Trưa Tần Lạc không đi đâu mà ở lại khách sạn trao đổi. thương lượng nội dung diễn thuyết chiều nay với Tô Tử, Vương Dưỡng Tâm, cố Bách Hiên, lão Trác. Quách Húc Sinh và những người khác nữa.
Tần Lạc không phải lần đầu tiên đứng lên diễn thuyết như thế này, hơn nữa còn có nhiều lần kinh nghiệm thành công nữa. Nhưng lần này lại là lần mà hắn coi trọng, và cũng là lần làm hắn đau đầu nhất. Vì hắn phải đối mặt với người nghe là giáo viên và học sinh ở một trường y nổi tiếng của Thụy Điển là học viện Y Học Hoàng Gia Stockholm.
Hắn vừa phải nói được nền tinh túy của văn hóa trung y Trung Quốc, làm cho bọn họ phải kêu lên và tỏ lòng ngưỡng mộ, lại vừa phải nói đơn giản dễ hiểu, khiển cho những người không hiêu được về ‘kinh lạc’ và ‘huyệt đạo' biết là rốt cuộc hắn đang nói về cái gì.
Cái này thì khó mà nắm vững được, nếu nói quá sâu sa thì sẽ khiến cho không khí trở nên tẻ nhạt, nhưng nếu nói nông cạn quá thì_cũng có thể làm cho không khí tẻ nhạt.
“Ngôn ngữ không thông, văn hóa lại có một lớp ngăn cách, vì vậy mà muốn mở rộng trung y ra cho những người nước ngoài này thì quả là đã khó lại càng khó hơn.” cố Bách Hiên cảm thán nói.
“Đúng đấy. Tần Lạc lại không hiểu tiếng Thụy Điển, những thứ nói ra rồi lại trải qua một lượt phiên dịch, thì chưa chắc đã giống với ý đầu tiên đã nói.”
“Mấv người có hiểu tiếng Thụy Điển không? Mấy người chúng tôi chẳng ai hiểu cả_vì thế mà cho dù những cái mà phiên dịch nói ra có khác với những gì Tần Lạc nói đi chăng nữa thì chúng ta cũng đâu có biết đâu.”
Tần Lạc nhìn vẻ khó xử của mấy vị trưởng bối trong y học thì cười nói: “Tôi biết là rất khó. Nếu có thể không làm, thì tôi thực sự là cũng không muốn làm Con người sống cũng chỉ vỏn vẹn có mấy chục năm, làm gì có ai muốn tìm cho mình cả đống phiền phức như thế chứ? Hiện trạng của trung y hiện giờ thế nào. mọi người chắc còn rõ hơn tôi, khó khăn lắm mới có được cơ hội như thế này, khó khăn lắm mói có thể dẫn trung y đi đến bước này, nếu mà cứ khoanh tay để mặc như vậy thì quả thực là có lỗi rất lớn với y thuật mà những vị tiền bối để lại cho chúng ta ngày hôm nay.”
Tần Lạc nhìn Tô Tử một cái rồi nói: “Dù gì thì tính mạng nàv của tôi cũng được trung y cứu vớt. Được hưởng khá nhiều cái lợi.”
Tô Tử cũng thấu hiểu điều này liền gật đầu đáp lại. Nếu là người khác mà cũng mắc phải bệnh bẩm sinh thế này, thì e rằng đã sớm chết oan từ lâu rồi. Nhưng, cũng may mà mình sinh ra ở Bồ Tát Môn. May mà có được sự chăm sóc tận tình và chu đáo của môn chủ trước.
Nếu không có trung y thì nàng làm sao có thể sống được đến ngày hôm nay? Làm sao có thể đợi được người đàn ông định mệnh này của mình?
“ Tần Lạc nói đúng đó. Nếu không cố gắng vươn về phía trước thì cả đời này của tôi cũng khó mà an tâm được.” Vương Dưỡng Tâm cảm thán nói. “Chúng ta đều đã già cả rồi. con cháu hiếu thuận lại kiếm được nhiều tiền, đủ tiêu cả mấy đời cũng không hết. Nếu nói trước khi tôi vào trong quan tài mà vẫn còn gì gọi là tiếc nuối thì đó chính là không yên tâm về tương lai của trung y.”
“Tần Lạc, chiều hôm nay cậu phải diễn thuyết cho ra trò đấy. Chúng tôi tin tưởng vào cậu.” Lão Trác vỗ vỗ vào vai Tần Lạc, trịnh trọng nói.
Tần Lạc hiểu tâm trí của mấy người có tuổi này. và cũng biết bọn họ mong đợi ở mình nhường nào, liền đáp: “Mọi người yên tâm. Tôi sẽ cố gắng thông qua thao tác thực tế để nói với bọn họ biết cái thần của trung y. Để bọn họ có thể tiếp nhận trung y, học trung y và sử dụng trung y.”
“Đúng đấy, tây y có thể chiếm lĩnh thị trường trên khắp thế giới, không chỉ vì người Anh hay người MỸ đang nỗ lực vì nó. mà các bác sỹ trên khắp thế giới đang cống hiến hết mình vì sự phát triển của nó_Còn trung y hiện giờ thì chỉ có người Trung Quốc là đang nỗ lực mà thôi, nếu có thể hình thành tầm ảnh hưởng quốc tế, thế thì sự phát triển của trung y sẽ lại có thể được nâng cao lên một bậc nữa rồi.”
Đang trong lúc bọn họ ai nấy đều nhớ lại quá khứ và nhìn về tương lai thì chuông di động của Tần Lạc kêu lên.
Để tiện cho việc liên lạc giữa trong nước và nước ngoài, nên trước khi ra nước ngoài, bộ y tế đã đăng ký cho tất cả mọi người trong đoàn đại biểu có thể gọi điện thoại quốc tế với giá rẻ. Hơn nữa Tần Lạc còn là trưởng đoàn của đoàn đại biểu, phải chịu trách nhiệm với cả đoàn người thế này, vì vậy mà di động luôn phải giữ trong trạng thái hoạt động hai tư trên hai tư giờ.
Tần Lạc nhìn thấy số gọi đến là của cô phiên dịch Trương Tiểu Na, liền nhấn vào nút nghe, hỏi: “Tiểu Na, có chuyện gì không?”
“ Trưởng đoàn, có chuyện xảy ra rồi.” Trương Tiểu Na cuống cuồng nói.
Tần Lạc khẽ giật mình, đứng phắt dậy từ trên ghế salon, bước đến bên cửa sổ cho bình tĩnh lại rồi nói: “Cứ từ từ nói. không phải vội, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Sự việc là như thế này.
ương Tiểu Na phụng mệnh Tần Lạc dẫn thành viên trong đoàn đại biểu trung y Trung Quốc đi du ngoạn trong thành phố, dưới sự sắp xếp của một người thì mọi người đã chọn địa điểm dừng chân đầu tiên là viện bảo tàng ngoài trời Skansen tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới.
Trong lúc những thành viên trong đoàn đang say sưa thưởng thức những mẫu vật và những ngôi nhà cổ với đủ các kiến trúc khác nhau ở đây. thì có hai đứa trẻ thoát khỏi sự khống chế của cha mẹ mà đuổi bắt lẫn nhau, nhưng không ngờ thảm kịch lại xảy ra, cậu con trai chạy đằng trước đâm thẳng vào một người phụ nữ đang mang thai, đi bên cạnh là mẹ của cô ta.
Phụ nữ đã mang thai được khoảng sáu, bảy tháng rồi, vốn dĩ cơ thể đã không vững, rất dễ mất cân bằng. Bị đứa trẻ đâm xầm vào như vậy liền ngồi xụp luôn xuống nền đất lạnh, cô ta còn chưa kịp kêu đau đớn gì thì đã thấy máu tươi chảy ra không ngớt.
Đây thuộc vào loại rong huyết do sảy thai mà ra.
Vốn dĩ sự việc này chẳng liên quan gì đến thành viên trong đoàn đại biểu cả, nhưng một vị nhân viên làm việc của Thụy Điển tham quan viện bảo tàng cùng với đoàn đại biểu thấy tình hình nguy cấp thì liền chạy lại cầu cứu sự giúp đỡ từ đoàn đại biểu trung y Trung Quốc.
Cứu người như cứu hỏa.
Sau một hồi thương lượng ngắn ngủi, thì mọi người cử Tôn Tuấn Long, một bác sỹ chuyên về phụ khoa của Công Hội Trung Y ra tay giúp đỡ.
Tôn Tuấn Long có thể vào trong tổng bộ Công Hội Trung Y làm việc, hơn nữa còn được Tần Lạc dẫn tới Thụy Điển, thì có thể nói lên rằng năng lực của anh ta đúng là khá xuất chúng. Dưới sự cứu chữa của anh ta thì đã ngăn không cho máu trong người của người phụ nữ chảy ra liên hồi nữa_nhưng thai nhi trong cơ thể cô ta thì không còn cách nào cứu chữa nổi.
Khi Tôn Tuấn Long nói với Trương Tiểu Na tin này thì Trương Tiểu Na liền dịch ra cho người phụ nữ mang thai đó nghe. Người phụ nữ mang thai vừa mới trở về từ quỷ môn quan giờ sau khi nghe được tin đó thì lại gào thét ầm ĩ, không ngừng kêu khóc cái gì đó.
Mẹ của cô ta cũng dùng tiếng Thụy Điển nói điều gì đó. sau đó những người Thụy Điển đứng gần đó đều hầm hầm tức giận, mọi người ngày càng tập trung ở đây nhiều hơn, rất nhanh đã vây kín những thành viên trong đoàn đại biểu lại.
“Bọn họ nói là do y thuật của bác sỹ của chúng ta kém quá nên mới làm cho người phụ nữ đó sảy thai, cứ gào lên nói bắt người của chúng ta phải chịu trách nhiệm_còn có người hô hào bảo chúng ta hãy mau cút về nước đi. Thật tức quá đi mất, nếu sớm biết thế này thì đã không cứu cô ta rồi.” Trương Tiểu Na cũng nổi giận đùng đùng, hơn nữa nàng còn cảm thấy uất ức, oan uổng nữa, vì thế mà trong lúc nàng báo cáo tình hình sự việc với Tân Lạc thì bất giác đưa cả cảm xúc khách quan của mình vào trong.
Trong tiềm thức của nàng đã thừa nhận và nghe lời một người lãnh đạo trẻ tuổi là Tần Lạc rồi, nên nàng muốn nói cho Tần Lạc biết bọn họ oan ức. để Tần Lạc ra tay giải quyết cho bọn họ.
Sau khi nghe Trương Tiểu Na kể xong thì Tần Lạc cau hết mày lại. Việc này nói to thì không phải là to. nhưng nhỏ thì cũng không phải là nhỏ. Nếu không kịp thời giải quyết thì rất có thể sẽ ngày càng lan rộng ra hơn.
Nếu vì chuyện này mà trở thành đề tài tranh cãi giữa hai quốc gia với nhau, thì lần đi Thụy Điển này của bọn họ coi như đã xôi hỏng bỏng không rồi.
Tần Lạc vừa nhanh chóng suy nghĩ vừa đưa ra mệnh lệnh: “Việc đầu tiên là phải đưa người phụ nữ mang thai đó đến bệnh viện ngay lập tức rồi làm những kiểm nghiệm cần thiết. Việc thứ hai đó là bảo nhân viên làm việc bên Thụy Điển mà cầu cứu mấy người ra tay giúp đỡ đó nói rõ tình hình hiện xảy ra. Việc thứ ba đó là bảo bọn họ gọi cảnh sát đến ngay hiện trường, phải bảo vệ an toàn cho những thành viên trong đoàn đại biểu.”
“Vâng thưa trưởng đoàn. Tôi sẽ làm theo những gì anh nói ngay bâỵ giờ.” Có được sự chỉ huy của Tần Lạc, Trang Tiểu Na cuối cùng cũng biết trong tình huống như thế này thì mình nên làm những gì.
“Tôi sẽ đến hiện trường ngay bây giờ đây.” Tần Lạc nói xong liền cúp điện thoại.
Thấỵ Tần Lạc sau khi nghe điện thái độ trở nên lo lắng không yên thì những người ngồi trong phòng này cũng đều cảm thấy lo lắng theo, không biết là đã có chuyện gì xảy ra.
Thấy Tần Lạc tắt điện thoại thì Vương Dưỡng Tâm liền hỏi: “Tần Lạc. có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Có một người phụ nữ mang thai bị sảy thai ở viện bào tàng, bác sỹ bên chúng ta đã ra tay cứu chữa_người lớn thì không sao rồi nhưng em bé thì không giữ nổi nữa. Người phụ nữ đó và người nhà vì quá kích động nên thành viên trong đoàn đại biểu của chúng ta đã bị bọn họ vây kín lại rồi.” Tần Lạc vừa giải thích vừa chạy đi thay giầy. Thời gian cấp bách, nên dù có là một giây hắn cũng không dám chậm trễ.
Nghe Tần Lạc nói xong thì mọi người ngồi đây đều đứng hết cả dậy. nói: “Sao lại có chuyện như vậy xảy ra được? ở đâu vậy? Chúng ta mau đến đó xem sao.”
Tần Lạc ngăn bọn họ lại. nói: “Để một mình tôi qua đó là được rồi. Mọi người ở lại khách sạn chờ tin tức đi. Hiện giờ tâm trạng bọn họ không được ổn định, cho lắm. nếu người của chúng ta đến đó quá nhiều, thì rất có thể sẽ phát sinh mâu thuẫn.”
“Sao tình trạng bọn họ có thể không ổn định được? Người oan ức, thiệt thòi l chúng ta cơ mà.” Lão Trác vốn tính tình nóng nảy vừa nghe thấy vậy liền đập bàn đánh bốp gào lên.
Tần Lạc cười khổ. hắn tất nhiên là biết sự việc lần này là mình có lý, nhưng người dân Thụy Điển liệu có tin vào điều này không? Giới truyền thông liệu có tin vào điều này không?
Nếu đến lúc đó giới truyền thông lại dùng một tiêu đề thót tim rằng. thì bọn họ lúc đó chẳng khác gì bùn vàng rơi vào đũng quần, không phải là * cũng vẫn là *, có thanh minh thế nào cũng không gột rửa hết tội.
Tần Lạc gọi một phiên dịch còn lại duy nhất trong khách sạn đi theo mình, sau đó hai người liền chạy xuống lầu đi ra ngoài.
Sau khi ngồi lên taxi, Tần Lạc liền nghĩ, nếu không có sự giúp đỡ của bên chính phủ Thụy Điển thì e rằng việc này khó mà lắng xuống được. Nếu mà bị người nào đó rắp tâm lợi dụng việc này để làm gì bất lợi cho bọn họ thì tình hình khá là gay go.
Hắn rút điện thoại ra gọi cho Hoàng Tử Philip, nói rõ tình hình vừa xảy ra ở viện bào tàng cho Hoàng Tử biết.
Ngoài vị Hoàng Tử tôn quý này ra thì hắn chẳng còn quen ai ở đây hết, lạ nước lạ cái. thật chẳng biết phải tìm ai nhờ giúp đỡ nữa. Hắn có thể nhìn ra được, có không ít người tràn ngập lòng căm thù khi thấy bọn họ đến đây.
Philip là Hoàng Tử của Thụy Điển, nếu có anh đứng ra nói giúp thì về mọi mặt đều phải làm cho sự việc dần lắng đi.
Viện bảo tàng Skansen được thành lập vào năm 1891, tính đến giờ đã có bề dày hơn trăm năm lịch sử rồi. Nó nẳm trên một ngọn đồi nhỏ, phong cảnh tuyệt đẹp, bên trong trưng bày hàng ngàn mẫu vật và các kiến trúc khác nhau, được mệnh danh là hình ảnh thu nhỏ của lịch sử Thụy Điển.
Xe vừa mới đáp xuống cổng của viện bảo tàng, thì Tần Lạc liền chạy nhanh vào bên trong. Người phiên dịch sau khi trả tiền taxi xong thì cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Khi Tần Lạc tới hiện trường thì ở đó đã tập trung cả mấy trăm người rồi. Những nam nữ mắt xanh tóc vàng với thân hình cao lớn đang đứng gào thét cái gì đó. nhưng Tần Lạc lại chẳng nghe hiểu câu nào.
Tần Lạc lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng nữa: vấn để phổ cập tiếng Trung đối với toàn thế giới là không thể chậm trễ thêm được nữa.