Chương 623: Tiểu hồ ly đối đầu lão hồ ly

Gừng càng già càng cay. Lão hồ ly giảo hoạt.

Chưa có bất kỳ ai dám coi thường Bạch lão gia, ngay cả Văn Nhân Mục Nguyệt tài năng ngất trời cũng không ngoại lệ.

Đây đích thực mới là một lão hồ ly. Một người sống lâu thành tinh. Chính ông ta đã khiến Bạch gia trong một giai đoạn lịch sử nguy hiểm đã thay đổi hoàn cảnh của mình, không những bảo vệ được bản thân mình mà còn phát triển tới mức cao nhất. Chính là ông ta hai mươi năm trước đã đạo diễn nội chiến trong gia tộc Văn Nhân, suýt chút nữa đã sơi tái tất cả gia sản của gia tộc Văn Nhân. Cũng chính là ông ta đã gác kiếm quy ẩn khi còn đang ở trên đỉnh vinh quang, ở phía sau bày mưu tính kế, trợ giúp cho sự phát triển của Bạch gia.

Hiện nay dù Bạch Phá Cục là người đứng đầu Bạch gia nhưng chính bản thân hắn vừa rồi đã từng nói là có rất nhiều chuyện bản thân hắn cũng không tự quyết định được. Linh hồn của Bạch gia vẫn là một ông già nhiều năm nay ẩn cư trong tiểu viện, không bước chân ra khỏi cửa.

Vì vậy việc Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi kế sách không phải xuất phát từ lễ nghi mà là nàng chính thực tin tưởng vào trí tuệ của ông ta.

Rút củi đáy nồi sao?

Sau khi nghe Bạch lão gia nói, Tần Lạc không khỏi cảm thấy lạnh lưng.

Bạch lão gia này quả thực vô cùng nhẫn tâm, vừa ra tay đã định lấy mạng người ta.

Rút củi đáy nồi không phải là muốn tiêu diệt Tần Túng Hoàng, trước tiên làm tổn thất Đại tướng cùng người thừa kế phù hợp nhất sau đó Tần gia đối mặt với sự liên kết tấn công của Văn Nhân gia và Bạch gia sẽ đi tới chỗ bại vong sao?

Tần Lạc nhìn Bạch lão gia với ánh mắt khinh bỉ.

"Rút củi đáy nồi là như thế nào?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Bạch lão gia hỏi.

"Cháu lo lắng nhất điều gì ở Tần gia?" Bạch lão gia hỏi: "Người hay là công ty?"

"Tôi lo lắng nhất chính là công ty chủ chốt của Tần gia" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Không sai. Nếu như Tần gia không có công nghệ năng lượng tái sinh chống đỡ thì cũng không có gì đáng sợ. Mặc dù Tần gia nhân tài lớp lớp nhưng trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng gây dựng lại sự nghiệp lần thứ hai. Dù có thể gây dựng sự nghiệp thành công nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng mau lại sản nghiệp chủ chốt của Văn Nhân gia cùng Bạch gia. Thời gian không chờ đợi chúng ta thì cũng không chờ đợi Tần gia. Thời gian qua đi, cơ hội chiến đấu cũng mất đi" Bạch lão gia tán dương. "Đánh rắn phải đánh giập đầu. Chúng ta phải đánh giập đầu sản nghiệp năng lượng tái sinh của Tần gia. Những thứ khác không đáng sợ".

"Đây chính là công cụ kiếm tiền của Tần gia, cũng là nơi tập trung nhân lực đầu não cùng với nguồn tài chính chủ yếu của Tần gia, nhất định bọn họ sẽ đề phòng rất nghiêm ngặt. chúng ta nên bắt đầu như thế nào? Làm thế nào hạ gục nó?"

""Đào tường" Bạch lão gia nói vẻ mê hoặc. "Nào. Hãy ngồi xuống nói chuyện đi. Đã tới rồi, sao không ngồi xuống uống chén nước?"

Cho tới tận lúc này Bạch lão gia mới mời Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi xuống uống trà. Nếu chuyện hợp tác ngày hôm nay đổ vỡ, rất có khả ông già keo kiệt này không muốn mất cả một chén trà.

Thân phận của Bạch lão gia cao hơn nên ông ta không đợi khách ngồi xuống đã bước tới ngồi ở ghế Thái sư, ông ta cầm chiếc tẩu thuốc đặt trên bàn đưa lên mũi nhưng cuối cùng ông ta cũng không hút thuốc ở trong phật đường này. Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi ở phía bên kia của bàn trà để thuận tiện việc nói chuyện của hai người. Tần Lạc và Bạch Phá Cục phân chia ngồi bên cạnh, giống như là những trợ lý hay thư ký vậy.

"Đào tường?" Văn Nhân Mục Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói: "Rất khó".

'Đúng vậy. Rất khó" Bạch lão gia nói: "Quả thực không dám giấu diếm. Chúng ta phát hiện thực lực chênh lệch với Văn Nhân gia và Tần gia nên đã lôi kéo công trình sư hàng không của Văn Nhân gia và cũng phái người đi lôi kéo công trình sư năng lượng tái sinh của Tần gia nhưng đáng tiếc đều thất bại. Nếu như chúng ta có thể đào được bất kỳ cái gì trong hai hạng mục này, chúng ta sẽ lập tức theo đuổi hạng mục đó. Với thời gian ba, năm năm dốc hết sức mình, có lẽ Bạch gia sẽ có cơ hội lật ngược thế cờ nhưng đáng tiếc. Đáng tiếc'.

"Kế hoạch của ông đã thất bại. Kế hoạch này còn có ý nghĩa gì không?' Văn Nhân Mục Nguyệt không hiểu nên hỏi.

"Ta thất bại nhưng không có nghĩa là người khác sẽ thất bại" Bạch lão gia nói.

"Có ý gì?"

"Chuyện này ta không làm được. Cháu không làm được" Bạch lão gia chỉ tẩu thuốc vào Tần Lạc nói: "Nhưng chàng trai này có thể làm được".

"Tôi?" Tần Lạc đang chăm chú uống trà. Hắn cảm thấy rất kỳ lạ khi thấy Bạch lão gia coi trọng mình như vậy. Hắn vốn cứ tưởng Bạch lão gia quên mất sự tồn tại của hắn.

"Không sai, chính là cậu" Bạch lão gia cười nói.

"Anh ấy có thể làm gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

"Chữa bệnh cứu người".

"Kế hoạch đó và việc chữa bệnh cứu người có liên quan gì với nhau?" Tần Lạc càng ngơ ngác. Chuyện của bọn họ là cạnh tranh trong kinh doanh thì có liên quan gì tới một thầy thuốc như hắn?

Bạch lão gia cười ha hả nói: "Chàng trai chớ nóng vội. Hãy để ta nói một chút cho cậu nghe. Nhất định Mục Nguyệt biết người phụ trách phòng nghiên cứu năng lượng mới của Tần gia là ai, đúng không?"

"Lý Đằng Huy" Hiển nhiên Văn Nhân Mục Nguyệt rất chú trọng tới sản nghiệp năng lượng tái sinh của Tần gia nên nàng đã nói ra được tên của người phụ trách phòng nghiên cứu năng lượng mới của Tần gia.

"Không sai. Mặc dù Lý Đằng Huy mang họ Lý nhưng hắn cũng coi như có một nửa là người Tần gia. Ông nội là cha hắn đều làm ở Tần gia. Bản thân Lý Đằng Huy dưới sự bảo trợ của Tần gia đã sang Mỹ du học. Sau khi học xong về nước, với sự ủng hộ về tài chính của Tần gia, Lý Đằng Huy đã thành lập tổ nghiên cứu nguồn năng lượng mới, sáng tạo ra thời cơ quật khởi lần thứ hai của Tần gia vì vậy Lý Đằng Huy rất được Tần gia coi trọng. Vợ của hắn chính là dì của Tần Túng Hoành. Hắn là người danh tiếng nhất trong số những người ngoại tộc của Tần gia. Một số nhân vật chủ yếu của Tần gia cũng rất tôn kính hắn".

"Hắn chỉ huy phòng nghiên cứu nguồn năng lượng mới hơn hai mươi năm nay. Tất cả nhân viên của phòng đó đều do hắn tuyển. Hắn cực kỳ có uy tín trong phòng của mình. Nếu chúng ta có thể lôi kéo được Lý Đằng Huy thì cũng có thể kéo theo cả đám dây leo xung quanh hắn. Một khi như vậy thì phòng nghiên cứu năng lượng mới của Tần lão quỷ sẽ đi đời".

Tần Lạc cười gượng nói: "Hắn được Tần gia cọi trọng như vậy, sao có thể dễ dàng lôi kéo hắn đào ngũ?"

'Vì thế ta mới nói là chúng ta không thể nhưng cậu không ngại hãy cứ thử một lần" Bạch lão gia vuốt ve tẩu thuốc trong tay nói: "Lý Đằng Huy có một sư nghiệp huy hoàng, một cuộc sống đầy đủ nhưng hắn lại có một nỗi khổ tâm rất lớn".

"Khổ tâm gì?" Tần Lạc hỏi.

"Lý Đằng Huy lấy dì của Tần Túng Hoành là Ngô Sương nhưng người vợ này nhiều năm không thể sinh con. Lý Đằng Huy có một tình nhân bên ngoài gọi là Trương Mẫn.

Trương Mẫn sinh cho hắn hai con gái. Hai chị em này là chị em sing sinh. Cả hai khi lớn lên cũng rất xinh đẹp nhưng mà trời không chiều lòng người. Năm năm trước hai người con gái này của hắn đột nhiên cùng mắc bệnh, hơn nữa đều là bệnh tâm thần. Lý Đằng Huy vất vả lắm mới có hai con gái này, hắn nào muốn để hai người con chịu nỗi đau đớn này? Hắn đã đi khắp nơi tìm kiếm danh y chữa bệnh cho con nhưng cho tới tận bây giờ vẫn không có kết quả".

"Ý của ông là muốn tôi đi chữa bệnh cho hai người con gái sinh đôi của Lý Đằng Huy sao?" Rốt cuộc Tần Lạc đã hiểu rõ ý định của Bạch lão gia. Hắn không thể không thừa nhận Bạch lão gia có một tổ chức thu thập tin tức tình báo cực kỳ tốt. Hơn nữa ông đã nghĩ ra một biện pháp vô cùng khả thi.

Nếu hắn có thể chữa khỏi bệnh cho hai con gái của Lý Đằng Huy, nhất định hắn sẽ vô cùng biết ơn. Có điều đó trợ giúp, việc đàm phán lôi kéo Lý Đằng Huy nhất định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nếu như giá cả đưa ra đủ cao, nhất định Lý Đăng Huy sẽ không còn cương quyết từ chối nữa.

Một khi gia tộc Văn Nhân và Bạch gia chuẩn bị khai chiến với Tần gia, nhất định cũng sẽ không hẹp hòi.

Nhưng bản thân hắn có thể chữa khỏi bệnh cho hai con gái của Lý Đằng Huy không? Nếu những bệnh khác thì còn dễ nói nhưng bệnh tâm thần là loại bệnh rất khó chữa. Ít nhất cho tới bây giờ trong tay Tần Lạc mới chỉ có kinh nghiệm chưa thành công của Cừu lão gia.

"Không được" Tần Lạc trả lời. Hắn dứt khoát từ chối đề nghị của Bạch lão gia

.

Bạch lão nhìn nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nhưng khi ông ta thấy nàng không lên tiếng giải thích hộ Tần Lạc, đành phải tự mình hỏi: "Tại sao không được?"

"Tôi là một thầy thuốc, chữa bệnh cứu người là thiên chức của tôi" Tần Lạc quang minh chính đại nói: "Tôi không thể dùng y thuật của tôi đi trao đổi, uy hiếp người khác. Điều này là đi ngược với lương tâm của tôi cũng như y đức của một thầy thuốc".

Tần Lạc thầm nghĩ trước tiên phải khóc thì mới được cho bú. Ban đầu từ chối chờ bọn họ lên tiếng cầu xin hắn, khi đó hắn mới có thể thuận tiện đưa ra yêu cầu của mình.

Ít nhất hắn không để Bạch gia có cảm giác chuyện này rất dễ dàng. Nói cách khác khi phân chia thành quả, bọn họ mới có thể yêu cầu ít đi.

Hơn nữa không phải như vậy sẽ đề cao giá trị con người của mình sao? Bản thân hắn là danh y. Không phải ông ta cứ khua môi múa mép như nào là hắn sẽ phải nghe theo. Dù thế nào đi nữa hắn cũng không phải là người làm thuê cho ông ta.

Nhưng điều đáng hận chính là Bạch lão gia không mắc mưu. Sau khi ông ta nghe Tần Lạc nói thì bật cười ha hả nói: "Vui thật, chàng trai này rất có khí phách. Ngược lại ông gia ta đây lại có vẻ là kẻ dối trá. Đây chỉ là đề nghị để tham khảo thôi. Còn về phần làm thế nào, hai người cứ tự mình cân nhắc. Người chủ trì là Văn Nhân gia còn Bạch gia chỉ là người bên cạnh trợ giúp mà thôi".

Ông ta nói như vậy cũng có nghĩa là chối bỏ tất cả trách nhiệm.

Dù các người thích làm gì cũng không liên quan gì tới Bạch gia.

Văn Nhân Mục Nguyệt quay đầu nhìn Tần Lạc hỏi: "Thật sự không được sao?"

"Không được".

"Tại sao?"

"Không phải anh đã nói rồi sao?" Tâm trạng Tần Lạc rất buồn bực. Tần Lạc vốn dùng những câu đó để chơi lại Bạch lão gia, không ngờ ông ta vừa ngửi thấy hơi nguy hiểm đã lập tức bỏ chạy. "Anh không thể dùng y thuật của mình đi uy hiếp người khác cùng với trao đổi. Điều này đi ngược với lương tâm và y đức của anh".

"Anh đi chữa bệnh cho người ta có thu tiền không?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

"Đại đa số lấy tiền nhưng cũng có chỗ không lấy tiền" Tần Lạc thẳng thắn nói. Chữa bệnh lấy tiền là chuyện bình thường. Điều này không phạm pháp và cũng không đi ngược với lương tâm.

"Anh đi chữa bệnh cho người ta. Người khác sẽ trả anh tiền. Đây chính là trao đổi" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Anh tới chữa bệnh cho hai cô gái đó chính là vì công việc. Cha của họ tới làm cho gia tộc Văn Nhân cùng là vì công việc. Dùng công việc của anh trao đổi với công việc của cha bọn họ, điều này có gì sai sao? Chẳng lẽ anh cảm thấy công việc của anh không vĩ đại, cao thượng so với công việc của cha bọn họ?"

"Sao có thể như vậy?" Tần Lạc không ngờ Văn Nhân Mục Nguyệt lại đưa ra một kiểu nguỵ biện như vậy để thuyết phục hắn. "Thầy thuốc là một trong những nghề nghiệp vĩ đại nhất trên thế giới. Các người có thể nắm giữ gia tài hàng tỷ cùng quyền lực tối thượng thì đã sao nào? Chúng ta nắm giữ chính tính mạng của con người".

"Như vậy là anh đồng ý rồi hả?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi ngược lại.

"Được rồi" Tần Lạc nói: "Hãy để anh thử xem sao".