Bệnh tình của Garbo lúc này đã có tiến triển tốt, Tần Lạc muốn tiếp tục ở lại Thụy Điển để chữa trị cho nàng, chính vì vậy mà các thành viên trong đoàn đại biểu trung y đã lên đường về nước trước.
Trong bữa tiệc sang trọng của hoàng thất. Hoàng Tử Philip rất nhiệt tình tiếp đãi đoàn đại biểu trung y, và danh cho họ rất nhiều mỹ từ có cánh.
Hoàng Hậu Madrin lần đầu tiên xuất hiện trong bữa tiệc này. bà cũng đưa ra những lời chúc mừng tốt đẹp nhất: “Thụy Điển là một quốc gia hữu hảo và đẹp đẽ, chỉ vì một hiểu nhầm nho nhỏ mà phải làm cho đoàn đại biểu trung y phải chịu oan ức. tôi thật rất lấy làm tiếc! Nhưng những ngày tháng không vui đã qua, tôi xin được mạn phép đại diện cho hoàng thất của Thụy Điển đưa ra lời mời tới các vị đại biểu mở trường học tại đây! Hy vọng rằng nó sẽ đề cao việc giao lưu y học giữa hai nước! Thụy Điển sẽ vĩnh viễn là người bạn tốt của Trung Quốc!”
Từ giọng nói của bà, thì Tần Lạc đã nhận thấy được thái độ của bà đối với hắn đã thay đổi rất nhiều.
Khi bà vừa được hai vợ chồng trung niên thông báo Tần Lạc đem Garbo ra đi. Hoàng Hậu Madrin đã nổi giận lôi đình đập vỡ tan tách cafe mà bà yêu quý nhất.
Sau đó đích thân Hoàng Tử Philip tới giải thích, và cũng không biết hai mẹ con họ đã nói với nhau những gì, mà thái độ của Hoàng Hậu Madrin đã bắt đầu thay đổi.
Mấy ngày sau. khi Hoàng Hậu Madrin phái người tới xem xét bệnh tình của Garbo, thì biết được nàng đã có những biến chuyển vô cùng tích cực. Hoàng Hậu Madrin lấy làm mừng rỡ, rồi không bắt ép Garbo phải quay về nữa.
Tần Lạc đáng lẽ ra sẽ phải đứng lên nói lời cảm ơn thay cho đoàn đại biểu trung y, nhưng vì hắn có cái đuôi Garbo lẵng nhẵng bám ở đằng sau. nên đành phải để Vương Tu Thân đứng lên nói thay.
Sau đó tất cả mọi người đều vui vẻ dùng bữa.
Hoàng Hậu Madrin cầm lấy tách rượu đi tới bên cạnh Tần Lạc mỉm cười nói: “Tần Lạc tiên sinh! Tôi xin chúc anh một cốc, cảm ơn những gì anh đã làm cho hoàng thất của Thụy Điển!”
Tần Lạc hiểu câu nói này của bà ta có ý là gì, hắn liền lập tức cầm ly rượu lên chạm vào ly rượu trên tay của Madrin cung kính đáp: “ Thưa Hoàng Hậu kính mến. Hoàng Hậu không phải khách khí như vậv đâu! Trung y chân ướt chân ráo tới Thụy Điển thế này, hãy mong Thụy Điển quan tâm giúp đỡ nhiều hơn!”
Bà ta đã nói như vậy rồi, thì Tần Lạc cũng không khách khí mà nói ra yêu cầu của bản thân hắn.
“Các anh đã dùng thực tế để chứng minh rằng, trung y là một hệ thống y học cổ truyền và cao diệu! Tôi vô cùng mong đợi cái ngày nó phát triển lớn mạnh!”
“Chúng tôi sẽ cố gắng!” Tẳn Lạc cười đáp.
Hoàng Hậu Madrin gật gật đầu, ánh mắt của bà bất giác liếc nhìn cô con gái Garbo của mình đang đứng ở sau lưng Tần Lạc, rồi sau đó liền quay người đi luôn.
Hoàng Tử Philip lúc này cũng cầm ly rượu bước tới mỉm cười nói: “Mẹ của tôi vốn là rất nghi ngờ anh! Hôm nay bà ấy tới đây cổt là để xem tình hình tiến triển tới đâu rồi! Nhưng xem ra bà ấy đã rất vừa lòng!”
“Hoàng Hậu là một người rất hiểu người khác, bà ấy đã nhìn ra được sự nỗ lực của chúng tôi!” Tần Lạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Garbo nói.
“Đúng vậy!” Hoàng Tử Philip nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Garbo nói: “Dễ thương thật đấy!”
Tần Lạc mỉm cười gật gật đầu. Garbo tuy có bệnh, nhưng lại rất được Hoàng Hậu và Hoàng Tử thương mến. Nếu như bệnh của nàng được chữa khỏi, thì e rằng đến lúc đó nàng sẽ chiếm đoạt được hết toàn bộ trái tim của nhân dân Thụy Điển mất.
“Đáng lẽ nó không phải sống một cuộc sống như hiện tại! Nó đáng ra phải đứng trước toàn công chúng, để bọn họ được chiêm ngưỡng!" Philip âu yếm nói: “Nó là Công Chúa của Thụy Điển!”
Tần Lạc nghe xong liền quay đầu lại nhìn gương mặt ngơ ngác của Garbo, thầm nghĩ: “Hy vọng đó chính là cuộc sống của cô ấy!”
Tô Tử không theo đoàn về nữa, mà nàng quyết định ở lại với Tần Lạc. Hơn nữa, bên cạnh Tần Lạc lúc này lại có một cô bé Loli xinh đẹp. Nếu như cứ để Tần Lạc ở lại đây, suốt ngày cứ kéo theo cô bé Loli xinh đẹp dễ thương này ớ đằng sau mãi, thì e rằng sẽ có người gọi điện thoại báo cảnh sát mất.
“Mọi người về hết cả rồi. đột nhiên thấy có gì đó thiêu thiếu!” Tô Tử ngồi trên ghế sofa. thẫn thờ buồn bã nói.
Vì Tần Lạc từ khi tới Thụy Điển toàn ngủ với nàng, nên căn phòng của nàng trở thành nơi tập trung của mọi người. Ai cũng muốn đến đây ngồi chơi, ngày nào căn phòng này cũng chật cứng người, thậm chí còn có người không có chỗ ngồi, nên họ phải đứng để nói chuyện. Những ngày như thế bây giờ không còn nữa rồi.
“Xa cách là để lần sau lại được đoàn tụ!” Tần Lạc mỉm cười an ủi nói: “Chờ đến khi về tới Yến Kinh rồi chúng ta sẽ gặp lại họ ngay thôi! Chúng ta lần này lập được còng trạng to lớn như vậy! Thái Bộ Trưởng chắc chắn sẽ mở tiệc mừng chúng ta!”
“Em hiểu!” Tô Tử gật đầu nói: “Ngồi trên xe lăn bao nhiêu năm như vậy, em cũng đã quá quen với cảnh chia ly rồi! Khi đó mặc dù chỉ có một mình, mà em còn chẳng cảm thấy có gì là to tát cả_Có lẽ cũng là do em vừa mới hồi phục lại đôi chân, nên đang muốn hưởng thụ cảm giác này cùng với mọi người, có lẽ em càng ngày càng hư rồi!”
“Có phải là do anh chiều quá không?” Tần Lạc nắm lấy tay Tô Từ, nheo mắt lại cười hỏi.
“Chắc chắn là như vậy!” Tô Tử đáp: “Anh biết không? Thà em có một khoảng lặng ở trong lòng, cũng không bao giờ oán trách, hay từ bỏ cả! Em đã đọc rất nhiều kinh phật, em cứ tưởng mình đã tu luyện tới cảnh giới vô dục. vô cầu rồi cơ đấy! Nhưng_Anh có biết mấy ngàv hôm nay, em mong mỏi nhất là điều gì không?"
“Điều gì vậy?” Tần Lạc hỏi.
“Đó là ngày nào cũng có rất nhiều người tới đây, sau đó đưa con mắt kinh ngạc lên nhìn em, rồi hỏi em sao mà khôi phục lại nhanh như vậy! Thì ra em lại tầm thường, và thích khoe mẽ tới vậy!”
Tần Lạc nghe xong liền nắm chặt bàn tay của Tô Tử nói: “Con người ta ai mà chẳng muốn đem cái đẹp đẽ nhất ra cho người khác chiêm ngưỡng! Đây không liên quan gì tới em có tầm thường hay không cả_Nó chẳng là cái gì, nếu nói như em thì anh còn làm nhiều việc khoe mẽ tầm thường hơn hay sao?”
“Đó là anh vì trung y!”
“Cũng là vì bản thân anh!” Tần Lạc nói: “Anh không vĩ đại tới mức như vậy! Nếu như anh làm việc gì mà không có lợi cho mình, thì anh không bao giờ làm cả! Quá mệt. quá nguy hiểm_Anh không thiếu tiền, anh chỉ muốn danh tiếng! Anh muốn làm một danh y, đó chính là cái mục đích mà anh làm những việc thế này!”
Tô Tử nghe xong liền đưa tay luôn vuốt ve gương mặt của Tần Lạc, hai mắt của nàng nhìn hắn nói: “Tại sao anh lại nói mình tệ hại như vậy? Anh sợ cái gì chứ?”
“Con người ai chẳng có khiếm khuyết hả em!”
“Sau đó anh cố tình tìm ra khiếm khuyết của mình đúng không?” Tô Tử dường như đọc được ý nghĩ trong đầu Tần Lạc vậy: “Anh trừ mỗi háo sắc ra. thì em không tìm được một khiếm khuyết nào trên người anh cả, anh không hề ích kỳ, tầm thường như anh nói đâu!”
Tần Lạc nhìn Tô Tử. và trong lúc này hắn đột nhiên cũng không biết bản thân hắn rốt cuộc là loại người thế nào nữa.
Có lẽ hắn bên trong sáng lạng, quang minh nhưng vì muốn tránh không muốn trở thành một nhân vật vĩ đại lý tưởng không có thật, chính vì vậy mà hắn cố gắng moi móc khuyết điểm của mình.
“Thôi anh đừng nghĩ ngợi gì nữa!" Tô Tử nói: “Anh chính là anh, anh đừng làm trái với quy tắc của mình, cứ nhằm vào mục tiêu mà cố gắng!”
Tần Lạc mỉm cười hạnh phúc, Tô Tử như là một người vợ hiền của hắn vậy. Có một người vợ như vậy hắn còn mong muốn gì nữa chứ, nhưng mình bây giờ đã có mấy người vợ như thế này rồiông tròi đúng thật là quá công bằng với mìnhMột cách vô cùng thái quá.
“Nếu như ông trời mà là phụ nữ. thì e rằng bà ta cũng muốn làm vợ mình mất!” Tần Lạc thầm có ý nghĩ đê tiện như vậy ở trong đâu. Dĩ nhiên nếu ông trời mà biến thành bà trời, thì hắn chắc là chạy mất dép luôn.
Đoàn đại biểu trung y đã về nước rồi, Tần Lạc cũng không còn là trưởng đoàn nữa. vì thế mà bây giờ hắn cũng đỡ vất vả hơn trước. Hằng ngày ngoại trừ chữa trị cho Garbo ra, thì hắn lại dắt Tô Tử và Garbo đi dạo.
Bọn họ phải nhân cơ hội nhàn rỗi này mà thăm thú thành phố Stockholm có bảy trăm năm lịch sử này. bọn họ thăm thú hết các viện bảo tàng nơi đây. cùng với các tụ điểm giải trí nữa. Bọn họ còn tới cả nhà hát nổi tiếng của Stockholm, nơi diễn ra lễ trao giải thưởng Nobel hằng năm.
Garbo giống như một đứa trẻ sơ sinh mới chào đời. Đi tới đâu nàng đều đưa con mắt tò mò. ngơ ngác lên nhìn. Nàng không kêu cũng không làm gì cả, cứ lẽo đẽo đi theo sau bám lấy vạt áo của Tần Lạc không rời nửa bước.
Người vui nhất chính là Tô Từr mơ ước đi khắp các nơi trên thế giới đang thành hiện thực. Hơn nữa nàng lại còn đi bên cạnh Tần Lạc nữa. do vậy mà nàng càng cảm thấy hạnh phúc hơn.
Tần Lạc, Tô Tử và Garbo đang ngồi ở quảng trường Sergels ăn kem. thì Đại Đầu xuất hiện.
“Có người theo dõi chúng ta!"Đại Đầu lạnh lùng nói.
“Điều tra rõ thân phận chưa?” Tần Lạc nói. Tuy hắn đã bắt được nữ sát thủ áo đen, nhưng Kiếm Khách đã chạy thoát. Nó giống như một cái gai trong mắt Tần Lạc, không nhô nó ra thì đau nhức vô cùng.
“Là một phóng viên!” Đại Đầu nói.
“Là phóng viên thì kệ họ đi! Đây là một đất nước ngôn luận tự do. nếu như chúng ta có phản ứng quá khích quá, sẽ có ảnh hưởng không tốt!” Tần Lạc nói.
Nhưng một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Tối ngày hôm đó. trên một mạng xã hội nổi tiếng của Thụv Điển có tên NTC đã có một bài viết được đăng với nội dung: “Trung y Trung Quốc dắt hai mỹ nữ đi chơi, trong đó có một người có khả năng là người có quan hệ vô cùng mật thiết với hoàng thất của Thụy Điển!”