chị bảo em đọc tài liệu, em cũng không làm được, chị bảo em đi làm ở phòng thư ký những những người ở đó đều không muốn nói chuyện với em. Sớm biết như này em đã đi học Trung y với anh”.
Tần Lạc lắc đầu nói: “Vạn sự khởi đầu nan. Làm bất kỳ chuyện gì cũng không thể một sớm một chiều là học được. Nhất định phải tổn công sức mới được”.
“Đúng vậy. Em biết là không dễ dàng gì” Văn Nhân Chiếu vẫn còn có vẻ sợ khi nghĩ tới chuyện này: “Không phải vẫn còn có chị sao? Tại sao lại bắt em đi học mấy thứ đó hả?”
“Nhưng chị em tuyệt đối không thể chăm sóc cho em cả đời” Tần Lạc gượng gạo nói.
“Tại sao không thể chứ?” Văn Nhân Chiếu vội vàng hỏi. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn bừng tỉnh, hiểu ra, hắn hỏi tiếp: “Chẳng lẽ chị sẽ phải lập gia đình hả?”
Tần Lạc thực sự chỉ muốn vung tay đấm vỡ gương mặt như hoa như ngọc cùa Văn Nhân Chiếu.
Nhìn thấy Tần Lạc không nói gì. Văn Nhân Chiếu còn tưởng mình đoán đúng, hắn hỏi tiếp: “Chị của em muốn kết hôn với ai nhỉ? Anh rể, là anh hả?”
Tần Lạc thật hết nói. Gã này liên tục gọi mình là anh rể thế mà lại hỏi chị mình kết hôn với ai?
“Không phải anh" Tần Lạc tức giận nói. Gã này thực sự hết thuốc chữa, thảo nào Văn Nhân Mục Nguyệt không giao công việc của công ty cho hắn.
“Không phải anh sao?” Văn Nhân Chiếu càng sốt ruột: “Không phải anh thì là ai vậy? Nhưng tại sao không phải là anh? Anh chính là anh rể của em mà”.
Tần Lạc bước nhanh vào tiền sảnh. Hắn không muốn để người khác biết hắn có quen biết gã ngốc này.
Trong khi Văn Nhân Chiếu vẫn đang lẩm bẩm nghĩ xem rốt cuộc anh rể của mình là ai thì Tần Lạc đã đi gặp Mã Duyệt.
“Mục Nguyệt ở đâu?” Tần Lạc hỏi.
“Tiểu thư đang trong phòng làm việc” Mã Duyệt trả lời mà sắc mặt vẫn như không. Hình như nàng lãnh đạm với tất cả mọi người.
“Mình đi gặp chị” Vì Văn Nhân Chiếu là em trai của Văn Nhân Mục Nguyệt nên không cần thông báo, hắn tự đẩy cửa đi thẳng vào trong phòng Văn Nhân Mục Nguyệt.
“Chị, chị muốn kết hôn hả?” Văn Nhân Chiếu hỏi.
“Cái gì?” Vãn Nhân Mục Nguyệt ngồi trên ghế, quay mặt ra ngoài cửa sổ, quay người lại hỏi Văn Nhân Chiếu.
Ánh nắng buổi trưa chiếu lên gương mặt nàng khiến làn da trắng nõn nà của nàng như trong suốt. Người nàng lại như được khảm một lớp vàng óng ả, một dáng vẻ thuần khiết thoát tục.
“Anh rể nói là chị phải lập gia đình. Chị lấy ai vậy?” Văn Nhân Chiếu chỉ vào Tần Lạc vừa mới đi vào cửa hỏi.
Ánh mắt xinh đẹp, bình tĩnh của Văn Nhân Mục Nguyệt chuyển hướng sang Tần Lạc, nàng hỏi hắn: “Anh nói vậy hả?”
“Anh không nói gì hết, là cậu ấy đoán mò" Tần Lạc cười gượng nói.
“Không phải như vậy sao?” Văn Nhân Chiếu ngơ ngác nhìn Tần Lạc sau đó hắn toét miệng cười nói một cách vô tâm: “Không có là tốt rồi. Em đã nói mà, sao đột nhiên chị lại lập gia đình? Hơn nữa dù có lập gia đình, chị cũng nhất định sẽ lấy anh rể mà”.
“Đi tới chỗ thư ký điểm danh đi” Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng nói:
“Sáng nay em lại bỏ bê công việc rồi”.
“Chị, sáng nay ... bụng em không tốt. Em không tới đó đâu” Văn Nhân Chiếu đau khổ nói. Hắn là một công tử nhà giàu, bây giờ bắt hắn dậy sớm đi làm như những người khác, hắn sao có thể làm được điều này?
“Đi ra ngoài" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Giọng nói của nàng dù rất hòa nhã nhưng lực chấn áp rất mạnh khiến không ai có thể phản kháng.
“Được, em đi làm. Hai người cứ nói chuyện vui vẻ đi” Văn Nhân Chiếu cười hì hì nói. “Anh rể, em làm ở phòng thư ký. Khi anh có thời gian, tới chỗ em nói chuyện, hai chúng ta tâm sự. Một mình em ở đó chán chết đi được”.
Sau khi Văn Nhân Chiếu rời khỏi phòng và đóng cửa lại, Tần Lạc mới cười nói: “Một đứa trẻ mãi không lớn được”.
Văn Nhân Mục Nguyệt khẽ thở dài. Nàng không muốn lãng phí thời gian với câu chuyện người em trai ngốc nghếch của mình, nàng ngẩng đầu nhìn Tần Lạc hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”
“Anh tới tìm em nhờ giúp đỡ" Tần Lạc xấu hổ nói. Hình như mỗi lần hắn tới tìm Văn Nhân Mục Nguyệt là đều nhờ nàng giúp đỡ.
“Em biết” Văn Nhân Mục Nguyệt quả quyết.
“Em biết?” Tần Lạc kinh ngạc hỏi.
Cuối cùng Tần Lạc cũng khôi phục lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc của mình, hắn trêu nàng: “Trên thế giới này có người phụ nữ thông minh như em quả thực là áp lực rất lớn cho người đàn ông”.
“Đây chính là lý do anh vẫn trốn tránh em phải không?” Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt Tần Lạc hỏi.
“Anh không có mà” Tần Lạc vội vàng phủ nhận.
“Thật sự không có sao?”
“ ... không có”.