Chương 795: Nụ cười thuần khiết!

Mặc dù bữa sáng này không phải Tô Tử tự tay làm, nhưng nghĩ đến việc nàng chống nạng chuẩn bị thức ăn, lết từng bước từng bước một đi chuẩn bị bữa sáng, thì khi ăn Tần Lạc cảm thấy ngon miệng vô cùng.

Hắn lần đầu tiên ăn chiếc bánh sandwich cùng với sữa tươi mà lại thấy có mùi vị nóng hổi, ấm cúng của cháo và quẩy. Đó là cảm giác của gia đình. Giống như là khi hắn ở trong Lâm gia cảm nhận được vậy.

“Anh đỡ em đi ra ngoài dạo một chút nhé.” Tần Lạc nói. “Từ khi đến Thụy Điển tới giờ, anh còn chưa một lần nhìn kỹ xem cái thành phố này rốt cuộc là nó như thế nào nữa.”

“Vâng.” Tô Tử gật đầu vui sướng đáp. Nàng trước giờ đều ngồi trên xe lăn, làm sao có cơ hội được ‘đi’ ngắm phong cảnh Thụy Điển chứ.

Hơn nữa, một trong những lý tưởng của nàng đó là đi đến từng cái góc nhỏ của thế giới, ngắm sạch những phong cảnh mà mình chưa từng được nhìn bao giờ.

Mặc dù nàng mới đứng được dậy từ trên chiếc xe lăn, nhưng nàng gần như đã không thể chờ đợi thêm một phút giây nào nữa.

Lão Ma Ma và Tiểu Man nghe nói Tần Lạc và Tô Tử muốn ra ngoài đi dạo ngắm cảnh thì cũng vội chạy đòi đi theo. Nếu có chuyện gì thì bọn họ còn ở bên cạnh mà hầu hạ.

Tần Lạc và Tô Tử tất nhiên là không muốn đem theo hai con kỳ đà cản mũi này đi theo rồi, nói tốn hết nước bọt bọn họ mới chịu từ bỏ ý định này đi. Tất nhiên đến cả Trương Quang và Trương Tiểu Na muốn đi theo sau để làm phiên dịch cũng bị Tần Lạc từ chối.

Vì hắn chẳng định nói chuyện với ai hết mà chỉ đi bên cạnh Tô Tử mà thôi.

Tần Lạc không đỡ ở sau lưng Tô Tử, mà cầm vào bàn tay bé nhỏ của nàng mà đi giống như những đôi tình nhân khác.

Suốt dọc đường đi gặp không ít nhân viên bên chính phủ Thụy Điển được phái đến để tiếp đón đoàn cùng với các thành viên trong đoàn đại biểu trung y, họ đều ríu rít chào hỏi hai người.

Bọn họ đi rất chậm, nhưng mỗi lần bước ra một bước thì Tô Tử lại cảm thấy thân thể mình nhẹ đi đáng kể, tựa như là đang bước dần tới bến bờ hạnh phúc vậy.

Cỏ xanh mơn mởn, cảnh vật đẹp mắt, có một bãi cỏ non trải dài ở ven đường trung tâm cùng với hoa tươi nở rộ, được tô điểm bới một chiếc vòi phun nước ở giữa nữa. Đây là một thành phố được hòa quyện giữa cổ điện và hiện đại một cách hài hòa, đẹp mắt.

Người đi trên đường thì hết sức nho nhã, lịch sự. Bọn họ nhìn Tô Tử và Tần Lạc với con mắt hiếu kỳ hết sức, cho đến khi thấy Tô Tử và Tần Lạc ngoảnh đầu lại nhìn thì trên đôi môi họ lại nở một nụ cười tươi tắn, ôn hòa.

Tô Tử và Tần Lạc đâm xuyên vào trong đám người đông đúc, đi mà chẳng có mục đích gì, chỉ tay trong tay vui sướng bước thẳng về phía trước.

“Đẹp quá.” Tô Tử đứng trong đám người, rồi nhìn Tần Lạc và nói với vẻ mặt sung sướng.

“Đúng vậy.” Tần Lạc gật đầu. “Các thành phố cùng với cảnh đẹp trên thế giới này nhiều vô kể, sau này em có thể từ từ mà thưởng thức.”

Tô Tử nhìn trân trân vào Tần Lạc hỏi: “Anh sẽ đi cùng em chứ?”

“Nếu có thời gian.” Tần Lạc không nhẫn tâm làm cho Tô Tử phải thất vọng, liền cười nói.

Tô Tử dịu dàng nói : “Em sẽ không trở thành ghánh nặng của anh đâu.”

“Anh biết.” Tần Lạc xiết tay Tô Tử một cái. “Là do anh tham lam quá.”

“Là do bọn em ngốc quá đấy thôi.” Tô Tử cười nói. “Có điều em cũng là bất đắc dĩ. Cho dù anh có không có cảm giác gì với em, thì để trị khỏi đôi chân này, em cũng có thể trao thân gửi phận cho anh__may mà ông trời cũng không nghiệt ngã với em quá, đã để người con trai định mệnh đó là anh.”

Tần Lạc nhìn Tô Tử với đôi mắt kinh ngạc, nói: “Ban đầu anh cũng có suy nghĩ như thế đấy. Lúc đó anh còn nghĩ, cho dù người phụ nữ đó có xấu xí đến mấy thì nếu chữa khỏi được căn bệnh kỳ quái trên người anh thì anh sẽ làm với cô ấy những việc mà mình không muốn.”

Tô Tử thở dài một tiếng nói: “Tất cả mọi thứ đều trở nên bé nhỏ khi đối mặt với thần chết. Những đau khổ, hoạn nạn mà chúng ta phải chịu thì chỉ có bản thân chúng ta là hiểu rõ hơn ai hết. Cái giờ khắc đó lúc nào cũng ở bên bờ của cõi chết, y thuật đầy người cũng chẳng có cách nào cứu rỗi được bản thân_cái cuộc sống đó quả thật là vô cùng đau khổ.”

Ngưng một lúc rồi Tô Tử lại tiếp: “Hơn nữa, lúc đó em cũng chẳng hiểu tình yêu là cái gì nữa.”

“Thế bây giờ đã hiểu chưa?” Tần Lạc cười hỏi.

“Bây giờ em chỉ muốn mỗi sáng khi thức giấc thì dậy làm cho anh một bàn ăn thịnh soạn thôi_Tất nhiên, em cũng biết đây là quyền lợi của người khác.” Tô Tử mỉm cười hạnh phúc. Từ trên vẻ của mặt nàng thì có thể nhận ra được nàng đã hiểu được chân lý của tình yêu.

Thấy có một nhà bán thú cưng thì Tần Lạc liền nảy ra một ý nghĩ, nói: “Chúng ta vào hiệu kia xem đi.”

“Anh muốn mua vật nuôi về sao?” Tô Tử hỏi. “Nhưng có mua rồi thì chúng ta cũng không thể đem nó lên máy bay mà.”

“Mua về rồi tặng người khác.” Tần Lạc cười nói.

“Nếu là tặng cho em thì thôi đừng mua nữa.” Tô Tử nói. “Bất luận là người hay thú thì chỉ cần sống với nhau lâu đều sẽ nảy sinh tình cảm. Nếu đã có tình cảm rồi mà đến khi rời đi lại không thể đem đi, ắt sẽ phải đối mặt với đau khổ__

“Được rồi, nếu em không thích thì anh sẽ tặng cho người khác vậy.” Tần Lạc cười nói.

Tô Tử lườm Tần Lạc một cái, nói: “Anh vốn dĩ định mua nó để tặng cho người khác thì có.”

“Dù gì thì em cũng không muốn mà.” Tần Lạc vẫn không chịu thừa nhận.

“Nếu anh định tặng em thật thì em thực sự là không muốn, nhưng nếu anh không tặng thì em lại cảm thấy có gì đáng tiếc.” Tô Tử bất đắc dĩ nói. “Phụ nữ thật là lạ thật đấy.”

“Em nói cứ như em không phải là phụ nữ ấy.” Tần Lạc cầm tay Tô Tử kéo nàng vào trong tiệm bán thú cưng. “Lần này anh mua thú là để trị bệnh cho người khác. Đợi khi nào về Yến Kinh thì anh sẽ mua cho em một con. Đến lúc đó em sẽ không phải lo lìa xa nó nữa.”

Tô Tử tủm tỉm cười, nàng cũng không phải là ghen vì Tần Lạc tặng thú cưng cho người khác.

Hai người sau khi bước vào trong cửa tiệm thì chị chủ cửa hàng xinh đẹp bước tới chào đón. Chị ta nhận ra được Tần Lạc và Tô Tử đều không phải là người Thụy Điển thì liền dùng tiếng Anh chào hỏi hai người.

Nhưng hai người này quả là ‘quê’ hết chỗ nói, đến cả tiếng Anh, một thứ tiếng thông dụng toàn cầu mà cũng không biết nói, cũng nghe không hiểu nôt.

Chị chủ quán cũng đành chịu không biết phải làm thế nào, chỉ còn cách dùng ngôn ngữ tay chân ra ý bảo Tần Lạc và Tô Tử tự đi xem, thích con nào thì bảo với chị ta.

Tần Lạc sau khi đi quanh một vò, thì ánh mắt dừng lại trên một con mèo nhỏ toàn thân đen tuyền.

“Anh muốn mua nó sao?” Tô Tử hỏi. “Đúng là rất đẹp.”

“Ừm. Rất giống với con mèo mà anh đã nhìn thấy.” Tần Lạc gật đầu nói.

Tần Lạc gọi chị bán hàng đến rồi chỉ vào con mèo, ý bảo là mình muốn mua nó, hỏi chị chủ quán bao nhiêu tiền.

Chị chủ quán tìm một tờ giấy và một cái bút, sau đó viết số tiền lên trên đó, Tần Lạc nhìn xong cũng thấy vừa lòng bèn móc luôn tờro mà khi vừa ra đến cửa Trương Quang đã nhét vào túi cho hắn rồi đưa cho chị chủ tiệm.

Chị chủ quán chủ động trả lại tiền thừa, sau đó lấy giúp con mèo ra cho Tần Lạc, rồi cho con mèo vào một cái lồng nhỏ để nó khỏi chạy mất.

Lúc đi thì tay chỉ cầm tay của một người phụ nữ, còn khi về thì tay trái xách lồng đựng một con mèo nhỏ, tay phải cầm tay một người phụ nữ_Lần đi ra ngoài này, Tần Lạc coi như cũng có được thu hoạch đáng kể rồi.

Ba giờ chiều, xe của Philip đến đón Tần Lạc rất đúng giờ.

Tần Lạc xách thêm con mèo lên xe, Philip nhìn vào cái lồng đựng mèo trên tay Tần Lạc, hiếu kỳ hỏi: “Cái này để làm gì?”

“Để tặng cho Garbo.” Tần Lạc cười nói.

Philip thoáng bất ngờ, nhưng rồi gật đầu cười nói: “Anh thật là chu đáo, một người làm anh như tôi mà còn chẳng nhớ ra mua quà gì tặng cô ấy nữa.”

Tần Lạc chỉ cười mà không nói ra mục đích hắn làm việc này là vì sao cho Philip nghe. Vì hắn cũng chưa biết được hiệu quả của việc này như thế nào.

Thấy Tần Lạc không nói gì, thì Philip lại nói: “Nghe nói chân của Tô tiểu thư được anh chữa khỏi rồi phải không? Đây là tin tức hay nhất mà tôi nghe được ngày hôm nay đấy.”

Hôm mà đoàn đại biểu trung y Trung Quốc đến Thụy Điển viếng thăm, khi Philip đến sân bay đón tiếp thì thấy Tần Lạc còn đẩn theo một chiếc xe lăn, ngồi trên đó là một cô gái xinh đẹp. Anh không ngờ là trong đoàn đại biểu lại còn có thêm cả một thành viên bại liệt nữa, vì vậy mà anh có ấn tượng khá là sâu sắc.

Sáng ngày hôm nay Carlise đến thông báo tình hình cho anh biết, thì Philip cũng cảm thấy vô cùng vui sướng.

Một mặt là vui lây cho Tô Tử, anh cho rằng một người con gái đẹp như vậy mà lại phải ngồi xe lăn thì thật đáng tiếc. Mặt khác là vui cho Garboà mình. Đến loại bệnh như vậy mà Tần Lạc còn chữa khỏi được thì anh lại càng tin tưởng vào việc Tần Lạc có thể chữa khỏi được cho bệnh tình của Garbo.

“Cảm ơn anh.” Tần Lạc cảm kích nói.

“Tôi đã chuẩn bị chút quà cho Tô tiểu thư, hy vọng cô ấy sẽ thích.”

“Chúng ta đều là bạn cả, không cần phải khách khí như vậy đâu.”

“Đây là chút tấm lòng của tôi.” Philip cười nói. Nếu nói quan hệ ngày trước giữa anh và Tần Lạc thì anh ở thế chủ động còn Tần Lạc ở thế bị động, thì giờ đây vì bệnh tình của Garbo thì cái thế chủ động bị động này lại hoàn toàn được đảo lộn ngược lại.

Anh thực sự là vô cùng hy vọng sẽ có thể chữa được khỏi bệnh cho Garbo, vì vậy mà anh cố gắng từng tí để duy trì tình hữu nghị giữa anh và Tần Lạc.

Đến tiểu viện, nơi mà Garbo ở thì đôi vợ chồng trung niên liền cung kính mở cánh cửa sắt ra.

Khi Tần Lạc bước theo gót Philip tiến thẳng vào bên trong, thì bất giác đôi vợ chồng trạc tuổi trung niên này nhìn thấy cái lồng mèo trên tay Tần Lạc, sắc mặt hai người biến đổi đột ngột rồi họ lập tức xông lên phía trước chặn Tần Lạc lại.

“Bọn họ nói là không được đem mèo vào trong.” Người phiên dịch tên Ryan nói với Tần Lạc.

“Bảo với họ là tôi đã cắt hết móng vuốt của mèo rồi, nó sẽ không làm thương tới Garbo đâu.” Tần Lạc cười nói.

Mặc dù nghe xong người phiên dịch nhắc lại câu nói của Tần Lạc, nhưng họ vẫn đứng nguyên ở đó, không chịu để Tần Lạc đem mèo vào trong.

Tần Lạc chỉ còn cách liếc nhìn Philip nói: “ Con mèo này dùng để trị bệnh cho Garbo.”

Philip mặc dù cũng ngờ ngợ việc đem mèo vào thì liên quan gì đến chữa bệnh, nhưng anh biết, nếu Tần Lạc đã nói như vậy thì ắt là có lý do riêng của hắn.

Thế là dưới mệnh lệnh cưỡng chế của Philip thì hai người đó cũng chỉ biết thấp thỏm lo âu mà tránh sang một bên.

Garbo nằm dưới mái hiên cửa sổ, đắp trên người một tấm chăn mỏng màu trắng.

Thấy mấy người Philip và Tần Lạc tới thì nàng lại lo lắng đến phát run lên. Tay nàng túm chặt lấy tấm chăn rồi chùm lên đầu, như thể làm vậy thì có thể cách ly được với cảnh vật trước mắt vậy. Đây là một cảm giác tự lừa dối mình để cảm thấy an toàn.

Tần Lạc bước lên phía trước, đưa con mèo trên tay mình cho nàng rồi cười nói: “Đây là quà mà tôi tặng cô đấy.”

“Meo.”

Con mèo đen tỏ ra phối hợp hết sức nhịp nhàng, kêu lên thật là đúng lúc.

Garbo liền bỏ luôn tấm chăn xuống rồi kêu lên một tiếng, tiếp đó nàng vồ đến ôm lấy cái lồng mèo mà Tần Lạc đưa tới một cách sung sướng.

Mặc dù giọng nàng không được hay cho lắm, nhưng mỗi khi nàng cười thì cái vẻ đáng yêu đến thuần khiết đó có thể khiến cho lục phủ ngũ tạng của con người ta phải tan chảy hết cả ra.