Chương 581: Tàng Phong!

“Tuyên chiến ?” Tần Lạc nói: “Em muốn nói rõ chuyện này với anh ta sao ?”

“Không cần thiết” Văn Nhân Mục Nguyệt nói .“Anh ta biết em sẽ làm gì”.

Tần Lạc cười khổ. Những người thông minh đều tâm đầu ý hợp vậy sao?

“Nhưng em hãy cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn lại đi đã. Không có sự đồng ý của anh, thì em không được bước ra khỏi viện điều dưỡng này.” Tần Lạc nói. “Hiện giờ anh lo cho em ăn, lo cho em mặc, lo cho em chỗ ở thì em cũng phải nghe lời anh. Đây là cái giá mà em phải chịu khi để anh nuôi em.”

Văn Nhân Mục Nguyệt không phản đối lại lơi Tần Lạc, nàng cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình một cái rồi nói: “Em muốn đi tắm và cần một bộ đồ để thay.”

“Quần áo?” Tần Lạc giờ mới nhớ ra, khi hắn ôm Văn Nhân Mục Nguyệt ra khỏi vn gia thì hắn chẳng nhớ phải đem cho nàng thêm một bộ đồ nào để nàng thay cả. Giờ lấy đâu ra quần áo cho nàng thay đây?

Vốn định gọi điện thoại bảo Mã Duyệt đem đến đây, nhưng lại lo nếu làm như vậy thì sẽ lộ mất nơi ẩn nấp này của Văn Nhân Mục Nguyệt mất, nghĩ vậy liền từ bỏ ý định đó đi rồi nói: “Anh đi tìm Ly, xem cô ấy có bộ quần áo nào cho em mượn mặc. Vóc dáng của hai người tương đối giống nhau, chắc là mặc vừa thôi.” Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài "

“Em không mặc quần áo của người khác.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói. “Mà em nghĩ là cô ấy cũng không cho mượn đâu.”

Tần Lạc cảm thấy bất đắc dĩ, nói: “Anh đi sắc cho em bát thuốc, em ăn sáng xong thì uống thuốc nhé, anh ra ngoài mua đồ cho em mặc.” Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài "

“Em muốn mặc quần jean và áo sơ mi kẻ ca rô.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Tần Lạc nghe vậy liền cười. Kiểu quần áo mà nàng nói chính lả bộ đồ mà hắn mua cho nàng tối ngày hôm đó ở Đài Loan, không ngờ nàng vẫn nhớ.”

“Và cần thêm hai đôi giày vải” Văn Nhân Mục Nguyệt chẳng để ý đến khuôn mặt đắc ý đến vênh váo của Tần Lạc, mà chỉ thao thao một mình

“Được. Không thành vấn đề.” Tần Lạc cười nói. Yêu cầu của người phụ nữ này đề ra lúc nào cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng.

Cái mà nàng không có đó chính lả một cuộc sống đơn giản hàng ngày.

Tần Lạc không lạ gì với việc shopping. Khi mới đến Yến Kinh, hắn cũng thường xuyên đến các plaza ở Yến Kinh để mua đồ.

Nhưng từ sau khi yêu Lâm Hoán Khê, mọi việc của hắn từ ăn, mặc, ở hay đi lại, đều do Lâm Hoán Khê lo toan cho hết. Rồi công việc của hắn càng lúc càng bận, thậm chí còn thường xuyên phải ra nước ngoài, vì vậy mà thời gian để hắn đi shopping cũng chẳng còn là bao. Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài "

Hắn bảo Đại Đầu đưa hắn đến cửa tòa lầu Vương Phủ to nhất Yến Kinh, sau đó nói với Đại Đầu: “Anh ở ngoài đợi một chút, tôi vào rồi ra nhanh thôi.”

Hắn phải vào trong mua cho Văn Nhân Mục Nguyệt quần áo giày dép, thậm chí còn phải mua cả đô lót nữa thì làm sao dám để cho Đại Đầu đi theo vào trong được chứ?

“Ừm.” Đại Đầu buồn bã đáp lại. Trước giờ Tần Lạc nói gì thì cậu ta làm cái đó, không bao giờ có một lời oán trách gì hết, là một vệ sĩ hoàn toàn đáng tin cậy.

Còn về phần mua đồ nữ thì Tần Lạc lại càng không xa lạ gì. Khi còn ở Đài Loan, hắn cũng đã từng mua cho Văn Nhân Mục Nguyệt, từng mua cho Mễ Tử An và còn bị phóng viên chụp lén được.

Nghĩ đến đây thì Tần Lạc cảm thấy có phần hổ thẹn với Lâm Hoán Khê. Hai người đã là quan hệ yêu đương rồi mà hắn chưa bao giờ mua cho nàng bất kỷ món quà nào.

Thế là Tần Lạc cuối cùng cũng quyết định mua cho Lâm Hoán Khê một bộ đồ lót gợi cảm, nhưng sau một hồi khoa chân múa tay thì hắn vẫn không thể chắc chắn được cỡ áo của Lâm Hoán Khê rốt cuộc là bao nhiêu.

“Thôi, cứ mua chiếc áo khoác ngoài đi.” Tần Lạc nghĩ bụng.

Hắn tìm đến cửa hàng Levi’s trong Vương Phủ plaza, chọn được hai chiếc quần jean, hai chiếc áo kẻ ca rô khác màu, hai đôi giày vải màu xanh và một tá tất ở trong đó.

Sau khi tính tiền xong, hăn lại đi đến cửa hàng La Clover là một cửa hàng chuyên bán đồ phụ nữ ở cùng trong tầng lầu đó. Cũng may mà lúc này cửa hàng không có đông người cho lắm, vì vậy mà làm cho Tần Lạc cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Tiên sinh, tôi có thể giúp gì tiên sinh không?” La Clover là một cửa hàng bán đồ nội y nhãn hiệu quốc tế, thái độ phục vụ vô cùng tốt. Thấy có khách đi đến thì một cô nhân viên xinh đẹp bận bộ đồ màu đen bước tới chào hỏi.

“Tôi muốn mua một bộ đồ lót phụ nữ.” Tần Lạc nói

Thấy người phụ nữ này liếc đi liếc lại mặt mình thì vội vàng giải thích: “Không phải là mua cho tôi mà là mua cho bạn tôi.”

Lần trước khi ở Đài Loan hắn bị người ta hiểu lầm là có một đam mê khác nguời làm cho hắn còn nhớ mãi, cứ mỗi lần thấy ánh mắt nào của phụ nữ nhìn mình như vậy là hắn lại thấy lo lắng, sợ hãi trong lòng.

“Tôi hiểu rồi.” Nữ nhân viên bán hàng cười lên khanh khách. “Ở đây cũng thường xuyên có đàn ông đến để mua đồ lót cho bạn gái mình mà, chúng tôi cũng quen rồi. Chỉ có những người đàn ông có lòng thì mới làm vậy, làm bạn gái của anh chắc sẽ vô cùng hạnh phúc.”

Tần Lạc ngượng ngùng nói: “Không phải là bạn gái tôi.”

“Không phải?”

“Vâng.... không phải. Tạm thời thì vẫn chưa phải.” Tần Lạc nghĩ bụng mình nói nhiều với cô ta như vậy để làm gì chứ? “Tôi muốn chiếc to như chiếc màu đen kia, lấy cho tôi hai chiếc quần chip cùng loại cùng màu với nó.”

Trước khi Tần Lạc bước ra khỏi cửa thì hắn đã hỏi Văn Nhân Mục Nguyệt những tin này rồi. Văn Nhân Mục Nguyệt cũng chẳng có chút giấu diếm gì, nói thẳng cho hắn biết hết.

“Vâng, xin anh đợi cho một lát.” Nữ nhân viên bán hàng nói xong liền đi lấy bộ đồ lót mà Tần Lạc yêu cầu, gói gém xong xuôi đâu đó rồi thì dẫn Tần Lạc đến quầy thu tiền.

Sau khi thanh toán xong, Tần Lạc xách chiếc túi nhỏ đang định rời đi thì ....

“Tần Lạc tiên sinh.” Cô nữ nhân viên lên tiếng gọi.

Tần Lạc quay lại hỏi: “Còn việc gì nữa không?”

“Anh có thể ký cho tôi một cái được không?” Nàng ta nói với vẻ mặt đầy xúc động.

“Cô ...” Hắn nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, không ngờ lại gặp được fans của mình cả ở một nơi như thế này.

“Tôi biết anh.” Cô nàng đỏ mặt nói. “Tôi rất thích anh. Tôi và đồng nghiệp vẫn thường hay nói chuyện về anh.”

“Đúng vậy đó.” Cô gái phụ trách thu tiền cũng gật đầu phụ họa theo. “Tôi cũng đã xem qua video clip của anh ở Hàn Quốc. Hi hi, thật phong độ hết chỗ nói.”

“Ký cho tôi một cái đi....”

Hắn lo sợ sẽ ngày càng có nhiều người vây lấy, nên vội vàng tiếp lấy bút ký xoẹt một cái, rồi cúi đầu bước nhanh về phía trước.

Đợi đến khi bóng hình của hắn khuất hẳn trong thang máy rồi thì một người đàn ông khôi ngô tuấn tú mắt xanh tóc vàng bước tới.

Thấy có khách thì mấy người đang đứng tụ tập bàn luận về việc mình và thần tượng có những tiếp xúc thân mật liền nhanh chóng tách ra, một cô nữ nhân viên bán hàng bước nhanh

lên trước, dùng tiếng anh hỏi: “Tiên sinh, tôi có thể giúp gì anh không?”

“Có.” Người đàn ông tóc vàng nở một nụ cười hòa nhã nói.

“Anh muốn mua gì vậy?”

“Tiền”

“Tiền?”

“Đúng vậy.” Người đàn ông tóc vàng nói. “Bán cho tôi chỗ tiền mà người đàn ông mặc áo khoác dài kia vừa mới trả cho mấy người, tôi sẽ dùng đô la cùng giá trị với chỗ tiền đó đổi

lại.”

Nói một cách khác, gã sẵn sàng dùng một trăm đô đổi lấy một trăm nhân dân tệ mà Tần Lạc vừa trả ở đây.(một trăm đô tương đương với sáu trăm nhân dân tệ hiện giờ)

“Tiên sinh, cái này” Cô bán hàng chưa bao giờ gặp phải vị khách nào lại có yêu cầu kỳ lạ như vậy.

“Tôi cũng là fans của Tần Lạc tiên sinh. Xin hãy thỏa mãn cái tâm nguyện nho nhỏ này của tôi được không?” Người đàn ông tóc vàng nói với giọng thành khẩn. Trong lúc nói thì gã

đã rút ra mấy tờ một trăm đô đặt vảo tay cô nhân viên bán hàng.

Mỹ nam cộng với đô la đủ để giết chết không biết bao nhiêu là phụ nữ.

Tất nhiên là những người bán hàng như chúng tôi đây cũng nẳm ở trong số những người đó.

...............................

Hàn Ý Tự.

Ở xa thủ đô, đối với đại đa số người Trung Quốc, thậm chí đối với người Yến Kinh bản địa mà nói, thì căn bản là họ không biết có một ngôi chùa như vậy.

Vì vậy mà hiển nhiên là huơng khói nơi này cũng không được hưng thịnh cho lắm.

Bên trong Hàn Ý Tự chỉ có hai vị hòa thượng, một già một trẻ. Lão hòa thượng là trụ trì còn tiểu hòa thượng là đệ tử. Đây có phần giống với thiên hạ đệ nhất tiểu phái Thiên Cơ Đạo mà Tần Lạc gia nhập.

Ngày thường Hàn Ý Tự rất hiếm người đến thắp hương cầu phật, nhưng hôm nay lại có khách đến. Trụ trì phương trượng Vô Ý đại sư và một vị công tử trẻ tuổi ngồi đối diện với

nhau ở dưới gốc cây bồ đề cành lá sum xuê tươi tốt.

Vô Ý đại sư mặt to tai lớn, sắc mặt hồng hào, trạng thái tinh thần có vẻ rất tốt, trên người là một bộ tăng bào màu xám nhạt, trên cổ còn đeo một tràng hạt, trông chẳng có gì giống

với một cao tăng đức cao vọng trọng sống một cuộc sống bần hàn giữa rừng sâu núi thẳm, mà giống với một tên hòa thượng giả mạo đi bán bùa hộ mệnh giữa thành phố phồn hoa sầm

uất hơn.

Sau khi tiểu hòa thượng đưa khách dâng hương đến, bèn cúi người thi lễ một cái rồi nhanh chân lui ra ngoài.

Vô Ý đại sư tay cầm ấm tự tay mình rót cho vị công tử trẻ tuổi một tách trà rồi nói: “Loại trà mà anh thích uống nhất đó. Hôm nay vừa mới hái về, anh thử xem sao.”

Vị công tử trẻ tuổi cầm tách trà đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó uống một ngụm, nói: “Đúng là trà ngon, nhưng đáng tiếc là ngày sau không còn phúc để thưởng thức nữa rồi.”

Vô Ý đại sư cười nói: “Tiểu đồ pháp danh Vô Phong, không tên không tuổi, không cha không mẹ, là một đứa trẻ mà tôi nhặt được đem về nuôi, từ bé nó đã ở bên cạnh tôi rồi, vừa

biết hái chè lại vừa biết nấu ăn, lại còn pha trà rất giỏi nữa ..Nếu đại thiếu gia không chê ghét thì để nó về sau phục vụ anh đi.”

“Ông muốn tôi cho cậu ta một con đường sống?” Người đàn ông cười hỏi.

“Oan có đầu, nợ có chủ. Ai gây ra cái nghiệt oản này thì nên để cho người đó phải gánh chịu mới phải.” Vô Ý đại sư cười nói. “Đại thiếu gia tin phật thì chắc là hiểu cái đạo lý này.”

“Ngày trước tin, còn bây giờ không tin nữa.” Người đàn ông lắc đầu nói. “Tôi chỉ là cảm thấy tò mò xem ai đứng sau giật dây ông vậy? Là họ Bạch hay họ Văn Nhân?”

“Tôi không thể nói được. Phật nói không được nói.” Vô Ý đại sư chắp tay vào nhau, cười nói.

“Phật tổ không dạy ông nói dối?”

“Đúng vậy. Vì vậy nên tôi không nói, không nói thì không phải là nói dối, không nói dối thì sẽ không làm trái ngược với lời phật dạy.?”

“Nếu ông không nói, tôi giết chết Vô Phong thì sao?” Người đàn ông bỏ tách trà trong tay mình xuống, nói.

“Đó cũng là cái số.” Vô Ý đại sư nói. “Nếu đại thiếu gia không để nó hầu hạ anh, thì tôi sẽ đem theo nó đi hầu hạ phật tổ với tôi.”

“Qủa là một tín đồ trung thành.” Người đàn ông vứt tách trà xuống đất kêu lên loảng xoảng, vỡ bắn tung toé, gầm lên: “Phật không thèm để ý đến ông, ông lại coi đó là thần. Tôi

tôn trọng ông, kính nể ông, tin tưởng ông, nuôi dưỡng ông, vậy mà ông lại phản bội lại tôi?”

“Người nào có đức thì cuộc đời sẽ đầy đủ, sung túc, người nào làm việc ác sẽ bị trời tru đất diệt.” Vô Ý đại sư nói. “Tôi dâng trọn cả cái hồn này cho Phật, nếu anh không chê thì cái

thân thể thối nát này, tôi sẽ dâng nó cho đại thiếu gia.”

Người đàn ông rút một khẩu súng lục màu đen từ trong túi ra, nhắm thắng vào đầu của Vô Ý đại sư.

Bùm!

Đầu của Vô Ý đại sư như một quả cà chua bị một quyền cho dập nát vậy, văng vãi lung tung, máu chảy đầm đìa.

Keng!

Keng!

Keng!

...............

Chín tiếng chuông đồng vang lên từ trên đỉnh núi, đây là lễ nghĩa truyền thống khi trụ trì phương trượng viên tịch.