Đối với Tần Lạc mà nói, đây đúng là tháng ngày đen tối
Hắn cảm thấy bản thân mình là người đàn ông bận rộn nhất trên đời này . Một lúc phải chạy đến bệnh viện thăm Tần Tranh, chốc lát lại phải ba chân bốn cẳng chạy tới Viện điều dưỡng chữa trị cho Văn Nhân Mục Nguyệt.
Hai người đều được hắn hết mực quan tâm, đối với ai hắn cũng không muốn chậm trễ.
Qua một tháng thời gian chăm chỉ điều dưỡng và dùng thuốc của Tần Lạc, Văn Nhân Mục Nguyệt cuối cùng đã dần dần hồi phục. Sắc mặt càng ngày càng hồng hào. Thậm chí sức khỏe so với trước đây còn tốt hơn rất nhiều.
Trong mấy ngày này, việc mà Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt ưu thích nhất là cùng nhau đi dạo vào sáng sớm.
Trong rừng cây, chân núi, dọc bờ đê và trên cầu...hầu hết nơi có thể đến trong Viện điều dưỡng đều bắt gặp dấu chân của hai người.
Hai người nói chuyện cũng không nhiều, hơn nữa phần nhiều là Tần Lạc nói. Nhưng mối quan hệ của hai người coi như là đã được khai thông hết mức rồi.
Văn Nhân Mục Nguyệt giống như là một tiểu thư nhà giàu có vừa mới bước chân vào giang hồ , đối với cái gì cũng rất tò mò.
Núi kia, sông kia, hoa kia, cỏ kia thậm chí đến cả công dụng của cây dược thảo trên đường mà Tần Lạc giải thích cho nàng, nàng cũng cảm thấy vô cùng thích thú, và say sưa lắng nghe.
Bạn cũng biết, nam nhân đều như vậy
Một nữ thần đầy vẻ ngây thơ mở to đôi mắt, chớp chớp chăm chú nhìn bạn. Bạn cũng sẽ giống như là Tần Lạc thôi, cái miệng cứ thao thao bất tuyệt trôi chảy một cách kì lạ.
"Loại hoa này tên là Ác Tử, ở phái bắc rất ít thấy. Anh nghi ngờ đây ắt hẳn phải là một loại giống hoa được cấy ghép. Em đừng có nhìn nhìn những nụ hoa nhỏ màu tím này khó coi, nếu mà có cơ hội anh sẽ đưa em đi Vân Điền tận mắt nhìn thấy. Cả vùng sơn dã được phủ đầy những bông hoa nhỏ này, chỉ cần có gió là những con sóng màu tím nối đuôi nhau nhấp nhô...Cảnh lúc đó thật là đẹp làm người khác không khỏi kinh ngạc."
Vẻ mặt của Văn Nhân Mục Nguyệt lộ ra vẻ háo hức, nói :"Có cơ hội, anh sẽ đưa em đi Vân Điền chứ?"
"Ừ.Đó có là gì?Không phải là?"Tần Lạc đột nhiên dừng lại, nói:"Em thật sự muốn đi Vân Điền?"
"Ừm."Văn Nhân Mục Nguyệt khẳng định.
"Hay là đừng đi."
Tần Lạc lập tức đổi giọng giống như một phát thanh viên thời sự của Hoa Hạ.
"Khắp Vân Điền đều là đường núi, không có đường xe chạy, không có máy bay, tất cả đều phải dựa vào đôi chân để đi.
Hơn nữa nơi nơi đều là rắn độc trùng độc, thậm chí có loài gấu to.Anh lần trước tại Vân Điền lúc phải xử lí độc muỗi mặt người, liền đâm chết một con... Em chưa từng trải qua, không biết thế nào là nguy hiểm, suýt chút nữa cũng có thể bỏ mạng luôn."
Không phải là Tần Lạc không đồng ý đưa Văn Nhân Mục Nguyệt đi Vân Điền, mà bởi vì chỗ đó quá nguy hiểm, thân phận của Mục Nguyệt quá quan trọng không cho phép tới chỗ đó.
Đến những nơi hoang vu, không có nơi che chắn ẩn chứa nguy hiểm, chả khác gì tạo cơ hội cho kẻ khác. Nếu muốn động thủ ở nơi đó, đảm bảo tỉ lệ thành công phải là hơn 50%.
Nghĩ lại thì đúng là có bao nhiêu những vụ giao dịch ma túy và xung đột biên giới đều diễn ra ở những nơi như vậy, tức khắc sẽ hiểu rõ sự khủng bố cực độ của nơi đó.
Những nơi xa cách thiên tử hàng dặm này, đối thủ Văn Nhân Mục Nguyệt phái lính đánh thuê đến cũng là điều có thể.
Không ngờ, nghe xong những lời uy hiếp của Tần Lạc, Mục Nguyệt không hề sợ mà lại càng thêm thích thú, hai mắt mở to nhấp nháy sáng :"Ở Vân Điền có gấu?" . "Có" Tần Lạc liền cảm thấy có gì đó không hay.
"Thế thì chúng ta đi xem gấu đi."
Văn Nhân Mục Nguyệt nói với giọng không để người khác dễ dàng cự tuyệt.
"Nhất định là có cơ hội, đúng chứ?"
"Cái này...Anh nghĩ gấu chỉ có thể có một con thôi, mà đã bị anh giết chết rồi...""Anh không bằng lòng?""Bằng lòng chứ."
Tần Lạc nói
Nghĩ đi nghĩ lại, lại lắc đầu :"Không phải là bằng lòng hay không, anh cảm thấy em không thích hợp đi đến chỗ đó."
"Những nơi em chưa từng đi, em sẽ đi."
Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Nếu lần này em chết, vậy thì không phải là nơi nào cũng không được đi.
Ở trên thế giới này, chỉ có hai nơi em có nhiều kí ức nhất. Đó là Yến Kinh và Đài Loan."
"..."Không thể nói gì được. Văn Nhân Mục Nguyệt nói một hồi đã thuyết phục được Tần Lạc.
Nhân sinh trên đời đã là chuyện không dễ dàng, có thể tận lực đi nhiều nơi, kết giao nhiều bạn bè, kết nhiều thiện duyên. Trước là để đảm bảo mạng sống của mình, sau là để cầu nguyện kiếp sau còn có thể đầu thai là người.
Nếu, có kiếp sau.
Nhìn thấy đôi mắt vẫn cứ sáng lấp lánh của Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn mình, Tần Lạc chỉ có thể đồng ý :" Được rồi. Nếu có cơ hội, anh sẽ đưa em đi một chuyến đến Vân Điền."
"Và những nơi khác nữa."
Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Những thanh phố khác em có thể tìm người khác đưa em đi. Mã Duyệt, Văn Nhân Chiếu bọn họ đều có thể."
Tần Lạc cười nói.
Lúc đó, có lẽ bản thân có nhiều việc khác phải làm. Mà, có lẽ mình đã kết hôn có con rồi.
Văn Nhân Mục Nguyệt lặng lẽ không nói gì.
Có nhiều thứ không thể thay thế được.
Nàng rất rõ.
Hắn lại không hiểu.
Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên từ trong túi áo Tần Lạc. Điều này làm cho Tần Lạc có chút tức giận. Di động Hoa Hạ ở những nơi hoang vu này mà vẫn có thể có tín hiệu mạnh mẽ vậy sao.
Đây là số điện thoại của Kiều Mộc, Tần Lạc vừa nhận điện thoại, đầu bên kia liềag lên tiếng của Kiều Mộc :"Tần Lạc, có người đến tìm anh và tiểu thư Mục Nguyệt."
"Là ai?" Tần Lạc hỏi.
"Mã Duyệt và Văn Nhân Chiếu."
Kiều Mộc nói.
Tần Lạc liền quay đầu nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, nhìn thấy nàng gật đầu rồi, mới nói với Kiều Mộc bên kia :"Mời bọn họ."
Nếu như không có sự cho phép của Tần Lạc, thì hai người bọn họ không thể nào vào đây.
Viện điều dưỡng này với viện điều dưỡng khác không giống nhau. Lúc đầu đám người Lâm Thanh Nguyên đến đây, đều là xếp vào quân sự cơ mật.
Chỉ là sau này Tần Lạc mặt dày mặt dạn trở thành đồ đệ của Long Vương, hắn mới có thể công khai đi đi vào vào không bị kết liễu mà thôi.
"Được. Nhưng toi chỉ có thể mời họ dừng chân ở nhà ngoài thôi."
Kiều Mộc nói.
Nhà ngoài là nơi lần đầu tiên hắn được mời đến tụ hội với đám chuyên gia y học, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ngôi nhà nhỏ của Ly. Nơi đó còn cách khá xa trung tâm viện điều dưỡng, thậm chí ở giữa còn có bức tường vây ngăn cách.
Nhưng, đây đã là quyền hạn lớn nhất của Kiều Mộc rồi.
Long Tức là một sự tồn tại bí mật, có rất nhiều thứ không thể để cho người ngoài biết được.
Mà còn có thể ảnh hưởng đến an nguy của Long Vương, bọn hắn không dám làm bừa.
Ngắt điện thoại, Tần Lạc nói với Văn Nhân Mục Nguyệt :"Bọn họ đến đón em."
Văn Nhân Mục Nguyệt tự dưng thở dài :" Em cũng phải đi rồi."
Đúng vậy, hai người bọn họ đã đợi khá lâu rồi.
Nơi này thật giống với thế ngoại đào viên, một khi đã bước vào thì chả muốn đi ra nữa.
Hai người đi đến phòng khác của nhà ngoài, hai người Mã Duyệt và Văn Nhân Chiếu đang ngồi trên ghế sofa uống trà.
Bởi vì bên cạnh có một người vệ sĩ mặc áo đen đang giám sát chặt chẽ nhìn vào hai người, ngay cả đến người nghịch ngợm như Văn Nhân Chiếu cũng đành ngồi vậy.
"Cậu ra ngoài đi."
Tần Lạc nói với người đàn ông đồ đen đang đứng giám sát nãy giờ.
Người đàn ông này liền cúi xuống, sau đó mới đi ra ngoài.
Tất cả vệ sĩ mặc đồ đen ở trong này đều là lính đặc chủng cải trang, không có thiên quân vạn mã thì không cách nào đột phá được viện điều dưỡng này.
Nhưng, ở vị trí khẩn yếu như thế này ở Yến Kinh làm sao có thể xuất hiện quân địch ngàn vạn người được? Đợi đến khi người vệ sĩ ra ngoài, mới thấy Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt đi tới. Văn Nhân Chiếu hấp tấp đến làm rơi cả cốc trà đậm đặc khó chịu, vẻ mặt vui mừng đến đón, nói :
"Chị,chị không việc gì chứ?" Cậu thiếu niên này chưa từng biết đến mùi vị lo lắng khổ sở là gì, những lời này là giả rồi.
Hồi trước mỗi lần nhìn gặp Văn Nhân Mục Nguyệt, nét mặt của hắn rất hồng hào.
Còn lần này, nhìn cằm của hắn gầy nhọn, hai hốc mắt hõm sâu, cặp mắt phượng xinh đẹp kia cũng thiếu đi không ít sức sống.
Chị em tình thâm, hắn thật rất lo lắng cho người chị của mình.
"Không sao"
Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Đại bệnh mới hết đã gặp người thân của mình, tâm tình hẳn là vô cùng dễ chi8uj.
"Anh rể, chị của em thật là không sao chứ?" Văn Nhân Chiếu xoay người hỏi Tần Lạc.
Thấy Tần Lạc không trả lời, khuôn mặt gầy gò của Văn Nhân Chiếu thoáng chốc thấy căng thẳng hỏi ngay :"Còn có gì sao?"
"Không sao"
Tần Lạc bất đắc dĩ trả lời.
"A"
Văn Nhân Chiếu lúc này mới yên lòng.
"Anh rể nói không việc gì, vậy thì thật không sao."
Từ lúc Văn Nhân Mục Nguyệt trúng phải trùng độc, đều là do Tần Lạc lo lắng bận rộn chạy trước chạy sau.
Là do hắn chẩn đoán bệnh, là hắn tìm cổ dẫn, cũng là hắn kê đơn thuốc, lại là hắn nhờ người gom góp thuốc. Trong lòng Văn Nhân Chiếu, hình ảnh của anh rể thoáng chốc liền vụt cao lớn, uy mãnh hơn nhiều.
Dường như là anh rể không gì không làm được.
Cho nên chỉ khi nghe được Tần Lạc khẳng định chị mình không sao, hắn mới thực sự cảm thấy yên tâm.
Ít nhất trên phương diện y học, sự tín nhiệm của hắn với Tần Lạc còn hơn rất nhiều Văn Nhân Mục Nguyệt.
Mã Duyệt đợi Văn Nhân Chiếu chào hỏi xong, mới tiến lên phía trước nói :"Tiểu thư, lão gia sai tôi đến đón tiểu thư."
"Tôi biết rồi."
Văn Nhân Mục Nguyệt gật nhẹ đầu.
"Mọi việc điều tra đến đâu rồi."
"Tất cả chứng cứ đều hướng về Tần Tung Hoành." Mã Duyệt đáp.
"Có những chứng cứ nào?" Mã Duyệt thuận tay mở chiếc cặp tài liệu ra, từ bên trong lấy ra một chồng tài liệu đưa cho Văn Nhân Mục Nguyệt.
Dường như nàng ta đã đoán trước được việc Mục Nguyệt vừa gặp liền hỏi về công việc.
Sau khi nhận chồng tài liệu nhìn qua một lượt, liền nói :" Xem ra, thái độ làm việc của Trí Não Nhất Tổ không nghiêm túc."
"Xin lỗi, tiểu thư."
Mã Duyệt vội vàng xin lỗi.
Trí Não Nhất Tổ do nàng ta phụ trác, Văn Nhân Mục Nguyệt phê bình Trí Não Nhất Tổ, chính là đang phê bình người tổ trưởng như nàng ta.
"Chúng ta đi thôi."
Văn Nhân Mục Nguyệt không hề nhìn Mã Duyệt cái nào, cứ thế hướng ra ngoài.
Tần Lạc và Văn Nhân Chiếu cùng nhìn nhau, cũng vội bước theo.
Đúng lúc Mã Duyệt muốn theo ra ngoài, Văn Nhân Mục Nguyệt đột ngột dừng bước nói :" Mã Duyệt hãy ở lại đây tự kiểm điểm."
"Vâng,tiểu thư."
Vẻ mặt Mã Duyệt không biểu lộ chút gì.
"Chị,chị..." Khuôn mặt của Văn Nhân Chiếu đầy vẻ khó hiểu nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, không hiểu nổi sao chị lại đưa ra quyết định này.
Đến Tần Lạc cũng hết sức ngạc nhiên, sao lại để Mã Duyệt ở lại tự kiểm điểm, không phải là bằng với việc 'giam giữ' sao? Văn Nhân Mục Nguyệt xoay đầu nhìn Tần Lạc :"Nếu không tiện, em sẽ sắp xếp nơi khác."
"Không sao."
Tần Lạc nói.
Hắn vội vàng gọi điện thoại cho Kiều Mộc, nhờ hắn giúp Mã Duyệt tìm một nơi để 'tự kiểm điểm'.
Kiều Mộc sẵn sàng đồng ý, phòng trống trong Viện điều dưỡng không ít.
Để nàng ấy không chết đói lại không chạy được.