Chương 698: Chạm đến lòng tự ái

Nghe thấy Tần Lạc nói vậy thì sắc mặt của Ngô Sương hồng hào hết cả lên. nhanh chóng đưa mắt liếc về phia hắn một cái. sau đó giả bộ quay mặt đi nhìn chậu xương rồng đặt ở cạnh máy vi tính chống tia phóng xạ.

Có chuyện gì thế nhỉ?

Tần Lạc cảm thấy khó hiểu hết sức. Mọi người đều là người lớn hết cả rồi, cũng đâu phải là chưa trải qua chuyện nam nữ đó bao giờ đâu. vì vậy mà nói đến những chuyện như sinh đẻ thế này là quá đỗi bình thường mà. sao lại có thể đỏ mặt được chứ?

Nhưng rất nhanh, Tần Lạc liền hiểu ra được vấn đề, hắn nhìn được ra lỗi trong câu nói của mình. Ý của hắn là bảo Ngô Sương nói ra tên của người cầm cái chìa khóa đó cho hắn, thì đổi lại, hắn sẽ giúp Ngô Sương trị liệu triệu trứng vô sinh của bà.

Nhưng vì hắn nói vô tội vạ quá, như thể là bảo Ngô Sương nói cho hắn biết tên người kia thì hắn sẽ tặng cho Ngô Sương một đứa trẻ_Thảo nào Ngô Sương mới đột nhiên đỏ mặt thế này. vì ý nghĩ của bà quá là nhạy cảm hết chỗ nói. vừa mới nói thế mà đã nghĩ ngay đến cái đó rồi.

“Việc như vậy mà cũng có thể khẳng định chắc chắn được sao?” Ngô Sương nói. “Thế nếu như tôi đưa cho anh một cái tên mà anh trị không khỏi bệnh cho tôi thì sao?”

“Qủa thật là tôi cũng không nắm chắc được một trăm phần trăm có thể chữa trị khỏi cho chị.” Tần Lạc cười nói. “Căn bệnh này mà muốn khỏi thì bảy phần dựa vào trị liệu, ba phần còn lại thì dựa vào may mắn. Nếu tôi trị khỏi cho chị mà chị vẫn không thể có thai thì tôi cũng chẳng còn cách nào nữa_Vì dù gì thì sinh con đẻ cái cũng không phải là chuyện mà một người có thể làm được. Nó còn liên quan tới bản thân cơ thể con người, đồ ăn thức uống, hoàn cảnh xung quanh, trạng thái tinh thần..v..v.. Có điều là nói thế nào thì cũng tốt hơn tình hình lúc này của chị phải không?”

“Nếu chị lo lắng rằng tôi cố ý không điều trị cho chị hẳn hoi tử tế. thì điều đó hoàn toàn là thừa thãi. Một là tôi sẽ từ chối thẳng thừng không trị bệnh cho người ta. còn nếu tôi mà đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ cổ gắng hết sức mình. Tôi là một bác sĩ, thất bại một lần thì sẽ làm tổn hại đến thanh danh của tôi một lần. Tôi chẳng có lý do gì lại đi lấy danh dự của mình ra để làm cái việc mà chẳng ai thích này.”

“Dựa vào cái gì để mà tôi tin tường vào anh?”

“Dựa vào việc tôi là Tần Lạc.” Tần Lạc cười nói.

Tôi là Tần Lạc.

Nếu người khác mà nói như thế thì chắc chắn sẽ khiến cho người ta thấy rằng người nàv quá là kiêu căng ngạo mạn hết thuốc chữa, nhưng những lời này được thốt ra từ miệng hắn thì chăng có gì khiến cho người ta phải cảm thấy kỳ lạ cả.

Ngô Sương cũng biết Tần Lạc là một bác sỹ tiếng tăm lẫy lừng ở đất Trung Quốc này, là hy vọng và cũng là thần tượng của vô số người, về sau bà liền đích thân tìm một sổ tài liệu có liên quan đến hắn để xem thì thấy hắn thực sự là tài giỏi, không những thế còn làm rất nhiều chuyện, kinh thiên động địa nữa.

Hắn quả thật là chẳng có lý do gì để mà lấy thanh danh và tiền đồ sáng lạng của mình ra để đùa cợt như thế vì đối với hắn mà nói thì điều này là lợi bất cập hại.

Cũng giống như việc có người chất vấn Tần Tung Hoành là liệu có nợ anh ta tiền mà không trả không vậy. Tần Tung Hoành chỉ cần một câu ‘tôi là Tần Tung Hoành' thì có thể gạt bỏ mọi nghi vấn_Bất luận đó là Tần Lạc hay là Tần Tung Hoành, thì tên của bọn họ đều là một cái tên có tiếng của một sản phẩm, hơn nữa còn là của một hàng hiệu nổi tiếng nữa. Bọn họ sẽ không bao giờ muốn thấy một chút tỳ vết nào dù là nhỏ nhất ảnh hưởng đến cái tên đó.

“Được, tôi đồng ý với anh.” Ngô Sương cuối cùng cũng hạ quyết tâm. “Có điều, anh phải nói cho tôi biết trước là đã xảy ra chuyện gì.”

“Có người dùng căn biệt thự của chị để che dấu sát thủ.” Tần Lạc giải thích. “Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc là vụ án này có liên quan đến ai mà thôi.”

Ngô Sương trầm ngâm một hồi không nói gì, bà lo sợ vụ án này có liên quan đến Tần Tung Hoành.

Mặc dù bà rất muốn có em bé, nhựng bà cũng không hề muốn mình trở thành mục tiêu tấn công Tần Tung Hoành. Phải biết rằng, những thứ mà bà có hiện giờ đều là Tần Tung Hoành cung cấp mới có.

“Tần Tung Hoành đã được tôi mời về làm khách rồi. Có điều, anh ta kiên quyết nói mình không liên quan gì đến vụ này cả.” Tần Lạc tiếp tục làm công tác tư tưởng cho bà ta. “Là anh ta nói cho tôi biết chìa khóa năm trong tay chị. cũng là anh ta bảo tôi đến đây kiểm chứng đó. Chị thử nói xem. với trí tuệ của anh ta thì liệu anh ta có phạm phải sai lầm nhỏ như vậy không? Lẽ nào chị lại không tin anh ta?”

“Tôi đã đưa chiếc chìa khóa đó cho em gái tôi là Ngô Song rồi. Nó bảo nó có một người bạn đến Yến Kinh ở một thời gian ngắn.” Ngô Sương nói.

“Cùng tên với chị sao?” Tần Lạc nghi hoặc hói.

“Không. Một người là Song, còn một người là Sương.-’Ngô Sương nói. “Có điều nhất định là nó không liên quan gì đến việc này cả, vì hiện giờ nó vẫn là học sinh.”

“Ồ, vậy sao?” Tần Lạc gật đầu cười nói: “Chị cứ yên tâm. Tôi chỉ tìm cô ấy để làm rõ một số vấn đề, tôi sẽ không làm thương gì cô ấy đâu.”

Khi Tần Lạc bước ra thì Ngô Sương đích thân mình đưa hắn ra tận thang máy.

“ờ_”Ngô Sương ngại ngùng nói: “Khi nào thì anh có thời gian?”

“Chị yên tâm đi.” Tần Lạc cười nói. “Trước khi tôi đi Thụy Điển thì nhất định sẽ khám cho chị một lần trước xem sao, sau đó khai một đơn thuốc cho chị uống, còn về sau thì chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách. Đây không phải là vấn đề quá nỗi khó khăn.”

Không phải là vấn đề quá nỗi khó khăn?

Ngô Sương thở dài một tiếng. Nếu không phải là khó khăn quá thì cũng không đến nỗi mình bốn mươi tuổi rồi mà vẫn không có con.

Khi Tần Lạc gọi điện cho Mễ Tử An thì nàng vẫn còn đang hờn dỗi.

Vừa mới bắc máy lên đã nghe thấy những lời trách móc không ngừng nghỉ. “Tần Lạc, đây là cách mà anh tiếp đãi khách đó sao? Anh có còn được coi là bạn nữa không thế? Thấy người ta bị người khác đuổi theo thế không chạy đến giúp đỡ không nói làm gi rồi, đã thế còn cho xe chạy thẳng_Em làm cho anh mất mặt như vậy sao? Anh làm thế là có ý gì hả?”

“Ha ha anh chỉ là sợ ký giả chụp được thì sẽ có ảnh hưởng không tốt đến em mà.” Tần Lạc giải thích, hắn biết rằng bất kể ai khi bị bạn mình bỏ rơi như vậy thì đều sẽ nổi cơn tam bành hết.

“Ký giả chụp được thì chụp chứ sao? Em còn không sợ thì anh sợ cái gì? Cây ngay không sợ chết đứng mà. mình có làm gì đâu mà sợ họ chụp được chứ? Họ thích viết cái gì thì viết_anh sợ em làm phiền anh phải không? Để người ta biết được em là bạn anh thì sẽ làm anh mất mặt phải không? Em làm cho anh mất thể diện thế cơ à?”

Tần Lạc không mở tiếng điện thoại to ra, nhưng giọng nói giận dữ đến cao độ của Mễ Tử An vẫn phát ra bên ngoài rõ mồn một.

Đại Đầu không có phản ứng gì, cậu ta cũng đã quen với việc bên cạnh Tần Lạc là vô số những cô gái vây quanh rồi.

Còn Jesus thì huýt sáo nói: “Tôi thích những cô gái như thế này. Nếu mà cô ấy không thích anh thì tốt biết mấy.”

Anh chàng đẹp trai Jesus hiện giờ không sợ là không gặp được người đẹp, mà chỉ sợ là người đẹp đều chỉ hứng thú với Tần Lạc mà thôi.

“Vì anh coi em là bạn, nên mới bảo người lái xe đi đấy chứ.” Tần Lạc kiên nhẫn giải thích. “Có những cái mà trong điện thoại không tiện nói. Bây giờ em có thời gian không? Anh đến gặp em.”

Đầu dâv bên kia sau một hồi im lặng thì lại lên tiếng: “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy làm kinh động đến hết các đài báo rồi. Hiện giờ các ký giả đều tập trung hết ở bên ngoài khách sạn, em không thể ra ngoài được đâu, anh đến thẳng đây đi.”

“Liệu có đem đến phiền phức cho em không?” Tần Lạc hỏi với giọng không chắc chắn.

“Em không sợ phiền phức.” Mễ Tử An vẫn hết sức tức giận, giọng điệu vẫn kèm theo mùi thuốc súng ngùn ngụt. Tần Lạc biết, nếu không cho nàng một lời giải thích thỏa đáng khiến nàng vừa lòng, thì cô gái có tính cách kỳ lạ này sẽ hận mình đến thấu xương cho mà coi.

Hắn bảo Đại Đầu lái xe đến khách sạn Hương Cách Lý Lạp. sau đó để hai người vệ sĩ cao cấp này ở bên ngoài còn hắn thì tiến thẳng vào bên trong.

Vì lo sợ sẽ bị đám ký giả nhận rạ, nên hắn liền mượn cặp kính râm của Jesus đeo lên. Tất nhiên là hắn cũng không biết cái kiểu ngụy trang đơn giản như vậy liệu có hiệu quả gì với những đôi mắt như cú vọ kia không nữa. Có điều Mễ Tử An nói rằng nàng không sợ, vì vậy mà hắn cũng chẳng có gì mà phải sợ sệt hết.

Sản phẩm mới ra cùng với tiệm hàng mới khai trương của Patilo không những đã mời một đại minh tinh như Mễ Tử An làm người đại diện, mà còn mời cả những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong xã hội đến cắt băng khánh thành nữa. Vì hoạt động lần này mà bọn họ đã ôm gọn luôn tất cả phòng tổng thống trên tầng mười chín của khách sạn Hương Cách Lý Lạp.

Tần Lạc vừa mới bước ra khỏi cửa thang máy thì đã bị mấy vệ sĩ đứng ở cửa ngăn lại, nói: “Tiên sinh, xin hỏi tiên sinh muốn tìm ai?”

“Tôi có việc đến tìm tiểu thư Mễ Tử An.” Tần Lạc đáp lại.

Vệ sĩ đang định từ chối thì người quản lý của Mễ Tử An vội chạy tới. cười nói: “Bác sỹ Tần, cuổi cùng thì anh cũng đến. Chúng tôi đợi anh cả nửa ngàv rồi_Hôm nay Mễ Tử An đi nắng ở bên ngoài một lúc lâu, nên hiện giờ tình hình sức khỏe của cô ấy không được tốt cho lắm. Anh mau vào xem cho cô ấy xem sao.”

Tần Lạc thầm khen mấy nguời trợ lý này linh hoạt, nhanh nhạy thật, vừa mới thế mà đã nghĩ ra được kế sách để ứng đối lại rồi.

Hắn cũng phối hợp với nàng để diễn kịch theo, nói: “Không phải là cảm nắng đó chứ? Mau dẫn tôi đi xem xem thế nào.”

“Mời bác sĩ đi theo tôi.” Người trợ lý nói.

Cô trợ lý sau khi mở cửa ra rồi mời Tần Lạc vào thì vội tiến vào rót cho Tần Lạc một cốc nước, sau đó lên tiếng: “Hai người nói chuỵện với nhau nhé. Tôi sang phòng bên ngủ một lát. Tôi ngủ say lắm. hai người không phải để ý tới tôi đâu.”

Căn phòng cấp tổng thống này thực ra là có hai phòng lớn ở bên trong, một cái là phòng nghỉ, còn một cái là khu vực làm việc, hai phòng chỉ cách nhau có một cánh cửa mà thôi. Cô trợ lý bước qua cánh cửa rồi sang phòng bên cạnh, để lại phòng nghỉ này cho đôi tình nhân Tần Lạc và Mê Tử An_ít nhất thì cô trợ lý này nghĩ thầm trong bụng như vậy.

Mễ Tử An cau mày lại, nhưng không hề đính chính gì suy nghĩ sai lầm của cô trợ lý. Còn Tần Lạc thì nhìn Mễ Tử An cười cười rồi ngồi xuống đối diện với nàng, hỏi: “vẫn còn giận anh à?”

Vì hiện giờ đang ở trong phòng, nên Mễ Tử An đã sớm thay bộ đồ biểu diễn bên ngoài của mìrih ra, thay vào đó là một chiếc váy dài tua rua màu trắng, cô thấp hết cỡ, chẳng khác gì mấy bộ đồ ngủ là mấy.

Những bím tóc nhỏ của nàng cũng đã được tháo ra hết, mái tóc dài xõa xuống bờ vai, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tinh khiết, sáng long lanh, nhìn giống như những con búp bê vậy.

Chỉ là khuôn mặt nàng đanh lại. hai môi mím chặt vào nhau không nói câu gì, rõ ràng là bị hành động ‘bỏ của chạy lấy người' buổi trưa của Tần Lạc làm cho tổn thương.

“Không phải anh nói là có những chuyện không tiện nói ra qua điện thoại ư? Bây giờ có thể nói được rồi chứ?” Mễ Tử An nói. Nàng không để ý thấy hiện giờ giọng nói của nàng chẳng khác gì cô vợ trẻ cảm thấy tủi thân muốn được người đàn ông của mình dỗ dành cà.

Tần Lạc cười nói: “Chúng ta cũng được coi như là hoạn nạn có nhau rồi phải không? Cùng bị bắt cóc, cùng bị người ta dùng súng ám sát, cùng nhảy xuống biển chạy trốn_Lúc đó anh còn không chạy, vậy chẳng lẽ ngày hôm nay đây anh bỗng nhiên lại trở nên nhát gan hay sao?”

Sau khi nghe Tần Lạc nói vậy thì Mễ Tử An bắt đầu mềm lòng, con buồn bực. tức giận trong người cũng tan thành mây khói.

Nét mặt của nàng cuối cùng cũng giãn ra. nàng dùng đôi mắt đẹp đến mê hồn của mình nhìn Tần Lạc nói: “Thế sao anh vẫn còn muốn chạy? Người ta là con gái mà đi ngàn dặm xa xôi đến đây gặp anh, còn chưa gặp mặt mà anh đã quay đầu bỏ chạy rồi_thật là chạm đến lòng tự ái của người ta quá.”