Chương 715: Quá nhập tâm vào vai diễn

“Anh thật ác độc! Thật ác độc. thật ác độc_”

Tần Lạc còn chưa mở mắt ra mà đã bị tiếng chuông điện thoại kêu lên inh ỏi gọi dậy rồi.

Người đẹp trong vòng tay hắn đã không còn nữa, căn phòng lúc này chỉ còn để lại mùi hương dễ chịu vốn có của Lâm Hoán Khê.

Tần Lạc đưa tay lên xoa xoa đầu vẫn còn đang đau nhức của mình rồi nghĩ mình phải cai rượu mới được. Là một bác sĩ trung y hắn biết rượu, thuốc lá và ăn ngủ không đúng giờ là rất có hại cho sức khỏe, chính vì vậy mà tránh được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, vì vậy mà có gì có thể tránh được thì hắn sẽ cố gắng tránh xa.

Nhưng đêm hôm qua là một ngoại lệ.

Hy Dung và Hy Vũ sau khi tỉnh dậy thì cũng đã trông đã tỉnh táo hơn rất nhiều, tuy cả hai trông có vẻ mệt mỏi. nhưng sau một hồi nôn ọe thì sắc mặt của cả hai cũng đã khá lên rất nhiều rồi.

Cộng thêm với câu nói của Tần Lạc là ‘vấn để hồi phục của hai chị em chỉ còn là thời gian mà thôi’, vì vậy mà bao nhiêu nỗi ấm ức đè nén trong nhiều năm nay của Trương Mẫn và Lý Đẳng Huy đều tan biến tất cả. Cả hai đều vô cùng xúc động và cảm kích trước công ơn của Tần Lạc.

Cả hai vợ chồng Lý Đằng Huy vì thế mà cứ ép Tần Lạc cùng ở lại dùng cơm. Trương Mẫn đích thân xuống bếp nấu ăn cho hắn. Vì Tần Lạc có công lớn trong cuộc chữa trị này, do vậy mà cả hai không ngừng nâng cốc lên mà chúc tụng hắn. Lại cộng thêm Vương Viên tửu lượng rất khá, do vậy mà Tần Lạc chỉ có nước chìm trong hũ rượu, không đủ tỉnh táo để bước đi nổi nữa.

Cũng may mà có hai vệ sĩ khỏe mạnh là Đại Đầu và Jesus nên hắn mới được khiêng về nhà, nếu không thì hắn đã bị nữ sắc lang Vương Viên kéo về phòng nàng mà XXX cho đã đời rồi.

Nghĩ tới việc mình suýt nữa bị nữ sắc lang kia ‘hãm hiếp'. Tần Lạc thầm cảm thấy kinh hãi vô cùng, hắn bất giác thầm cảm ơn Đại Đầu và Jesus.

Tần Lạc với tay cầm lấy chiếc di động của mình thì thấy Trần Tư Tuyền vừa gọi cho hắn.

“Alô! Tư Tuyền à? Sao sáng sớm thế này mà em đã dậv rồi à?” Tần Lạc vừa xoa xoa vào hai huyệt thái dương vừa cười hỏi. Huyệt thái dương có thể làm giảm con đau đầu sau mỗi cơn say rượu, là một huyệt rất thông dụng.

“Còn sớm ư?” Trần Tư Tuyền ở đầu dây bên kia cười khổ nói: “Tần đại thiếu gia! Anh biết bây giờ mấy giờ rồi không?”

“Không biết!” Tần Lạc đáp. Hắn rất ít khi đeo đồng hồ, trong phòng cũng chẳng treo bất kỳ cái đồng hồ nào. cái âm thanh tích tắc của đồng hồ làm cho hắn có cảm giác bất an, khó chịu vô cùng, chính vì vậy mà hắn chi rnhìn đồng hồ qua di động mà thôi_Chỉ là bây giờ di động đang ở bên tai hắn. vì vậy mà hắn không biết bây giờ là mấy giờ nữa.

“Gần mười giờ rồi!” Trần Tư Tuyền nói: “Anh lẽ nào quên hôm nay có việc gì rồi sao?”

Tần Lạc ngẫm nghĩ một lúc rồi bất chợt nhảy luôn xuống giường nói: “Đúng là say rượu hỏng việc! Anh suýt nữa thì quên mất_Tư Tuyền! Anh xin lỗi. anh đến ngay đây!”

“Anh không phải vội đâu!” Trần Tư Tuyền nói: “Bọn em cũng với mới chuẩn bị làm việc thôi! Anh đến thì chi cần hóa trang một cái là có thể quay rồi!”

“Ừ! vẫn là cái địa chỉ hôm qua em nói phải không?” Tần Lạc nói. Hôm qua Trần Tư Tuyền gọi điện cho hắn nói về chuyện quay quảng cáo ngày hôm nay. cũng nói cho hắn biết địa chi chỗ quay cho hắn.

“Vâng! vẫn ở chỗ đó!” Trần Tư Tuyền đáp.

Tần Lạc vội vàng chạy ra vệ sinh cá nhân, xong đâu đấy hắn gọi điện thoại cho Đại Đầu tới đây. thậm chí đến cả bữa sáng cũng chẳng kịp ăn nữa.

Tôi không phải bị kẹt xe, mà là đang đi trên con đường bị kẹt xe.

Đây là câu nói kinh điển hình dung tệ nạn tắc đường của Yến Kinh. Cho dù Đại Đầu có lái xe giỏi đến mấy, cũng chẳng thể nào thoát khỏi cảnh kẹt xe này được.

Chính vì vậy mà khi Tần Lạc tới địa điểm quay quảng cáo thì đã là mười giờ ba mươi rồi.

“Xin lỗi! Anh đến muộn rồi!” Tần Lạc ngại ngùng nói với Trần Tư Tuyền. Hắn trông thấy bao nhiêu người đang ngồi gà gật ở đây. còn một sổ người khác đang ngồi đánh bài thì đoán ra được mọi người chắc ngồi chơi với hắn lâu quá nên mới vậy.

Đối với việc tới trễ của Tần Lạc. một người không phải minh tinh màn bạc gì như hắn thì dĩ nhiên là bị nhiều người dị nghị, khó chịu, trong đó có người trợ lý kịch bản và quay phim của Kim Đức Thụy.

“Xin anh lần sau đến sớm hơn một chút nhé! Thời gian của chúng tôi là vàng là bạc!” Một người trong số đó ngao ngán nói.

“Đúng rồi đấy! Để mọi người ngồi chờ một mình anh, anh không thấy xấu hổ hả?”

“Ăn nói kiểu gì thế hả?” Kim Đức Thụy nhìn đám thủ hạ của mình dám trì triết Tần Lạc thì sa sầm nét mặt xuống gầm lên: “Còn không xin lỗi Tần tiên sinh đi!”

Cả hai người vừa lên tiếng kia cùng nhìn nhau không nói lên lời.

Cả hai đều không ngờ Kim Đức Thụy lại mời một tên lạ hoắc, thậm chí còn chưa biết tên tuổi gì tới quay hợp đồng quảng này_Đạo diễn Kim hợp tác với bao nhiêu là ngôi sao lớn. đối với các diễn viên không giữ quy củ thì rất dữ dằn, nhưng hôm nay sao lại lạ thế nhi?

“Không sao. là lỗi của tôi mà!” Tần Lạc khoát tay nói: “Không cần phải xin lỗi tôi đâu! Tại tôi không đúng giờ, bọn họ nói cũng không sai mà!”

“Lần sau ăn nói cho cẩn thận đấy!” Kim Đức Thụy lừ cả hai người kia một cái. rồi đột nhiên quay sang Tần Lạc mặt tươi như hoa. thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ nói: “Thực ra cũng có ngồi chờ lâu quá đâu! Lúc nãy tôi ngồi trong kia bàn luận với Tư Tuyền một số chi tiết nhỏ nữa_Anh đến vừa đúng lúc. chỉ cần diễn đúng như những gì chúng ta đã bàn sẵn là ok thôi!”

“Được, vậy cứ làm theo lời của đạo diễn Kim đi!” Tần Lạc cũng đáp lại nhanh gọn. Đã muốn diễn vai diễn này rồi thì phải diễn cho thật tổt mới được.

Nhưng Tần Lạc cũng cảm thấy có không ít áp lực. lần quảng cáo trước quá thành công, nếu như lần này diễn không thành công thì tổn thất to lớn như thế nào hắn đều biết cả.

Sự thất bại này có lẽ cũng chẳng ảnh hưởng gì tới con đường diễn xuất của hắn cả, bởi hắn chẳng phải là diễn viên, diễn vẹo gì cả, cái chính là_Quốc Tế Khuynh Thành từ nay về sau không còn là con gà đẻ trứng vàng nữa mà thôi.

“Cái này thì tôi phải nghe theo anh mới đúng!” Kim Đức Thụy nói: “ là do anh viết, anh mới là người thấu hiểu cảm giác của nó nhất_Anh nói cho tôi nghe xem. cảm giác đó là thế nào vậy?”

Khi hai người nói chuyện với nhau, thì mấy người làm việc nơi đây bây giờ mới hiểu chính Tần Lạc mới là người viết kịch bản.

Tự biên tự diễn? ồ, đúng là thiên tài toàn tập.

Thực ra, đoạn quảng cáo này là do Tần Lạc nghĩ ra. chính vì vậy mà chỉ có hắn mới ăn sâu vào tận gốc rễ của nội dung quảng cáo được.

“Tôi nói về vai diễn của tôi trước cái đã!” Tần Lạc nói: “Thực ra trong đoạn phim quảng cáo nàv chủ yếu là vai nữ diễn là chính, tôi chỉ xuất hiện mỗi cảnh tặng lễ vật thôi_ Chính vì vậy, tôi phải diễn sao cho toát lên được tình yêu của nam diễn viên chính dành cho nữ diễn viên chính sâu đậm ra sao. yêu cái gia đình nhỏ của mình thế nào! Bởi vì chỉ có như vậy thì niềm hạnh phúc của nữ diễn viên chính mới diễn tả hợp tình hợp lý được!”

“Hay lắm!” Kim Đức Thụy nói: “Anh cảm thấy làm thế nào để cảnh quay tặng lễ vật có thể hay hơn nữa? Làm thế nào để cho cảnh quay này lột tả hết được tình yêu của anh giành cho nữ nhân vật chính?”

“Nụ cười!” Tần Lạc cười nói: “Một nụ cười hạnh phúc! Hạnh phúc là của cả hai! Của cô ấy và của tôi! Hạnh phúc có thể truyền đạt cho nhau nữa!”

“Tôi nghĩ thiên bẩm của anh là nên đi theo con đường nghệ thuật mới phải!” Kim Đức Thụy vỗ vỗ vai Tần Lạc cao hứng nói: “Cứ diễn theo những gì anh đã nói! Dĩ nhiên, nụ cười, hạnh phúc, tự nhiên_Chúng ta thử trước một cái đă. có vấn đề gì từ từ chỉnh sửa sau!”

“Ok!”Tần Lạc đáp.

“Anh đi hóa trang trước đi đã!” Kim Đức Thụy nói, sau đó ông đưa mắt lên nhìn Tần Lạc một lượt nói: “Tôi chuẩn bị cho anh mấy bộ vest rồi. anh đi thử xem sao! Nói cho cùng thì đây cũng là thời hiện đại. anh cứ mặc cái áo trường bào trông nó cứ cổ quái sao ấy!”

“Tôi thấy mặc trường bào vẫn tốt hơn đấy chứ!” Tần Lạc nói: “Bột dưỡng da Kim Dũng là một phương thuốc cổ đại. nó rất hợp với chiếc áo trường bào thế này! Áo trường bào so với mấy bộ áo vest thì trông nó có hàm xúc hơn_Hơn nữa, cũng chẳng có ai quỵ định trong thời hiện đại này không được mặc trường bào cả?”

“Tôi thấy anh ấy nói đúng đấy!” Trần Tư Tuyền lúc này đã mặc một chiếc váy dài trắng bước ra nói. Thân hình nàng cao ráo. hai chân thon dài, tóc vấn cao lên làm lộ rõ chiếc cổ cao của nàng. Hai hàng lông mày đẹp như vẽ, đôi mắt tràn đầy cảm xúc, trông vô cùng kiều diễm, kiêu xa.

So với những cô công chúa ngực lép quảng cáo trên TV thì bộ ngực của Trần Tư Tuyền to tròn hơn họ rất nhiều. Tần Lạc rất vừa lòng vói ‘cô vợ’ này của mình.

“Hôm qua không phải đã bàn rồi hay sao?” Kim Đức Thụy cười khổ nói: “Hôm qua không phải cô nói cho tôi số áo để chúng tôi đi đặt hay sao? Thế mà bây giờ lại phản đối?”

Trần Tư Tuyền nghe vậy cười ngượng nói: “Đạo diễn Kim! Tôi cũng nghĩ cả một đêm rồi, tôi nghĩ anh ấy mặc trường bào vẫn thích hợp nhất! Có lẽ do tôi thấy trên thế gian này không có ai mặc trường bào đẹp được như anh ấy cả! Hơn nữa, đúng như anh ấy nói, hình ảnh bột dưỡng da Kim Dũng rất gần với_”

Trần Tư Tuyển đưa mắt nhìn Tần Lạc một cái rồi nói tiếp: “Lần trước anh ấy mặc trường bào. lần này cũng vậy! Chúng ta làm một serie quảng cáo nhân vật chính đều là anh ấy. do vậy anh ấy nên mặc theo đúng phong cách vốn có của anh ấy thì vẫn hơn! Điều này cũng có nghĩa là sự chung thủy nữa, tôi nghĩ không cần phải thay đổi nữa đâu!”

“Chúng ta nửa năm trời mới quay quảng cáo một lần, nếu như có người nghi ngờ nam diễn viên chính không bao giờ thay quần áo thì làm sao?” Kim Đức Thụy bật cười ha hà nói. Bởi vì tất cả đều là người quen với nhau rồi, do vậy mà ông ta mới nói đùa như vậy.

“Thế thì có nghĩa là tôi là một cô vợ lười quá chứ sao!” Trần Tư Tuyền nói ra câu này, cổ nhấn mạnh từ ‘là vợ’, không những vậy nàng và Tần Lạc còn nhìn nhau rất tình tứ nữa: “Tôi lười như vậy mà chồng tôi vẫn yêu, điều đó không phải làm cho người khác phải hâm mộ sao?”

Tất cả mọi người đều cười ồ lên vui vẻ.

Kim Đức Thụy thấy vậy cũng không miễn cưỡng nữa chỉ khoát tay lên nói: “Được rồi! Cứ quay thử trước xem sao đã! Nếu như hình ảnh không được ưng ý, thì chúng ta đổi đồ sau cũng chưa muộn!”

“Em hóa trang giúp anh nhé!” Trần Tư Tuyền kéo lấy tay Tần Lạc nói: “Chồng của em, thì dĩ nhiên là phải do em hóa trang cho rồi. em không muốn mang tiếng là một cô vợ lười nữa đâu!”

Tần Lạc nghe vậy thì dở khóc dở cười, Trần Tư Tuyền quá nhập tâm vào vai diễn rồi thì phải?