Chương 632: Lần đầu tiếp xúc thân mật: Cổ Vương xuất hiện

Một đôi chân nhỏ đi giày thêu hoa hiện ra trước mắt Tần Lạc. Một giọng nói dịu dàng vang lên: "Mùi vị chờ chết thế nào?"

Tần Lạc thoáng kinh ngạc. Chẳng lẽ hắn đã nghi ngờ sai người sao?

Tần Lạc cố sức ngẩng đầu lên. Khi hắn nhìn thấy một cô bé dễ thương có giọng nói ngọt ngào đó đang cười hì hì đứng trước mặt hắn thì vô cùng kinh hãi.

"Cháu là ai?" Tần Lạc hỏi.

Tần Lạc biết chắn hắn chưa từng gặp cô bé này. Nói cách khác Tần Lạc biết chắc bản thân hắn chưa từng gặp mặt một cô bé con khả ái như vậy. Đương nhiên… ngoại trừ Bối Bối.

Đôi mắt to, tròn, đồng tử trong veo, không có bất kỳ cái gì gọi là hỗn tạp giống như là đã bị núi băng, sông tuyết gột rửa vậy. Hàng lông mi thon dài, đôi môi hòng, mũi tròn cao. Gương mặt vô cùng xinh đẹp giống như được Thượng đế tạc vậy.

Mái tóc dài mềm, đen bóng rối bù buông xuống vai, một chiếc váy dài vàng vàng nhạt, tao nhã. Trên cổ cô bé đeo một cái vòng cổ bằng bạc to. Phía dưới chiếc vòng bạc có gắn một cái khoá, trên đó có khắc những chữ kỳ dị.

"Ta là Hồng Phu" Cô bé ngọt ngào nói.

"Hồng Phu?" Tần Lạc ngần ngừ rồi hỏi: "Tôi không biết cháu".

"Ta cũng không biết ngươi" Cô bé nói vẻ rất ngây thơ. "Nhưng ta muốn giết ngươi".

"Tại sao cháu muốn giết tôi?"

"Bởi vì ngươi giết di bà của ta" Cô bé thẳng thắn nói: "Mặc dù ta không thích di bà nhưng ta cũng không thích bà ấy bị người khác giết".

"Di bà của cháu là ai?" Tần Lạc hỏi.

"Muội Đông?"

"Tôi không biết" Tần Lạc nói. Hắn đứng dậy nói: "Có phải cháu tìm nhầm người không?"

"Ngươi không việc gì sao?" Hồng Phu thấy Tần Lạc đừng dậy thì giật mình kinh hãi hỏi.

"Đương nhiên tôi khôn việc gì" Tần Lạc nói. "Căn bản là tôi không có hít phải mùi hương của cháu".

Tần Lạc vẫn mang theo sự cảnh giác rất lớn với Natasha nên khi cô gái bán hàng bảo hắn là vợ hắn bảo hắn đi vào khu thử quần áo, hắn lại càng cẩn thận đề phòng.

Khi Tần Lạc gõ cửa phòng thử quần áo nhưng không ai trả lời. Sự cảnh giác trong lòng hắn đã lập tức được đẩy tới mức cao nhất. Vì vậy Tần Lạc đã nín thở đi vào. Hơn nữa bàn tay hắn còn nắm lại.

Nếu như cô gái đó dám có mưu đồ gây bất lợi cho hắn, hắn sẽ vung tay đánh một quyền vào ngực nàng. Một chiêu này Tần Lạc đã thử trên người của Ly, trăm phát trăm trúng. Chỉ cần hắn ra quyền trúng vào ngực nàng, nàng sẽ mềm người ngã xuống.

Đây là chiêu Tần Lạc đã vô tình phát hiện ra sau khi hắn bị Ly đánh như đánh con chó chết. Từ đó về sau toàn là hắn đuổi, Ly chạy. Tình cảnh đó thoạt nhìn không giống như hai cao thủ đang đấu với nhau mà càng giống như Đăng Đồ Tử đang đùa giỡn với một con gái nhà lành.

"Tại sao lại như vậy?" Hồng Phu trợn tròn mắt, cô bé không tin được. "Nhưng người vừa mới nói. Khi nói chuyện sẽ phải hít thở không khí. trong không khí cũng có chứa độc tính".

Tần Lạc lắc đầu nói: "Cô bé, nói một cách chính xác chúng ta là người cùng nghề. Tôi có sự mẫn cảm đối với những dược vật tồn tại trong không khí. Loại chất độc kiểu này đối với tôi mà nói là không có hiệu quả. Nếu như đổi lại là một loại độc chất có độc tính mạnh hơn, tình hình có thể khác. Không thể không thừa nhận, hai người đã sắp đặt cái bẫy này rất hoàn hảo".

"Bẫy?" Dường như cô bé này phải chịu sự oan ức rất lớn: "Ta không biết đặt bẫy. Ta chỉ một chị đi ra mời ngươi vào mà thôi".

"Chẳng lẽ Natasha không phải là đồng bọn của cháu sao?" Tần Lạc hỏi.

"Natasha? Người… chị tóc vàng kia hả?" Hồng Phu hỏi: "Ta không thích người nước ngoài".

"Không thích?" Tần Lạc cảm thấy đau đầu. "Nếu như hai người không phải là đồng bọn vậy cô ấy đâu?"

"Hì hì" Hồng Phu cười đắc ý nói: "Chị ấy đang ở phòng bên cạnh".

"…'

Tần Lạc kinh hãi. Chẳng lẽ Natasha đã bị cô bé này đánh thuốc mê sao?

"Ai đã sai cháu tới?" Tần Lạc cười hỏi. Nếu như cô bé này không nói thật thì đừng có trách hắn ra tay độc ác.

"Ta không nói cho ngươi biết" Hồng Phu nói: "Ta phải đi rồi. Ngươi là người rất hứng thú. Lần sau ta sẽ lại tới tìm ngươi".

Rất hứng thú? Lần sau lại tới tìm?

Ngươi nào đi ngang qua nghe thấy còn tưởng quan hệ của hai người rất thân thiết.

Tần Lạc nổi giận nói: "Nếu không nói rõ ràng, tôi không cho cháu đi".

"Ta phải đi. Ngươi không thể ngăn được ta" Hồng Phu có vẻ hoàn toàn không e ngại Tần Lạc, cô bé bình tĩnh nói. Không ai biết rốt cuộc trong người cô bé có chứa nguồn năng lượng gì.

"Cứ thử xem" Tần Lạc nói, vừa nói hắn vừa vươn tay nhanh như chớp chộp lấy cánh tay của Hồng Phu.

Thế nhưng Hồng Phu vẫn không né tránh, cô bé vẫn đứng bất động một chỗ, ra vẻ chào đón Tần Lạc đi tới vuốt ve mình.

"Không hay rồi, có gian trá" Khi Tần Lạc nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của cô bé, hắn lập tức bừng tỉnh, hai tay vội vàng rụt về rồi cả người hắn lui lại sau.

Cánh tay của cô bé có độc hay nói một cách chính xác là toàn thân cô bé có độc.

'Ngươi thật là, ta để cho người bắt mà cũng không bắt" Hồng Phu cười khúch khích nói: "Anh chàng đẹp trai, gặp lại sau'.

Ầm!

Hồng Phu vung tay lên, một màn sương trắng như khói bay lên.

Tần Lạc vội vàng nhắm mắt, ngậm chặt mồm. Hắn không dám nhiễm loại chướng khí này.

Khi màn sương khói tan hết, Tần Lạc mở mắt ra thì Hồng Phu đã bỏ đi.

Tần Lạc đẩy cửa phòng thử quần áo, chạy đuổi theo ra tới cửa ngoài nhưng đã không còn thấy bóng dáng của cô bé Hồng Phu.

Đại Đầu canh giữ bên ngoài cửa nhìn thấy Tần Lạc đi ra vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Có nhìn thấy … một cô bé đi ra ngoài không?" Tần Lạc hỏi.

"Không" Đại Đầu trả lời.

"Không?" Tần Lạc cau mày, hắn gọi một cô gái bán hàng tới hỏi: "Cửa hàng của các cô có mấy cửa?"

"Hai cửa" Cô gái bán hàng trả lời. " Một cửa chính, một cửa sau. Cửa sau thông với khu siêu thị Đại Thế Giới. Tiên sinh, tôi có thể giúp anh điều gì không?"

"Không cần" Tần Lạc nói. " Tới phòng thử quần áo tìm Natasha".

Đại Đầu hiểu ý, hắn lập tức đi về khu thử quần áo.

Tần Lạc bị cô gái bán hàng nói chuyện với Natasha lừa gạt vào trong đó. Dù cô gái đó không phải là đồng mưu thì cũng là đồng loã.

Tần Lạc đi một vòng quanh cửa hàng tìm kiếm. Hắn phát hiện ra cô gái đó đang giới thiệu quần áo cho một nữ khách hàng.

Tần Lạc vội vàng bước tới, cầm tay cô gái nói: "Cô hãy theo tôi lại đây".

"Anh, anh muốn làm gì?" Cô gái kinh hãi kêu lên.

Tiếng kêu kinh hãi của cô gái đã thu hút sự chú ý của nhiều nhân viên cửa hàng.

Một người đàn ông trung niên mặc trường bào lụa đen đi tới, cười nói: "Tiên sinh, có chuyện gì không nên kích động. Có chuyện gì cứ từ từ nói. Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?"

"Cô ấy gạt tôi" Tần Lạc chỉ vào cô gái bán hàng nói.

"Lừa anh?" Quản lý cửa hàng quay người nhìn cô gái bán hàng hỏi: "Lý Lệ, cô lừa gạt vị khách hàng này hả?"

"Tôi không" Cô gái bán hàng tên Lý Lệ căng thẳng nói. "Là bạn của anh ta mời anh ta vào. Tôi chỉ ra nhắn lại lời mời của bạn anh ta mà thôi".

"Người bạn nào?" Tần Lạc hỏi.

"Chính là cô gái tóc vàng đi với anh" Lý Lệ nói: "Cô ấy nói tên mình là Natasha'.

"Cô chắc chính là cô ấy chứ?" Tần Lạc hỏi. Nếu đúng như lời Lý Lệ nói, sao Natasha không ở trong phòng thử quần áo, phòng thử quần áo số hai lại biến thành một cái bẫy giết người?

"Đúng vậy" Lý Lệ nói.

Trong lúc đang nói, Đại Đầu đã ôm Natasha đang hôn mê đi tới.

Cô gái này thật sự rất đáng thương. Nàng chỉ mới quen biết hắn hai ngày thì đã hai lần liên tiếp bị thương. Trước tiên nàng đã vì giúp hắn mà trúng một côn vào đầu. Hôm nay nàng còn bị người ta đánh thuốc mê.

Điều càng bi kịch hơn chính là bản thân hắn lại nảy sinh sự cảnh giác đối với nàng. Thậm chí hắn còn tưởng tượng người muốn giết hắn chính là Natasha.

Trước đó Tần Lạc giả bộ bị làm điên đảo, trong lòng hắn đã thầm quyết định. Hắn đợi khi Natasha tiến vào trong hắn. Hắn sẽ moi ra mục đích của nàng cùng người đứng sau màn kịch đó sau đó hắn đột nhiên ra tay chế ngự nàng.

Trong lòng Tần Lạc vô cùng áy náy. Hắn cảm thấy bản thân mình đã làm tổn thương tình hữu nghị của vị khách nước ngoài này.

Tần Lạc dự định khi quay về sẽ giải độc dược mãn tính mà hắn đã hạ trong thức ăn của nàng.

"Chính cô ấy bảo tôi đi tìm anh. Đúng là cô ấy" Lý Lệ nhìn thấy Natasha thì giống như nhìn thấy cứu tinh, cô chỉ vào Natasha nói.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô gái này bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt người quản lý vô cùng căng thẳng. Ông ta không ngờ lại có khách hàng ngất xỉu trong cửa hàng. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ông ta không thể gánh vác nổi.

Tần Lạc bảo Đại Đầu đặt Natasha lên bàn. Sau khi bắt mạch cho Natasha, Tần Lạc giơ tay nhẹ nhàng xoa bóp Kinh Quý huyệt ở cổ tay của nàng.

Hai phút đồng hồ sau, Natasha mở mắt, nàng ngơ ngác nhìn xung quanh hỏi: "Tôi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Cô ấy nói cái gì?" Tần Lạc hỏi.

"Cô ấy nói ở đây có chuyện gì vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Viên quản lý nói. "Tiên sinh, cô gái này không phải là bạn của anh sao?"

Bản thân mình mang theo bạn tới đây nhưng lại không hiểu bạn nói gì. Không phải bọn họ sẽ nghĩ hắn là lừa gạt mỹ nữ ở những sơn thôn nghèo khó bán cho người ta làm vợ chứ?

"Tôi không biết tiếng Anh" Tần Lạc nói: "Hãy phiên dịch lời của tôi cho cô ấy nghe. Có phải cô đã bảo cô gái này đi tìm tôi tới phòng thử quần áo không?"

Viên quản lý đồng ý sau đó ông ta dịch lời Tần Lạc sang tiếng Anh cho Natasha nghe. Sau khi Natasha trả lời, ông ta dịch lại cho Tần Lạc nghe: "Cô ấy nói là cô ấy bảo Lý Lệ tới tìm anh. Cô ấy bảo cô ấy muốn anh nhìn xem cô ấy mặc chiếc sườn xám đó có đẹp không?"

"Thật vậy sao?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi.

Nếu như tình hình đúng là như vậy. Thì tình huống thật sự khi đó sẽ như sau: Natasha bảo Lý Lệ đi tìm hắn. Khi Lý Lệ đi ra khỏi phòng, cô bé tên là Hồng Phu kia đã vào phòng đánh thuốc mê Natasha, mang nàng sang căn phòng bên cạnh sau đó sang bên căn phòng mà hắn chuẩn bị đi vào, bố trí một cái bẫy…

Một sự sắp đặt không chê vào đâu được. Mỗi một chi tiết đều chu đáo tới mức hoàn mỹ, không thể chê được.

Nếu không phải chính bản thân hắn có tâm lý đề phòng Natasha rất cao, cứ như vậy xông vào trong thì không chừng đã có chuyện.

Cô bé đó thật sự là quá lợi hại. Rốt cuộc cô bé đó là ai?

"Đúng vậy" Giám đốc trịnh trọng gật đầu.

"Tất cả thật hay giả đều do ông quyết định vì dù sao tôi cũng không biết tiếng Anh" Tần Lạc nói.

'…"

Mặc dù bên ngoài Tần Lạc ra vẻ không tin nhưng trong lòng tin tưởng Lý Lệ không phải là kẻ đồng loã. Cô và Natasha giống nhau, chỉ bị người khác lợi dụng.

"Trong cửa hàng của các ông có cameras không?' Tần Lạc hỏi.