Khi nghe câu trách mắng của Ly, Lý Thừa Phong dù có tức giận nhưng không thể nói gì.
Trong khu vực quản lý của mình xuất hiện tệ nạn này, đương nhiên bản thân ông ta đã rất mất mặt. Hơn nữa còn đích thân cục phó cục mười một Quốc An gọi điện tới hỏi thăm tình hình, chứng tỏ chuyện này đã vào hồ sơ ở cấp trên. Hình ảnh và sự thăng chức sau này của ông ta bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.
“Quả thật chúng tôi còn có nhiều việc làm không tốt, không đúng chỗ. Xin mời các vị tham gia giám sát nhiều hơn. Nếu như điều tra là sự thật, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý. Chuyện này cũng là tiếng chuông cảnh báo tới đội ngũ cảnh sát của chúng tôi. Chúng tôi sẽ tiến hành chỉnh đốn tác phong của các cán bộ, nhất định sẽ điều tra ra những con sâu làm rầu nồi canh" Lý Thừa Phong cam kết.
Bởi vì có sự can thiệp mạnh mẽ của Ly, chân tướng sự việc nhanh chóng được làm rõ. Cho dù mấy tên trộm cắp chuyên nghiệp được Lưu Đào che chở, lần này đều bị xử lý theo pháp luật.
Sau khi từ chối lời mời cơm của Lý Thừa Phong, Tần Lạc cùng Ly rời khỏi đồn công an.
Quả nhiên bên ngoài cổng đồn vẫn còn nhiều người hâm mộ Tần Lạc tụ tập, số lượng không giảm đi mà thậm chí nhiều người sau khi nhận được điện thoại của bạn bè đã từ khắp nơi trong thành phố di chuyển tới đây.
Khi nhìn thấy Tần Lạc từ trong đồn công an đi ra, tất cả đồng thanh hô tên Tần Lạc.
Tần Lạc.
Tần Lạc.
Tần Lạc.
Tần Lạc mỉm cười, vẫy tay chào mọi người.
Ngược lại mọi người thật sự rất hiểu biết, không ai muốn đi theo làm một kỳ đà cản mũi hai người.
Có một số phóng viên nghe tin chạy tới, nói muốn phỏng vấn Tần Lạc. Tần Lạc lặng lẽ từ Thụy Điển về, giới truyền thông trong nước không biết rõ tình hình, nay khó nhọc mới biết và túm được Tần Lạc, bọn họ không dễ dàng gì bỏ qua cho hắn.
Tần Lạc không thể từ chổi, hắn đồng ý chiều mai; ba giờ hắn sẽ trả lời phỏng vấn của phóng viên báo chí ở trụ sở của nghiệp đoàn Trung y, khi đó bọn họ mới chấp nhận rời đi.
“Có còn muốn tiếp tục đi dạo nữa không? Ở đằng trước vẫn còn những nơi chưa tới" Tần Lạc cười nói.
“Tùy” Ly nói. Sau khi xảy ra chuyện đó, tâm trạng Ly không tốt nên nàng không còn hứng thú đi dạo phố nữa.
“Vậy chúng ta đi lên trước ăn chút gì đó” Tần Lạc nói: “Đói rồi”.
Ly không nói gì, nàng đi theo Tần Lạc tới phố ẩm thực.
Tần Lạc biết Ly thích ăn cay nên hắn lựa chọn một nhà hàng món ăn cay Tứ Xuyên.
Tần Lạc đưa tờ thực đơn cho Ly, Ly nói Tần Lạc cứ chọn tùy ý mà không nhìn tờ thực đơn. Tần Lạc cũng không ép nàng, hắn chọn hộ Ly mấy món ăn.
Ngay khi nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, Tần Lạc nhìn Ly hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tâm trạng không tổt sao?”
Ly rầu rĩ liếc mắt nhìn Tần Lạc một cái nhưng không nói gì.
“Không phải chuyện đã được giải quyết rồi sao? Như Bổi Bổi vẫn nói mỗi một tiểu quái thú luôn bị Áo Đặc Mạn đánh ngã. Còn chuyện buồn nào vậy?”
“Tôi không phải là phụ nữ" Ly nói.
“Cái gì?” Tần Lạc ngây nguời. Hắn không ngờ Ly bực bội một lúc lâu rồi đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
“Tôi không phải là phụ nữ" Ly nói lại.
“Tại sao?” Tần Lạc hỏi. Khó khăn lắm Ly mới hạ quyết tâm thay đổi bản thân mình, hắn không muốn nàng từ bỏ nó.
“Không tốt” Ly nói.
“Tại sao biết làm phụ nữ không tốt? Em đang làm rất tốt mà? Hãy xem, bây giờ em rất xinh đẹp. Khi đi trên phố có rất nhiêu người nhìn, ngắm em ...” Tần Lạc cười an ủi Ly: “Thời nay, đàn ông tốt đều có bạn trai, phụ nữ tốt cũng không cần phải trở thành đàn ông. Nói cách khác có nhiều đàn ông không lấy được vợ”.
“Anh không cười được à?” Ly tức giận nói.
Tần Lạc mỉm cười, không để ý tới câu đó. Hắn biết trong ánh mắt của Ly không thể trộn lẫn một hạt cát. Chuyện xảy ra ngày hôm này khiến nàng cảm thấy cực kỳ bức bổi, nàng chỉ muốn phát tác sự tức giận trên người hắn, hắn cũng không tức giận. Ai bảo chính hắn dẫn nàng đi ra ngoài dạo phố làm chi?
“Tôi cười được nhưng tôi cũng phải suy nghĩ vì đồng bào của mình” Tần Lạc mặt dày nói: “Không thể một mình tôi ăn thịt còn những người khác ngay cả bát canh cũng không có mà uống”.
“Anh ăn ít đi mấy miếng thịt, những nguời đàn ông khác cũng đều có thịt ăn”.
Tần Lạc đang bưng chén trà uống, hắn suýt chút nữa bị sặc nước truớc câu nói đó của Ly.
Từ khi nào cô gái này đã hiểu được kỹ năng sống có độ khó cao hả?
Tần Lạc đặt chén nước xuống, hắn lấy khăn lau miệng rồi hỏi: “Em hãy nói cho tôi biết vì sao em nghĩ làm phụ nữ không tốt?”
Ly liếc mắt ra ngoài cửa sổ nói: “Tôi còn là ... một nguời lính, như vậy đơn giản hơn. Xã hội này rất phức tạp. Tôi không biết cần phải thích nghi với nói như nào?”
Tần Lạc cũng trở nên trầm ngâm.
Xem ra chuyện xảy ra hôm nay không chỉ khiến Ly tức giận mà còn có ảnh hưởng rất lớn tới thế giới quan của nàng.
“Mỗi khi đi làm nhiệm vụ thì chỉ có đồng đội và kẻ thù. Bảo vệ an toàn cho đồng đội, tiêu diệt kẻ thù. Người tốt, người xấu chỉ cần nhin là nhận ra ngay nhưng khi hòa nhập vào xã hội có một số người không thể nhận ra đó là người tổt hay người xấu. Anh cũng không thể biết là cần phải bảo vệ hay là phải tiêu diệt... chuyện này rất phiền phức. Tôi không thích sự phiền phức đó”.
“Thế nhưng em không thể sổng cả đời như vậy” Tần Lạc đau lòng nói.
Với tính cách của Ly, nàng thực sự phù hợp với cuộc sống quân ngũ đầy nhiệt huyết mà trong sáng bởi vì khi đó không có cãi cọ, không có đùn đẩy trách nhiệm, không cần hao tổn tâm sức để phân biệt đúng sai.
Thế nhưng qua sự kiện hôm nay khiến nàng nhận ra một điều. Thì ra hăng hái làm việc nghĩa vẫn bị cảnh sát bắt lầm, thì ra người được cứu vẫn có thể trở mặt, thì ra cảnh sát và kẻ gian có thể cấu kết với nhau làm trái.
“Tại sao không thể sống cả đời như vậy?” Ly hỏi ngược lại.
“Tôi không thích" Tần Lạc nhìn thẳng vào hai mắt của Ly, chân thành nói: “Tôi thực sự hy vọng em có thể trải nghiệm cuộc sống của người bình thường. Tôi hy vọng một lúc nào đó em có thể cởi bộ quân phục, ra ngoài phố mua mấy bộ quần áo, đồ mỹ phẩm, có thể ra quán uổng cà phê, kết bạn thân thiết với người khác, có thể thư thả dạo chơi các nhà sách, có thể tới KTV ca hát. Em không chỉ là một quân nhân mà còn là một phụ nữ. Những gì người phụ nữ khác có, em cũng có”.
Ly trừng mắt nhìn Tần Lạc, nàng không ngờ Tần Lạc sẽ nói câu đó.
“Em làm điều đó vì chính mình chứ không vì bất kỳ một ai khác" Tần Lạc nói: “Chuyện gặp phải hôm nay có lẽ sau này tiếp tục xảy ra nhưng cô không thể chỉ nhìn vào những thứ không lành mạnh đó. Trên đời này còn rất nhiều người tốt, đồ vật tốt. Hơn nữa tôi cũng rất thích dáng vẻ con gái của em”.
Ly đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tần Lạc nhưng lần này nàng không giơ tay vuốt ve dao găm như mọi lần, hơn nữa nàng còn ngượng ngùng cúi đầu xuống như những thiếu nữ khác, nàng xấu hổ khi đối mắt với ánh mắt của Tần Lạc.
Tần Lạc thầm nghĩ: thật ra Ly vẫn có tố chất làm phụ nữ.
Sau khi ăn cơm xong, Tần Lạc đưa Ly quay lại viện điều dưỡng.
Khi Tần Lạc chuẩn bị ra về, Ly ở phía sau gọi hắn: “Này!”.
“Gọi tôi hả?” Tần Lạc quay người hỏi.
“Tôi vẫn muốn làm phụ nữ” Ly nói.
“Em vốn là một phụ nữ" Tần Lạc thực sự chỉ muốn đi tới gõ vào đầu cô gái luôn hồ đồ quên mất bản thân mình.
“Tôi biết” Ly nói: “Cám ơn anh đã đi cùng trong ngày sinh nhật của tôi”.
“Sinh nhật?” Tần Lạc ngây người.
“Đúng vậy” Ly cười nói: “Cha nuôi thu nhận tôi vào ngày này nên ngày này hàng năm chính là sinh nhật tôi”.
“Tại sao em không nói sớm” Tần Lạc ảo não nói.
“Nói bây giờ cũng chưa muộn”.
“Tôi vẫn chưa chuẩn bị quà sinh nhật. Em thích gì? Tôi sẽ đi mua cho em” Tần Lạc hỏi.
“Không cần đâu” Ly cười tít mắt giống như một đứa trẻ ngây thơ.
“Không phải anh đã mời tôi ăn cơm rồi sao? Như vậy là đủ rồi, những cái khác tôi không cần”.
“Cần hay không cần là chuyện của em. Tặng hay không tặng là chuyện của tôi” Tần Lạc nói xong, hắn quay người bước đi.
“Không cần mua quà” Ly ở phía sau nói với theo.
Khi nhìn thấy Tần Lạc rời khỏi. Ly quay lại ngôi biệt thự nhỏ màu trắng.
Sau khi đứng trước gương một lát. Ly mới lấy chiếc quần rộng thùng thình và chiếc T-shirt nàng thích đi vào trong phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, sấy khô tóc, Ly ra ngoài phòng khách, ngồi trên ghế sa lon, vừa xem ti vi vừa gọt táo ăn, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi” Ly nói. Ngôi biệt thự này chỉ dùng cho thành viên đội Long Tức, chỉ cần là thành viên đội Long Tức là có thể đi vào đây. Hơn nữa bọn họ có thể tùy ý ra vào, không cần đóng, mở cửa, càng không cần gõ cửa.
Nhưng Kiều Mộc không phải là thành viên Long Tức, chỉ là nhân viên trại an dưỡng nên khi đi vào mới phải gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, Kiều Mộc, hai tay cầm mấy túi sách đứng trước cửa.
“Chuyện gì vậy?”Ly hỏi.
“Tần Lạc tặng quà cho cô” Kiều Mộc cười nói.
Kiều Mộc cầm túi bước vào trong phòng, đặt chúng trên bàn trà sau đó lui ra ngoài.
Ngay sau đó người đàn ông mặc đồ đen cầm theo túi sách bước vào trong.
Người thứ ba, nguời thứ tư...
Tới khi người đàn ông thứ sáu lui ra ngoài, Tần Lạc mang theo một cái bánh sinh nhật to bước vào trong phòng. Ly vẫn đang ngẩn người ngồi nhìn đống quà tặng trên bàn.
Lúc này trên bàn chất đầy đồ đạc, Tần Lạc đặt chiếc bánh ngọt trên chiếc bàn ăn to ở trong phòng ăn sau đó hắn nói với Ly: “Hãy mở ra xem có thích không?”
“Tất cả những thứ này đều tặng tôi hả?” Ly không thể tin vào điều này. Không phải khi tặng quà sinh nhật, người ta chỉ tặng một món quà sao? Sao bây giờ lại tặng nhiều quà như này? Trông giống như một ngọn núi nhỏ vậy đó.
“Đúng vậy. Tất cả đều tặng cho cô” Tần Lạc cười nói: “Tôi không biết em thích gì nên mua nhiều một chút”.
Ly bắt đầu tháo dây buộc, mở ra xem.
Mới nhìn qua, Ly cảm thấy những món quà này rất quen thuộc. Sau khi suy nghĩ cẩn thận nàng mới nhớ ra những món quà này khi đi dạo phố nàng đã xem đi xem lại mấy lần.
Một cây cài tóc hình còn bướm rất sống động, một cái váy dài rất kiểu cách, một con dao cắt gọt có hoa văn kỳ quái...
Không bỏ sót một thứ nào, Tần Lạc đã ra ngoài mua tất cả những thứ đó.
“Ngu ngốc” Ly đỏ mặt mắng.