Chương 62: Bảo hắn tự mình tới đi

Tính tình Lâm Hoán Khê lạnh lùng, bình thường đều không hòa nhã với đàn ông.Đối những tên đàn ông mà cô ta đã từng cự tuyệt nhưng lại vẫn quấn quýt không rời thì cô ta lại càng không có hảo cảm.

Kỳ thực, trong đời sống hiện thực, đàn ông chấp nhất vốn là mẫu mà con gái rất thích. Những "hoa si nam" mà chỉ bị mắng một cái đã đổi sang người khác mới là kẻ bị đồng bào nữ tính ghét nhất.

Nhưng, đối với Lâm Hoán Khê thân mang 'chứng sợ nam' nhiều năm mà nói, đây tuyệt đối không phải là một chuyện có thể khiến cô ta cảm thấy hạnh phúc.

Không thích vậy thì đá bay.Đây là thái độ đối đãi với đàn ông.Nhiều năm nay cô ta cũng vẫn luôn làm vậy.

Còn vấn đề mặt mũi, cô ta đã ghét anh rồi, vậy thì việc gì phải nể mặt anh nữa?

Đàn ông ghét một người, vẫn sẽ ít nhiều lưu lại một chú dư địa.Nếu vì thân phận và phong độ, thậm chí ngoài mặt còn hàn huyên vài câu.

Con gái nếu đã hận một người, vậy thì sẽ dùng mọi cách để vùi dập.

Cho nên, những câu nói như “tôi nguyền rủa anh uống nước nghẹn chết, ăn cơm no vỡ bụng mà chết, đi trên đường bị xe đụng” chết đều là do đàn bà con gái nói ra.

Cô ta hận anh.Cô ta sẽ hi vọng anh mau mau chết đi.Vậy vừa sạch sẽ lại vừa gọn gàng.

Ở điểm này, Lâm Hoán Khê kỳ thực rất con gái.

Vương Dưỡng Tâm vẻ mặt kinh ngạc, hắn hai ngày này một mực tới tặng hoa.Tuy không thành công, nhưng cũng không cần phải tàn nhẫn vậy chứ?

"Hoán Khê, anh hôm qua còn tới đây mà. Em biết không, anh mời em ăn cơm, em dịu dàng từ chối." Vương Dưỡng Tâm giải thích, hắn muốn đánh thức những ký ức trong đầu Lâm Hoán Khê.

Rõ ràng đã gặp rồi, sao lại nói không nhận ra là không nhận ra chứ?

"Người mà tôi cự tuyệt đều không biết tên." Lâm Hoán Khê nói, cô ta đã dùng khóa điện tử mở khóa xe, sau đó mở cửa xe định bước lên.

"Hoán Khê." Vương Dưỡng Tâm chạy tới chặn cửa xe, mắt sáng rực nhìn Lâm Hoán Khê, nói: "Xin chờ đã, nghe anh nói mấy câu đi."

Lâm Hoán Khê nhìn cánh tay đang chặn cửa của hắn, mặt không chút biểu cảm, nói: "Nói đi?"

Vương Dưỡng Tâm hít sâu, sau khi chuẩn bị xong, mặt đầy thâm tình nhìn Lâm Hoán Khê, nói: "Mở màn như thế này có vẻ rất tục khí, nhưng anh vẫn phải nói: Hoán Khê, từ lần đầu tiên gặp em, anh đã thích em rồi."

"Có người sống với nhau cả đời mới tìm được ái tình của bọn họ.Có người chỉ nhìn một lần thì đã biết đó chính là ái tình mà hắn cần rồi.Anh biết như thế này rất mạo muội, cũng rất vội vàng.Nhưng, mỗi một câu đều là lời trong lòng anh, anh cũng cho rằng đoạn cảm tình này hai người còn phải bồi dưỡng trong một khoảng thời gian dài, anh cũng chuẩn bị làm vậy rồi."

Vương Dưỡng Tâm nhìn Tần Lạc, nói với giọng bi thương: "Anh không hi vọng em có thể lập tức tiếp nhận anh. Anh cũng bằng lòng tiếp tục đợi.Nhưng, hiện tại, anh không hi vọng em bị người khác lừa dối."

"Bị ai lừa dối?"Lâm Hoán Khê nhíu mày hỏi.

Tần Lạc, mỗi khi Lâm Hoán Khê nhíu mày, chứng tỏ cô ta đã mất kiên nhẫn.

"Hắn!" Vương Dưỡng Tâm chỉ vào Tần Lạc, nói: "Hắn lúc trước giả mạo trung y, đã bị trường học khai trừ rồi. Chuyện này em chắc đã biết. Hoán Khê, anh không biết hắn sẽ dụng thủ đoạn gì để lừa dối em, thế nhưng, anh hi vọng em sẽ cẩn thận."

Cô gái mà mình thích, trước khi chưa có được, cũng không thể để bất cứ thằng đàn ông nào cắn trước một miếng.

"Nói xong chưa?"Lâm Hoán Khê hỏi.

"Nói xong rồi."Vương Dưỡng Tâm gật đầu.

"Nói xong rồi thì bỏ tay ra."Lâm Hoán Khê nói.

Vương Dưỡng Tâm lúc này mới phát hiện mình vẫn đang giữ cửa xe, vội vàng buông tay ra.

Lâm Hoán Khê kéo cửa xe chui vào trong, đồng thời mở cửa xe bên kia, đợi Tần Lạc lên xe.

Tần Lạc không lập tức lên xe, hắn nhìn Vương Dưỡng Tâm, nói: "Nói thực, tôi hơi thích anh rồi đó. Dám trước mặt người khác mà nói xấu người ta, anh có thể coi là một chân tiểu nhân."

"Tao không phải là nói xấu người khác, ta chỉ nói thực mà thôi.Chẳng lẽ mày cảm thấy tao nói không đúng ư? Mày bị viện dược học trung y của đại học y khoa sa thải là sự thực ai cũng biết. Học sinh có mặt ở đây có thể làm chứng."Vương Dưỡng Tâm chỉ vào đang học sinh đang đứng xem náo nhiệt, nói.

"Tôi thừa nhận là bị sa thải."Tần Lạc gật đầu.

"Thế nhưng điều này không có nghĩa là y thuật của tôi không giỏi."

Vương Dưỡng Tâm giống như là nghe được một câu nói rất buồn cười, cười ha ha nói: "Mày đúng là biết nói dối. Nếu như y thuật của mày giỏi, trường học sao có thể sa thải mày?"

Tần Lạc suy nghĩ một chút, nói: "Tôi biết, cùng với mày tranh luận vấn đề này khẳng định là vô ích. Như vậy đi, anh viết địa chỉ ra cho tôi."

"Mày muốn làm gì?"

"Hôm nào tôi có tâm tình tốt hoặc là tâm tình không tốt sẽ tới tìm gia gia của anh luận bàn."Tần Lạc híp mắt cười nói.

"Tốt. Cái này tao cầu còn không được.Có điều, mày trước tiên với so tài với tao đã." Vương Dưỡng Tâm từ trong túi móc ra danh thiếp, đưa cho Tần Lạc, nói: "Hy vọng là mày sẽ tới sớm. Cũng để cho tao được kiến thức Thái Ất trong truyền thuyết."

"Nhất định sẽ không để anh thất vọng."Tần Lạc cười nói.

"Nếu mày thua, tốt nhất là hãy rời khỏi Yến Kinh đi. Hạng lừa đảo không sống được trong loại thành thị lớn thế này đâu.

Lâm Hoán Khê khởi động xe, bỏ Vương Dưỡng Tâm và đám người đang vi quan lại phía sau.

"Y thuật của hắn cũng không tệ lắm, ở Yến Kinh cũng có chút danh tiếng." Lâm Hoán Khê vừa lái xe vừa nói. Cô ta tuy ngồi trong xe, nhưng cũng nghe thấy chuyện đánh cuộc của Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm.

Khi bạn quan tâm một người, thì sẽ không kìm lòng được mà quan tâm tới tất cả những gì liên quan đến hắn.

"Hắn không phải là mục tiêu khiêu chiến của anh, mà là gia gia của hắn." Tần Lạc dựa vào ghế xe mềm mại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Hoán Khê, nói với giọng tràn ngập khí phách.

Châm Vương? cái mũ này cũng không tồi. Có thể mượn đội đây.

Lâm Hoán Khê kinh ngạc nhìn Tần Lạc, thấy ánh mắt của hắn cũng đang chiếu lên mặt mình.Tim cô không ngừng đập nhanh hơn, sắc mặt cũng bỗng dưng đỏ lên.

XXXXXXXXXXXXXXXX

Trong phòng làm việc khói thuốc mờ mịt, Quách Nhân Hoài xua tay, nói: "Mọi người đừng vội, trước tiên nghĩ biện pháp giải quyết đi đã. Giáo sư mà chúng ta mời tới bị đám học sinh đó làm cho tức giận mà bỏ đi rồi, tiết sau do ai dạy thay đây?"

"Muốn tôi nói ư, cứ mời Tần Lạc về đi.Một cái chứng chỉ tư cách giáo sư thì tính là gì? Chúng ta nghĩ biện pháp làm cho hắn một cái là được chứ gì?" Chủ nhiệm văn phòng Ngưu Chí Khôn thờ ơ nói.

Hắn và Tần Lạc không có bất luận xung đột gì, cũng không biết giữa Tần Lạc và Quách Nhân Hoài cùng với Lý Thanh Ương có quan hệ ' tam giác mâu thuẫn'. Căn cứ vào nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện của hắn, cho nên kiến nghị mời Tần Lạc trở về.

Đều là một phần tiền lương, cấp cho ai mà chả là cấp? Đám học sinh đó đã thích Tần Lạc, vậy thì dùng hắn là được rồi.

"Đúng.Tiểu Tần lão sư nhận được sự kính yêu của học sinh, chứng tỏ cậu ấy là giáo sư hợp cách." Phó chủ nhiệm Liêu Ngọc Phong nói.

"Giấy chứng nhận tư cách giáo sư thì bắt buộc phải có. Song chúng ta có thể nghĩ cách giải quyết mà. Không cần thiết phải kích động mâu thuẫn giữa học sinh và nhà trường." Phó chủ nhiêm Cao Chí Viễn cũng lên tiếng ủng hộ.

Xem ra có ba người đã tán thành mời Tần Lạc trở lại, Chu lão sư thầm nóng lòng. Muốn mời tên ôn thần đó về, vậy thì không phải là đánh vào mặt lão ư? Lúc hắn bỏ đi, hắn đã nói không ít lời lếu láo ở phòng làm việc.

Chu lão sư vốn muốn lên tiếng phản bác, thế nhưng nhớ tới việc mình cũng bị đám học sinh đó đuổi ra ngoài. Cho nên chỉ đành ngậm miệng.

Nếu Quách chủ nhiệm lại bảo hắn dậy thay, vậy thì sao bây giờ?

Quách Nhân Hoài thở dài một tiếng, nói: "Bỏ đi, trước tiên tan họp đã. Tôi sẽ suy nghĩ thêm."

Đợi khi mọi người rời đi, Quách Nhân Hoài bước tới khóa cửa phòng lại, rồi ấn những con số mà lão đã thuộc nằm lòng.

"Lão lãnh đạo, sự tình có chút không ổn."Quách Nhân Hoài vẻ mặt hổ thẹn nói.

"Ừ. Người biện hộ không ít đúng không? Lòng người mà, anh phải cố gắng chịu đựng áo lực. Anh là chủ nhiệm của học viện trung y dược, phải chịu trách nhiệm vì học sinh."

"Lão lãnh đạo, những người biện hộ chỉ là thứ yếu, có thượng phương bảo kiếm mà ông cho tôi, bọn học cũng không thể nói gì. Chỉ là những học sinh đó không nghe lời thôi."Quách Nhân Hoài giải thích.

"Học sinh không nghe lời?"

"Đúng vậy, tôi đã tìm một vài lão sư tới dạy thay, đều bị học sinh đuổi ra ngoài.Tôi tự mình tới dạy bọn nó, bọn nó cũng không hài lòng?" Quách Nhân Hoài xấu hổ nói. Lão không tiện kể lại chuyện mình bị học sinh thách đố.

"Những học sinh này thật là láo toét.Tìm người cầm đầm gây chuyện, khai trừ hai người đi. Nói phạm kỷ luật"

"Tôi đã nói vậy rồi." Quách Nhân Hoài nói. "Thế nhưng không có hiệu quả."

Buổi sáng ngày hôm đó, lão sư "trung y chẩn đoán học" mà bọn họ mới mời tới bị đám học sinh đó làm cho tức giận mà bỏ đi. Hắn tức giận chạy tới, nói là ai dám gây chuyện nữa sẽ bị khai trừ.

Kết quả, một cô bé mắt to to, thân hình cao cao đứng dậy, nói cái gì 'em là người cầm đầu gây rối, trước tiên khai trừ em đi'.

Nó nếu một mình đứng dậy thì không sao, nhưng sau đó mấy trăm học sinh của lớp toàn bộ đều đứng dậy, yêu cầu khai trừ bọn chúng.

Đầu bên kia điện thoại trở nên trầm mặc, một lúc sau, giọng nói ở đầu bên kia mới vang lên: "Chuyện này, anh tự xem mà làm đi."

"Xin lỗi.Lão lãnh đạo."Quách Nhân Hoài áy náy nói.

Đầu bên kia không trả lời, lặng lẽ gác điện thoại.

Vừa trở về nhà trọ Lâm gia, điện thoại di động của Tần Lạc lại vang lên.

"Alo, xin chào."Tần Lạc nhấc máy.

"Alo. Xin chào, là Tần lão sư phải không?Tôi là tiểu Mẫn ở văn phòng. Hi hi, Tần lão sư còn nhớ tôi không?" Trong điện thoại truyền tới tiếng cường của một cô gái.

"À, nhớ rồi, Tiểu Mẫn. Có chuyện gì vậy?"Tần Lạc hỏi.

Tiểu Mẫn là nhân viên của phòng hành chính của đại học trung y dược, cô gái này rất biết đối nhân xử thế, rất được chủ nhiệm và các lão sư yêu quý. Ấn tượng của Tần Lạc đối với cô ta cũng rất tốt.

"Tần lão sư, là thế này.Chủ nhiệm bảo tôi gọi điện cho anh, bảo là muốn nói chuyện với anh."

"Nói chuyện gì?"Tần Lạc trong lòng biết rõ nhưng vẫn hỏi.

"Có thể là muốn mời anh trở về tiếp tục dạy học. Tình hình cụ thể thì tôi cũng không biết rõ.Tần lão sư, anh xem xem, ba giờ chiều có được không?"

"Ha ha, tôi cảm thấy không thích hợp lắm. Dẫu sao thì tôi cũng bị người trong khoa sa thải rồi. Chuyện này mọi người đều biết, cũng không tiện dạy học nữa." Tần Lạc nó với vẻ bất đắc dĩ. Mặc dù hắn mới vừa từ đại học y khoa về.

"Tần lão sư, ý của anh là?"

"Ừ, nếu như Quách chủ nhiệm có thể tự mình tới một chuyến. Mặt mũi của tôi cũng được dễ nhìn hơn một chút. Tiểu Mẫn, cô thấy sao?"Tần Lạc cười nói.