“Anh còn có cả đệ tử làm về công việc buôn bán nhà đất hay sao?” Tần Lạc cười hỏi. Lần trước khi hắn đi khiêu chiến Thần Châm Vương Hội Quán đã nhìn thấy Vương Dưỡng Tâm thu nạp một đám đồ đệ.
Đại đa số bọn họ đều là những học sinh của các trường y hoặc là những người trẻ tuổi có tâm hướng vào ngành y. Theo như tuổi tác cũng như độ từng trải của bọn họ, thì bọn họ không hề có dáng dấp gì của những người chuyên đi buôn bán nhà đất cả.
“Ngày trước thì là bệnh nhân của tôi, những về sau khi được tôi chữa khỏi bệnh gan do nghiện rượu, những bệnh cao huyết áp, mỡ trong máu, đường trong máu xong thì bọn họ đều đi theo tôi học dưỡng sinh! Bọn họ cứ muốn bái tôi làm sư phụ, ngày nào cũng gọi điện thoại rồi đến mời tôi đi ăn, về sau bị bọn họ dính lấy không tha cho thì tôi thấy phiền quá nên thu nhận bọn họ làm đệ tử!” Vương Dưỡng Tâm giải thích nói.
“Anh cũng nên biết, những người có tiền rất hay sợ chết! Bọn họ không hề sợ những người có quyền hay những thằng lông bông lưu manh. Họ cũng không sợ pháp luật mà chỉ sợ bệnh tật! Nếu như trên thế giải này có người nào làm cho bọn họ phải cảm thấy kinh hãi thì có lẽ đó chỉ là những người làm bác sĩ mà thôi!”
Vương Dưỡng Tâm nói xong liền nhếch mép cười, cứ như là tưởng Tần Lạc đang nghĩ rằng hắn ta đang tự đề cao mình một cách thái quá, liền nói: “Tôi không hề nói khuếch đại lên một chút nào đâu nhé! Tuy y thuật của tôi không được bằng anh, những ở cái đất Yến Kinh này thì cũng khá có tiếng tăm đấy! Ngày nào cũng có người đến tìm tôi chữa bệnh, người muốn nhận tôi làm sư phụ thì nhiều không sao đếm xuể__ở cái đất Yến Kinh này thì có bao nhiêu Tần Lạc chứ? Trung Quốc có bao nhiêu Tần Lạc? Đến cả mấy đứa Hàn Quốc cũng còn bị anh đánh cho lên bờ xuống ruộng nữa là? Tôi không thể nào so bì được với anh, những mà so với người khác thì không tồi chút nào đâu!”
“Tôi cũng đâu có chê cười gì anh đâu!” Tần Lạc cười giải thích:”Anh cũng được sư phụ truyền dạy lại cho, cộng thềm với gia truyền của nhà họ Vương của anh nữa! Tôi tin là anh có đi tham gia các cuộc thi đấu quốc tế, thì chắc chắn sẽ giật giải!”
“Ài!” Vương Dưỡng Tâm thở dài não nề nói:”Anh không biết chứ! Từ ngày anh chưa tới cái đất Yến Kinh này thì tôi cứ tưởng rằng mình là thiên hạ đệ nhất cái gì cũng giỏi, y thuật uyên thâm, có biết bao nhiêu là người hâm mộ tôi, khi đó tôi vô cùng hãnh diện! Những từ khi anh đến đây thì mọi thứ mà tôi từng có đều bị anh cướp đi hết. Bây giờ tất cả mọi người ở cái đất Yến Kinh này chỉ biết có một mình Tần Lạc, làm gì có chỗ cho những người như chúng tôi nữa đâu!”
“Tôi cũng cảm thấy vô cùng bất đắc **!” Tần Lạc nói:”Có những việc mà tôi không thể không làm!”
“Cái này được coi như là được hời hay là khoe khoang đây?”
“Cứ coi là thế đi.”
Cả hai người cùng nhìn nhau rồi bật cười vui vẻ.
Tuy rằng đã từ rất lâu rồi chưa liên lạc gì với nhau, nhưng lần gặp lại này, hai người vẫn không hề cảm thấy xa cách hay có dấu hiệu gượng gạo, mất tự nhiên nào cả, cảm giác như hai người bạn thân gặp lại vậy.
“À! Đúng rồi Âu Dương lâm hiện giờ ra sao?”
“Chủ của anh ta đến đón đi rồi, anh ta lại quay về Quỷ Y Phái! Bây giờ tính cách của anh ta thay đổi ghê lắm, tôi không hỏi anh ta thì anh ta cũng không chủ động nói cho tôi biết! Chẳng ai biết được trong bụng anh ta nghĩ cái gì!”
“Thực ra là anh ta vẫn đang ấm ức trong lòng!” Tần Lạc nói.
“Ấm ức trong lòng?” Vương Dưỡng Tâm ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:’’ Không thể thế được, tuy anh không nói ra, nhưng tôi nhận thấy là anh ta đã tâm phục khẩu phục anh lắm rồi! Sao lại còn ấm ức với anh được chứ?”
“Anh ấy không phải là ấm ức gì với tôi cả, mà là tức giận với bản thân mình. Thôi! Anh ấy là một con người cao ngạo. Từ trước đến giờ chưa từng nếm mùi thất bại nên mới thế! Sự kiện đó chính là một vết nhơ trong cuộc đời của anh ấy, nếu như anh ấy không thể gột rửa vết nhơ đó thì có lẻ cả đời này anh ấy cũng không ngẩng cao đầu lên được nữa!”
“Nghiêm trọng như vậy sao? Vậy thì anh ta làm thế nào để gột rửa cái vết nhơ đó?”
“Dùng y thuật để chứng minh bản thân, hoặc là__đánh bại tôi!”
Vương Dưỡng Tâm cười lớn nói:”Chả trách mà sau lần đó xong anh ta cứ thất thần, đến cả điện thoại cũng tắt máy suốt! có lẽ là anh ta đang chăm chú nghiên cứu y thuật để rồi lại đấu với anh lần nữa! Tôi lại hy vọng có người có thể chiến thắng anh, xem bộ dạng của anh lúc đó ra sao, nhưng tôi lại hy vọng anh lại thắng anh ta, duy trì kỷ lục toàn thắng của mình_”
“Làm gì có chuyện cả đời này không bị bại trận cơ chứ?” Tần Lạc cười nói:”Tôi đã từng thất bại rồi, nhưng chẳng qua là người khác không biết mà thôi!”
“Thật không? Là ai đã đánh bại anh vậy?” Vương Dưỡng Tâm kinh ngạc hỏi.
Tần Lạc không nói mà chỉ mỉm cười ngoảnh ra bên ngoài cửa sổ.
Thật không ngờ đệ tử của Vương Dưỡng tâm lại là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, bụng phệ phệ, đầu hơi hói cực kì kính trọng Vương Dưỡng Tâm, lúc nào cũng cung kính luôn miệng sư phụ sư phụ, làm cho Tần Lạc có cảm giác kỳ lạ vô cùng.
Khi hắn ở bệnh viện thuộc trường đại học y thi triển tuvệt kỹ Thái Ất Thần Châm thì có một một vị bác sĩ cao tuổi họ Ương đến bái hắn làm sư phụ. Tần Lạc cứ cảm giác sao sao ấy, do vậy mà hắn đã từ chối người ta.
Khi Vương Dưỡng Tâm giới thiệu thân phận của Tần Lạc cho người này hay, thì hai mắt của ông ta sáng hẳn lên ôm chặt lấy tay của Tần Lạc nói:”Thầy giáo Tần! Đại danh của anh tôi đã ngưỡng mộ từ rất lâu rồi, hôm nay được gặp thật là hân hạnh vô cùng, hân hạnh vô cùng!”
Tần Lạc chỉ biết nở một nụ cười miễn cưỡng đáp lại:’’ Lần đầu gặp mặt mà đã làm phiền anh, thật là ngại quá!”
“Anh đừng khách khí như vậy! Sư phụ Dưỡng tâm là ân sư của tôi! Mọi bệnh tật trên người của tôi đều là do sư phụ một tay cứu chữa! Anh và sư phụ là hai người bạn thân, chúng ta bây giờ chẳng khác gì là người trong nhà. Chuyện của anh cũng là chuyện của tôi! Cho dù anh không đến tìm tôi, tôi biết rồi thì sẽ chủ động đến tìm anh thôi!”
“Đây là Ngô Hồng Sinh, là một ông chủ trong giới thầu đất!” Vương Dưỡng Tâm giới thiệu đệ tử của mình cho Tần Lạc.
“Anh Ngô! Chào anh!” Tần Lạc cười nói.
“Anh cứ việc gọi tôi là Hồng Sinh được rồi, như vậy chúng ta càng thân thiện với nhau hơn!”Ngô Hồng Sinh khiêm tốn nói.
Lúc này ba cô nàng thư ký sinh đẹp của ông ta sau khi pha trà xong liền biết ý lui ra ngoài.
“Lúc nãy Dưỡng tâm nói rằng Ngô tiên sinh khuyên tôi nên tự mua đất tự xây lầu có phải không?” Tần Lạc hỏi.
“Đúng vậy!” Ngô Hồng Sinh nói:”Anh nghĩ xem! Bây giờ ở cái đất Yến Kinh này làm gì còn tòa lầu nào muốn bán đâu? Kể cả bọn họ cho anh thuê, nhưng không thể nào cho anh thuê toàn bộ tòa lầu được có đúng không? Cho dù có thì cũng vô cùng ít!”
“Những nếu như anh mua đất thì tuy là có mất thời gian một chút, nhưng vốn bỏ ra lại ít hơn, hơn nữa khi lầu được dựng lên thì nó sẽ thuộc về anh! Anh thích cho thuê hay bán đi đều là tự anh quyết định, như vậy không phải là chủ động hơn hay sao?”
“Cái chính là tôi sợ không kịp thời gian thôi!” Tần Lạc nói.
“Vậy thì anh cứ đi thuê trước căn lầu nào đấy đi! Nếu như tiến độ nhanh thì có khi chưa đến hai năm thì tòa lầu đã được dựng xong đâu đấy rồi!”
Tần Lạc nghe xong cũng cảm thấy rất có lý, nhưng hắn vẫn còn chần chừ do dự.
“Hơn nữa! Khi anh mua đất xây lầu thì anh có thể mời người thiết kế đến thiết kế cho anh! Anh muốn tòa lầu nó như thế nào thì nó sẽ như thế đấy! Anh nhìn cái Tencent building, tòa lầu đó trông vô cùng bắt mắt, ai nhìn cũng biết đây là tòa nhà Tencent, do vậy anh thiết kế ra sao mà người ngoài trông vào là biết đây là công ty của anh, như vậy có phải tuyệt vời không?”
“Thế anh có mảnh đất nào không?” Tần Lạc lên tiếng hỏi.
“Tôi có một mảnh ở đường Huyền Vũ trong cái Yến Kinh này! Tôi vốn định làm một khu kinh doanh bán đồ phụ tùng ô tô ở đó, anh có thể đi thăm dò địa hình, nếu như anh thích thì anh lấy mà dùng trước!” Ngô Hồng Sinh tỏ ra vô cùng sởi lởi nói.
Tần Lạc thậm chí còn không biết đường Huyền Vũ nó nằm ở vị trí nào nữa, nhưng lại không dám hỏi Vương Dưỡng tâm mà chỉ nói:”Vậy thì tốt! Thế tôi đến đó xem địa hình ra sao trước đã, nếu như thích hợp thì tôi sẽ mua nó!”
“Không vấn đề gì!” Ngô Hồng Sinh cười nói:”Thật đúng lúc, hôm nay tôi có thời gian, tôi sẽ đưa anh đến đó xem! Nếu thầy Tần thấy vừa ý thì chúng ta có thể bàn luôn chuyện giấy tờ!”
Ba người sau đó ngồi xe đi ra đường Huyền Vũ, Ngô hồng Sinh chỉ vào một mảnh đất trống trải được bao quanh bởi những tấp thép mỏng, nói:”Đó miếng đất mà tôi nói đó! Không được coi là nằm trong trung tâm thành phố, nhưng vị trí cũng khá đẹp! Tôi mới đầu định mở một khu bán đồ dùng ô tô vì mấy năm trở lại đây người mua ô tô ngày một gia tăng, nếu kinh doanh tu sửa ô tô thì cũng sẽ rất kiếm!”
“Vậy tôi mua đất rồi thì anh làm ăn ra sao?” Tần Lạc cười nói.
“Dưỡng tâm sư phụ đã gọi điện nhờ đến tôi rồi thì tôi chắc chắn sẽ cố hết sức mình để giúp anh! Sinh mạng của tôi là do sư phụ cứu tôi! Một miếng đất thì đã là cái gì đâu?”
“Cảm ơn anh!” Tần Lạc nói.
Cả ba đi một vòng xung quanh miếng đất trống. Tần Lạc nói:”Tôi thấy nơi này khá được! Nhưng tôi không phải là chuyên gia về mấy chuyện này, phải nhờ mấy người bạn đến xem xem đã!”
“Cái này là điều hiển nhiên!” Ngô Hồng Sinh nói:”Đây là một chuyện lớn, dĩ nhiên là phải thận trọng rồi, anh có thể đến đây khảo sát bất cứ lúc nào anh muốn!”
Tần Lạc mới đầu đồng ý với Lâm Thanh Nguyên về ăn trưa, nhưng Ngô Hồng Sinh một mực đòi mời hắn đi ăn. Tần Lạc lại nghĩ người này đã ra tay giúp mình nhiệt tình như vậy nên không nỡ từ chối.
Tần Lạc móc điện thoại ra gọi cho Lâm Thanh Nguyên nói là mình đi ăn với người khác, rồi sau đó lại gọi cho Lâm Hoán Khê bảo nàng tới ăn trưa cùng hắn, nhân tiện cũng nói chuyện luôn với Ngô Hồng Sinh, vì nói cho cùng thì mua hay thuê, cũng đều do nàng quyết định hết.
Tần Lạc tuy là hội trưởng công hội Trung Y, nhưng hắn chỉ quản lý về tầng vĩ mô của công hội thôi còn tầng vi mô cùng với cách vận hành của công hội ra sao thì đều do Lâm Hoán Khê quản hết.
Chỉ một lúc sau Lâm Hoán Khê đã xuất hiện ở nhà ăn mà Tần Lạc nói với nàng rồi. Ngô Hồng Sinh vừa trông thấy Lâm Hoán Khê bước vào thì bất giác ngây ngẩn hết cả người, ngay cả mấy cô em thư ký riêng của ông ta cũng trở nên tầm thường trước vẻ đẹp của Lâm Hoán Khê. Ông ta không ngừng khen ngợi vẻ đẹp của nàng.
Được người khác khen ngợi vợ mình như vậy, Tần Lạc bất giác cũng cảm thấy rất hãnh diện. Hắn đứng dậy kéo Lâm Hoán Khê tới giới thiệu cho Ngô Hồng Sinh biết:”Đây là vợ chưa cưới của tôi. Lâm Hoán Khê! Tôi muốn có một tòa nhà giành riêng cho cô ấy, chính vì vậy mà cụ thể công việc thế nào đều do cô ấy toàn quyền quyết định cả.”
Tần Lạc lại đem tình hình ra nói cho Lâm Hoán Khê nghe và giới thiệu Ngô Hồng Sinh cho Lâm Hoán Khê biết.
“Lâm tiểu thư! Rất vinh dự được làm quen với cô. Cô không những xinh đẹp lại còn tài giỏi nữa. Thấy giáo Tần quả là có phúc lớn quá! Dĩ nhiên, cái này các cụ ta gọi là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh mà!” Ngô hồng Sinh không hổ danh là một thương nhân, nói chuyện rất trôi chảy, được lòng người.
“Cảm ơn anh!” Lâm Hoán Khê bắt tay ông ta một cái rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh Tần Lạc.
“Lâm tiêu thư! Thầy giáo Tần nói rằng anh ấy mua tòa lầu này cho cô dùng! Vậy ý kiến của cô thế nào?” Ngô Hồng Sinh nói xong liền ra ý cho thư ký của mình rót trà cho Lâm Hoán Khê.
“Tôi không có ý kiến gì cả!” Lâm Hoán Khê nói:”Mua đất xây lầu cũng được, về sau thì tôi vẫn phải dùng nó. Tôi không thích chuyển đi chuyển lại!”
“Ăn cơm xong anh sẽ đưa em ra đó xem, nếu em thích thì chúng ta sẽ mua luôn!” Tần Lạc cười nói.
Ăn cơm xong, mấy người lại ra khu đất trống kia dò xét địa hình. Lâm Hoán Khê xem xong không nói là muốn mua hay không muốn mua, nàng chỉ nói là muốn suy nghĩ một chút.
Dưới nắng mặt trời, Tần Lạc sánh vai đứng cạnh Lâm Hoán Khê trên khu đất trống, bóng của hai người kéo dài dưới đất, rồi nhẹ nhàng xích lại gần nhau.
Tần Lạc vô cùng tự tin nói:”Anh hứa với em thì chắc chắn là anh sẽ làm được, nếu như em muốn thì chúng ta sẽ đặt tên nó là Hoán Khê Building!”
“P’ pp” Lâm Hoán Khê khẽ quay lại nhìn Tần Lạc nói.
“Sao vậy?” Tần Lạc ngẩn người nói:”Anh không nghe hiểu tiếng Anh”
“Em biết!” Lâm Hoán Khê nói.
Câu nói này có nghĩa là:”Tình yêu không cần đến lời nói, hiệp định hay các điều kiện, nó chỉ cần đến hai người, một người đáng tin cậy và một người nguyện thấu hiểu người kia!”
Nàng muốn nói cho Tần Lạc nghe biết là nàng chính là người nguyện thấu hiêu người kia.
Chỉ là nàng dùng cách biểu đạt khác mà thôi.