Một hòn đá làm nổi sóng ngàn trượng
Tất cả các trang web, các diễn đàn lớn đều đăng tải, thậm chí một số chương trình bình luận tin tức cũng bắt đầu trích dẫn khiến cho chuyện này tự nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của cả xã hội
Mặc dù không có ai đứng ra xác nhận chính là Hồng Mộng Lâu làm việc này nhưng những tin tức đã gián tiếp chứng minh chuyện này quả thật có liên quan tới cha con Hồng gia.
Hồng Ngọc Long bị điều chuyển khỏi cương vị lãnh đạo, bổ nhiệm mới nhưng lại chưa có quyết định vị trí công tác mới. Căn cứ vào phán đoán của dư luận trong nước là do ông ta vi phạm chuyện gì đó nên bị khéo léo cách ly thẩm tra.
Nhưng nhân vật chính của cuốn băng ghi âm Hồng Mộng Lâu thì sao? Hắn giống như biến mất khỏi quả đất này vậy.
Điều gì càng không dễ đạt được càng khiến con người khao khát nó một cách mãnh liệt.
Việc tìm kiếm Hồng Mộng Lâu đã trở thành một chuyện quan trọng, thu hút sự cố gắng của tất cả giới truyền thông, gần như là tổng động viên toàn dân. Biệt thự Hồng gia, biệt thự ở ngoại thành, các khách sạn, quán bar. Bất kỳ nơi nào mà Hồng Mộng Lâu chỉ cần tới một lần đều có bóng dáng các phóng viên mai phục.
Bởi vì thành công của việc đưa tin đội chữa bệnh ở Vân Điền, cùng chuyện tranh đấu với muỗi mặt người "Chiến địa nguy tình" đã khiến Vương Nhạc "Nhật báo Trung Quốc", tác giả của những bài báo rung động lòng người trở thành phóng viên át chủ bài của tờ báo. Khi vụ án mưu hại này thu hút sự chú ý của cả xã hội, đương nhiên Vương Nhạc cũng muốn tìm kiếm chân tướng của sự việc.
Sau khi nàng không thu được thông tin gì từ Lệ Khuynh Thành ở thẩm mỹ viện, nàng đi tới chỗ xe của mình, chuẩn bị lái xe rời khỏi đó thì chuông điện thoại di động của nàng vang lên.
"Đây có phải là phóng viên Vương Nhạc không?" Giọng nói nặng nề của một người đàn ông vang lên.
Nghe giọng nói của người đàn ông, Vương Nhạc biết ngay có chuyện gì đó rất quan trọng. Đây là trực giác, trực giác của một phóng viên xuất sắc.
"Là tôi đây. Xin hỏi anh là ai" Vương Nhạc cười hỏi, không khoa trương nhưng vừa đủ để đối phương hiểu được, cẩn thận điều tra chi tiết đối phương.
"Không cần biết tôi là ai" Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại không chút nhã nhặn: "Tôi có một chuyện muốn công khai".
"Ồ, anh muốn nói cho tôi biết chuyện gì?" Vương Nhạc hỏi.
"Tôi biết Hồng Mộng Lâu trốn ở đâu?" Người đàn ông nói.
Trong lòng Vương Nhạc mừng rỡ như điên nhưng nàng vẫn bình tĩnh hỏi: "Anh ta ở đâu?"
'Hãy nhớ địa chỉ này" Người đàn ông nói: "Số nhà 125 phố Xương Bình".
"Tốt quá, tôi nhớ rồi. Xin hỏi…" Vương Nhạc chưa hỏi xong, người đàn ông đã ngắt điện thoại.
"Quái nhân" Vương Nhạc nói.
Nhưng nàng lại tươi cười nói: "Tìm được rồi. Rốt cuộc cũng tìm được".
Nàng bấm điện thoại gọi cho ai đó.
Phố Xương Bình là một con phố cổ, cách trung tâm thành phố khá xa, đường xá cũng không thuận tiện. Nhưng nơi này là nơi những công nhân ngoại tỉnh thích tới thuê nhà nhất. Nguyên nhân quan trọng là giá thuê nhà ở đây khá hợp lý.
Đó là một ngôi nhà nhỏ, biệt lập. Tường rào cao, cánh cửa gỗ sơn đỏ. Thoạt nhìn có vẻ cũng rất lâu đời, Sơn trên cánh cửa bong ra từng mảng, lộ ra lớp gỗ bên trong sắp mục.
Không ai ngờ một công tử người người kính sợ lại trốn ở một nơi thế này.
'Là chỗ này sao?" Lưu đội trưởng của đội điều tra hình sự Yến Kinh lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy" Vương Nhạc gật đầu.
"Không thể mở cửa ra tránh đả thảo kinh xà" Lưu đội trưởng nói: "Cửa này cài then bên trong. Chúng ta hãy nhẹ nhàng đẩy chốt ra. Lý Minh, cậu rất thành thạo việc này".
Một người cảnh sát gày gò lấy ra một con dao nhỏ, luồn qua khe cửa, nhẹ nhàng đẩy then cài.
"Xông vào" Lưu đội trưởng nói xong, tự tay đẩy cửa chạy vào trước tiên. Mấy nhân viên cảnh sát chạy theo sau. Vương Nhạc cùng mấy phóng viên tay cầm máy ảnh, cầm microphone chạy theo sau ở một khoảng cách an toàn.
Thế nhưng sau khi bọn họ chạy vào trong phòng thì đứng sững cả lại.
Bởi vì nhân vật quan trọng Hồng Mộng Lâu bọn họ đang truy tìm đang ở trong phòng khách.
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh sát và phóng viên xông vào hắn vẫn không kinh hoàng, sợ hãi, càng không có cảnh nước mắt chảy ròng ròng bởi vì hắn đang nằm ngủ say sưa trên ghế sa * ở phòng khách.
Đầu Hồng Mộng Lâu rối bù, râu mọc dài, sắc mặt tiều tụy. Xem ra Hồng Mộng Lâu thực sự mệt mỏi. Tiếng bước chân rầm rập của rất nhiều mà vẫn không làm hắn tỉnh lại.
Vương Nhạc vội vàng bảo phóng viên ảnh chụp ngay bức ảnh đang ngủ say của Hồng Mộng Lâu, đặc tả "sự bất an phần tử phạm tội ".
"Hồng Mộng Lâu" Lưu đội trưởng đi tới vỗ vỗ vào mặt hắn để đánh thức hắn.
Hồng Mộng Lâu mơ màng mở mắt ra. Sau khi nhìn thấy trước mặt mình là một đám cảnh sát mặt quân phục. "Ầm' một tiếng Hồng Mộng Lâu lăn xuống ghế, lảo đảo đứng dậy, định bỏ chạy ra ngoài phòng.
Thế nhưng Hồng Mộng Lâu đã bị Lưu đội trưởng kéo tay lại. Một cái vung tay nhẹ nhàng, Hồng Mộng Lâu đã bị đội trưởng Lưu tóm gọn.
"Các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi. Các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi? Tôi bị bắt cóc. Tôi bị bắt cóc. Các anh không đi bắt hung thủ, tới đây bắt tôi làm gì? Buông tôi ra, có biết cha tôi là ai không?" Hồng Mộng Lâu gào lên. Một công tử hào hoa phong nhã đã biến mất chỉ còn lại một kẻ xấu gây tội ác không còn linh hồn.
Phóng viên ảnh đã chụp được hết cảnh này. Vương Nhạc cầm microphone bắt đầu đưa tin.
Ở đầu ngõ hẻm có một chiếc xe Ford màu đen đang đỗ.
Sau khi Tần Lạc nhìn thấy phóng viên và cảnh sát đều xông vào qua cửa xe liền nói với Đại Đầu: "Hắn không thể trốn được. Chúng ta đi thôi. Đừng để cho nhữn phóng viên này phát hiện ra chúng ta".
Đại Đầu không trả lời chỉ lặng lẽ nổ máy lái xe đi.
Khi xe chạy ra tới ngoài phố, chuông điện thoại di động của Tần Lạc vang lên.
Tần Lạc lấy điện thoại ra, thì ra đó là số điện thoại của Mã Duyệt.
Tần Lạc cười thầm. Có thể cô nàng Mục Nguyệt này có chuyện cần tìm hắn nhưng lại xấu hổ không dám gọi điện thoại nên bảo trợ lý gọi cho hắn.
'Tới khi nào cô ấy mới học được cách tự mình gọi điện cho người khác đây?" Tần Lạc than thầm trong lòng.
Tần Lạc bấm nút nghe. Hắn đang định trêu chọc cô gái cũng lạnh lùng không kém bà chủ của mình nhưng không ngờ Mã Duyệt lại nói trước.
"Có phải là Tần Lạc không? Tôi là Mã Duyệt" Một giọng nói trong trẻo vang lên trên điện thoại nhưng Tần Lạc hiểu giọng nói của nàng có phần nôn nóng.
"Tôi đây" Tần Lạc nói. Trong lòng hắn thầm có dự cảm không hay. Hắn không đợi Mã Duyệt nói tiếp đã chủ động hỏi ngay: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Đúng vậy. Tiểu thư bị ốm" Mã Duyệt nói.
"Bị ốm sao? Bệnh gì? Có nặng lắm không?" Tần Lạc hỏi dồn dập. Hắn sốt ruột tới mức hỏi liên tiếp ba câu hỏi.
Tới lúc này Tần Lạc mới phát hiện ra bản thân mình rất quan tâm tới cô gái mà ban đầu bị hắn đánh giá là robot không có tình cảm con người.
"Ban đầu vốn cũng tưởng chỉ bị cảm phong hàn nên không chú ý. Đã mời chuyên gia chăm sóc sức khoẻ…".
"Chuyên gia chăm sóc sức khoẻ chó má gì. Cô mời một đám chuyên gia sức khoẻ, bọn họ cũng chỉ nói được là bữa sáng cô ấy ăn gì, bữa trưa ăn cái gì, cái gì có thể làm cái gì không thể làm. Bọn họ có biết chữa bệnh không? Bọn họ chỉ biết chữa bệnh cho lợn nái thôi" Tần Lạc thở hổn hển mắng một hồi. Đôi khi Tần Lạc rất ghét đám chuyên gia sức khoẻ, chuyên gia ẩm thực, rồi vệ sĩ ở bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt.
Cũng bởi sự tồn tại của nhóm người này đã hạn chế sự tự do của nàng. Nàng giống như chú chim Hoàng Yến ở trong lồng. Bầu trời trước mắt nàng chỉ to bằng bàn tay.
Nhưng hắn lại hiểu bản thân Mục Nguyệt cần đám người đó.
Vì sao? Bởi vì nàng là Văn Nhân Mục Nguyệt. Bởi vì nàng là người chèo chống gia tộc Văn Nhân.
Một khi không có bọn họ. Cuộc sống cùng sự an toàn của Văn Nhân Mục Nguyệt không được đảm bảo.
Mã Duyệt thấy Tần Lạc đột nhiên nổi nóng với mình thì im lặng một lát rồi nói tiếp: "Chuyên gia chăm sóc sức khoẻ đã kê đơn cho tiểu thư uống thuốc. Lúc tối thì rất tốt nhưng tới ngày thứ hai đột nhiên xấu đi nhiều".
"Bây giờ là mấy ngày rồi" Tần Lạc hỏi.
"Năm ngày rồi".
"Tại sao không gọi điện cho tôi sớm" Tần Lạc cau mày nói. Hắn ra hiệu cho Đại Đầu rẽ vào con đường phía trước.
"Lúc đó anh đang ở Paris" Mã Duyệt nói: "Hơn nữa tiểu thư nói không cần".
"…bây giờ cô ấy đang ở đâu? Tôi tới ngay" Tần Lạc nói.
"Ngôi nhà ở Tiên Nữ sơn'.
"Tôi biết đường đi tới đó" Tần Lạc nói. Lần đầu hắn tới Yến Kinh thối hôn với Văn Nhân gia đã tới ngôi nhà ở Tiên Nữ sơn. Sau này hắn cũng nhiều lần tới đó nên cũng quen thuộc với khu nhà giàu đó.
Sau khi ngắt điện thoại Tần Lạc nói với Đại Đầu: "Tới Tiên Nữ sơn".
"Đã hiểu" Đại Đầu gật đầu.
"Có thể chạy nhanh hơn nữa không?"
"Có thể" Đại Đầu nói: "Đó chính là quá tốc độ".
Tần Lạc bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Một lát sau Tần Lạc hỏi: "Có phải tôi đã làm nhiều việc vì đất nước không?"
"Đúng vậy".
"Tôi có phải là anh hùng dân tộc không?"
"Đúng vậy".
"Anh hùng có thể phạm phải một số sai lầm. Người dân có tha thứ không?"
Đại Đầu không trả lời. Hắn đột nhiên tăng tốc, chiếc xe gần như bay trên mặt đường.
Vì vậy những cameras giấu mặt liên tiếp chụp ảnh đuôi xe của hai người.
Khi xe tới trước cửa biệt thự Văn Nhân, không đợi Tần Lạc tiến lên bấm chuông cửa. Vệ sĩ ở cổng đã tự động mở cánh cổng điện từ cho xe của hắn vào. Bọn họ đã chặn Tần Lạc một lần, biết hắn là khách quen nên không tới mức ngu ngốc chặn hắn lại lần thứ hai.
"Vào đi" Tần Lạc nói.
Một chiếc Maserati thể thao màu xanh ra trời chạy tới, bấm còi inh ỏi với chiếc Ford của Đại Đầu.
Nhìn thấy chiếc Ford không có động tĩnh, cũng không vội vàng di chuyển, cửa sổ chiếc Maserati hạ xuống, một thanh niên thò đầu ra ngoài chửi: "Mẹ kiếp. Lũ chó chúng mày có hiểu đạo lý không hả? Đứng chắn ở trước làm gì?"
Sau đó ánh mắt hắn nhìn chiếc Ford rỉ sắt, mỉa mai nói: "Cái xe rách này làm gì vậy? Hãy hất nó xuống khe sau núi cho tao. Để nó trong sân lại khiến người ngoài tưởng nhà chúng tao mua đồ cổ".