Chương 816: Ông ấy là Garbo!

Lạc Sân sa sẩm nét mặt giơ tay lên.

Hoàng Thiên Trọng cũng không thèm né tránh, mà chỉ ngồi đó đưa con mắt lạnh lùng lên nhìn Lạc Sân, hắn lạnh giọng nói: "Lẽ nào con đã nói sai gì hay sao?"

Lạc Sân nghe vậy liền hạ tay xuống, thở dài nói: "Mẹ làm tất cả những việc này đều là vì con!"

"Vì con ư? Nếu mà vì con sao mẹ lại bắt con đi gặp tên khốn đã ép con ra khỏi Long Tức ư? Vì con mà mẹ làm cho con mất thể diện như vậy sao? Vì con mà mẹ phải đi khiêu vũ với cái thằng chó má đó sao? Vì con mà mẹ phải chui vào lòng người khác dễ dàng như vậy sao?"

Bốp!

Lần này gương mặt baby của Hoàng Thiên Trọng lãnh trọn một cú tát nảy lửa.

"Từ nhỏ tới lớn con đều quá quen với những việc thế này rồi!" Hoàng Thiên Trọng cười ruồi nói: "Chỉ có khi mẹ đánh con thì con mới thấy mẹ là mẹ của con! Còn những lúc khác thì con chẳng thấy mẹ vì con cái gì cả!"

"Không có mẹ, thì chỉ những việc con đã làm từ trước, Long Tức đã giết con không trên dưới một trăm lần rồi!" Lạc Sân nghiến răng nói.

Bà bây giờ rất thất vọng với con trai của mình. Bà cứ tưởng nó tuy là người cuồng ngạo, nhưng lại rất thông minh. Vậy mà bây giờ bà lại cảm thấy đến cả trí thông minh nó cũng không có nữa rồi.

"Con chỉ muốn đoạt lại những gì mà con đáng được hưởng, thế thì có gì sai cơ chứ?"

"Cái gì mà con đáng được hưởng? Ai nói với con rằng Long Tức là của con hả?"

"Đó là của cha, do vậy con phải là người kế nghiệp ông ấy mới phải chứ!"

"Cha của con đã chết rồi!" Lạc Sân đau khổ nói.

Hoàng Thiên Trọng nghe vậy liền nheo mắt lên nhìn Lạc Sân nói: "Không sai, cha đúng là đã qua đời, chính vì thế mà con phải giành lấy lại cái vốn thuộc về mình!"

Lạc Sân nghe vậy thở dài nhìn Hoàng Thiên Trọng với con mắt thương hại nói: "Con biết là mẹ đã làm đúng, nếu không con cũng không cùng mẹ tới đây gặp ông ấy rồi! Con chỉ là đang căm hận mẹ, căm hận mẹ đã đi cầu xin người khác để đảm bảo an toàn cho con

Con cũng căm hận bản thân mình không thể thay đổi được điều gì! Lần nào con cũng muốn chọc tức mẹ để mẹ đánh con!"

Ánh mắt của Hoàng Thiên Trọng đột nhiên ánh lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh nó lại biết mất, thay vào đó là một điệu cười lạnh của hắn: "Mẹ đúng là rất biết cách ngụy biện!"

"Hoàng Thiên Trọng! Bất kể con có nghĩ gì đi chăng nữa, lần này con đừng nhúng tay vào sự đấu đá giữa Hoàng Cường và Thái Công Dân!" Lạc Sân nghiêm giọng nói.

"Mẹ đang nói cái gì mà con chẳng hiểu gì cả!" Hoàng Thiên Trọng làm bộ ngây thơ nói.

"Nghe không hiểu thì tốt!" Lạc Sân nói: "Hậu thuẫn của Hoàng Cường đúng là rất ghê gớm, mọi người cũng đã tưởng Thái Công Dân lần này đã chết chắc rồi, nhưng bọn họ đã quên mất một nhân vật vô cùng quan trọng!"

"Ý mẹ nói chính là Tần Lạc phải không?"' Hoàng Thiên Trọng nhếch mép nói.

"Không sai, đúng là cậu ấy!" Lạc Sân nói: "Mọi người đã quá sai lầm khi đánh giá cậu ấy! Nếu như cậu ấy đứng ra giúp đỡ Thái Công Dân, thì sự việc sẽ có chuyển biến ngay lập tức!"

"Mọi chuyện đã chắc như đinh đóng cột như vậy rồi, lẽ nào sẽ thay đổi được hay sao?" Hoàng Thiên Trọng thấy mẹ của mình có vẻ sùng bái Tần Lạc một cách thái quá, hơn nữa Tần Lạc lại còn là kẻ thù không đội trời chung với hắn, nên trong lòng cảm thấy vô cùng bực tức.

"Văn kiện vẫn chưa gửi xuống, như vậy cũng đồng nghĩa với việc ba mươi chưa phải là Tết!" Lạc Sân phân tích nói: "Nếu như Tần Lạc nhờ cậy Long Vương đứng ra nói đỡ, lại nhờ nhà Văn Nhân đứng ra lôi kéo quan hệ, thì mẹ nghĩ rằng khả năng lật ngược thế cờ của Thái Công Dân là rất lớn! Thái Công Dân lại là một cán bộ lão thành, tuy ông nóng tính hay đắc tội với người khác. Nhưng danh tiếng của Thái Công Dân lại vô cùng tốt, do vậy mà bên trên chắc chắn sẽ phải cân nhắc rất kỹ!"

"Nhưng ông ấy bị bệnh!" Hoàng Thiên Trọng tỏ ra ngoan cố.

"Mẹ nghĩ đây chỉ là cái cớ, một cái cớ đủ để người ta phải ra mặt tranh chấp với nhau! Nếu như có một nhân vật cỡ bự nào đó đứng ra nói hộ cho ông ấy, thì mẹ nghĩ ông ấy sẽ không gặp phải bất kỳ trở ngại nào cả! Con nghĩ xem, các vị lãnh đạo tầm tuổi như ông ấy, nếu như sức khỏe không có vấn đề mới là chuyện lạ!"

"Bọn họ tranh chấp với nhau cũng chẳng liên quan gì tới con cả, kẻ địch của con không phải là Thái Công Dân, mà là Tần Lạc!" Hoàng Thiên Trọng nói.

"Tại sao con cứ phải đối đầu với Tần Lạc như vậy?" Lạc Sân thắc mắc nói: "Lẽ nào con không nhìn ra được sao? Lông cánh của cậu ấy bây giờ đã mọc đầy đủ rồi, cậu ta không còn yếu ớt như hồi mới đến Yến Kinh nữa! Nếu như ngày trước con cầm chân cậu ta ở Thạch Lĩnh được thì tốt, nhưng kết quả con lại không làm được. Hồi đó con đã không làm gì nổi cậu ta, thì bây giờ mẹ nghĩ tốt nhất con không nên động tới cậu ta thì hơn!"

"Vậy những nỗi nhục mà con chuốc phải thì làm thế nào?"

"Nếu con vẫn ngoan cố, thì con sẽ còn chuốc nhiều sự nhục nhã hơn nữa!"

Hoàng Thiên Trọng nghe vậy cười khẩy nói: "Mẹ hơi bị đánh giá quá cao tên khốn đó rồi đấy!"

"Đó là vì bây giờ mẹ thấy con không phải là đối thủ của cậu ta nữa rồi!"

"Bà mới là người không biết gì thì có!" Hoàng Thiên Trọng quay mặt ra ngoài cửa sổ thầm nghĩ trong bụng.

Lạc Sân biết tính cách con trai mình, nó sẽ không bao giờ chịu thua một cách ê chề như vậy cả.

"Con đã nghĩ tại sao mẹ lại vội chạy tới tìm con như vậy chưa?" Lạc Sân nhẹ nhàng nói.

"Con biết chứ, nhưng con cảm thấy xẩu hổ khi phải nói điều đó ra!"

"Nghe nói Tần Lạc đã học được chiêu thứ năm trong Thái Ất Thần Châm rồi, cậu ấy đã dùng chiêu thức này chữa khỏi cho Công Chúa của Thụy Điển, cũng đã chữa khỏi được cho một cô gái bị tật nguyền bẩm sinh. Nếu như cậu ấy chữa khỏi được cho Long Vương và Long Vương đứng dậy được trở lại, thì chỉ với tính cách và lực lượng hùng hậu của Long Vương làm hậu thuẫn, sau này ai dám động tới Tần Lạc nữa cơ chứ?"

"Mẹ nghĩ mẹ đưa con tới đây gặp ông ta, là ông ta sẽ nghiêng về phía con hay sao?"

"Ít nhất thì ông ấy cũng không thể giúp Tần Lạc để làm gì con cả!" Lạc Sân nói: "Ông ấy vốn là một chỗ dựa của con, nhưng con đã từ bỏ, bây giờ đã bị Tần Lạc tóm lấy mất rồi!"

Hoàng Thiên Trọng nghe vậy cười lạnh nói: "Nếu như mẹ trở thành bạn gái của ông ấy, thì chẳng phải là mẹ con mình đã cướp lại được ông ấy rồi hay sao?"

"Mày đúng là hết thuốc chữa rồi!" Lạc Sân gầm lên.

Sau khi chiếc xe đi vào Viện Điều Dưỡng thì Đại Đầu và Jesus được một hôm nghỉ ngơi tự do, còn Tần Lạc thì một mình đi vào bên trong.

Tuy Jesus đã trở thành vệ sỹ của Tần Lạc, và Tần Lạc đã dần dần tin tưởng anh ta, nhưng Viện Điều Dưỡng là một căn cứ địa bí mật, do vậy hẳn cũng không thể để một tên sát thủ khét tiếng như Jesus được tự do đi dạo trong này được.

"Tần Lạc!" Kiều Mộc trông thấy Tần Lạc, thì vô cùng mừng rỡ lên tiếng chào hỏi: "Cậu về từ bao giờ vậy? Sao không thấy cậu thông báo gì cả!"

"Tôi về từ hôm qua!" Tần Lạc cười nói: "Tôi cũng không thông báo cho giới truyền thông biết, do vậy mà các anh không biết cũng là điều đương nhiên thôi!"

“Tiếc thật! Tôi cứ nghĩ rằng sẽ có rất nhiều người ra sân bay để đón cậu cơ đấy!” Kiều Mộc luyến tiếc nói: "Ly đang ở đây đấy, có cần gọi cô ấy không?"

"Để tôi đi gặp sư phụ trước cái đã!" Tần Lạc nói.

"Đi, để tôi dẫn cậu đi!" Kiều Mộc mỉm cười nói.

Khi chưa vào trong tiểu viện của Long Vương, Tần Lạc đã nghe thấy những tiếng đùng đùng đùng vang lên ở trong đó.

Tần Lạc biết rằng, Long Vương đang cố gắng luyện tập đôi nạng để đi lại.

"Tần Lạc về rồi đó hả?" Long Vương quay lại nhìn Tần Lạc cười ha hả nói.

"Vâng! Hôm nay con tới thăm sư phụ rồi đây!" Tần Lạc cười đáp.

"Tốt lắm!" Long Vương nói: "Con ngồi chút đi, chờ ta luyện tập thêm một tý nữa!"

"Thưa vâng!" Tần Lạc đáp xong nhưng vẫn không ngồi xuống, mà chỉ đứng cùng với Kiều Mộc nhìn Long Vương cắm nạng xuống chạy xung quanh sân.

Không thể phủ nhận rằng, sức mạnh cánh tay của Long Vương vô cùng khủng khiếp. Toàn bộ thân thể của ông đều dựa hết lên trên đôi nạng này, thế mà ông vẫn di chuyển nhanh nhẹn, mạnh mẽ như một con mãnh thú vậy.

Được mười phút sau, Long Vương mới dừng tay lại chống nạng xuống, rồi cầm lẩy chiếc khăn lau mặt nói: "Lần này con đi Thụy Điển lập được đại công! Quốc gia nhất định sẽ ban thưởng hậu tạ con đấy!"

"Con chỉ làm những việc mình cần phải làm thôi! Thưởng hay không thưởng cũng không quan trọng!" Tần Lạc cười đáp.

"Sao lại không quan trọng? Trị bệnh giống như hành quân, có thưởng có phạt mới công minh được chứ? Người có công mà không thưởng, người có tội mà không phạt thì sau này còn ai muốn xả thân vì nước nữa?"' Long Vương trợn mắt lên dạy dỗ.

"Vâng! Sư phụ nói phải lắm ạ!" Tần Lạc gật đầu đáp.

"Ha ha, ta nói vậy cũng không phải là nói riêng một mình con! Ta nghe nói có mấy người định giở trò gì với con phải không? Con cứ yên tâm, tuy nhà nước có quy định người trong quân đội không được can dự vào chính quyền! Nhưng ta cũng có mấy người bạn thân trong đó, nếu như có đứa nào bắt nạt đệ tử của ta, thì cũng đừng trách ta độc ác!" Long Vương nghiêm giọng nói vô cùng bá đạo.

"Cảm ơn sư phụ!" Tần Lạc vội lên tiếng cảm tạ. Hắn mới đầu chưa biết phải mở miệng nói với Long Vương thế nào, thế mà ông đã tự đứng ra đảm bảo cho hắn như vậy rồi.

"Ngồi đi! Hai thầy trò chúng ta lâu lắm rồi không nói chuyện với nhau gì cả! Con kể cho ta nghe những chuyện con đã trải qua tại Thụy Điển, ta chỉ đọc được những tin tức này trên báo mà vẫn chưa được trực tiếp nghe con kể bao giờ!" Long Vương nói xong liền chỉ tay vào chiếc ghề gần đó nói.

Tần Lạc vẫn không ngồi xuống mà chỉ nói: "Sư phụ! Khi ở Thụy Điển con đã học được chiêu thứ năm trong Thái Ất Thần Châm, bệnh tinh của Công Chúa Thụy Điển vì thế mà đã được chữa khỏi! Con bây giờ muốn giúp sư phụ xem xem có được không?"

"Được!" Long Vương đáp lại một cách nhanh gọn, không hề cố tình tỏ ra khách sáo gì cả.

Người bị bệnh thì hiểu rõ sự đau khổ khi bị bệnh, do vậy mà người ta chỉ muốn tiệt trừ căn bệnh càng nhanh càng tốt.

Sau khi được Long Vương cho phép, Tần Lạc liền moi câ ngân châm ra khử trùng.

Sau khi chuẩn bị xong hết rồi, Tần Lạc liền ngừng thở cắm cây ngân châm vào huyệt của Long Vương.

Nhưng mấy phút trôi qua rồi mà cái Nhập Thần Chi Cảnh mãi vẫn không chịu xuất hiện.

Tần Lạc bắt đầu trở nên sốt ruột vô cùng. Hắn nhìn vào gương mặt phương phi dữ dằn của Long Vương mà nghĩ, lẽ nào cái Nhập Thần Chi Cảnh này chỉ dùng được cho phụ nữ thôi hay sao?

Thế là hắn bắt đầu tưởng tượng người đang ngồi trước mặt hắn lúc này không phải là Long Vương mà là Garbo, Tô Tử, Lệ Khuynh Thành.

Khi vừa tưởng tượng ra Lệ Khuynh Thành thì toàn bộ cơ thể hắn đã trở nên nóng ran, may mà tay hắn vẫn còn giữ vững không làm Long Vương bị tổn thương.

"Ông ấy là Garbo, ông ấy là Garbo " Tần Lạc không ngừng lẩm nhẩm trong miệng.

Sau một hồi lâu, Tần Lạc đã tìm được cảm giác đi vào Nhập Thần Chi Cảnh.

Quả nhiên, cái cảnh tượng kỳ diệu của Nhập Thần Chi Cảnh đã dần dần hiện ra trong tâm trí của hắn.