Nhìn thấy Vương Cửu Cửu mang theo tiếng cười vui mừng chạy tới phía mình, trong lòng Tần Lạc vô cùng vui mừng.
Nếu như đây là phim truyền hình xuất hiện trên màn ảnh nhỏ thì phải là cả nam, nữ diễn viên cùng chạy tới với nhau, sau đó hai người sẽ gặp nhau ở giữa đường, ôm nhau. Nếu như kịch bản mở thì còn có một màn hôn nhau thắm thiết. Điều làm Tần Lạc nuối tiếc là ở đây không có một màn ảnh dã chiến.
"Còn không mau chạy tới đi" Trưởng thôn ở phía sau thúc vào lưng Tần Lạc. "Dù sao thì da mặt của con gái cũng mỏng mà'.
Tần Lạc thầm nghĩ: đúng vậy. Tóm lại hắn không thể để cho Vương Cửu Cửu chạy toàn bộ đoạn đường rành cho hai người. Hơn nữa để một cô gái chủ động tiến tới trong khi chính bản thân mình lại không có phản ứng gì. Không phải như vậy hoàn toàn không nể mặt người ta chút nào sao?
Tần Lạc vẫn tự nhận mình là một người đàn ông rất đa tình vì vậy hắn liền chạy về hướng Vương Cửu Cửu.
Nhưng vấn đề là hai người tìm nhầm chỗ để lãng mạn. Bờ ruộng ẩm ướt, trên bờ ruộngốc một lớp bùn lầy lội cùng với cỏ xanh mơn mở và nước, Tần Lạc chẫm chân chạy trên bờ ruộng rất trơn trượt.
Cũng may là Tần Lạc biết chút ít võ nghệ nên cũng miễn cưỡng có thể giữ được thăng bàng.
Hai mươi mét, mười mét, năm mét.
Khi khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, Tần Lạc đã có thể nhìn thấy những vết bù bẩn do nước bùn bắn lên trên gương mặt xinh đẹp của Vương Cửu Cửu.
"Thầy Tần" Vương Cửu Cửu gọi với với tình cảm sâu nặng.
"Cửu Cửu" Giọng nói của Tần Lạc cũng rất ngọt ngào.
Gần. Càng lúc càng gần.
Tần Lạc lo lắng là liệu hắn có phải nhảy xuống ruộng nước không. Nếu như hắn phải nhảy xuống ruộng nước thì liệu có phải cởi giày trước không? Nhưng một khi cởi giày có làm suy giảm tình cảm cùng khả năng thưởng thức cái đẹp không?
Đang trong lúc Tần Lạc còn đang do dự thì Vương Cửu Cửu đã giúp hắn có một quyết định dứt khoát.
Không biết Vương Cửu Cửu đã giẫm phải một vật gì đó, thân hình nàng ngửa về phía sau. Hai chân nàng tung lên trời, nàng ngã ngửa người xuống dưới, cả người tới tõm xuống ruộng nước.
Bùm!
Bọt nước bắn tung toé khắp nơi. Bùn đất cùng nước hoà trộn bắn lên cao, giống như tâm trạng rất phức tạp của Tần Lạc lúc này.
"Cửu Cửu" Lúc này Tần Lạc không còn lo lắng về việc có nên cởi giầy nữa hay không. Hắn nhảy vào ruộng nước kéo Vương Cửu Cửu lên.
Nhưng khi mới chạy được mấy bước Tần Lạc phát hiện ra giầy của mình lún sâu vào trong bùn không rút ra được. Hắn cũng không biết giày của hắn nằm ở chỗ nào.
Vì vậy Tần Lạc cũng không chú tâm để lát nữa quay lại tìm, hắn cứ để chân tất chạy tới chỗ Vương Cửu Cửu ngã xuống nước. Hắn vừa bế Vương Cửu Cửu dậy vừa hỏi: "Cửu Cửu, cảm giác thế nào?"
"Đau đớn" Sắc mặt Vương Cửu Cửu vô cùng đau đớn. Nước mắt nàng chảy xuống.
"Đau ở chỗ nào? Để anh giúp em xoa bóp" Tần Lạc đau lòng nói. Chạy nhanh như vậy, ngã lại mạnh như vậy. Không bị đau mới là lạ.
"Cái mông" Vương Cửu Cửu nói vẻ vô cung đáng thương.
"Anh…" Tần Lạc không dám nói xoa bóp thay cho Vương Cửu Cửu nữa. Hắn đành nói: "Để anh bế em lên bờ rồi xem có bị thương chỗ nào khác nữa không?"
Nhìn thấy Đại tiểu thư ngã xuống ruộng nước, trưởng thôn đi cùng với Tần Lạc và Tôn lão đầu đang cầm cày cũng vội vàng chạy tới.
"Bị thương ở chỗ nào? Hãy mau kiểm tra xem bị thương chỗ nào?" Trưởng thôn sốt ruột nói. Người nhà quê cũng có tính giảo hoạt của người nhà quê. Ông ta cũng biết Đại tiểu thư đơn thuần không chỉ là ân nhân cứu mạng của người dân trong thôn. Con đường mà bọn họ đang làm chính là do Đại tiểu thư bỏ tiền ra làm, Nếu bây giờ Đại tiểu thư ngã có chuyện gì, ông ta có mấy cái đầu cũng không gánh nổi.
Đồng chí thôn trưởng của chúng ta không qua bất kỳ sự giáo dục nào nên cho tới bây giờ vẫn nghĩ rằng một khi hoàng thân quốc thích bị ngã thì sẽ bị chém đầu.
Đương nhiên, chém đầu thì không có gì khác nhau. Chỉ khác là trước kia chém một cách quang minh chính đại, bây giờ thì lấy cớ chém. Cả hai đều là chết.
"Đại tiểu thư, có việc gì không? Nhất định là giẫm lên bùn cứng. Nếu không thì sao có thể ngã như vậy? Ngạch đã nói rồi, cứ để cho Ngạch cầm cày. Đại tiểu thư không nên đau lòng vì Ngạch là một lão già. Điều này dù gì đi nữa… dù gì đi nữa" Tôn lão đầu đứng bên cạnh cuống quýt tới mức không biết nói gì nữa.
Vương Cửu Cửu thấy hai người bọn họ lo lắng. Nàng gắng gượng tươi cười nói: "Không có chuyện gì. Trưởng thôn… Tôn gia gia, tôi không việc gì. Hai người không cần lo lắng".
"Sao lại có thể không việc gì? Ngã mạnh như vậy, mông có bị dập nát không? Hãy mau tìm thấy thuốc đi thôi" Trưởng thôn lại nói sau đó ông ta vung tay tát vào mặt mình một cái nói tiếp: "Ngu ngốc, bác sĩ Tần không phải là thầy thuốc sao? Bác sĩ Tần, anh hãy mau giúp Đại tiểu thư đi".
Tần Lạc cần gì phải đợi trưởng thôn nhắc nhở. Hắn đã kiểm tra khắp người Vương Cửu Cửu. Hắn nói: "Cô ấy không việc gì. Các khớp xương vẫn tốt. Chỉ có mông chạm xuống đất nên hơi đau một chút. chỉ cần nghỉ ngơi là khỏi. Hai người không cần lo lắng'.
Sau khi nghe Tần Lạc nói vậy, hai người mới thầm yên tâm, nở nụ cười chất phác.
"Không có chuyện gì là tốt rồi. Không có chuyện gì là tốt rồi" Trưởng thôn nói: "Nếu có chuyện gì không hay xảy ra, đám phụ nữ trong thôn sẽ đâm thủng xương sống của Ngạch".
"Đại tiểu thư là người tốt. Ông trời phù hộ người tốt. Nếu như Đại tiểu thư không tới giúp Ngạch thu hoạch cây cải dầu. Một người mù như Ngạch nhất định phải tìm người trợ giúp. Tất cả thanh niên trai tráng trong thôn đã đi làm đường, Ngạch biết tìm ai?"
"Tôn gia gia, ông không cần khách sáo như vậy" Vương Cửu Cửu từ từ ngồi xuống đất nhưng thân thể nàng dường như không còn chút sức lực nào nữa. Mông nàng cực kỳ đau đớn, nàng đành phải đứng thẳng người và nói: "Không phải vừa qua tôi cũng ăn của ông sao?"
"Điều này không giống vậy. Khôgn giống vậy" Tôn lão đầu đập đập tẩu thuốc trên đầu gối nói.
"Thôi được rồi, không nên khách sáo nữa" Vương Cửu Cửu nói: "Tần Lạc, anh bế em đi".
Lúc này Tần Lạc nhận ra Vương Cửu Cửu không goi hắn là Tần đại ca hay thầy Tần nữa mà nàng đã gọi thẳng tên hắn.
"Đi tới đâu?" Tần Lạc hỏi.
"Đi tắm" Vương Cửu Cửu nói: "Cả người em ngứa ngáy, cực kỳ khó chịu".
"Tôi quay về nấu nước" Tôn lão đầu nói.
"Không cần đâu" Vương Cửu Cửu cản lại: "Tôn gia gia, ông mới cày được nửa ruộng. Trâu cũng đã thắng cày rồi. Ông không ở đây trông, ngộ nhỡ trâu nó ăn hoa màu của người ta thì sao? Bây giờ nước trên Lang Sơn nhất định vẫn còn ấm, tôi sẽ lên đó tắm rửa".
"Ngạch ở lại giúp Tôn lão đầu cày ruộng" Trưởng thôn xung phong nhận việc: "Tôn lão đầu, sau này lão có khó khăn gì hãy nói với Ngạch một tiếng. Cái chức trưởng thôn này của Ngạch không có quyền lợi gì nhưng bản thân mình cũng phải có chút tiếng nói, đúng không?"
"Được" Tôn lão đầu đành phải gật đầu đồng ý. "Ngạch sẽ tìm giầy cho bác sĩ Tần".
Dưới sự chỉ dẫn của Vương Cửu Cửu, Tần Lạc cõng Vương Cửu Cửu đi lên Lang Sơn.
Lang Sơn nằm ngay đầu phía tây của thôn. Có thể thấy nơi này là núi sâu trong rừng rậm. Trước núi có một con sông khiến cho người ta rất kinh ngạc. Thế đất dựa vào sông núi vốn là giấc mộng của người thành phố. Người thôn Cửu Chi Hoa dễ dàng có được giấc mộng đó nên không cảm thấy đây là một nơi đặc biệt hiếm có gì cả, ngược lại bọn họ còn đặc biệt ngưỡng mộ người thành phố với nhà cao tầng và thang máy.
"Bà Tôn nói là Lang Sơn có sói. Trước kia có rất nhiều trẻ con bị bắt tha vào đó" Vương Cửu Cửu ngồi trên lưng Tần Lạc nói: "Thầy Tần, nếu phía trước đột nhiên có một con sói cô độc nhảy ra, thầy có bỏ em bỏ chạy không?"
"Không đâu" Tần Lạc lắc đầu.
"Thật vậy sao?" Vương Cửu Cửu vui vẻ nói. "Anh không sợ sói ăn thịt chúng ta à?"
"Một con sói không phải là đối thủ của anh" Tần Lạc nói.
"Nếu như một bầy sói thì sao? Anh có vứt em lại bỏ chạy không?" Vương Cửu Cửu hỏi lại với vô cùng mong chờ.
Tần Lạc do dự một lát rồi nói: "Có thể".
Khi Tần Lạc đang nói thì cổ hắn đột nhiên vô cùng đau đớn. Một cái miệng nhỏ bé, nong nóng, ươn ướt đang dùng sức cắn xé cổ hắn, giống như một con chó nhỏ bị chọc giận vậy.
"Đau" Tần Lạc kêu lên.
"Ai bảo anh muốn bỏ em bỏ chạy" Vương Cửu Cửu nói.
"Nếu như là một bầy sói, nhất định cả hai chúng ta không thể chạy thoát. Không bằng trước tiên anh vứt em xuống đất làm mồi dụ chúng, anh quay về dẫn theo cứu viện tới… nếu em chạy nhanh hơn anh, anh sẽ nằm trên mặt đất làm mồi thay cho em".
"Anh nghĩ em ngu hả? Đợi khi anh mang được cứu viện tới, em ngay cả khúc xương cũng không còn" Vương Cửu Cửu tức giận nói.
"Anh cũng có thể báo mối huyết hận này cho em" Tần Lạc nói: "Tóm lại như vậy vẫn tốt hơn là hai người cùng chết một chỗ".
"Anh thật khờ, ngay cả nói dối người khác cũng không biết. Chỉ cần anh nói là sẽ không thì cho dù anh thật sự bỏ rơi em, em cũng không trách anh" Vương Cửu Cửu nói.
"Tóm lại dối gạt em là không hay" Tần Lạc mỉm cười nói.
Vương Cửu Cửu chỉ tay về chỗ nước chảy róc rách, trăng trắng phía trước nói: "Ở chỗ đó".
Tần Lạc đưa mắt nhìn. Đó chính là một suối nước nóng ở giữa núi. Nước trong hồ được ánh nắng chiếu sáng nên rất ấm. Bốn phía lại có cây xanh che phủ. Khi tắm dưới suối bị người khác phát hiện.
"Tắm ở chỗ này sao?" Tần Lạc hỏi. Tần Lạc đặt Vương Cửu Cửu ở bên cạnh bờ suối, hắn thò tay xuống suối xem thử nước có nóng không. Không nóng cũng không lạnh. Thật sự là rất giống suối nước nóng tự nhiên.
Hơn nữa Tần Lạc còn ngửi thấy mùi lưu huỳnh nhàn nhạt ở dưới suối. Không cần nói cũng biết nước suối này có tác dụng tiêu hỏa, sát trùng.
"Anh có biết tại sao nước da của người thôn Cửu Chi Hoa rất đẹp không?' Vương Cửu Cửu cười hỏi. "Chính là vì bọn họ thích tắm rửa ở dưới suối này. Trên Lang Sơn có rất nhiều suối như này. Người lớn, trẻ con đều thích tắm rửa ở đó. Không những không nhiễm bệnh ngoài da mà khi tắm rửa xong còn phòng được muỗi đốt".
"Vậy tại sao bọn họ còn sợ muỗi mặt người?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi.
"Muỗi mặt người có phải là muỗi không? Chúng là sát thủ biến dị" Vương Cửu Cửu nói.
Vương Cửu Cửu bắt đầu cởi từng cái cúc áo ra, nàng quay nhìn Tần Lạc nói: "Anh hãy cởi giúp quần em ra".
"----".
Nhìn thấy ánh mắt khác thường của Tần Lạc, Vương Cửu Cửu đỏ mặt nói: "Mông em đau nên không cử động được".