Tại khách sạn Kim Tinh, phòng VIP số hai trên tầng cao nhất.
Khách sạn Kim Tinh trước giờ vẫn là nơi để tiếp đãi khách của bộ y tế, phòng VIP số hai thuộc về phòng chuyên dụng của Thái Công Dân. Nếu Thái Công Dân không dùng đến thì Hầu Vệ Đông có thể cáo mượn oai hùm mà đến đây vui chơi một chút.
Trong một căn phòngxa hoa lộng lẫy. ba người đản ông ngồi liền kề nhau. Tần Lạc ngồi ở chính giữa. Minh Hạo và Hầu Vệ Đông không biết là vô tình hay hữu ý mà lại để hắn ngồi giữa thế nữa, điều đó cũng làm nổi bật vai trò lãnh đạo của hắn hơn.
Tần Lạc cười khổ trong lòng. Mặc dù hắn không phải là người trong chốn quan trường, nhưng vẫn khó có thể thoát ra khỏi những cái khuôn sáo vốn có này.
Minh Hạo hút một điếu thuốc, cười nói: “Tần Lạc, lần này cậu lại lập được công lớn rồi. Đến cả Công Chúa Thụy Điển mà cậu còn tóm gọn được, thật nở mày nở mặt cho đàn ông Trung Quốc chúng ta.”
Minh Hạo từ khi làm cục trướng thì khí chất có phần trầm ổn hơn, cũng bắt đầu xuất hiện cái gọi là ‘khí chất chốn quan trường' vốn có của những viên quan lớn kia.
Kỳ thực nói trắng ra thì cái đó là lòng tự tin. Trong tay một khi đã nắm quyền rồi thì làm gì cũng đầy vẻ thành tựu.
Vì vậy mà lời nói hay việc làm của anh ta đều tỏ ra khá là thoải mái.
“Đúng đó, sự kiện này không chỉ là một tin hot trong nước thôi đâu, mà còn rất có tiếng trên cả thế giới nữa. Chủ yếu là do thời gian trước Tần Lạc không ở trong nước, chứ nếu mà ở trong nước thì giới truyền thông sẽ vây kín anh lại cho mà xem.” Hầu Vệ Đông tiếp lời.
“ Chỉ là chẳng may gặp phải chuyện này mà thôi.” Tần Lạc cười nói. Trong lòng thầm nghĩ, may mà mình về nước một cách kín đáo, chứ nếu mà để cho giới truyền thông biết ngày mình về nước, thì e rằng lại sẽ gặp cảnh cả chục nghìn người đến đón máy bay mất thôi.
Độ ảnh hưởng của mình thì tạm thời không nói đến làm gì, nhưng chỉ với tầm ảnh hưởng của Công Chúa thôi đã lớn đến khủng khiếp rồi. E rằng sẽ có không ít người chỉ là có ý nghĩ đến xem xem vị trung y Trung Quốc đã ‘có gì' với Công Chúa nhìn như thế nào, mà lái xe thẳng đến sân bay chờ đón_dù gì thì câu chuyện về hoàng tử và công chúa vẫn rất thu hút người khác mà.
Cái gì? Tần Lạc không phải là hoàng tử ư?
Hắn không phải là hoàng tử của một nước thật, nhưng cũng được coi như là hoàng tử của giới trung y đó chứ?
“Lần trước bộ trưởng Thái tặng cậu danh hiệu anh hùng của dân tộc.” Minh Hạo nói dứt lời bèn quay sang Hầu Vệ Đông hói: “Lần này trong bộ có thưởng gì không?”
Sắc mặt Hầu Vệ Đông sa sầm xuống, nói: “Cục trướng Minh, anh cũng là người mà bộ đưa xuống. Tình hình trong bộ hiện giờ thế nào anh cũng không phải là không biết. Bộ trưởng Thái vì lâm bệnh mà bị người ta nắm thóp làm cho phải về hưu sớm, bên đó thế lớn, làm gì có ai dám đắc tội với họ? Tần Lạc là người mà b٠trưởng Thái ủng hộ hết mình, nhưng giờ đây cho dù anh ấy có lập được công lao to lớn đến đâu thì e rằng cũng chẳng ai dám đứng ra nói giúp cho anh ấy đâu.”
Minh Hạo thở dài một tiếng, nói: “Trong triều có người thì làm quan cũng dễ. Lãnh đạo mà về rồi thì mấy người trợ thủ của tôi ở bên dưới đã bắt đầu hành động rồi. bọn chúng có rất nhiều chỗ dựa, tôi cũng có áp lực lớn lắm.
Nghe bọn họ nói vậy thì Tần Lạc cười nói: “May mà tôi không phải là người trong chốn quan trường, không cần phải nghĩ những việc đấu đá này làm gi.”
“Cậu cũng chẳng thoát được đâu.” Minh Hạo dí điếu thuốc vào trong hộp gạt tàn, nhìn Tần Lạc nghiêm mặt nói: “Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy. Cậu lập được công lớn như vậy, trong bộ cũng rõ ràng là biết cậu đã về nước, vậy mà chẳng nói gì đến việc thưởng cậu cả, thậm chí đển bữa tiệc chúc mừng cũng không có.”
“Không nói đến thưởng, không mở tiệc mừng cũng bỏ đi, dù gì thì cậu cũng không để ý tới. Nhưng cậu đã nghĩ đến việc này chưa? Nếu không có bộ trưởng Thái ngồi ở cái ghế này mà đỡ cho cậu, thì liệu cậu có thể tiến một cách thuận lợi đến thế được không? Mấy người đó làm gì có chuyện lại từ bỏ một miếng thịt béo bở như Công Hội Trung Y cơ chứ?”
“Trung Quốc từ trước tới giờ vẫn thường nói dân không đấu với quan. Nếu không có ai nói giúp cho cậu thì cậu dùng cái gì để giữ gìn nó đây?”
“Bây giờ vẫn còn chưa tiếp xúc mà.” Tần Lạc tự tin nói. “Nếu bọn họ thực sự muốn động thủ với Công Hội Trung Y thì cũng không thể để cho bọn họ thực hiện một cách dễ dàng thế được.”
Tần Lạc nói như vậy không phải là vì tự cao tự đại, mà đúng là hắn chẳng cần thiết phải lo sẽ có chuyện này xảy ra.
Chưa nói đến sau lưng hắn có một tấm bia đỡ đạn vững chắc là Long Vương, mà chỉ với việc hiện giờ ông nội hắn đang ở Yến Kinh thôi cũng đủ làm nên chuyện rồi, năm đó ông hắn trị khỏi cho bao nhiêu là người mà giờ đây họ đều có chức vị cao cả. bảo bọn họ nói giúp một câu cũng chẳng phải là việc gì khó khăn. Hai mặt này chính là một sức mạnh vô cùng lớn.
Hơn nữa. không phải là vẫn có Văn Nhân Mục Nguyệt đó sao_nếu thực sự không còn cách nào khác, thì mình xả thân mình cho nàng muốn làm gì thì làm. sau đó bảo nàng đứng ra nói giúp vài câu. như thế cũng chẳng phải là việc gì to tát cả.
Minh Hạo và Hầu Vệ Đông đang một lòng muốn Tần Lạc nói đỡ cho. nhưng khi thấy bộ dạng thờ ơ của hắn thì trong lòng lại sốt ruột vô cùng.
Tần Lạc có thể hiểu được tâm tình của họ. hắn nghiêm giọng nói: “Tôi không thích chính trị, cũng chưa từng có ý định tham gia vào, nhưng tôi không phải là một kẻ vong ân bội nghĩa. Cũng giống như Minh Hạo đã nói. có được sự ủng hộ nhiệt tình của bộ trưởng Thái thì mới có được tốc độ phát triển của Công Hội Trung Y như ngày hôm nay, ông là một vị lãnh đạo đáng được tôn trọng, cũng là một vị tiền bối đáng kính. Bất luận là công hay tư. thì tôi đều không muốn nhìn thấy có người mượn cơ hội này để làm cho ông phải ra đi.”
“Anh có cách gì không?” Hầu Vệ Đông vui mừng nói.
“Tạm thời thì chưa."Tần Lạc lắc đầu.
Minh Hạo cũng thở dài, nói: “Việc đi hay ở của những lãnh đạo lão thành như thế này. thì đã thuộc vào cấp quốc gia rồi, không phải chỉ mấy người chúng ta ngồi đây nói vài câu là có thể quyết định được đâu.”
“Thế thì cũng phải nghĩ cách chứ. không phải vậy sao?” Hầu Vệ Đông là người nóng lòng nhất trong ba người. Anh ta là thư ký của Thái Công Dân, bái phục hết mình vì nhân phẩm và năng lực của Thái Công Dân. Giờ đây Thái Công Dân phải chịu một đãi ngộ bất bình đẳng như vậy thì trong lòng anh ta cũng cảm thấy không cam tâm.
Hơn nữa. vị trí của anh ta vẫn còn chưa được sắp xếp, cho đến tận bây giờ vẫn còn treo lơ lửng ở đó.
“ Ăn cơm trước đi.” Tần Lạc nói. “Ăn xong rồi chúng ta lại nghĩ cách.”
Hầu Vệ Đông nhìn lướt qua chiếc đồng hồ trên tay mình rồi nói: “Sao thức ăn vẫn chưa lên nhỉ? Mấy người này làm gì thế không biết?”
Đanh định đứng dậy để đi thúc giục thì cánh cửa phòng được mở ra. Một người phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo đồng phục vội vàng bước vào, nhìn Hầu Vệ Đông nói: “Thư ký Hầu. căn phòng này đã có người đặt rồi. Anh xem liệu có thể đổi một căn phòng khác cho các anh được không?”
“Có người đặt rồi?” Hầu Vệ Đông ở trong chốn quan trường đã lâu. nên vừa nghe đã lập tức hiểu ra vấn đề. sắc mặt anh ta đanh lại. hừ lên một tiếng, nói: “Tôi đã gọi điện thoại từ sớm đến rồi, các cô nói rằng không có ai đặt cả, vậy sao bây giờ lại có người đặt rồi?”
Một ánh mắt khinh bỉ khẽ lướt qua mắt cô ta, nhưng cô ta vẫn tươi cười nói: “Thư ký Hầu, anh cũng biết rồi đấy. căn phòng này là căn phòng số hai của bộ, vốn là để đó cho bộ trưởng Thái_nhưng bâv giờ bộ trưởng Thái đã nghỉ rồi, nên chẳng cần thiết phải để giành cho ông ấy nữa, không phải vậy sao? Bây giờ những lãnh đạo khác cần dùng tới. tôi cũng đâu có cách nào khác nữa đâu. Anh chiếu cố cho đi. như thế cũng tiện cho công việc của chúng tôi. dù các anh cũng ít người, cũng chẳng cần phải ở trong một căn phòng to thế này chứ.”
Đây không phải là vấn đề chiếu cố hay không. Mà đây là vấn đề thể diện.
Tin tức Thái công Dân bị bệnh nặng phải lui về vừa được truyền ra ngoài, thì lập tức có người mượn cơ hội này để gây sự. Hầu Vệ Đông là thư ký của Thái Công Dân, cũng chẳng khác gì hình tượng phát ngôn ở bên ngoài của ông. Nếu Hầu Vệ Đông đến cả việc đặt phòng thôi cũng bị người ta cướp mất. thì Thái Công Dân biết giấu mặt vào đâu đây?
“Là vị lãnh đạo nào cần dùng vậy?” Hầu Vệ Đông cố nén sự tức giận của mình lại hỏi.
“Là thư ký Triệu Thanh Hòa.” Người phụ nữ cười khổ. nói với vẻ mặt khó xử: “Thư ký Triệu gọi điện thoại đến. nói là hôm nay bộ trưởng Hoàng muốn mời khách đến khách sạn Kim Tinh, muốn chúng tôi giữ căn phòng số hai này cho ông ấy. Thư ký Hậu. tôi chỉ là một tên tốt thấp bé phục vụ cho lãnh đạo mà thôi, bộ trưởng Hoàng lát nữa là tới, anh nói xem. tôi biết ăn nói với ông ấy ra sao đây?”
“Thế cô định ăn nói với chúng tôi thế nào?” Tần Lạc đứng dậy vừa tủm tỉm cười vừa hỏi. Cho dù hắn có là một tên ngốc trong chính trị thì hắn cũng hiểu được đằng sau vụ tranh chấp này là gì.
Tên đó làm cũng hơi quá đà rồi đấy, đã làm cho Thái Công Dân phải xuống rồi mà vẫn còn chưa cam lòng, bâv giờ lại còn muốn truy quét cho bằng hết nữa_tên đó rốt cuộc là có mối thù sâu đậm với bộ trưởng Thái thế nào không biết?
“Anh là bác sĩ Tần phải không?” Người phụ nữ thấy Tần Lạc nhìn quen quen, nhưng lại không chắc chắn lắm.
“Là tôi đây.” Tần Lạc gật đầu đáp.
“Ha ha, thì ra là bác sĩ Tần à. nghe danh anh đã lâu.” Người phụ nữ nói với Tần Lạc có vẻ thoái mái hơn khi nói chuyện với Hầu Vệ Đông. Một bác sỹ dù có nổi tiếng đến đâu thì trong mắt của những quan viên này vẫn là một bác sỹ, không hơn không kém. Hắn chẳng có quyền quyết định gì đối với mình, căn bản là chẳng hề có một chút nguy hiểm hay uy hiếp nào đối với mình cả. “Anh cũng biết rồi đấy, đây là phòng của bộ trưởng Hoàng. Tôi cũng không còn cách nào khác. Mong các anh thông cảm cho. lát nữa tôi sẽ đến chúc rượu các anh.”
Tần Lạc bước từ phòng khách ra thẳng chiếc bàn tròn trong phòng ăn được nối liền ở đó và ngồi luôn xuống, nói: “Hôm nay chúng tôi sẽ không đổi căn phòng này. Mau đem thức ăn lên đi.”
“Bác sỹ Tần, anh nói thế là có ý gì?” Người phụ nữ bắt đầu nổi giận. Mặc dù cô ta chỉ là chủ nhiệm chiêu đãi trong khách sạn này, nhưng ngày thường thì thực sự là chẳng có ai dám tỏ ra càn rỡ như thế trước mặt cô ta. Một người phụ nữ trẻ đẹp như thế mà lại có thể ngồi vào vị trí giàu sang phú quý. lại có thể tiếp xúc với cấp bộ trưởng bất cứ lúc nào như cô ta, thì nếu có nói là sau lưng cô ta không có hậu thuẫn gì thì đến thằng ngốc cũng chẳng thể tin được.
Mà người đứng sau cô ta lại chính ta bộ trưởng Hoàng.
“Tôi đã nói rất rõ rồi đấy, phòng này chúng tôi sẽ không đổi đi đâu cả. Chúng tôi đã gọi thức ăn được rất lâu rồi, mau mang lên đi.” Tản Lạc nhắc lại một lân nữa.
“Hầu Vệ Đông, đâv cũng là ý của anh hay sao?” Người phụ nữ cho rằng Tần Lạc không biết nặng nhẹ thế nào, nên đã quay ra nhìn chằm chằm vào Hầu Vệ Đông nói.
Hầu Vệ Đông giờ đây như cưỡi trên lưng hổ. khó mà xuống được. Nếu anh ta gật đầu thì chắc chắn sẽ đắc tội với người phụ nữ này và bộ trưởng Hoàng đang muốn tranh chấp căn phòng này với anh ta. Nếu sau khi Thái Công Dân hạ bệ mà mình lại đắc tội với một thế lực mạnh như thế thì thật là một việc làm không thông minh chút nào.
Nhưng sự việc đã đến nước này rồi. bất luận là duy trì uy nghiêm cho Thái Công Dân hay ủng hộ Tần Lạc, thì anh ta vẫn phải đưa ra sự lựa chọn cho mình.
“Đúng vậy. Căn phòng này chúng tôi đã đặt trước. Chúng tôi sẽ không đổi đâu.” Hầu Vệ Đông cắn răng nói.
“Ái chà. khẩu khí lớn quá.” Một người trung niên đeo kính đứng ở cửa nhìn Hầu Vệ Đông với vẻ mặt khinh thường. “Tổ chức đã tìm Thái Công Dân để nói chuyện rồi. công việc của ông ta sẽ được bộ trưởng Hoàng tiếp nhận. Căn phòng số hai này vốn nên thuộc về bộ trưởng Hoàng mới đúng. Một thư ký như anh thì dựa vào đâu mà tranh với bộ trưởng Hoàng chứ?”
“Ông ta là thư ký Triệu Thanh Hòa của Hoàng Cường.” Minh Hạo ghé vào tai Tần Lạc khẽ nói.
“Vậy ông cũng là một thư ký. ông dựa vào đâu mà tranh với bộ trưởng Thái?” Tần Lạc biết là mình bây giờ bắt buộc phải đi tới cùng. Hắn không thể để cho uy nghiêm tích lũy trong nhiều năm của Thái Công Dân bị những người này chà đạp được. “Bộ tổ chức còn chưa có quyết định, vì vậy mà bộ trưởng Thái bây giờ vẫn là bộ trưởng hàng đầu. Một thư ký như ông thì dựa vào cái gì mà đến tranh phòng VIP với bộ trưởng Thái chứ? Là ai cho ông được cái quyền này thế?”