Chương 641: Phụ nữ đẹp quá cũng làm cho người ta có cảm giác không an toàn!

Lệ Khuynh Thành bỗng nổi giận đùng đùng.

Giống như ngọn núi lửa nằm yên trong mấy trăm năm đột nhiên phun trào vậy. Lần giận dữ này đến một cách đột ngột và cũng vô cùng mãnh liệt.

“Bảo giám đốc bảo quản khu nhà này vào đây.” Lệ Khuynh Thành hét lên.

Một người đàn ông trung niên bận bộ đồ đồng phục màu đen, đeo chiếc cà vạt màu xanh bước tới nói:”Thưa cô Lệ Khuynh Thành, tôi là người phụ trách khu nhà Tử Trúc Uyển này. Tên tôi là Đoạn Quốc Siêu. Vừa rồi người gọi điện thoại cho cô là tôi.”

“Đoạn Quốc Siêu, đây rốt cuộc là chuyện gì? Căn hộ này sao bỗng nhiên lại cháy lên được? Đây có phải là do các anh không làm tròn trách nhiệm hay không?” Lệ Khuynh Thành không còn bình tĩnh, nho nhã như khi trước nữa, mà giống với một con thỏ bị người ta giẫm vào đuôi sau đó nhảy lên đòi cắn người hơn.

“Cô Lệ, xin cô không nên xúc động như vậy. Tức giận cũng không giải quyết được gì. Chúng tôi cũng đang thúc giục nhân viên tìm ra nguyên nhân gây cháy.” Đoạn Quốc Siêu choáng váng trước cái bộ dạng tức giận của Lệ Khuvnh Thành, vì vậy mà giọng nói ông ta cũng nhẹ nhàng hơn ngày thường rất nhiều.

“Không nên xúc động? Mi Mi của tôi chết rồi thì sao tôi lại không xúc động được cơ chứ? Anh dựa vào cái gì mà bảo tôi không nên xúc động? Tôi không xúc động thì Mi Mi của tôi sống lại được chắc?”

_

“Thứ nhất, lập tức tìm cho tôi nguyên nhân gây cháy, trong vòng nửa tiếng nữa phải cho tôi được đáp án. Thứ hai xem lại máy thu hình ở thang máy và cầu thang bộ, hành lang xem hôm nay có người lạ nào vào đây không. Thứ ba, phải đưa ra một phương án giải quyết khiến tôi hài lòng, nếu không thì đừng hòng thoát khỏi tay tôi.” Lệ Khuynh Thành cho dù có ở trong trạng thái nguy cấp thì vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo, đưa ra lời yêu cầu của mình một cách rõ ràng.

“Vâng, vâng.” Đoạn Quốc Siêu gật đầu nói.”Chúng tôi cũng đang làm như vậy rồi, cô Lệ, cô đừng lo lắng quá, cô hãy cứ kiểm tra xem trong nhà có vật gì quý giá bị mất không. Nếu có thì chúng tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát.”

Lệ Khuynh Thành đi khắp nhà kiểm tra lại một lượt xem có gì bị mất không, ngoài những vật bị cháy và hư tổn ra thì những vật quý giá vẫn còn nguyên vẹn. Những chiếc dây chuyền hay bông tai bằng kim cương đắt giá vẫn nằm im ở chỗ cũ, không hề bị bất kỳ ảnh hưởng nào bởi lần hỏa hoạn này. Đây chắc có lẽ chính là câu mà người ta thường nói ‘vàng thật không sợ lửa’ cũng nên.

“Trong nhà có tài liệu gì quan trọng không?” Tần Lạc bước tới hỏi.

“Không.” Lệ Khuynh Thành lắc đầu nói.”Nhà là nơi nghỉ ngơi, vì vậy mà em rất ít khi đem công việc về nhà. Những tài liệu quan trọng đều được đặt ở viện thẩm mỹ, ở đó có người canh trực ngày đêm, lại còn có chiếc két to lớn khó mà phá giải nổi nữa.”

“Trong nhà không có két sao?” Tần Lạc hỏi.

Lệ Khuynh Thành bước tới chiếc két ở trong tủ đã được khóa chặt, sau khi ấn mật mã thì chiếc két được mở ra, nàng lôi ra một xập tài liệu rồi lướt mắt đọc một lượt, nói:”Không mất tài liệu gì hết. Đây đều là mấy phần hợp đồng và một số giấy tờ khác.”

“Thế thì thật là kỳ lạ.” Tần Lạc khó hiểu nói.”Đây không giống với việc bị mất trộm.”

“Đúng vậy, làm gì có tên trộm nào lại ngu ngốc thế chứ, tiền không lấy, máy tính không lấy, vàng bạc đá quý không lấy, đến cả két sắt cũng không mở ra, mà chỉ thả một mồi lửa?”

“Nhưng sao Mi Mi lại có thể bị đốt cháy được chứ?” Tần Lạc cảm thấy kỳ lạ, hỏi.”Mi Mi thông minh, lanh lợi như vậy, cho dù là sau khi bị hỏa hoạn muốn chạy thoát thì cũng là một việc vô cùng dễ dàng, không phải sao?”

Câu hỏi này của Tần Lạc bỗng khiến cho mọi người phải suy xét lại.

Nghĩ một lúc lâu cũng không thấy có kết quả gì. Đoạn Quốc Siêu lúc này chạy lại bên Lệ Khuynh Thành giải thích, nói là không phát hiện ra nguyên nhân gây ra hỏa hoạn, xem lại đoạn ghi hình cũng không ghi lại là có người lạ nào vào trong tầng lầu này cả. Vì vậy mà có thể là do đường dây điện bị phá hỏng hoặc thiết bị điện có công suất lớn bị trục trặc nên mới dẫn đến hỏa hoạn.

Lệ Khuynh Thành rất không hài lòng về câu trả lời này, nàng lại hung hăng mắng viên giám đốc nọ một trận xong đâu đó mới cảm giác nhẹ nhỏm hơn một chút. Sau đó nàng nhặt những giấy tờ quan trọng và những thứ đồ quý giá lên, rồi cho viên giám đốc nọ thời hạn là mười một ngày để tu sửa lại căn hộ, nói xong nàng liền kéo Tần lạc và Trần Tư Tuyền rời đi.

Tạm thời không thể sống ở đây được rồi. Lệ Khuynh Thành lại không muốn ở khách sạn, làm thế chẳng khác nào để Tần Lạc dẫn theo hai em xinh tươi đi vào khách sạn vậy, thế là ba người liền quay về viện thẩm mỹ quốc tế Khuynh Thành. Lệ Khuynh Thành có một phòng làm việc kiêm phòng ngủ ở trên tầng ba, nàng còn giải quyết luôn cả Tần Lạc trên chiếc bàn trong căn phòng này.

“Em vốn rất ghét nuôi thú cưng, vì em nghĩ là trênthế giới này, bất kỳ một loài gì đều nên tự lực cánh sinh hết. Bọn chúng từ bỏ cuộc sống thiên nhiên, từ bỏ bản năng săn bắt mồi của mình để trở thành một đồ vật trong tay con người, để mặc cho con người thích làm gì thì làm, đã thế còn chỉ thích chơi lại ham ăn, cả ngày chẳng làm gì cả. Bất luận là động vật hay là những người như vậy thì đều nên bị người khác coi thường.” Lệ Khuynh Thành nói với vẻ mặt bình tĩnh như thường ngày, nhưng giọng nói lại sâu lắng hơn nhiều. Khi nói những lời này thì nàng đã ngồi lên chiếc ghế salon ở trong phòng.

“Còn một nguyên nhân quan trọng nữa đó là một người phụ nữ đến lo lắng cơm no áo ấm cho bản thân mình còn chưa xong thì làm sao có thể đi phá hoại thế được chứ?” Lệ Khuynh Thành tự chế giễu mình nói.”Hôm đó trong người em rất khó chịu, tâm tình không tốt chút nào, vô tình trong khi đi ngang qua cửa hàng bán thú cưng, thì nhìn thấy Mi Mi bị nhốt ở trong lồng đang hướng mắt trông ra ngoài.”

“Những con chó và mèo khác đều nằm ườn ra ở trong lồng, không kêu cũng không động đậy hay giãy rụa gì cả, cứ như kiểu để mặc cho số mệnh vậy, nhưng Mi Mi thì khác, tiếng nó không to, nhưng lại cứ kêu suốt, móng vuốt của nó rất nhỏ, nhưng lại cố gắng để vươn ra bên ngoài.”

“Nó giống như một đứa trẻ bị nhốt lại vậy, dùng ánh mắt ai oán không cam chịu để nhìn cái thế giới bên ngoài này. Khi nó phát hiện em đang nhìn nó thì nó bổng im lặng hẳn đi. Em nhìn nó, nó cũng nhìn em. Thế là trái tim em trở nên mềm nhũn, rồi quyết định mua nó đem về. Em thấy em và nó rất giống nhau, đều là những con côn trùng đáng thương biết là mình không có đủ khả năng nhưng lại không ngừng giãy dụa đòi thoát ra khỏi cái mảnh đất đó.”

“Lệ yêu tinh, cậu có năng lực, có sắc đẹp, có bộ ngực và cặp mông đầy đặn quvến rũ như vậy thì làm sao có thể là con côn trùng đáng thương được chứ?” Trần Tư Tuyền thấy Lệ Khuynh Thành nói với giọng đau buồn như vậy thì nắm lấy tay nàng, an ủi nói.

“Đúng vậy đó. Đâu phải là em đã mất hết đâu, Mi Mi không còn nữa nhưng em vẫn còn bọn anh cơ mà.” Tần Lạc cười nói.

Hắn hiểu tâm tình của Lệ Khuynh Thành hơn cả Trần Tư Tuyền, vì hắn đã nghe nàng kể về thời gian trưởng thành đầy u ám của mình. Bất kỳ một đứa trẻ nào trải qua việc như vậy mà không trở thành biến thái lại còn có thể lớn lên khỏe mạnh, rồi du học trở về xây dựng đất nước mình như thế thì có thể coi như là một kỳ tích.

Mi Mi xuất hiện đúng vào lúc Lệ Khuynh Thành đau buồn nhất, sự xuất hiện của nó là vô cùng đúng lúc. Mặc dù nó không biết nói, nhưng nó lại có thể nghe được những lời Lệ Khuynh Thành nói. Nó không thể giúp Lệ Khuynh Thành giải quyết vấn đề, nhưng với sự tồn tại của nó làm cho nàng cảm thấy mình không hề cô đơn.

Khi đó Lệ Khuynh Thành không có bạn bè gì cả, chỉ có Mi Mi luôn luôn ở bên nàng.

“Khi tính tiền, bác bán mèo nói với em là, đừng đặt tên cho nó. Em hỏi ông ấy vì sao. Ông ấy nói vì nếu đặt tên thì đến khi bị mất sẽ rất đau buồn. Nghe vậy em liền cười lớn. Em hỏi ông ấy là nhìn em có giống với một người mà chỉ vì mất mèo mà đau buồn không? Thế là em đã đặt tên cho con mèo đó là Mi Mi ở ngay trước mặt ông ấy. Ông ấy chỉ lắc đầu thở dài ngao ngán mà không nói gì hết.”

Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc một cái rồi cười khổ nói:”Không ngờ em lại có một ngày buồn bã vì nó như thế này, cứ như một người bạn tốt đột nhiên ra đi vậy.”

“Mèo vốn là bạn của chúng ta mà.” Trần Tư Tuyền cười nói”Mi Mi không còn nữa, nhưng cậu không phải vẫn còn Tần Lạc đó sao? Cứ nuôi anh ấy là được rồi,vừa có thể đánh lại có thể ôm và còn có thể nói chuyện vói cậu nữa, đã thế còn là một bác sỹ đa năng và một người chuyên xoa bóp nữa_Nuôi một người đàn ông hợp lý hơn nuôi một con mèo nhiều!”

Lệ Khuynh Thành nghĩ một lát rồi gật đầu nói:”Cái này có thể xem xét đó.”

“Thế thì cứ định như thế đi.” Trần Tư Tuyền hơ hơ cười lớn nói.”Mình chuẩn bị giấy bút cho hai người, hai người chuẩn bị ký kết văn bản bán mình nhé.”

“Trên bàn của mình có bút đó.” Lệ Khuynh Thành như làm thật vậy. Nàng lấy chiếc bút chuyên dùng để ký tên, viết lên giấy: Trải qua đôi bên bàn bạc kỹ lưỡng đã đi đến quyết định. Lệ Khuynh Thành thu nhận Tần Lạc về để nuôi dưỡng thành vật nuôi cưng, có kỳ hạn là bảy mươi năm. Nếu bên nào muốn hủy bỏ giao ước trước, thì phải cần đến sự đồng ý của đôi bên mới được.

Sau khi viết xong, Lệ Khuynh Thành đưa bút và giấy cho Tần Lạc, nói:”Anh ký tên vào đây.”

Tần Lạc cho rằng Lệ Khuvnh Thành chỉ là đùa cho vui thôi nên đã ký tên của mình lên đó.

Lệ Khuynh Thành cũng ký tên mình lên, sau đó gấp tờ giấy đó lại một cách cẩn thận rồi nhét nó vào túi xách của mình.

Cho đến tận lúc này, Tần Lạc mới cảm thấy có cái gì đó không ổn.

Làm xong việc này rồi thì Lệ Khuynh Thành như bước ra khỏi nỗi buồn bị mất Mi Mi vậy, vô cùng thỏa mãn nói:”Mình có phải đã quên việc gì rồi không nhỉ?”

“Hình như cậu quên không mời mình ăn cơm đấy.” Trần Tư Tuyền vỗ vỗ vào bụng mình rồi nói với bộ dạng đáng thương:”Mình còn chưa kịp ăn sáng, mình thì lại không muốn ăn thứ đồ khó ăn ở trên máy bay, cứ nghĩ là sau khi đến Yến Kinh thì cậu sẽ dẫn mình đi ăn một bữa no nê cơ, vậy mà vừa đến thì nhà cậu đã gặp hỏa hoạn rồi_Ài, cứ cho là cậu không muốn mời mình đi ăn thì cũng nói thẳng ra cho mình biết, mình mời cậu là được mà.”

“Đồ chết dẫm này.” Lệ Khuynh Thành cho luôn Trần Tư Tuyền một bạt tai.”Mình còn chuẩn bị tối nay sẽ giúp cậu với anh ấy.... cơ, nếu cậu đã nói vậy thì cậu tự đi mà nghĩ cách đi nhé.”

Trần Tư Tuyền nhìn Tần Lạc một cái rồi nói:”Mình đâu có những suy nghĩ lưu manh như cậu chứ. Nào đi, đi ăn cơm thôi, mình mời!”

“Thôi để anh mời đi. Hai em muốn ăn gì?” Là một người đàn ông, Tần Lạc sao có thể im lặng trong trường hợp này được chứ.

Trên đường đi tìm đồ ăn, Lệ Khuynh Thành xích lại gần Tần Lạc, khẽ nói:”Anh nói xem, liệu có liên quan gì đến Natasha không nhỉ?”

Tần Lạc lắc đầu nói:”Làm gì có thế như thế được? Cho dù cô ấy có là một người phụ nữ xấu, thì trong nhà cũng đâu có người đâu, cô ấy hà tất phải giở thủ đoạn này? Chẳng lẽ cô ấy lại có thù oán gì với Mi Mi sao? Hơn nữa, không phải em cũng nói là cô ấy đã dọn đi từ lâu rồi sao?”

“Ài, phụ nữ đẹp quá cũng làm cho người ta có cảm giác không an toàn.” Lệ Khuynh Thành thở dài nói.

Tần Lạc nhìn sang Lệ Khuynh Thành, rồi lại nhìn sang phía Trần Tư Tuyền, không dám nói gì tiếp cả.

Trong một ngôi tứ hợp viện cổ kính, bản nhạc khúc quân hành của nước Trung Quốc vang lên sôi sục.

Một người phụ nữ mặc váy dạ hội ngồi trên ghế salon, trên tay là một ly rượu vang, khuôn mặt ngà ngà hưởng thụ bản nhạc đó.

Khi bản nhạc kết thúc thì chiếc cửa gỗ mới được mở ra, một người đàn ông mặc bộ vest đen bước tới, hỏi: “Có cần phải làm như vậy không?”